Chương 2 - Cư nhiên là cái nam nhân? Thế mà lại là nữ nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ngươi đi Thanh Phong học viện? - Chưởng quầy không quá tin tưởng. Cũng khó trách, thấy thế nào Liễu Tiếu cũng không giống loại người có thể lấy ra một vạn lượng bạc.
- Đúng vậy, chưởng quầy. Ta là muốn đi thanh phong học viện, bất quá ta không cần nộp học phí. - Liễu Tiếu chạy nhanh giải thích.
- Không cần học phí, có loại chuyện tốt này à? - Chưởng quầy càng thấy kỳ quái .
- Đúng vậy, ta không cần nộp học phí. Tuy nhiên, ta cùng vị đại thúc kia viết *khế ước, tương lai ta phải ở học viện làm lão sư mười lăm năm." Liễu Tiếu hảo tâm giải thích nghi hoặc cho chưởng quầy.
* khế ước: giấy cam đoan

- Sao lại thế, sao lại thế? Liễu Tiếu , ngươi nói tỉ mỉ một chút cho ta nghe xem nào. - Chưởng quầy lập tức thấy hứng thú, hắn thích nhất là nghe lỏm với tám chuyện. Loại chuyện có nội tình như này tuyệt đối không thể buông tha.

- Là như thế này. Ngày đó trong nhà không còn đồ ăn, ta đành phải mang theo đệ đệ cùng muội muội lên núi đào rau dại. Đến giữa sườn núi, đột nhiên có một vị đại thúc xông tới, bắt lấy ta một mực kêu to ' võ học kỳ tài '. Ngay sau đó liền muốn kéo ta đi Thanh Phong học viện đi học. Ta liền nói với hắn, ta tuy biết không nhiều chữ , nhưng là cũng đã đủ dùng. Ta không cần phải đi cái gì học viện. Vị đại thúc kia liền nói, học viện của bọn họ là dạy võ công, cùng biết chữ không quan hệ. Ta liền nói, ta càng không muốn học võ công, hơn nữa ta cũng không có tiền nộp học phí. Lại nói cha ta bị bệnh, người trong nhà còn chờ ta kiếm tiền nuôi đâu. Ta không đi xa nhà được . Vị đại thúc kia nghe xong lời ta nói liền ngây người nửa ngày, sau đó tỏ vẻ thực đau lòng nói với ta : học phí ta không phải nộp, mặt khác hắn còn có thể mỗi năm cho nhà ta năm mươi lượng bạc. Nhưng là ta phải đồng ý tương lai ở trong học viện làm lão sư mười lăm năm. - Liễu Tiếu dừng lại uống miếng nước.

- Vậy ngươi trả lời làm sao? - Chưởng quầy nghe được đầy hưng trí.
- Ta đương nhiên lập tức đồng ý. Chưởng quầy, ngươi không biết chứ nhà của chúng ta dựa vào ta cùng cha lên phố bán đồ ăn. Mẹ ta ở nhà nhận may vá, cả năm cũng không kiếm được mấy cái tiền. Năm mươi lượng bạc, đổi ta đi học viện một năm, còn bao ăn ở, thật sự quá có lời. Hơn nữa đại thúc kia nói, tương lai làm lão sư, một năm hắn sẽ cho ta hai trăm lượng tiền công." Vừa nói đến tiền, đôi mắt Liễu Tiếu liền sáng lên.

- Nga, nguyên lai là như thế này a. - Chưởng quầy minh bạch, lại nghĩ đến cái gì.
- Liễu Tiếu, nếu hắn cho ngươi năm mươi lượng, làm sao ngươi còn có thể không có lộ phí ?"
- Cái kia. - Liễu Tiếu ngượng ngùng cười cười. - Ta lần đầu tiên đi xa nhà, vốn dĩ ta tưởng năm lượng bạc cũng đã đủ rồi, ai biết đường xa như vậy. Dọc theo đường đi ta đã tận lực tiết kiệm, nhưng đi đến nơi này vẫn là đã tiêu hết rồi."
Đang nói, Liễu Tiếu liếc thấy một đám người hướng quán trà đi tới, liền chạy nhanh tiến lên tiếp đón.

- Khách quan, thỉnh ngài vào bên trong ngồi." Liễu Tiếu ân cần nghênh đón từ ngoài cửa, niềm nở đem khách nhân mời vào bên trong. lại nghe đến một tiếng:
- Đứng lại, ly ta xa một chút.
Liễu Tiếu sửng sốt, ngẩng đầu vừa nhìn, tức khắc trợn tròn mắt.

Thật xinh đẹp... mặt trái xoan trắng như tuyết, làn da không tỳ vết, giống loại *mỹ ngọc tốt nhất, như mỡ dê đông lạnh. Mày lá liễu xinh xắn, ngập nước mắt hạnh sáng rọi linh động, cái mũi nhỏ tinh xảo lại thẳng , phía dưới là cái miệng nho nhỏ tựa anh đào . Ngũ quan tinh xảo tới không thể bắt bẻ, hòa hợp đến thiên y vô phùng. Lại thêm làn da hoàn mỹ không thể bắt bẻ, thật là đẹp đến giống như tiên nữ hạ phàm.
* nếu tui đoán không sai thì là dương chi bạch ngọc, trắng mịn như mỡ đông

Liễu Tiếu ngơ ngác mà nhìn mỹ nhân nhi trước mắt, đứng im tại chỗ sững sờ .
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra. - Mỹ nhân nhi tức giận lên, tuyết trắng ngón tay chỉ vào liễu cười mắng to.
Liễu cười phục hồi tinh thần lại, chạy nhanh xin lỗi :
- Dạ, dạ, thưa tiểu thư. Mời ngài ngồi, ta cho ngài thượng trà tới.

Liễu Tiếu mới nói xong, đột nhiên trước mắt bóng người chợt lóe. Còn không kịp hiểu tại sao, trên mặt đã ăn một cái tát vang dội từ mỹ nhân.
Đừng nhìn mỹ nhân dáng người tinh tế, sức lực nhưng không nhỏ, đem Liễu Tiếu đánh đến ngã xuống đất.
- Ngươi mắt mù à, cư nhiên nhận lầm bổn thiếu gia thành nữ nhân? - Mỹ nhân nhi tức giận đến mặt đều đỏ.

- Ngươi, ngươi là nam nhân? - Liễu Tiếu lại sững sờ.
Không riêng Liễu Tiếu, chưởng quầy một bên chạy tới muốn đỡ Liễu Tiếu dậy cũng đứng chết trân, mỹ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên lại là một nam nhân?
- Hỗn đản, bổn thiếu gia toàn thân trên dưới có chỗ nào không giống nam nhân? - Mỹ nhân nhi tức giận đến thanh âm đều phát run.
- Nơi nào đều không giống. - Liễu Tiếu thực thành thật trả lời.
Vừa dứt lời, lập tức đưa tới một mảnh hút không khí, cùng với trăm miệng một lời:
- Nhị thiếu gia, không cần......

Sau đó, một cây đoản kiếm hung hăng đâm tới, Liễu Tiếu còn chưa kịp phản ứng, đoản kiếm đã ngừng lại trước mắt Liễu Tiếu.
- Nhị thiếu gia, đi ra ngoài vẫn là nên ít gây chuyện thì hơn.
Vị trung niên nam tử áo xanh một tay kẹp chặt đoản kiếm, một tay đem ngây người Liễu Tiếu đỡ lên.

- Nhưng mà Vương tổng quản, hắn nói ta là nữ nhân, còn nói ta không giống nam nhân. - Bị kẹp lấy đoản kiếm, nhị thiếu gia rất bất mãn.
- Loại này thô nhân không có kiến thức, thiếu gia ngài cũng đừng cùng hắn chấp nhặt. Uống một ngụm trà xin bớt giận.
Vương tổng quản một bên nói, một bên không dấu vết kéo Liễu Tiếu ra.
- Ai muốn ngốc tại loại này phá địa phương uống trà, đi rồi.
Quay người lại mỹ nhân tức giận mà đi rồi.

Xem nhị thiếu gia nhà mình đi rồi, Vương tổng quản mới thở dài. Nhìn xem Liễu Tiếu, một bên mặt sưng húp, liền lấy ra từ trong ngực một thỏi bạc, nhét vào trong tay hắn :
- *Tiểu nhị ca, xin lỗi, thiếu gia nhà ta ghét nhất là bị người nhận lầm thành nữ nhân. Chút bạc này ngươi nhận lấy đi, coi như an ủi.
Nói xong cũng cất bước đi ra ngoài. Thực mau một đám người liền đi xa.
* Tiểu nhị ca : anh bồi bàn, cũng như mình gọi anh shipper thôi.

Liễu Tiếu nhìn bọn họ đi xa, lại cúi đầu nhìn xem bạc...
" Oa! Thỏi bạc thật là lớn! " Sờ sờ nửa bên mặt sưng phù..
" Hảo có lời! " Liễu Tiếu cười đến đôi mắt đều híp thành cái khe.
- Không có việc gì đi? - Chưởng quầy vội hỏi.
- Không có việc gì, liền đau một chút. Nhưng mà vị tổng quản kia cho ta một thỏi bạc thật lớn nha." Liễu Tiếu vui vẻ, dùng nửa bên mặt không sưng cọ thổi bạc trong tay.
- Ta xem ngươi thật đúng là cái tham tiền, có tiền là được. Chờ chút ta đi lấy thuốc cho ngươi bôi.
Chưởng quầy nhìn xem vẻ mặt vui vẻ Liễu Tiếu, không thể nề hà lắc đầu.

Nhìn nhìn lại đám người đã đi xa, lắc đầu cảm thán:
- Haizz, bộ dạng xinh đẹp như vậy, cư nhiên là cái nam nhân. Thật là... haizz, nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy làm cái gì.
Vỗ vỗ Liễu Tiếu bả vai,
- Vẫn là giống ngươi như vậy tốt hơn, nam nhân phải có bộ dáng của nam nhân mới được."
- A? - Liễu Tiếu lại ngây dại. - Cái kia, chưởng quầy, ta, ta, ta......
- Làm sao vậy? - Chưởng quầy quay đầu hỏi.
- Cái kia, cái kia, ta, ta, ta là nữ.
- Cái gì? - Chưởng quầy tròng mắt đều mau rơi ra tới,
- Ngươi, ngươi, ngươi là nữ?
- Đúng vậy. - Liễu Tiếu gật đầu cho hắn khẳng định đáp án.

Chưởng quầy vòng quanh Liễu Tiếu xoay ba vòng, lại tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân Liễu Tiếu ba lần.
Vẫn là cái mười bốn lăm tuổi hài tử, tuy rằng gầy yếu điểm, dáng người nhưng thật ra rất cao. Gương mặt mảnh khảnh, bị cháy nắng đến hơi đen. Tuy rằng nửa bên mặt sưng vù, vẫn không khó nhìn ra được, ngũ quan thực thanh tú. Thanh tú lông mày, đôi mắt không quá lớn lại cũng không hề nhỏ, mũi cao môi mỏng, hình dáng rõ ràng. Nhìn chung cũng là rất không tồi, thậm chí có thể nói là thực anh tuấn -------- nhưng mà, trọng điểm là, nhìn thế nào đều không thấy ra gương mặt này, dáng người này ------ lại là một cô nương.
Chưởng quầy đồng tình mà nhìn Liễu Tiếu, không lời nào để nói, đành phải bưng trà đi đến bên quầy thở dài đi.

Cắm vào thẻ kẹp sách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro