Chương 1 - Ta chính là muốn đi thanh phong học viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giữa trưa đầu hạ, thời tiết còn chưa quá nóng nhưng đã có chút oi bức.
  Trong một quán trà nhỏ bên trục đường lớn, người nghỉ chân uống trà nườm nượp, nối liền không dứt, có vẻ thực đắt khách .

  Trong quán trà chen đầy khách nhân, lại chỉ có một tiểu nhị*. May mắn vị tiểu nhị này động tác nhanh nhẹn, dù là bưng trà đưa nước, hay bê đồ ăn tính tiền cũng đều không chậm trễ.
Tuy mải đến độ mồ hôi đầy đầu, nhìn qua vẫn là tinh thần rạng rỡ, đầy mặt tươi cười.
* Tiểu nhị : bồi bàn.

Vội như con quay mấy cái canh giờ *, thái dương ngả về tây, khách nhân cũng dần ít đi.
* 1 canh giờ = 2 tiếng.

"Khách quan ngài đi cẩn thận." Tiểu nhị vừa tiễn đi vị khách cuối cùng, liền hớn hở ra mặt, cầm tiền thưởng vừa đi vừa nhún nhảy đến bên quầy thu chi.
  Chưởng quầy sớm chuẩn bị tốt một ấm trà, mấy cái bánh bao:

-  Liễu Tiếu, ngươi vất vả rồi, giữa trưa cơm còn chưa kịp ăn đi, mau nghỉ tay nào. Ngồi xuống đây, chúng ta trò chuyện một lát.

Liễu Tiếu qua loa lau ghế rồi ngồi xuống, một bên nói lời cảm tạ, một bên hướng trong miệng tắc bánh bao.

Chưởng quầy cười nói:
- Ngươi tới cũng thật đúng lúc, hiện tại chính là thời gian sinh ý tốt nhất trong năm. Cố tình tháng trước, tiểu nhị quán ta xin nghỉ việc về quê, ta lại không trả nổi tiền công cao hơn, nhất thời không tìm được ai. Nếu không có ngươi, một mình ta cũng không quản nổi quá nhiều việc.

Liễu Tiếu uống một ngụm trà đem miếng bánh trong miệng nuốt , đầy mặt vui vẻ nói:
- Chưởng quầy, trên người ta không còn một văn tiền lộ phí nào, nếu không phải ngươi thu lưu ta, ta liền không thể tiếp tục lên đường nha. Lại nói, trừ bỏ tiền công ngài cấp bên ngoài, khách nhân còn cho ta không ít tiền thưởng đâu.

  Chưởng quầy ha hả cười, đứa nhỏ này tay chân lanh lợi, đãi khách ân cần, lại cả ngày đều là đầy mặt tươi cười, nhượng người thích thật sự. Cho nên khách nhân cho tiền thưởng cũng thực khẳng khái.

- Chưởng quầy, vì sao sinh ý trong khoảng thời gian này lại tốt như vậy? -  Liễu Tiếu tò mò hỏi.

- Hiện tại là thời gian tân sinh của Thanh Phong học viện nhập học. Muốn đến đó nhất định phải đi qua con đường này, cho nên khách nhân đặc biệt nhiều. Ngươi không chú ý tới sao, khách nhân đến đây phần lớn là người trong giang hồ.

Chưởng quầy mở ra máy hát liền thu không được, thao thao bất tuyệt mà nói :
-  Nghe nói học viện kia chuyên dạy võ công, ngươi trước đây chắc là chưa nghe nói qua. Nhưng nghe đồn rằng, trên giang hồ rất có danh vọng. Ta nghe khách nhân bảo, học phí mỗi năm là một vạn lượng bạc, một vạn lượng đó!
  Chưởng quầy dùng ngón tay so ra chữ một*.
* chữ một ở Trung quốc viết là 一 .Có thể hiểu như ngôn ngữ cơ thể bình thường, hoặc hành động vẽ ngang: cắt cổ. Tui hiểu thế đó  :)) Với dân đen giá đó quá đắt mà.

- Một vạn lượng, nhiều như vậy? - Liễu Tiếu kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
  Phản ứng của Liễu Tiếu làm chưởng quầy rất là vừa lòng, liền tiếp tục khoe ra:
- Nghe nói một vạn lượng vẫn còn ít. Vào học viện cũng chỉ có thể được đến sơ cấp đãi ngộ. Nếu muốn được trung cấp đãi ngộ, cao cấp đãi ngộ thì còn phải bỏ thêm tới mấy vạn lượng. Nhưng mà dù học phí thu cao như vậy, người trong giang hồ vẫn tranh nhau xin vào. Bất quá mỗi năm học viện kia chỉ thu nhiều nhất 30 học sinh, ai muốn nhập học trước hết phải viết thư báo danh, lúc sau học viện sẽ từ đó chọn ra 30 người. Nói cách khác, cho dù có tiền cũng không nhất định có thể tiến vào Thanh Phong học viện. Nghe người ta đồn, mỗi năm vì 30 cái danh ngạch này, trên giang hồ đều phải làm ầm ĩ một trận.

   Chưởng quầy nói đến đây, dừng một chút, hỏi:
- Ngươi có biết vì sao nhiều người muốn tiến thanh phong học viện như vậy không ?"
-  Vì cái gì? - Nghe được mê mẩn, Liễu Tiếu chạy nhanh hỏi.

  Chưởng quầy hắng giọng vài cái , uống một ngụm trà, tiếp tục khoe ra:
- Học viện kia có bốn chủ nhân, vừa là thân huynh đệ, vừa là đồng môn sư huynh đệ; đều *xuất sư từ cao thủ đệ nhất võ lâm năm đó. Bốn người này ai cũng có sở trường riêng, vô luận binh khí, nội công, ám khí, dùng độc, trên giang hồ đều không có địch thủ. *Lão sư trong học viện đều là đệ tử của bọn họ, tuyệt đối cũng là cao thủ số một số hai. Hơn nữa trong học viện còn cất chứa rất nhiều bí kíp võ công sớm đã thất truyền trên giang hồ. Ngươi nói xem, như vậy có đủ hấp dẫn chưa ?
* xuất sư: đã bái ai đó làm sư phụ và đã 'tốt nghiệp'
*lão sư  : thầy giáo

-  Có, có. - Liễu Tiếu gật đầu, chần chờ một chút, lại nói:
-  Nhưng mà ta cảm thấy, vẫn là có tiền càng tốt hơn.
  Chưởng quầy tức khắc bị tuột cả hứng , lắc đầu thở dài, làm bộ than thở trẻ nhỏ khó dạy:
- Đó là ý nghĩ của người thường như chúng ta, còn với người trong giang hồ, chỉ cần có thể học được tuyệt thế võ công, mấy vạn lượng bạc với họ không là gì.

-  A, vậy..   chưởng quầy, theo lời ngươi nói, chẳng phải bốn vị chủ nhân của học viện kia rất có tiền sao? - Liễu Tiếu thấy chưởng quầy không nói tiếp, đành phải tiếp chuyện.
-  Đương nhiên rồi, ngươi ngẫm lại xem, ít nhất một vạn lượng, một năm 30 người, chí ít cũng có thể kiếm được 30 vạn lượng, có thể không có tiền sao? - Chưởng quầy vừa *ghen ghét lại vừa hâm mộ.
*Hâm mộ là thái độ tích cực bình thường, ai cũng có thể có. Người khác có, mình không có thì nhiều lắm chỉ dám ước ao, hoặc nỗ lực để đạt được. Ghen ghét lại là hâm mộ theo kiểu tiêu cực. Nhẹ thì nói xấu vài câu vu vơ (kiểu : đó là tiền bẩn, nhiều tiền mà chắc gì còn khỏe mà tiêu được hết.. ) nặng thì .. ai mà biết được. Người hay ghen ghét thường có suy nghĩ: "ở địa vị của nó tao cũng làm được như thế". Hâm mộ thực ra không xấu. Nhưng nếu để nó che mất lương tâm thì sẽ thành ghen ghét.

"  Nhưng mà lần trước , vị đại thúc kia thoạt nhìn một chút cũng không giống người có tiền." -  Liễu Tiếu một mình lẩm bẩm.

- Bất quá ta nói cho ngươi nghe .. - Chưởng quầy giống muốn nói cái gì thiên đại bí mật giống nhau, đem đầu để sát vào liễu cười,
- Đừng chỉ nhìn họ kiếm tiền mà nghĩ họ giàu có này kia. Bốn tên kia có tiếng là vắt cổ chày ra nước, bủn xỉn cực kỳ. Chỉ cần là tiền, đã vào túi bọn họ, một xu cũng đừng nghĩ lại lấy ra. Rõ ràng là rất có tiền, nhưng mà lại luyến tiếc tiêu. Nghe nói làm cho bọn họ chi tiền so với làm cho bọn họ chết còn khó chịu.

-  Đúng rồi, đúng rồi, rõ ràng giàu như vậy mà.. Lần trước hắn cho ta năm mươi lượng bạc, còn khổ sở đến độ ôm bạc khóc lớn một hồi. Làm ta cứ tưởng rằng hắn rất nghèo. -  Liễu Tiếu căm giận bất bình tiếp lời chưởng quầy.

  Vừa chuyển đầu, Liễu Tiếu liền trực diện ánh mắt hồ nghi của chưởng quầy .
-  Liễu Tiếu, chẳng lẽ ngươi quen biết chủ nhân của Thanh Phong học viện?
-  Cái kia, chưởng quầy, chẳng lẽ ta chưa nói gì với ngươi sao?"
-  Nói cái gì?
-  Chính là, ta muốn đi Thanh Phong học viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro