Chương 72. Phá vỡ im lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, trời lại đổ mưa.

Vào thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè, dường như những cơn mưa luôn đến bất chợt và dồn dập.

Trong đêm tối, khi Lê Giang Dã đứng dưới mái hiên hút một điếu thuốc, ánh đèn trong hành lang khoa điều trị nội trú sau lưng cậu là thứ ánh sáng lờ mờ duy nhất.

"Tiểu Dã——"

Lúc cô Lý đẩy cửa kính ra, giọng nói của bà lập tức bị tiếng sấm ầm ầm nuốt chửng, khiến bà ấy không khỏi giật mình.

"Dạ?" Lê Giang Dã xoay người lại, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, chút khói tỏa ra từ đốm lửa lập lòe lúc này tựa như ảo ảnh, phảng phất có thể bị mưa gió bốn phía dập tắt bất cứ lúc nào.

Cậu đi tới, khuôn mặt trắng nõn dần dần đến gần ánh đèn trong hành lang và lên tiếng hỏi: "Cô Lý, có chuyện gì vậy?"

"Sao cháu mãi mà không nghe điện thoại?" Cô Lý nói lớn lên giữa tiếng gió mưa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Mẹ cháu bảo cô đi tìm cháu đó!"

"Cháu chỉ là ra ngoài hóng gió, hít thở chút không khí thôi mà!" Lê Giang Dã lấy điện thoại trong túi ra liếc một cái: "Với cả điện thoại của cháu hết pin rồi."

"Tiểu Dã, cháu vẫn ổn chứ? Có chuyện gì à?"

Hóng gió? Cô Lý không khỏi liếc nhìn cảnh tượng gió mưa bên ngoài.

"Không có chuyện gì đâu ạ!" Lê Giang Dã cúi đầu, dập tắt điếu thuốc còn dở trên thùng rác bên cạnh rồi ném vào bên trong, sau đó mới bước qua cửa kính đi vào.

Chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu đã ướt nhẹp sau những giọt nước mưa, nhưng dường như Lê Giang Dã cũng không để ý đến điều đó.

Cô Lý không thể diễn tả được biểu cảm của Lê Giang Dã lúc này, rõ ràng là rất bình tĩnh, nhưng dường như lại có một cơn bão đang hình thành giữa hai hàng lông mày của cậu, giống như khi có ai đó bước vào, sẽ mang theo gió to và mưa lớn từ bên ngoài vào trong.

"Anh trai cháu vẫn đang nói chuyện với mẹ ạ?" Lê Giang Dã đi về phía phòng bệnh, hỏi.

"Bây giờ thì cô không biết, nãy chị ấy bảo cô đi tìm cháu... thì hình như là cậu ấy đang ra ngoài nghe điện thoại." Cô Lý đi theo sau lưng cậu, đáp.

"Vâng!" Lê Giang Dã gật đầu, trước khi đẩy cửa vào còn hơi dừng lại một chút: "Cô ơi, mình cháu vào là được rồi ạ!"

...

Cửa sổ trong phòng bệnh đóng chặt, không khí bên trong dường như càng thêm buồn tẻ nặng nề, giữa tiếng sấm rền vang bị bóp nghẹt bên ngoài, còn có tiếng nức nở yếu ớt——

Lê Diễn Thành đã nói với mẹ rồi phải không?

Vậy anh ấy đã nói thế nào?

Lê Giang Dã hít sâu một hơi, không lập tức nói chuyện mà là chậm rãi đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ hơi hé ra một khe hở.

Trong lúc nhất thời, cậu khẽ nhắm mắt lại, mặc cho hạt mưa lạnh buốt rơi vào mặt, không khỏi suy đoán.

"Con biết rồi à?" Mẹ Lê là người đầu tiên cất tiếng, hỏi: "Chuyện của anh trai con."

"Chuyện nhà cửa ạ?" Lê Giang Dã lại hít sâu một hơi, khẽ đáp: "Mẹ, chuyện mua nhà thì..."

"Là chuyện anh con bị tống tiền ấy!" Thế nhưng, mẹ Lê đang dựa vào đầu giường lại đột nhiên ngẩng đầu lên: "Quản lý của anh con, bởi vì chuyện video lần trước mà anh con đã bị tên côn đồ đó nắm thóp, bây giờ hắn ta đang tống tiền anh con một khoản lớn, con biết chuyện này rồi, đúng không?"

Có một chút buộc tội trong giọng điệu của bà ấy.

Lê Giang Dã xoay người, đối mặt với mẹ Lê: "...Mẹ, con biết rồi!"

Có lẽ là bởi vì thái độ của cậu quá bình tĩnh, thế nên mẹ Lê chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lê Giang Dã, nhất thời không nói gì.

Vừa rồi bà ấy mới khóc, mắt mũi đỏ hoe, lúc này lồng ngực phập phồng, có thể nhìn ra là đang rất xúc động, hình như còn có cả uất ức.

"Mẹ, chuyện đó anh ấy phải tự mình giải quyết thôi, gọi cảnh sát hay là dùng cách nào thì con cũng không thể xen vào. Nhưng mà chuyện mua nhà..." Lê Giang Dã ngừng lại, thần sắc tương đối bình tĩnh, tiếp tục nói: "Con biết là mẹ đang sốt ruột, nhưng hiện tại anh ấy đang căng thẳng, quả thật áp lực quá lớn, thế nên hay là chúng ta chờ một thời gian nữa, đợi đến sau khi nhận được tiền đền bù, có được không?"

"Chờ giải tỏa, chờ giải tỏa! Mẹ đã chờ giải tỏa cả đời này rồi, chờ với chả đợi, cũng không biết là đến trước khi chết có được đổi sang nhà khác không nữa!"

Không ngờ mẹ Lê lại nổi cơn tam bành ở đây, hai mắt đỏ hoe, khóc nói: "Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, bây giờ anh trai con nổi tiếng rồi, nhà chúng ta mới có hy vọng đổi đời! Con nói xem hồi đó nếu con không chỉ nghĩ cho bản thân mình mà chịu giúp đỡ chuyện video kia, thì có phải là sẽ không để lại cơ hội cho người khác hãm hại anh con như thế này không?"

"Đó là anh trai của con, cũng không phải người ngoài, con giúp anh con chẳng phải cũng là đang giúp bản thân mình sao? Sao con lại không chịu nghe lời? Hả? Tại sao lại không nghe lời!!!"

Mẹ Lê càng nói, giọng điệu lại càng trở nên sắc bén: "Làm sao mà mãi chỉ chờ đợi vào chuyện giải tỏa được, bây giờ cuối cùng anh con cũng thành đạt, có năng lực đổi sang một căn nhà lớn hơn, nhưng lũ xấu xa lại nhắm vào anh con, tại sao thế giới này lại xấu xa đến như vậy? Khổ sở cả đời rồi, sao lại không thể trông chờ vào bất cứ điều gì, sao lại không thể được sống tốt đẹp hơn?"

Bà ấy dùng tay đập mạnh vào chăn bông, phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn.

Khi con người già đi, ngược lại sẽ giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, bởi không được ăn loại kẹo mình yêu thích mà lăn lộn trên mặt đất, để trút bỏ nỗi đau một cách điên cuồng và tùy tiện.

"Khổ sở cả đời," khi Lê Giang Dã nghe thấy điều này, cơ thể cậu không khỏi run lên, giống như từng câu nói của mẹ Lê đều đang đập mạnh vào trái tim cậu.

Cậu cũng muốn khóc.

Tại sao lại không muốn khóc đây.

Những ngày khó khăn đó... là mùa hè phải tiết kiệm từng xu mỗi ngày, cách tuần mới nỡ mua một chai nước ngọt ướp lạnh, là lúc lí nha lí nhí mỗi lần giáo viên đến ngày thu tiền học, là đứa trẻ phải học cách tự sửa bóng đèn, làm việc nhà và cùng mẹ bán quà vặt ở khu chợ đêm.

Cậu đã lớn lên từng chút một trong những tháng ngày gian khổ ấy.

Từ nhỏ đến lớn, Lê Giang Dã đã nhiều lần nghe thấy mẹ mình khóc lóc ai oán, hầu như lúc nào cậu cũng cảm thấy mình mắc nợ, thậm chí còn thầm tự hỏi không biết mẹ mình oán hận cuộc sống như vậy là vì sống quá lâu trong thời khắc bí bách đó hay không.

Lê Giang Dã lớn lên với mặc cảm như thế đấy, và vào lúc này, cậu đã đạt đến ranh giới gần như sụp đổ.

Cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, anh trai mình sẽ không thành thật.

Bởi anh ta chỉ cần nói ra một chút thông tin đó thôi, thế là cũng đủ để mẹ trút cơn giận vì không mua được nhà lên người cậu.

Cậu chắc chắn mình có quá nhiều câu hỏi sắc bén để hỏi.

Rốt cuộc là ai đã hại ai? Là ai uống rượu đánh người?

Thậm chí cậu có thể nói tất cả về việc sử dụng ma túy của anh trai mình, nhưng tại thời điểm đó, Lê Giang Dã chỉ muốn hỏi một câu đơn giản.

"Mẹ," Lê Giang Dã đi tới, ngồi xổm bên giường, nước mắt lưng tròng, khẽ hỏi: "Mẹ thật sự cảm thấy đó là lỗi của con sao?"

Từ góc độ nhìn lên như thế này, trông giống hệt cậu hồi còn bé, mỗi lần nhìn mẹ cầu xin.

Thực ra, đó không chỉ là đang hỏi về chuyện đoạn video kia, mà rõ ràng là đang hỏi:

Thật sự tất cả đều là lỗi của con sao? Mẹ.

Mẹ có yêu con không? Mẹ.

"Không hy vọng." Mẹ Lê liên tục lắc đầu, vừa đập vào chăn vừa lặp đi lặp lại: "Ngay cả hai đứa con trai của mình mà cũng không trông cậy được... Không hy vọng được gì nữa rồi!"

Lần đầu tiên, bà ấy đặt Lê Diễn Thành vào phạm vi của không hy vọng, đôi mắt trở nên trống rỗng, giọng nói càng lúc càng khàn, mẹ Lê thều thào: "Cuối cùng mẹ đã hiểu, mẹ là một người số khổ. Sau khi sinh anh con thì gia đình trở nên khó khăn, lúc mang thai con thì bố con phải chạy xe đường dài để kiếm thêm tiền, lúc đó mẹ đã luôn cảm thấy sợ hãi và bất an. Sau đó thật sự đã xảy ra tai nạn, lúc đó đáng lẽ mẹ nên phá thai, nhưng mẹ đã khóc lóc biết bao ngày rồi bằng cách nào đó đã sinh ra con——"

Đây là những lời thật lòng mà bà ấy đã thốt ra, trong lúc nỗi tuyệt vọng đột ngột ập đến.

Đó là sự thật mà Lê Giang Dã chưa từng được nghe trước đây.

Mọi chuyện cuối cùng đều có đáp án.

Mẹ, thật ra ngay từ đầu mẹ đã không muốn có con.

Lê Giang Dã hé miệng, nhưng không nói ra câu này.

"Mẹ chỉ có một mình, mẹ thật sự không biết làm thế nào để nuôi lớn hai con—— khổ sở này, cả đời này chắc phải mang số kiếp này rồi, chưa được sống tốt ngày nào, chưa được hưởng một chút tươi sáng."

Mẹ Lê vẫn đắm chìm trong ký ức của bản thân, bà lẩm bẩm một mình, nhưng lại không chú ý đến vẻ mặt của Lê Giang Dã đang từ từ đứng dậy khỏi giường.

Ánh mắt của cậu rơi vào đầu giường, nơi mà những quả táo mình đã gọt cho mẹ vừa rồi vẫn còn đặt ở đó, phần thịt của những quả táo kia sau khi trải qua quá trình oxy hóa đã chuyển sang màu vàng, Lê Giang Dã chợt nở một nụ cười rất nhạt.

Không hiểu sao lúc này tâm trạng của cậu, lại giống như một vũng nước đọng.

Một khắc vừa rồi, rõ ràng là cậu đã ngồi xổm xuống bên giường bệnh nhưng lại có cảm giác như hồn phách đã lạc ra khỏi cơ thể, cúi người xuống là nhìn thấy một bản thân non nớt hơn đang quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

Có lẽ tất cả những giọt nước mắt cậu đã rơi khi đối diện với mẹ mình, đều đã cạn vào một chiều không gian và thời gian khác.

"Mẹ, con có chút việc, con đi trước đây."

Trước khi quay người rời đi, Lê Giang Dã đã lặng lẽ đặt sợi dây chuyền vàng hình con dê mà mình vẫn luôn mang theo trong túi quần lên tủ đầu giường.

Vào giây phút ấy, dường như có một thứ gì đó còn nặng nề hơn cũng bị cậu bỏ lại.

Khi cậu sải bước ra khỏi phòng bệnh, còn tình cờ đập vai vào người anh trai vừa mới nghe điện thoại đang quay lại, bọn họ nhìn nhau, nhưng Lê Giang Dã thậm chí còn không nói lời nào, chỉ quay người bỏ đi.

...

Khi nhận được cuộc gọi từ điện thoại cố định của bệnh viện, Tạ Lãng đã nghĩ rằng có điều gì đó không ổn đã xảy ra với mẹ Lê, anh nhanh chóng bắt máy, nhưng không ngờ rằng bên trong lại truyền đến giọng nói của Lê Giang Dã.

"Anh Lãng, anh có rảnh để đến đón em không?"

Rõ ràng giọng nói của chàng trai nghe rất bình tĩnh, nhưng Tạ Lãng đã lập tức cảm thấy có gì đó bất ổn, Lê Giang Dã do dự một chút, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Trời đang mưa rất to, điện thoại lại hết pin. Em, em không có nơi nào để đi."

"Mười phút."

Tạ Lãng còn chưa dứt lời thì người đã xông ra ngoài.

Khi xe của anh đậu ở bãi đỗ xe của bệnh viện trong cơn mưa tầm tã, anh đã nhìn thấy Lê Giang Dã ướt sũng trong mưa và đang trốn bên dưới mái hiên trống.

Anh thậm chí còn không biết rõ được rằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu là nước mắt hay là nước mưa thì Lê Giang Dã đã lao đến và ôm chặt lấy anh.

"Anh Lãng, anh có thể giúp em một việc, được không?"

Lê Giang Dã trong lòng anh, nghẹn ngào nói: "Anh giúp em mua một căn nhà, em chỉ cần cái này thôi. Em xin lỗi, em xin lỗi—— anh Lãng, anh giúp em với!!!"

Trời ạ, đó là nước mắt.

Tạ Lãng ôm lấy Lê Giang Dã, đau lòng thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro