Chương 13-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương mười ba

Hạ Hầu Lan kinh hãi, xuất thủ như chớp đánh rơi mảnh sứ vỡ trong tay Dịch Thủy; giận dữ nạt: "Ngươi làm cái gì?!? Đây cũng là nơi cho ngươi giương oai sao?! Ta thật chưa bao giờ gặp loại nô lệ nào lớn gan như ngươi, lần trước còn dám... dám ra tay với ta. Giờ lại muốn tự hủy hoại, là ai dung túng ngươi thành ngang ngược thế này hả? Trong mắt có còn chủ tử nữa không?!"

Dịch Thủy tuy vẫn biết Hạ Hầu Lan không phải người đơn giản, nhưng vạn lần không ngờ thân thủ hắn lại mẫn tiệp đến thế; trong lòng vụt lên một tia tuyệt vọng nhưng hắn vẫn kiên quyết ngẩng cao đầu, bất khuất nói:

"Ngài là chủ tử, ta dĩ nhiên không được ra tay với ngài; ta chỉ là nô lệ, sinh mạng rẻ mạt... thế nhưng... lẽ nào ta thực rẻ mạt đến mức không có quyền ra tay với chính mình? Một chút tôn nghiêm nhỏ nhoi cũng không được phép nắm giữ sao?? Vương gia à, ngươi quả có thể chi phối số phận của ngàn vạn nô lệ trong tay, nhưng giờ cả trái tim họ ngươi cũng muốn làm chủ sao? Nếu thực như vậy, thứ cho ta nói thẳng; ngươi... vọng tưởng rồi."

Hạ Hầu Lan chưa bao giờ phải nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng chưa vội phát tiết, bởi ngẫm nghĩ một chút lại mơ hồ thấy lời hắn nói cũng có lý. Nhất thời thành ra hai bên không ai chịu nhượng bộ, cứ lạnh lùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Hạ Hầu Lan mới buông tay Dịch Thủy rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: "Có gì muốn nói cứ nói cho hết, Bản vương nghe ngươi là được."

Dịch Thủy cũng từ từ ngồi xuống ghế, trong bụng hắn vốn có thiên ngôn vạn ngữ* muốn chất vấn Hạ Hầu Lan; nhưng bây giờ tự dưng bảo cho hắn nói, lại không biết phải nói thế nào cho phải, nói thế nào để Vương gia nghe xong đồng ý buông tha hắn...

Lần lữa hồi lâu, Dịch Thủy mới chậm rãi mở miệng: "Ta từ thời khắc đầu tiên được sinh ra đã bị định đoạt phải làm nô lệ. Gia đình ta còn có cha, mẹ và em gái, tất cả đều là nô lệ làm việc trong nông trường của ngài. Mỗi lần ta nhìn em gái mình tuổi còn nhỏ như vậy nhưng ngày ngày đều phải còng lưng quần quật làm việc... ta đều muốn oán hận cha mẹ. Ba người lớn chúng ta sống khốn khổ còn chưa đủ sao, vì sao còn sinh thêm em gái ta nữa... để nó cũng phải chịu chung số phận cay đắng này."

Ánh mắt hắn dừng lại trên những đồ ăn được bày biện tinh xảo trên bàn, lại nói tiếp:

"Những món điểm tâm này... hôm nay ta lần đầu tiên được thấy, còn người nhà ta cùng trăm ngàn nô lệ ở nông trường... có lẽ chưa bao giờ được nghe nói qua. Đồ ăn thường ngày của họ chỉ có cơm nắm thổ khang, cháo khoai lang; cả năm quá lắm đến ngày Tết mới được ăn một miếng bánh bột ngô, được mặc một bộ đồ vá víu tử tế. Ta vốn nghĩ cả nước ta đều nghèo khó, thế nhưng sau này mới biết được: các nhà quý tộc ngày ngày tổ chức tiệc rượu thừa mứa, lương thực thóc lúa trong kho chất chồng không hết... để lương thực không hạ giá, họ sẵn sàng đem cả xe lương đổ xuống sông. Đến ngay dân thường mỗi bữa đều ăn cơm trắng, còn dùng mỡ hương nấu nướng ra bao nhiêu món ăn ngon lành. Chỉ có nô lệ chúng ta... chỉ có mình nô lệ chúng ta phải ăn những thứ chó lợn cũng không thiết. Toàn nhờ chủ nhân các người, các người cho rằng thân phận của chúng ta chỉ đáng ăn những thứ ấy. Hừ, thật ghê tởm, chúng ta cũng là người... thế mà trong mắt thế nhân chúng ta còn không bằng con gà, con chó!"

Hạ Hầu Lan lặng im không nói gì, hắn biết tất cả những lời Dịch Thủy vừa nói đều là sự thật. Đó toàn bộ là những quy củ lưu lại từ nhiều đời trước, không chỉ có chủ nô mà cả các nô lệ từ đời này qua đời khác... tới bây giờ chưa từng nghĩ có chỗ nào sai trái. Thế nhưng hôm nay một lần được nghe những lời này, lòng hắn đột nhiên nặng trĩu, ánh mắt vô thức trở nên nhu hòa chăm chú nhìn gương mặt thê lương của Dịch Thủy, tiếp tục nghe hắn nói:

"Ta vốn vẫn tin rằng cuộc sống như thế đối với chúng ta đã là toàn vẹn, cầu hơn nữa cũng không được. Sở dĩ ta dù trong lòng không muốn đem thân dâng cho chủ nhân, nhưng vẫn từng có lúc coi việc trở thành tính nô như mong muốn lớn nhất chính vì ta biết được như vậy có thể đem đến cho cả nhà cuộc sống sung túc hơn. Thế nhưng từ ngày Tô Hà gia gia nói với ta: 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ', ngay thời khắc ấy ta mới hiểu rằng số phận một người chính là nằm trong tay mình, hoàn toàn không thể để chủ nhân, lão gia các người thao túng. Vừa lúc nghe tin tuyển binh nô, ta càng thêm quyết tâm từ bỏ thi tuyển tính nô. Vương gia, ngươi có biết hai năm qua mỗi lần ta ăn cơm, cầm trên tay cái bánh bao bột trắng, ăn một miếng canh nấu thịt heo... trong lòng ta khổ sở đến thế nào không? Khi ta ăn những thứ ngon lành ấy, cha mẹ ta, em gái ta, những người bạn nô lệ ở quê nhà ta đang ăn cái gì?

Mỗi lần nghĩ tới đó tim ta tựa như bị đao cắt. Ta chỉ mong mỏi có thể thay đổi vận mệnh của mình, sở dĩ ta sẵn sàng liều mạng như thế bởi vì trong suy nghĩ của ta nếu cả đời đều phải khuất nhục như vậy mà lần hồi từng ngày, chẳng bằng chết ngay trên chiến trường.

Càng ngày càng lập được nhiều chiến công, nhanh chóng trở thành binh nô xuất sắc nhất, ta thật đã rất cao hứng a. Vì ta nghĩ rốt cuộc mơ ước cũng sắp thành hiện thực, thân phận nô lệ được giải trừ, ta có thể làm một thường dân như bao người... thế nhưng... thế nhưng giờ tất cả đều sụp đổ!"

Đột nhiên Dịch Thủy ngẩng cao đầu, nhãn quang sắc nhọn như gươm chiếu thẳng về phía Hạ Hầu Lan, gằn giọng tố từng chữ từng chữ: "Nguyên nhân chỉ vì gương mặt chết tiệt này khiến Vương gia ngươi động tâm. Nhờ một khắc hứng thú của ngươi, khát vọng cả đời ta ngang nhiên bị cướp đoạt, ngươi biết không??"

Hạ Hầu Lan vẫn im lặng, nhưng nhãn thần sáng rực thủy chung không hề rời khỏi gương mặt Dịch Thủy. Trong lòng hắn trước kia dung nhan đó bất quá chỉ là xinh đẹp, nhưng ngay tại thời khắc này, dường như có muôn ngàn hào quang đang tỏa ra từ đôi con ngươi đen láy trước mắt, khiến cho gương mặt Dịch Thủy bỗng trở nên rực rỡ không gì sánh được.

"Ngươi tạm lui xuống đi, việc trừ bỏ thân phận nô lệ... để Bản vương suy nghĩ thêm đã." Hắn bình thản nói; không thể phủ nhận bản thân quả thật đã bị Dịch Thủy làm động lòng.

Thế nhưng nô lệ đó, càng lúc càng khiến người ta yêu thương... chính mình thực sự có thể buông tha hắn sao?

Hạ Hầu Lan âm thầm tự hỏi...

*thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn câu từ.

ọ_ọ thiệt tình Thủy Thủy em í ba ngơ nhứt ở chỗ hêm biết nặng nhẹ, tùy tiện phát tiết tinh hoa như này a~

có người hêm chỉ động tay chân mà còn muốn động cả lòng ồi nha :"> ~

***

Chương mười bốn

Dịch Thủy đã ở lại trong khu nhà dành cho tôi tớ của Lạc Vương phủ ba ngày. Lúc đầu Hạ Hầu Thư vốn định sắp xếp cho hắn ở cùng phòng với đám tính nô nhưng hắn kiên quyết không chịu. Hạ Hầu Thư đem chuyện đi báo với Hạ Hầu Lan thì lại nhận được lệnh: "Cứ tùy ý hắn.",bởi vậy cũng không cố chấp thêm.

Điều bất ngờ nhất chính là trong thời gian ngắn, nhờ tính tình dễ gần lại chăm chỉ cần cù, Dịch Thủy cứ thế dành được thiện cảm của hầu hết tôi tớ trong phủ, quá lắm chỉ còn vài người từ xưa vẫn coi thường thân phận nô lệ của hắn.

"Dịch Thủy à, mau bỏ búa xuống, coi chừng tự bổ phải người bây giờ!" Lâm Thụy hoảng hồn cuống quýt chạy tới, kêu lên: "Hơn nữa Tổng quản đã nói Vương gia dặn không được sai ngươi làm việc rồi."

Dịch Thủy tay quệt mồ hôi, cười nói: "Lâm đại thúc, chẻ củi là ta giỏi nhất đó, không việc gì đâu. Lệnh của Vương gia chỉ là không cho mọi người bắt ta làm việc, nhưng ta tự nguyện giúp một tay mà."

Nghe hắn nói vậy, Lâm Thụy bật cười, chỉ vào Dịch Thủy, nói: "Hài tử này, lại còn bắt bẻ lời Vương gia." Vừa nói xong, chợt nghe có tiếng gọi:

"Dịch Thủy, Vương gia cho gọi ngươi!"

Nụ cười trên môi Dịch Thủy lập tức tiêu tán, mất một lúc hắn mới lên tiếng: "Ta biết rồi." Trong lòng lại bắt đầu lo lắng, không biết cuối cùng Hạ Hầu Lan quyết định ra sao; Dịch Thủy đi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi theo Hạ Hầu Thư tới ngọa phòng lần trước.

Trong phòng chỉ có Hạ Hầu Lan đang nghiêng người tựa ở đầu giường đọc sách, thấy hắn đã tới liền chỉ vào cái ghế cạnh giường, ra hiệu ngồi xuống; Hạ Hầu Thư sớm cũng lui ra.

Hạ Hầu Lan tỉ mỉ nhìn Dịch Thủy, thấy hắn hôm nay mặc một bộ đồ cũ thuần một màu trắng, trên áo có vài mụn vá; nhìn qua chỉ thấy vô cùng sạch sẽ, giản dị nhưng lại càng tôn thêm vẻ thanh khiết, mỹ lệ như châu ngọc; đôi mắt hắn chăm chăm nhìn xuống đất, hai tay nôn nóng vần vò vạt áo không hề che giấu sự hồi hộp trong lòng. Hạ Hầu Lan buông sách, cười nói:

"Ba hôm trước ở đây, Bản vương thấy ngươi giận dữ đùng đùng, lời lẽ hùng hồn, uy vũ bất khuất... làm sao hôm nay lại thành ra rụt rè thế này?"

Dịch Thủy thản nhiên đáp: "Ba hôm trước ta tâm tình tuyệt vọng, thiếu điều muốn chết, thế nên chẳng còn sợ gì cả. Giờ Vương gia đồng ý sẽ xem xét lại việc giải trừ thân phận nô lệ cho ta, trong lòng ta tự nhiên lại có hy vọng, số phận lại một lần nữa đặt ở trong tay Vương gia... đương nhiên sẽ không dám như hôm trước, miễn phải tự hủy tương lai." Từ đầu đến cuối hắn không hề ngẩng lên, nhưng từng câu nói đều nghe thanh âm vang vang, gãy gọn.

Trên mặt Hạ Hầu Lan xẹt qua một tia kinh động, hắn chầm chậm nói: "Vô dục tắc cương*, không ngờ một nô lệ như ngươi lại có kiến thức như vậy." Nói đến đó, hắn nhịp nhịp ngón tay vào đầu giường, lại tiếp: "Chuyện của ngươi Bản vương đã suy nghĩ kỹ rồi, Dịch Thủy... không thể phủ nhận, ta thực sự luyến tiếc ngươi..."

Một lời chưa nói xong, Dịch Thủy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi run run không nói nên lời. Hạ Hầu Lan vội nói: "Ngươi đừng vội, tuy ta không định thả ngươi đi, nhưng ta có thể đáp ứng cho ngươi: ban lệnh cải thiện đời sống các nô lệ; ví dụ như đem lương thực dư thừa phân phát cho họ, hàng tháng có thể cấp ít tiền để họ mua vật phẩm cần thiết, còn có thể căn cứ vào kết quả công việc mà thưởng thêm, thậm chí ai có công trạng lớn còn có thể được xem xét giải trừ thân phận nô lệ."

Dịch Thủy kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Lan, vạn lần không ngờ hắn có thể thông tình đạt lý đến thế. 'Cải thiện đời sống của nô lệ', việc này trăm ngàn năm qua thật chưa từng có ai để tâm nghĩ tới.

Một lúc lâu sau, Dịch Thủy như mới tỉnh trí, hắn quỳ xuống, nói: "Tạ ơn Vương gia, Dịch Thủy tạ ơn Vương gia." Nói xong liền dập đầu cúi lạy, xưa nay hắn hận nhất chính là những kẻ chủ nô ăn không ngồi rồi, thế nhưng ngay thời khắc này... lời cảm kích cũng là từ đáy lòng mà nói ra.

Hạ Hầu Lan lại nói: "Ngươi không cần tạ ơn ta, ta đã nói rồi... là vì ta thực sự luyến tiếc ngươi. Nhưng xác thực công lao ngươi lập được rất nhiều, không giải trừ thân phận nô lệ cho ngươi cũng không công bằng. Vì thế ta đem công lao của ngươi đổi thành mệnh lệnh này, Dịch Thủy, ngươi nghe rõ ràng ý tứ của ta chưa? Ta... vẫn là muốn ngươi."

Dịch Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Hạ Hầu Lan sáng rực chiếu vào mình, tỏa ra một sự kiên quyết đến duy ngã độc tôn*. Trong chớp mắt, Dịch Thủy lập tức minh bạch, muốn thoát được số kiếp đem thân hầu hạ người khác... chỉ có đường chết. Thế nhưng hắn không đời nào chọn trốn chạy bằng con đường tự sát đại nhu nhược...

"Dịch Thủy, cho dù dung mạo ngươi bị hủy, Bản vương cũng vẫn muốn ngươi."

Nghe được Hạ Hầu Lan buông thêm một câu tỏ rõ quyết tâm như thế, trong lòng Dịch Thủy muốn run lên: Vương gia muốn nói hắn ngắm tới chính là bản thân ta, chứ không phải là dung mạo của ta sao, ý hắn là thế sao?

Hắn thình lình đứng dậy, nói rành mạch từng chữ: "Dịch Thủy minh bạch, chỉ mong Vương gia đừng nuốt lời."

Hạ Hầu Lan gật đầu: "Ngươi yên tâm, Bản vương tuyệt đối sẽ không để ngươi hy sinh vô ích." Hắn nói xong liền vươn tay kéo Dịch Thủy lại ngồi bên giường, mỉm cười: "Ngươi cũng thật thẳng thắn, Dịch Thủy a. Vì sao nhất cử nhất động của ngươi đều vượt khỏi dự liệu của Bản vương... Ngươi có biết cũng chỉ vì thế mà ta đối với ngươi muốn buông cũng không được không?"

Để yên cho hắn nắm tay mình, Dịch Thủy mỉm cười, ung dung nói: "Khen ngợi khoa trương như vậy với một nô lệ... ngài không thấy quá hoang phí sao? Nếu có thể, ta thực không muốn lại viện đến thân phận này... Bỏ đi, Vương gia đã khai ân với chúng nô lệ như vậy, được mất của mình ta cũng không quan trọng nữa. Làm người không nên quá tham lam, phải không?"

Hạ Hầu Lan gật gù: "Ngươi minh bạch là tốt rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta quyết không xem ngươi như một tính nô mà đối đãi; bằng vào kiến thức, khí độ của ngươi làm như vậy là quá thiệt thòi cho ngươi rồi. Có điều tạm thời ngươi vẫn phải ở bên ta với thân phận nô lệ, vì quân công* của ngươi giờ đã đem phân chia cho nô lệ khắp thiên hạ rồi... Như vậy đi, sau này có cơ hội... ta lại cho ngươi một danh phận, để ngươi mãi mãi về sau cả đời hầu hạ bên ta, có được không?"

Trong lòng Dịch Thủy gào to: được làm sao được; nhưng ngoài mặt hắn vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Vương gia cần gì phải hỏi, ta còn dám không thuận theo sao? Chỉ cần sau này Vương gia đừng quên lời là tốt rồi." Trong mắt hắn tinh quang lấp lánh, lòng cũng đã có sẵn toan tính; bất quá Hạ Hầu Lan không hề hay biết... bởi vì hắn còn đang bận hân hoan sung sướng khi có thể khiến Dịch Thủy đối với hắn thân cận thế này.

*Vô dục tắc cương: Vách đá cao ngàn trượng sở dĩ có thể sừng sững uy nghi được như thế chính là bởi vì vách đá không có ham muốn thế thường.

Ý nói người không có dục vọng thế tục mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt.

*duy ngã độc tôn: tự cao tự đại.

*quân công: công lao lập trên chiến trường

:") Lan Lan ảnh muốn nuôi Thủy Thủy như nuôi em út nàng hầu nè X"3 ~ tới giờ vẫn còn chưa tỉnh ngộ a~ =)) ~

***

Chương mười lăm

Vong Nguyệt quan sát tính nô trước mắt, không thể không thừa nhận hắn thật sự là cực phẩm hiếm có: phong thái dung dị, ưu nhã; khí chất xuất trần thoát tục; dáng vẻ như vậy lại càng được tôn thêm bởi màu trắng đơn sơ của y phục khiến hắn thoạt nhìn tựa như một đóa bạch liên thanh tao dúng bùn cũng không hề vấy bẩn. Cuối cùng lại khiến cho người ta đứng nhìn xa xa không sao thỏa mãn được, nhất định phải níu hoa bẻ cành rồi giữ ở trong tay, từ từ cảm thụ.

Khó trách Hạ Hầu Lan thoáng nhìn đã nhớ mãi không quên, rốt cuộc sau hai năm, tới ngày hôm nay đã mang được hắn về đây.

"Dịch Thủy hả?" Nàng nhìn danh bài* trong tay hắn, nhẹ giọng hỏi.

Dịch Thủy khẽ gật đầu: "Vâng, Vong Nguyệt cô nương. Vương gia có lệnh bảo ta lập tức tới đây theo cô nương học tập quy củ trong Vương phủ."

Thái độ khiêm nhường của hắn nhanh chóng khiến Vong Nguyệt phát sinh hảo cảm, nàng cười đầy ẩn ý, nói: "Vương gia nói vậy sao? Những cái đó thì có gì phải gấp gáp thế, chỉ sợ ngài sốt ruột là chuyện khác kìa."

Trong lòng Dịch Thủy lập tức hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng mặc dù cảm thấy khó chịu hắn vẫn biết nàng nói không sai. Bởi vậy hắn chỉ cúi đầu cười cười, cũng không đáp lại.

Vong Nguyệt thu lại danh bài rồi dẫn Dịch Thủy đi qua hết một con đường mòn, vào tận sân trước của một khu nhà nhỏ có vẻ tịch mịch. Nàng nói: "Từ nay ngươi sẽ ở lại đây, ngươi là người đích thân Vương gia dặn dò ta săn sóc nên sau này nhất định sẽ có trang viện riêng; những tính nô khác có lẽ còn không biết tới nơi này đâu. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ qua lại đây dạy ngươi một số thứ, cốt để sau này ngươi hầu hạ Vương gia không phải chịu đau đớn nhiều, đương nhiên càng là để khiến Vương gia được thoải mái. Không cần xấu hổ, trong Vương phủ bất luận tính nô hay thị thiếp, đều phải trải qua bước này cả."

Dịch Thủy gật đầu: "Ta biết rồi, đã vào đến đây ta tự khắc cũng phải chuẩn bị chu toàn mọi sự. Phong lưu thì tốt, mà uất nhục cũng không sao; ta đều chịu đựng được. Chuyện này cũng không ngại, có điều Dịch Thủy muốn nhờ cô nương... một việc khác."

Vong Nguyệt cười hỏi: "À, chứ ngươi muốn nhờ ta chuyện gì?"

Dịch Thủy nói: "Ta muốn biết chữ để đọc sách, liệu cô nương có thể sắp xếp ai đó nhân lúc rảnh rỗi lại đây dạy ta được không?"

Nghe hắn nói thế Vong Nguyệt không khỏi nhướng mày, chăm chú quét mắt nhìn hắn vài lần, lại chậm rãi bước một vòng quanh hắn, bụng nghĩ thầm: quả không thể xem thường nô lệ này, đúng là một người trong lòng ôm chí lớn. Nàng liền cười nói:

"Ngươi là người hầu hạ Vương gia, học chữ làm gì? Nếu có điều gì không hiểu, cứ hỏi tỷ tỷ một chút còn nhanh hơn. Ngươi xem Vương gia có hai người thị thiếp, đều không phải người dễ đối phó đâu. Huống hồ sau này sẽ có cả Vương phi, ngươi không lẽ chưa nghe người ta nói con chim bay lên trước cũng là con bị trúng tên trước* sao?"

Dịch Thủy cười đáp: "Cô nương nghĩ đi đâu vậy, ta bất quá chỉ nghĩ sau này rảnh rỗi nhiều nên muốn học đôi ba chữ giết thời gian mà thôi. Dù sao ta cũng chỉ là một nô lệ, có tâm địa gì được chứ."

Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn một mảnh lạnh lẽo, thầm cười nhạt: 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ'; Vương phi không lẽ là trời sinh ra sao? Ta dù là một nô lệ, nhưng càng muốn làm cho các người xem.

Vong Nguyệt gật đầu: "Hảo, vậy mỗi ngày buổi trưa ngươi tới chỗ ta, ta dạy ngươi học chữ, lúc đó ta cũng rảnh rỗi." Nàng nói xong liền dẫn hắn đi vào, vừa bước qua cửa đã thoang thoảng ngửi thấy một làn hương khí lẩn khuất tỏa lại; vào sâu trong nội thất mới thấy bàn ghế gỗ lim, màn trướng hoa lệ, đều là hoàn mỹ không gì sánh được. Trên cổ đổng giá* bày những đồ cổ các loại kim, ngân, ngọc khí*; long lanh đến chói mắt người. Một màu phú quý xa hoa bao trùm nhưng vẫn toát nên khí chất thanh nhã. Dịch Thủy mặc dù không hiểu gì về kiến trúc nhưng cũng biết chỗ này không hề tầm thường chút nào; thật không ngờ Hạ Hầu Lan đối với mình lại coi trọng đến thế.

Vong Nguyệt dẫn hắn tới bên bàn, mở một cái hộp đặt trên đó ra, chỉ thấy bên trong xếp hai hàng nam hình* bằng thủy tinh, thứ tự lớn nhỏ; tất cả đều được chế tác vô cùng tinh xảo. Dịch Thủy vừa nhìn đã không kìm được đỏ mặt trong khi Vong Nguyệt chẳng hề biến sắc, thản nhiên hỏi: "Ngươi biết những thứ này để dùng ở đâu chứ?"

Dịch Thủy ngần ngừ một chút rồi gật đầu, liền thấy Vong Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nhạt giọng giải thích: "Trước kia lúc ở chiến trường, lính tráng nói chuyện với nhau chủ yếu toàn chuyện tình dục, trong đó... cũng có nói tới cái này."

"Thì ra là thế." Vong Nguyệt có vẻ rất hài lòng, nói tiếp: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta sẽ phái người tới hầu hạ ngươi tắm rửa, thượng du*, thử dùng ngọc thế*." Nàng nói xong liền quay người rời đi, Dịch Thủy vốn định nói thêm gì đó nhưng nghĩ một thoáng lại thôi.

Chiều đến, quả nhiên có hai tiểu tư* bộ dạng thanh tú xuất hiện, biết ở đây chính là người hiện đang được Vương gia sủng ái, cả hai đều bày ra vẻ mặt tươi cười, đồng thanh nói:

"Chúng nô tài là người Vong Nguyệt cô nương sai tới hầu hạ Công tử chu tất việc chuẩn bị, còn phần phục vụ sinh hoạt hằng ngày có các nha đầu khác chăm lo, hiện họ đang chờ bên ngoài, muốn đợi một lát nữa mới vào yết kiến."

Dịch Thủy nhìn bọn họ một hồi rồi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, lộ ra một nụ cười sầu thảm: "Cuộc đời ta hận nhất chính là hai chữ 'nô tài', các ngươi về sau đừng tự xưng như vậy. Ta là ai đâu, bất quá chỉ là một nô lệ mà thôi. Trước kia so với các ngươi còn xa mới bằng được." Nói đến đó mặt hắn thoáng hồng lên, lại tiếp: "Các ngươi vừa nói giúp ta việc chuẩn bị, chuyện đó cũng không cần đâu. Chỉ cần tỉ mỉ nói cho ta biết phải làm thế nào, tự ta làm được rồi."

Hai tiểu tư đồng thanh kêu lên: "Công tử, như vậy đâu được. Sau này ngộ nhỡ có sai sót gì, đầu chúng ta cũng khó giữ a."

Dịch Thủy lắc đầu: "Thế nên ta mới bảo các ngươi chỉ dẫn cho ta thật tỉ mỉ, các ngươi yên tâm, ta sao dám đem mạng mình ra giỡn chứ. Hầu hạ Vương gia không chu đáo ta mới là người gặp họa đầu tiên đây. Chỉ có điều... có điều... không lẽ các ngươi tình nguyện hầu hạ ta chuẩn bị việc ấy?"

Hai tiểu tư chột dạ liếc nhìn nhau, rồi cùng lặng lẽ không đáp. Thẳng thắn mà nói, bọn họ sao có thể tình nguyện làm việc đó, lại càng không đời nào chính miệng nói có; bên tai lại nghe Dịch Thủy nói tiếp: "Các ngươi cứ nói đi, ta cũng dám tự nhận thông minh, chỉ cần nghe một lần sẽ làm được, không để các ngươi tốn công đâu."

Cuối cùng bọn họ mới cười cười, nói: "Nếu đã thế, Công tử theo bọn ta lại đây... những chuyện này giảng giải phải phối hợp với công cụ mới dễ hiểu."

*danh bài: thẻ ghi tên.

*chim bay lên trước cũng là con bị trúng tên trước: (có lẽ) ý nhắc Dịch Thủy trong hoàn cảnh hiện tại càng thể hiện bản thân càng dễ bị hãm hại. (này mình ghi lại thoát thoát ý thôi, vì câu gốc cũng không được viết thành một thành ngữ hoàn chỉnh.)

*cổ đổng giá: tủ (giá) bày đồ cổ.

*kim, ngân, ngọc khí: làm bằng vàng, bạc, ngọc.

*nam hình + *ngọc thế: cái đó.đó.đó của nam nhân (mờ ở đây được tẩn mẩn làm bằng thủy tinh) í :"> ~

*thượng du: thoa dầu (nếu tớ hiểu hêm nhầm thì là 'bôi trơn' đó *v*~)

*tiểu tư: người sai vặt.

có người sắp.bị.ăn nha *A*~

***

Chương mười sáu

Đằng sau trang viện Dịch Thủy ở có một đại dục trì*, hoa lệ vô cùng; thường ngày vẫn cấm người lui tới. Nơi đó chính để dành riêng cho Hạ Hầu Lan nhân lúc hứng thú dạo chơi, thuận tiện sẽ ghé vào ngâm mình thư giãn. Hôm nay hắn không những sắp xếp cho Dịch Thủy ở đây, lại còn cho phép tắm rửa ở hồ này, đủ thấy đối với Dịch Thủy hắn để tâm chăm chút cỡ nào.

Lúc này Dịch Thủy đang ngâm mình trong dục trì, đôi mày nhíu lại rõ ràng có vẻ khổ sở. Nhìn bọt nước màu trắng sữa lập lờ lẩn khuất cùng những cánh hoa mỏng mảnh trôi quanh mình, hắn buột ra một tiếng thở dài... Cuộc sống này đích thực là tột cùng xa hoa, nhưng hắn không sao toàn tâm nguyện ý hưởng thụ. Dịch Thủy có cảm giác mình giống như heo tể* bị nhốt trong chuồng, được người sành ăn chăm nuôi, kết cục cuối cùng chính là bị lôi lên bàn bếp, bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất*. Vài ngày sung sướng này bất quá chẳng khác gì rắp tâm vỗ béo mà thôi.

Nhìn một loạt nam hình bằng thủy tinh xếp trên thạch bàn*, dưới ánh nến lập lòe càng phát ra màu lấp lánh đến chói mắt, Dịch Thủy tiện tay cầm một cái lên, lướt mắt nhìn khối thủy tinh tinh xảo, thở dài lẩm bẩm: "Rõ ràng là vốn là thứ rất đẹp đẽ, làm sao lại bị mài thành hình dạng tục tĩu thế này, còn bị dùng vào những việc thật khó coi nữa?"

Hắn chợt nhắm nghiền mắt lại, nắm chặt nam hình trong tay một hồi... cuối cùng run run cầm theo xuống nước, dần dần lần mò cho đến khi chạm phải nơi mềm mại bí mật kia.

Trong lòng đột nhiên một phen trào cuộn, Dịch Thủy hiểu rõ cửa ải này hắn buộc phải vượt qua, bằng không đừng nói trở thành Vương phi, muốn làm một tính nô còn chẳng đủ tư cách. Hắn không ngừng tự nhủ rằng tất thảy những việc này đều là vận số không thể thoát được, muốn làm thành chuyện phi thường tất phải có thủ đoạn phi thường... Cứ thế tựa như tự thôi miên mình bằng những lý lẽ đó, cuối cùng Dịch Thủy nghiến răng một cái rồi đem nam hình trong tay ấn sâu vào trong tiểu huyệt.

Mũi nhọn vừa tiến vào, hắn lập tức đau đớn đến mức chóp mũi lấm tấm toát mồ hôi lạnh. Dịch Thủy hít sâu một hơi, đưa tay kia xuống rờ rẫm thăm dò, quả nhiên vẫn đau kinh khủng. Nhớ lại lời hai tiểu tư lúc nãy nói trước khi làm việc này phải thoa dầu qua thì thì mới đỡ phần nào khó chịu, nhưng hắn vẫn không làm theo. Lý do rất đơn giản, Dịch Thủy vốn không dám tin mình có thể hai lần chịu được sự nhục nhã của việc tự tay khai mở cái nơi đáng xấu hổ kia.

Tràng đạo đang đau nhức như lửa đốt bỗng cảm thấy có chút bọt nước ấm ấm mon men len vào theo nam hình, càng gợi trào lên một cảm giác kỳ dị. Bản thân Dịch Thủy trên chiến trường đã chịu qua vô số thương tích, thậm chí không ít lần cận kề cái chết nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng ngay lúc này... hắn sợ, hắn sợ tới mức muốn bỏ cuộc; thứ kia bất kể hắn nghiến răng nghiến lợi thế nào vẫn vô pháp tiến sâu thêm một li.

"Rất đau phải không? Ngươi thật giỏi làm ẩu, chuyện này mà có thể tự mình làm sao?" Thanh âm mang theo tiếu ý đột nhiên vọng tới làm Dịch Thủy giật thót, vội vàng mở mắt đã thấy Hạ Hầu Lan đang đứng trên bờ mỉm cười nhìn hắn.

Vừa thẹn vừa quẫn, Dịch Thủy cuống cuồng trầm người xuống nước, cố che giấu thân thể. Hành động vô thức đó lại khiến Hạ Hầu Lan phá lên cười ha hả, liền tay cởi bỏ y phục trên người mình, nhanh chóng để lộ ra thân thể cường tráng hoàn mỹ như liệp báo*. Cũng không buồn nhìn đến phản ứng kinh hoảng của Dịch Thủy, hắn thoáng cái đã nhảy xuống nước, lúc đó mới nói: "Lại đây, Bản vương giúp ngươi."

"Không... không cần. Loại chuyện này sao dám phiền Vương gia." Dịch Thủy cuống quýt tránh né, hoàn toàn không ngờ động tác của Hạ Hầu Lan quá sức lanh lẹ, lời còn chưa nói xong đã bị hắn lôi tuột vào lòng không khác gì con gà con. Dịch Thủy chỉ còn biết siết chặt nắm tay, gương mặt quay thoát khỏi tầm nhìn của Hạ Hầu Lan, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.

Thực ra Hạ Hầu Lan chính là vừa xong buổi chầu đã lập tức tới đây. Cũng không biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ tới Dịch Thủy ban đầu luôn chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn, mới đây lại có chút ôn thuận... bản thân liền kiềm chế không nổi khát khao muốn tới gặp hắn.

Đến khi tới nơi lại thấy hai tên tiểu tư đứng bên ngoài, hỏi qua sự tình xong thành ra trong lòng cảm giác trìu mến đối với Dịch Thủy càng tăng vài phần. Bởi thế lúc này hắn mới chấp nhận hạ mình giúp Dịch Thủy; một tay hắn kéo thân thể trắng mịn trước mặt vào lòng, tay kia đưa xuống lần lần cầm vào nam hình nọ.

Hạ Hầu Lan đột nhiên sửng sốt, thoắt cái rút vật kia ra, giơ lên nhìn kỹ rồi bật cười: "Ngươi đúng là tiểu ngốc tử a, lần đầu tiên mà dùng ngay cái lớn nhất sao? Muốn chết phải không?" Nói xong liền ôm ngang eo hắn mà nâng bổng lên, bất chấp sự giãy giụa của Dịch Thủy; hắn mạnh tay banh mở hai khỏa mông hoàn mỹ, tỉ mỉ xem xét. Quả nhiên nhìn thấy tiểu huyệt trước mắt đã sưng đỏ, từ bên trong còn rỉ ra vài đường tơ máu.

Đối với loại 'săn sóc' này Dịch Thủy thật tình chịu không nổi a; dĩ nhiên hắn không ngần ngại tay đấm chân đá bạt mạng, quẫy đạp om sòm. Cho đến khi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó hình như đang nhanh chóng trướng đại, cạ cạ vào bụng mình, hơn nữa rõ ràng còn cứng rắn vô cùng khiến cho bụng trên của hắn vốn săn chắc mà lúc này còn bị nó ép muốn lõm vào.

Dịch Thủy cũng là nam nhân, tự khắc hiểu ra đó là cái gì; có điều hắn hiểu rồi thì lập tức hồn phách phi thiên, càng cuống cuồng đẩy Hạ Hầu Lan ra.

"Đứng yên. Ngươi còn không thấy ta đang kiềm chế khổ cực thế nào sao?" Thanh âm đột nhiên thâm trầm vang lên tựa như hàm chứa uy lực vô cùng, nhất thời khiến mọi cử động của Dịch Thủy đều ngừng lại.

Hạ Hầu Lan lúc này mới buông hắn xuống, nhãn thần đã rực sáng như liệp báo ngắm được linh dương, dâng tràn dục vọng: "Dịch Thủy, ngươi... ngươi nguyện ý hiến dâng cho ta ngay bây giờ được không? Vì... Bản vương tựa hồ... nhịn không được nữa." Âm sắc phát ra khàn đục, vừa nghe đã biết là kết quả của sự kiềm chế cao độ.

————————————–

Đoạn tiếp theo đây (có thể) là lời của Lê Hoa đại gia, vì nó nằm trong bản text Trung mình có và nó liên quan đến nội dung truyện nên mình đưa vào :").

Ầy, tự dưng thấy mọi người có vẻ khó hiểu với chuyện Dịch Thủy muốn làm Vương phi. Thế nên ta giải thích một chút vậy.

Ta cho rằng Dịch Thủy bản chất quật cường, không chịu thua người khác; nhưng số phận hết lần này đến lần khác cứ dồn hắn vào độc đạo. "Nếu đã không có đường khác, vậy đường duy nhất đã đi cũng phải đi đến tận cùng." đây chính là cách hắn thể hiện ý chí bất khuất, cũng là cách hắn đem niềm tin 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ.' ra tranh đấu. Trong mắt hắn, Vương phi không chỉ là người đem thân hầu hạ kẻ khác, địa vị của Vương phi có thể sánh ngang với Hạ Hầu Lan, có thể khiến Hạ Hầu Lan tôn trọng. Chính vì thế hắn mới quyết liệt khao khát một vị trí không hề giành cho thường nhân như thế.

Ầy, ta nói như vậy chẳng hay mấy người đã được lý giải chưa? Hãn, kỳ thực thêm nữa ta cũng chẳng biết nói làm sao.

XD xin lỗi nếu mình có 'chuyển lời' quá tùy hứng XD~

——-

*dục trì: hồ (bể) tắm. -> đại dục trì: hồ tắm lớn.

*bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất: dao trắng thọc vào, dao đỏ rút ra. Ám chỉ hành động sát thương, làm ai đó đổ máu (hồng đao tử = dao đỏ = dao dính máu *_*)

*heo tể: heo con ( =)) lần đầu tiên mình giữ âm Hán Việt vì nghe nó... quá sức iêu so với văn cảnh =)) )

*thạch bàn: bàn đá.

*liệp báo: là con nầy

=))

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro