Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Edit: Xay

"Hoàng thượng, thần đến chậm, mong hoàng thượng thứ tội!" Quỳ trong sân vẻ mặt Nam Bất Yếm như cười như không, thoạt nhìn vào không ai nghĩ rằng hắn đang nhận sai.

"Mau vào!" Lệnh Hiên Viên Niệm Nhân mở cửa cho Nam Bất Yếm, mặc dù là bằng hữu tốt từ nhỏ, nhưng đến lúc cần thì hắn lại biến mất, đôi khi hận không thể bóp chết hắn.

"Thần bái kiến Lộ phi, Nhị hoàng tử, Tứ công chúa."

"Thiên sư, đã lâu không gặp." Thượng Quan Địch Lộ quen biết Nam Bất Yếm còn lâu hơn Hiên Viên Tuyệt. Cũng là nhờ Nam Bất Yếm giới thiệu nàng mới quen biết được Hiên Viên Tuyệt. Trong mắt nàng, hắn không chỉ kết duyên nàng cùng Hiên Viên tuyệt, mà còn giống như huynh trưởng vậy.

Nghe Thiên sư xưng hô như vậy trong lòng thật không thoải mái, đặc biệt là từ miệng người mình có cảm tình thốt ra lại càng thêm khó chịu. Đừng hiểu lầm, nàng đối với Nam Bất Yếm chỉ là có cảm tình, hoàn toàn khác với tình cảm nam nữ giữa nàng và Hiên Viên Tuyệt, lại càng không phải là yêu.

Tuổi tác cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn giả bộ đáng yêu cong miệng lên, giả ra một cái giọng làm Hiên Viên Niệm Nhân nghe đến một thân lông tơ dựng đứng "Thật đáng ghét, người ta không thích Lộ Lộ gọi người ta là thiên sư đâu. Lộ Lộ thật xấu, biết rõ người ta không thích mà."

Khi nghe Nam Bất Yếm làm nũng Hiên Viên Niệm Nhân không tự giác lùi lại nửa bước, giọng điệu chẳng khác nào kỹ nữ ở thanh lâu trêu chọc khách "Khách nhân, người ta không thích nha, ta không thích ngài gọi như vậy đâu, ngài thật xấu mà~" lời nói của Nam Bất Yếm truyền đến tai hắn liền nghe ra thành dạng này. Hiên Viên Niệm Nhân từ từ lui về phía sau, cúi đầu im lặng, trong mắt đều là khinh bỉ.

"Nhị hoàng tử làm sao vậy? Nhìn thấy cữu cữu cũng không gọi một tiếng, thật không lễ phép chút nào." Nam Bất Yếm là người nhanh nhạy, làm sao có thể bỏ qua hành động của Hiên Viên Niệm Nhân, trong mắt hắn, tiểu tử này đùa vui hơn so với Hiên Viên Tuyệt nhiều.

Kinh ngạc ngẩng đầu, Hiên Viên Niệm Nhân còn không biết Thiên sư từ khi nào lại thành cữu cữu của mình, thật vô lại.

"Ta cũng không phải vô lại nha, thật sự là cữu cữu của ngươi, không tin ngươi có thể hỏi mẫu phi của ngươi, nếu không hỏi phụ hoàng ngươi cũng được." Tiến đến cơ hồ đứng sát với Hiên Viên Niệm Nhân, Nam Bất Yếm đưa tay cấu, véo khắp gương mặt bóng loáng nhỏ nhắn kia. "Ai nha, còn nhỏ như vậy mà da dẻ thô cứng, mới tí tuổi mà da đã không tốt, sau này làm sao bây giờ a? Nếu không..."

"Nam-- Bất-- Yếm--!"

"Ấy, đây đây, biết rồi biết rồi, tới ngay." Bất đắc dĩ thở dài, Nam Bất Yếm có cảm thấy mình là tên xui xẻo nhất trên đời. Vừa trở về chưa được nghỉ ngơi, ngay cả trà cũng chưa uống ngụm nào đã liền bị người khác sai này sai nọ, mình quả thật là mạng nô lệ mà.

Ngay lúc Hiên Viên Niệm Nhân nhẹ nhàng thở ra, Nam Bất Yếm xoay người nhéo mặt hắn một cái, lại còn nháy mắt, sau đó cười lưu manh rời đi.

Một trận gió lạnh thổi vào người, Hiên Viên Niệm Nhân chịu không nổi đưa tay áo lên lau lau mặt, lau thế nào cũng cảm thấy không sạch. Hiên Viên Niệm Ái ngồi trên đùi mẫu phi cười ngọt ngào, không biết vì cái gì nàng lại thật thích cái người tự xưng là cữu cữu kia.

Chứng kiến Nam Bất Yểm trở về, tâm trạng như treo trên mành chỉ của Lộ phi cuối cùng cũng buông xuống, nàng biết, nếu Nam Bất Yếm không mười phần nắm chắt cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Hiên Viên Tuyệt vẫn nét mặt bình tĩnh, không biết được là đang vui hay buồn.

"Nói, điều kiện là gì." Hạ thấp giọng, đủ để hắn và Nam Bất Yếm nghe. Cùng hắn chơi đùa lớn lên, Nam Bất Yểm là dạng người thế nào Hiên Viên Tuyệt chẳng lẽ không rõ sao, chỉ là Nam Bất Yếm dù lừa gạt cả thiên hạ, cũng không gạt hắn. Bởi vì, Nam Bất Yếm không lừa hắn, mà là dọa dẫm hắn.

"Thật đáng khen, tiểu Tuyệt ngươi vẫn là hiểu ta nhất. Ta nghĩ, ta muốn hắn." Khóe mắt Nam Bất Yếm thoáng hạ xuống, chỉ động tác nhỏ thế này Hiên Viên Tuyệt cũng đủ biết "hắn" trong lời nói kia là ai.

"Có thể, chỉ cần hắn nguyện ý." Vì một hài tử mà bán hài tử khác, loại chuyện này Hiên Viên Tuyệt không làm được.

"Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đừng cản trở là được rồi." Rõ ràng mình là một con hồ ly, lại khiến người khác giống hồ ly hơn, thật sự giảo hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro