Chương 60. Nó nhớ em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em thật sự phải vội về như vậy à?"

Lúc Lê Giang Dã thức dậy vào buổi sáng, cậu đang vội vàng rửa mặt thì Tạ Lãng lại đứng sau lưng và lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, dạy riêng thì phải như thế mà anh, cũng không dễ tìm được người dạy thay, đến lúc đó khách hàng thể nào cũng có ý kiến." Mặt Lê Giang Dã lấm tấm nước, nhất thời không mở mắt ra được, muốn lấy khăn lau mặt nhưng vừa đưa tay ra thì Tạ Lãng đã nhét chiếc khăn rái cá vào trong tay cậu.

"Là vì đã xếp nhiều lớp cho em thì có." Tạ Lãng trầm giọng nói.

"Ừm..." Lê Giang Dã dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên mặt mình, chần chừ một hồi.

Sao mà nghe giống như là... Tạ Lãng không được vui cho lắm.

Cuối cùng cậu cũng mở được mắt ra, Lê Giang Dã nhìn vào khuôn mặt của Tạ Lãng trong gương, nhẹ nhàng giải thích: "Thực ra cũng không đến nỗi thế đâu, em là quản lý, bình thường phải xử lý những chuyện phức tạp hơn cho nên cũng không phải dạy quá nhiều lớp. Hơn nữa em đột nhiên xin nghỉ nhiều ngày như vậy, đúng là không nên... đàn chị chắc chắn đã giúp đỡ cho em rất nhiều."

"Đó cũng là vì trước đây em không xin nghỉ mấy," Tạ Lãng lại nói: "Sắp xếp cho em nhiều việc quá rồi!"

Tạ Lãng lúc này thật sự có hơi vô lý.

Bởi vì trọng tâm của Lê Giang Dã là đặt vào việc nghỉ phép "đột ngột", nhưng anh lại không quan tâm đến điểm này.

"Em về ba, bốn ngày thôi, đàn chị sẽ giúp em sắp xếp lại lịch dạy. Bây giờ thời khóa biểu rất kín, lại tập trung vào mấy ngày cuối tuần, không phải là thuận tiện cho em trở lại sau một tuần bận rộn hay sao." Lê Giang Dã phải thuyết phục được mới thôi: "Chị ấy thế là đã tốt với em lắm rồi, anh không được giận chị ấy đâu đấy!"

Tạ Lãng nghĩ tới đây, tuy rằng rất phiền muộn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, đáp lại: "Không giận."

Đương nhiên là anh không giận Nhậm Nhứ Nhứ, bởi vì bản thân đang hết sức vô lý nên lại càng giống như là giận chính mình hơn.

Tạ Lãng đứng đó, trông như một chú chó cảnh sát cao lớn ủ rũ.

"Anh Lãng," Lê Giang Dã vừa quay đầu lại, vừa mở ngăn tủ lấy một cốc nước súc miệng, khóe miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, cậu nhìn Tạ Lãng và hỏi: "Có phải anh không nỡ để em về, đúng không?"

"..." Tạ Lãng không trả lời câu hỏi này, nhưng sau khi ngừng một chút, anh lại đột nhiên lên tiếng: "Cẩn thận!"

Lê Giang Dã ban đầu còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì, mãi sau mới nhận ra rằng Tạ Lãng đang nói mình nên cẩn thận khi cầm cốc.

À, đúng là nên cẩn thận một chút nhỉ, dù sao đó cũng là những chiếc cốc có hình đôi vịt đang xoắn cổ vào nhau mà.

"Em phải làm thế này này, đầu tiên xoay cốc theo chiều kim đồng hồ rồi vặn cổ ra, sau đó..." Tạ Lãng vừa cẩn thận xoay cốc nước súc miệng, vừa vô thức dặn dò Lê Giang Dã, nhưng đang nói được một nửa thì mới thấy không đúng, Lê Giang Dã là người mua những chiếc cốc này, còn cần gì giải thích, thế nên anh đã lập tức im lặng.

Trong phòng tắm, một tia nắng ban mai xuyên qua xà ngang chiếu xuống sàn nhà, vệt sáng lưu lại giữa đôi chân trần của hai người họ, sự thân mật yên lặng đó thực sự rất đẹp.

"Thật ra, em cũng không nỡ rời xa anh..." Cuối cùng, vẫn là Lê Giang Dã không kìm được mà khẽ lẩm bẩm.

Rõ ràng là Tạ Lãng không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng Lê Giang Dã lại rất tự tin dùng từ "cũng", vừa nói vừa nhấc chân lên, ngón chân trắng nõn nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân Tạ Lãng.

"Ừm." Vẻ mặt của Tạ Lãng thoạt nhìn như rất bình tĩnh.

Anh lấy cốc nước súc miệng xuống, nhưng động tác chưa từng dừng lại, tiếp theo còn âm thầm bóp kem đánh răng lên bàn chải của Lê Giang Dã.

Không hiểu là vì sao, nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, giữa hai người tự nhiên lại có một sự đơn thuần ngây thơ không thể giải thích, cũng bởi vì sự đơn thuần này mà trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Trong lòng Lê Giang Dã cũng có phần khó chịu, mà bản thân cậu lại không thể chịu được chuyện này, vì vậy mới vừa đánh răng vừa ưỡn mông về phía Tạ Lãng.

"..." Tạ Lãng bị cặp mông trắng nõn trần trụi của chàng trai làm cho bối rối.

Thói quen của Tiểu Dã rất không tốt, anh không khỏi nghĩ rằng, nếu mỗi ngày thức dậy đều đi loang quanh trong nhà với tình trạng để trần như vậy thì rất dễ bị cảm lạnh.

Nhưng sau khi nghĩ về điều này, Tạ Lãng lại đột nhiên vươn tay ra, tóm lấy mông của Lê Giang Dã và kéo người cậu về phía mình, cơ thể hai người áp sát vào nhau một cách nồng nhiệt.

"A ui... nhẹ một chút, anh Lãng!"

Lê Giang Dã vừa đáng răng vừa rên rẩm, mơ hồ nói: "... Đau..."

"Làm sao thế?" Tạ Lãng nhất thời hốt hoảng, tay cũng thả lỏng một chút: "Mông đau à? Đau lắm không?"

"Không, cũng không đau lắm!" Hai má Lê Giang Dã lập tức đỏ bừng.

Không phải vì cái gì khác, mà vì có phần thẹn quá hóa giận——

Cậu rõ ràng là đang làm nũng mà, Tạ Lãng.

Chàng trai không khỏi thì thầm: "Đêm qua, có hơi ấy qua..."

"Ồ!" Tạ Lãng nhìn chàng trai đang cầm bàn chải đánh răng ngước mắt lên nhìn mình, vụng về đáp lại.

Khoảnh khắc đó, ham muốn yêu thương Lê Giang Dã trong anh lại trào dâng, nhưng bởi vì vừa rồi cậu còn đang đánh răng, trong thoáng chốc giống như mình đang đi loanh quanh một hộp thịt chưa mở, thế nên không biết nói gì nữa.

Một lúc sau, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn cúi đầu xuống cạy miệng chàng trai ra, cũng không hôn ra mùi vị gì, ngược lại còn ngậm một ngụm lớn bọt kem đánh răng.

Chàng trai bị anh chọc cười, trước tiên là ngậm một hớp nước, sau đó là đưa cốc nước súc miệng đến bên miệng Tạ Lãng.

"Tiểu Dã," Tạ Lãng lại ôm chặt lấy cậu: "Thật ra cũng không lâu lắm đâu!"

Anh nói với giọng nghiêm túc.

Lê Giang Dã muốn nói lời giải thích: Thứ nhất là hai người họ đã lâu không gặp, thứ hai là đây không chỉ là vấn đề thời gian.

"Hơn nữa, em cũng đâu có cấm làm!"

"... Anh!!!" Lê Giang Dã tròn xoe mắt.

Lúc ấy, Tạ Lãng thật sự cảm thấy bản thân rất kỳ lạ, ví dụ như mỗi lời anh nói ra đều là nghiêm túc nhưng đều mang theo một suy nghĩ gợi tình nào đó không thể nói với người khác, nếu như Lê Giang Dã bây giờ muốn nổi cáu thì anh cũng chỉ thấy vui vẻ hạnh phúc——

Con người ở trạng thái nào thì lại trở nên như thế này nhỉ?

Anh cúi người xuống đến gần cậu, suýt chút nữa đã chạm vào má Lê Giang Dã, sau vài giây chờ đợi bị mổ, rốt cuộc cũng thì thầm: "Tiểu Dã, anh cũng không nỡ rời xa em."

Tạ Lãng ngừng lại một lát, rồi chủ động nói thêm: "Còn nữa, Lê Gia Minh cũng không nỡ rời xa em.

Cuối cùng, Lê Giang Dã cũng không mổ anh.

Bởi chú chim nhỏ xinh đẹp còn đang bận hôn anh.

...

"Lê Giang Dã!!!"

Trong giờ nghỉ trưa, khi tiếng chuông tin nhắn Wechat của Lê Giang Dã chẳng biết đã vang lên đến mấy lần, Nhậm Nhứ Nhứ rốt cuộc cũng không chịu được nữa: "Hai người có chuyện gì mà nói suốt vậy? Mỗi ngày đều nói chuyện như thế này hay sao?"

Cô ấy thật sự không sao hiểu nổi.

Tạ Lãng có thể đạt được đến trình độ này ư? Cái tên như khúc gỗ, như hòn đá, như một chú chó cảnh sát ấy á?

Anh ta có thể gõ một tin nhắn Wechat với hơn ba mươi ký tự như những người bình thường khác được sao? Lại còn có thể giao tiếp với con người bằng sự ấm áp quá ba câu nói?

"Khụ..."

Lê Giang Dã ngậm đũa trong miệng, thử hỏi: "Đàn chị, chị thật sự muốn biết à?"

Hay đơn giản chỉ là đang mắng em?

Nửa câu sau cậu đã lặng lẽ nuốt vào trong bụng.

"Chị thật sự rất tò mò đấy!" Nhậm Nhứ Nhứ cười lạnh một tiếng, ôm lấy bả vai cậu nói.

"Được thôi, để em cho chị xem nhé!" Lê Giang Dã chợt dời tầm mắt, nhếch mông đến ngồi xuống bên cạnh đàn chị, rồi mở Wechat ra: "Chị nhìn này, em đã gửi cho anh ấy ảnh chụp bữa trưa hôm nay em ăn."

Nhậm Nhứ Nhứ nhìn thấy Lê Giang Dã đã gửi cho đằng kia ảnh chụp bữa trưa này của mình, hơn nữa còn chú thích rất tỉ mỉ——

Bữa trưa của em có cơm gà kho, thêm trứng và rau, tổng cộng 28 tệ.

"Ờ," Nhậm Nhứ Nhứ cúi đầu, mặt không biểu cảm, nói: "Cơm văn phòng gọi về mà cũng đáng chia sẻ ha!"

"Sau đó, anh ấy cũng gửi cho em bữa trưa của mình." Nhưng mà sự phấn khích của Lê Giang Dã chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào, cậu tiếp tục lướt xuống để Nhậm Nhứ Nhứ xem.

Tạ Lãng thật sự đã gửi lại ảnh.

Nhậm Nhứ Nhứ không khỏi mở to hai mắt, nhìn Tạ Lãng gửi tới một bát hoành thánh, bên dưới cũng ghi rõ ràng giống như Lê Giang Dã.

Bữa trưa của anh có hoành thánh tôm, thư ký Trương mang về cho anh từ nhà bếp của Hoài Đình, không mất tiền.

"..." Nhậm Nhứ Nhứ nhất thời không biết nói gì.

Thế nhưng vào lúc này, những dòng tin nhắn vẫn tiếp tục lướt xuống, vì vậy có một chuyện thậm chí còn vô lý hơn đã xảy ra——

Tạ Lãng lại gửi đến một bức ảnh, chụp một chú chó Alaska to lớn đang cúi đầu ăn ngấu nghiến thức ăn trong bát, có lẽ là vì chú chó kia ăn nhanh quá, thế nên ảnh chụp thoạt nhìn có hơi mờ.

Cứ như vậy, Tạ Lãng còn nghiêm túc bổ sung.

Bữa trưa của Lê Gia Minh có thịt cừu đóng hộp trộn cùng thức ăn hạt cho chó.

Ấy chưa hết đâu, một lúc sau Tạ Lãng lại gửi thêm một câu: Nó nhớ em rồi.

"... Được rồi, được rồi, chị hiểu rồi, hai người đúng là có nhiều chuyện để nói lắm! Vậy hai người cứ tiếp tục đi nhé!"

Nhậm Nhứ Nhứ hít vào một hơi, liên tục lắc đầu.

Ảnh đại diện trên Wechat của Tạ Lãng không biết đã được đổi thành ảnh của Lê Gia Minh từ lúc nào, nhìn thấy những dòng tin nhắn được gửi bởi hình đại diện là đầu chú chó kia, sau đó nghĩ đến người đàn ông cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng trong ký ức của cô, thật sự khiến người khác cảm thấy choáng ngợp không ngờ.

"Chị không hiểu." Lê Giang Dã vừa gõ chữ vừa cười đến cong cả mắt, đồng thời lắc đầu nói: "Đàn chị, chị không hiểu đâu."

Đây là lần đầu tiên, cậu ở trước mặt Nhậm Nhứ Nhứ lộ ra dáng vẻ cao hứng như vậy, đắc chí đến mức như sắp giương đuôi lên đến nơi, còn không quên nhanh chóng trả lời tin nhắn của Tạ Lãng: Sao anh biết là nó nhớ em?

Nhậm Nhứ Nhứ thoạt nhìn trông vừa bất lực vừa buồn cười, thực ra cô ấy muốn xoa đầu Lê Giang Dã nhưng sau đó đã kìm lại được, cuối cùng chỉ cười khẩy một cái như thường lệ, còn trêu chọc nói: "Chị có gì mà không hiểu? Hồi còn học cấp hai, chị đã yêu đương trên mạng, nói chuyện nhiệt tình với người ta như vậy rồi đấy!"

Trong giây tiếp theo, lại chỉ nghe thấy một tiếng "ting" nhắc nhở, Tạ Lãng gần như trả lời ngay lập tức: Nó thích ăn thịt cừu đóng hộp nhất, vậy mà còn ăn ít hơn lúc trước đây này.

Đôi mắt của Lê Giang Dã cũng chợt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm cùng nụ cười trên môi, cậu nhắn lại từng chữ: Anh Lãng, em cũng nhớ anh

...

Lời tác giả:

Tạ Lãng: Ai nói là tôi không biết nói chuyện trên mạng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro