chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Dùng tay của tôi sao?" Vương Nguyên ngơ ngẫn.

" Đúng, đúng vậy" Đồng Tĩnh Niên chạy đến cầm tay cậu lắc lắc: " Nguyên Ca à, anh giúp em đi, tay em xấu như thế, cảnh này lại lại quay gần, chỉ một phút thôi"

Thắt lưng cô ấy cũng đong đưa theo, như kiểu đang làm nũng: " Nguyên Ca , anh tốt nhất mà, em sợ lúc phim truyền hình phát sóng, người ta nhìn thấy lại nói tay em béo thế. Tay anh Vương Tuấn Khải lại đẹp như vậy, rõ ràng như vậy họ nhất định sẽ cười cợt em, anh giúp em đi."

Vương Nguyên méo miệng, cười một cách khó khăn: " Nhưng tôi không biết diễn xuất"

Đạo diễn Đông nhìn tay hai người này một lúc, nói thật, tay của Đồng Tĩnh Niên cũng đâu có khó xem, vừa rồi lúc trao đổi với ông, ông còn nghĩ, cô gái này có yêu cầu cao thế nhỉ, cung xử nữ à, chủ nghĩa hoàn mĩ chắc?

Nhưng bây giờ khi thấy tay của cậu trang điểm này, ông cũng phải tặc lưỡi một hồi, đúng là đẹp thật đẹp thật, mu bàn tay trơn mềm như đậu hủ, đầu ngón tay như trâm ngọc, trắng sáng nhẹ nhàng.

bình thường ông hay thấy những ngôi sao xinh đẹp, cho nên mắt thẩm mỹ cũng cao hơn, với một chuyên viên trang điểm làm việc ở tổ sau, luôn đeo khẩu trang, không đi chơi hay nhậu nhẹt gì với đoàn phim, ông cũng không chú ý mấy, nhưng nhìn kĩ lại, ông thấy người này thật đẹp, cậu có một đôi mắt sáng, đôi mắt như chứa hàng ngàn tinh tú trên bầu trời. Mũi và miệng đều bị che dưới lớp khẩu trang làm ông rất tò mò hỏi: " Vương Nguyên, cậu có thể tháo khẩu trang ra không?"

" Xin lỗi đạo diễn Đông, tôi không thể" Vương Nguyên nhẹ nhàng từ chối.

" Ờ, không sao, không sao, tùy cậu vậy" Tuy ông hơi thất vọng nhưng đó cũng là quyền riêng tư của cậu nên ông không gượng ép.

Ông lại suy nghĩ đến chuyện bàn tay, một đôi tay như vậy, đúng là hiệu quả sẽ tăng thêm không ít, dù chỉ là một cảnh, càng đẹp thì càng tốt mà.

Đạo diễn Đông cũng khuyên thêm mấy câu: " Tiểu Nguyên này, cậu cũng đâu cần phải diễn, người ta đâu quay lên mặt cậu, cậu làm mặt quỷ cũng được, chỉ cần nắm tay Khải ca là xong thôi."

Nói xong liền kéo tay Vương Nguyên đến chỗ quay phim.

Vương Nguyên cười khổ rồi thở dài một tiếng: " Này, này đạo diễn Đông à, tôi không đi được."
Đạo diễn Đông mất hứng liền chuyển sang tức giận:" Sao cứng đầu thế hả, nắm tay với đại soái ca đấy! Bao nhiêu ngôi sao nữ bây giờ có mong được nắm tay hắn một lần cũng không được đâu."
Vương Nguyên khẽ giật giật khóe miệng. Đại Ca có phải anh quên giới tính của tôi rồi không?
"Anh à, anh đi đi..." Đồng Tĩnh Niên cũng đi theo phía sau đẩy đẩy cậu tới trước.
Cô gái này nhìn nhỏ mà khỏe thế không biết.
Vương Nguyên dở khóc dở cười, cuối cùng cậu đành phải xoay người lại tránh khỏi hai người đang đồng tâm hiệp lực kia, đưa tay đầu hàng: " Được rồi, tôi diễn, tôi diễn được chưa?"
"Thế mới đúng chứ!" Đạo diễn nắm chặt kịch bản trong tay, còn vui vẻ vỗ vỗ vai cậu mấy cái.
Ba người cùng đi đến bên đường nhỏ cạng bờ hồ.
Vương Tuấn Khải và trợ lí của anh đã ở đây nột lúc, người phía trước thì đứng, người phía sau thì ngồi trên tảng đá.
Đạo diễn Đông nói vọng tói chỗ thầy Ninh:" Này không cần quay lại nữa, bổ sung thêm cảnh nắm tay gần là được."
Người quay phim hiểu ý gật đầu.
Đồng Tĩnh Niên rất phối hợp cởi áo sam và tay áo đưa cho Vương Nguyên :"Anh mặc cái này và mang theo cổ tay áo là được, không cần phải thay quần áo gì cho phiền."
" Sao lại thế này?" Trợ lí Mã thấy có chuyện không thích hợp.
Vương Tuấn Khải cũng từ từ chuyển mắt sang bên này.
" Có thể sao thì thế thôi, cảnh này quay gần nên nhờ bàn tay xinh đẹp của Vương Mĩ Nhân quay thế." Dạo diễn bâng quơ nói.
Vương Nguyên khẽ ho "khụ" một tiếng, nhỏ giọng nói" Đạo diễn ông dùng sai từ rồi. Tôi là con trai"
Đạo diễn Đông nhún vai từ chối cho ý kiến. Ai bảo cậu che hết chỉ chừa đôi mắt thôi cũng xinh đẹp như vậy, tôi gọi một tiếng Vương Mĩ Nhân cũng làm
sao.
Trợ lí Mã phì cười ra tiếng :" Đoàn làm phim này đúng là rất tuyệt!"
Đại diễn còn đang tưởng anh ta khen mình đang chú trọng từng chi tiết, đắc ý nói:" Đương nhiên rồi, đó là cảnh anh Vương diễn sao lại không coi trọng được. " Ông nhếch cằn ý bảo Vương Nguyên : " Tiểu Nguyên này ,cậu nâng tay lên cho thầy Vương xem đi, ngựa tốt phải có yên tốt, nhìn xem đoàn làm phim chúng tôi quan tâm sắp xếp này, phải tìm một bàn tay thật đẹp mới xứng với bàn tay anh đấy. Trợ lí Mã cười đến mức sắp ngã chỏng vó từ trên tảng đá xuống rồi.
Vương Nguyên vén tay áo lên đưa tay ra giữa, hướng về người đàn ông mặc trường bào đang đứng ở kia.
Vương Tuấn Khải "..."
Vương Tuấn Khải không nói gì, nhưng cũng nhanh chống quay lại chủ đề cũ " Nhanh quay đi"
" Lão Vương? Có thể quay được à?" Trợ lí Mã cười đến mức đau bụng, chống đùi mới có thể đứng thẳng được.
" Vì sao lại không quay được chứ?Vương Tuấn Khải liếc mắt, giống như muốn đánh người kia một trận.
Đạo diễn và đoàn làm phim không biết gì, cho nên chỉ nghĩ trợ kí của Vương Tuấn Khải không thích động tác của Vương Nguyên, vội vàng giải thích:" Không có việc gì đâu, chỉ cần nắm tay thôi, không cần làm động tác gì cả, chỉ cần nắm tay thôi. "
Trong lòng Vương Tuấn Khải than thở: Đúng là cuộc trì chuyện của hai thế giới mà .........
Vương Nguyên mặc mộ chiếc áo sam rất lớn, nhưng tay áo vên trong vén lên đến khuỷu tay, phòng khi quay hình sẽ bị lộ.
Cậu đưa tay lên tự chỉnh trang cho mình. Nữa người trên mặc áo thun trắng, phía dưới là quần jeans rộng, bên ngoài lại là ái cổ trang, nhìn cách nào cũng thấy lại đời. Còn lạ đời hơn khi cậu sóng vai bên cạnh Vương Tuấn Khải.
Không, cũng không thể xem là sánh vai.
Cậu miễn cưỡng được xem là 1m75, đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn. So ra hai vai nó không có bằng nhau được.
Đạo diễn Đông thông báo lần cuối:" Tiểu Nguyên này, lát nữa tôi nói quay, cậu phải nắm lấy ngón trỏ của anh Vương, sau đó hai bước, anh Vương phải nắm lại , rồi dần dần mười ngón đan xem vào nhau, hai người đều phải đi chậm, từng bước, từng bước, như đang tảng bộ vậy, cố gắng tự nhiên lên là được, đến phần hậu kì sẽ cắt nối biên tập sau."
" Được " Vương Nguyên gật đầu .
Đạo diễn Đông quan sát một lúc, không vội nở máy giống như muốn chờ cho họ thời gian chuẩn bị.
" Vương tiên sinh , em không có kinh nghiệm, nếu diễn không tốt anh bỏ qua cho em nhé." Vương Nguyên khẽ chào hỏi Vương Tuấn Khải trước.

Vương Tuấn Khải nhìn thẳng về phía trước :" Ừ." Anh nói bằng giọng mũi, giống như dòng nước và vào đá, trôi vào lòng Vương Nguyên , khiến nhịp thỏe của cậu cũng bình thường đi không ít.
"Mở máy nhé?" Đạo diễn Đông thử hỏi.
Vương Tuấn Khải gật đầu về phía nọi người.
"Quay" Đạo diễn ra lệnh.
Một lần nữa tim Vương Nguyên lại đập như sấm.
Trong lòng ngực như có đoàn xe lửa đi qua, xình xịch, muốn nổ cả lỗ ra ngoài.
Bước đầu tiên... hình như là kéo ngón tay anh ấy thì phải?
Ngón trỏ của Vương Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay áo, tránh tay áo thùng thình rơi xuống dưới, ảnh hưởng đến hành động tiếp theo.
Lo lắng khiến cậu không điều khiển được động tác của mình nữa, đầu ngón tay rồi đến cả cánh tay đều trở nên run rẩy, bàn tay từ từ vương tới tay người kia.
Áo lực khiến đầu cậu không suy nghĩ gì nữa, cứ thế đưa tay ra lần mò.
Tay của Vương Tuấn Khải đâu rồi?
Hình như cậu tìm không được tay anh....thật muốn vén tay áo kia lên quá, xem tay anh đang ở chỗ nào.
Gió bên hồ thổi nhẹ, mặt Vương Nguyên bắt đầu nhăn nhó , lòng bàn tay cũng dần chảy mồ hôi.
Mãi đến khi đầu ngón tay cản giác được hơi lạnh lạnh, cậu biết mình cách làn da người đó rất gần.
Giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, cậu vội vàng muốn nắm lấy bàn tay ấy.
Ngay lúc chạm đến ngón tay của Vương Tuấn Khải, người đàn ông này đột nhiên lùi tay lại.!
Giống như thứ vừa chạm vào không phải ôn hương nhuyễn ngọc mà là kim đâm vậy.
Toàn trường quay yên tĩnh, không thể lý giải được hành động của Vương Tuấn Khải.
" Anh Vương sao lại né?" Đạo diễn cầm loa lên lo lắng hỏi.
Vương Tuấn Khải phất tay áo qua lại, trong đáy mắt có vẻ rất lạnh lùng:"Tĩnh điện "
" Ồ, tĩnh điện à, giờ là mùa thu, rất dễ bị tĩnh điện đó. " Đạo diễn Đông hiểu ra thì cười cười:" Không có việc gì, quay lại."
Vương Nguyên cúi đầu nhìn xuống tay mình. Cậu đông đưa bàn tay một lúc, có phần không tin.
Vừa rồi, thật sự.... là tĩnh điện sao?

------------------------------

Đúng hẹn nha Monlovekpop

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro