chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc ngày quay đầu tiên.
Vương Tuấn Khải tẩy trang, cởi diễn phục, giống như thường ngày, anh đi về với trợ lý Mã, vội vàng đi lên xe
Mã ca là trợ lý của anh, cũng là lái xe.
Đương nhiên, đó cũng là một người anh em thân thiết.
Mã ca  khởi động xe, đi ra đường lớn.
Vương Tuấn Khải nhìn khung cảnh lướt qua, lười biếng tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay nội dung quay không nhiều, anh cũng không thấy mệt.
Trên đường về, Mã ca  im lặng nhìn anh mấy lần qua kính chiếu hậu rồi hỏi: "Lão Vương, cậu khỏe không?"
"Ừ......" Âm thanh phát ra từ khoang mũi, lười biếng.
"Lần thứ hai không phải đã diễn tốt rồi sao, cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ một lần thôi. Hơn nữa, giờ người hóa trang cho cậu cũng đổi thành người khác rồi, anh chàng kia cũng không thể chạm tới cậu được, bình thường đi lão Vương à". Mã ca hiếm khi không trêu chọc anh. Vương Tuấn Khải không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Trước tầm mắt tối đen, anh nhớ lại bàn tay của người con trai đó.
Cảnh mười ngón đan vào nhau, năm ngón tay của cậu cẩn thận len vào kẽ tay anh....
Giống như những con cá nhỏ, trượt nhẹ nhàng.
Làm cho người ta không thể không nắm chặt, không muốn buông ra.
Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu, hơi lạnh.
Bàn tay đó không phải mềm mại như không có xương tay, anh có thể cảm nhận được khung xương nhỏ bé yếu ớt đó, giống như chồi xanh nho nhỏ, được anh nắm hết trong tay, chỉ cần hơi dùng sức sẽ bị bẻ gãy.
Mà anh lại muốn làm như thế, hận không thể đè ép xương thịt cậu vào trong da mình...
Hận không thể dẫn dắt cậu chạm vào cơ thể anh, nhiều nơi khác......
Dừng lại.
Hai tay Vương Tuấn Khải đặt lên mặt, chà chà xát xát, rồi vội vàng rót ly nước bên cạnh, uống một lúc nửa bình nước lạnh cho hạ hỏa.
Nhịp tim dồn dập như sắp có phản ứng sinh lí.
Người bạn phía trước vẫn chuyên chú lái xe, anh lại ngồi phía sau suy nghĩ bậy bạ.
Suốt một buổi chiều quay phim, anh cố gắng không để mình xúc động.
May mà anh đè nén được.
Ba mươi sáu tuổi lại có thứ ham mê vặn vẹo này, vì sao lại không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn được chứ.
Từ khi Vương Tuấn Khải có nhận thức đến nay, chỉ cần người khác phái nào có một bàn tay đẹp, anh đều dễ rơi vào tình trạng phấn khích về tinh thần và thể xác, lo lắng kích động, nói tóm lại chính là hưng phấn.
Trong vòng luẩn quẩn này, anh luôn cố gắng che giấu và đèn nén ham mê kì quặc này, không phải chưa từng gặp được nữ diễn viên nào có bàn tay đẹp, nhưng mà anh đều có thể khắc chế được, tránh có quá nhiều tiếp xúc tay chân.
Diễn viên rốt cục cũng chỉ là diễn kịch, cho nên không phải lúc nào cũng cần thật tình.
Hơn nữa, lúc trước, anh từng tham gia một đợt trị liệu tâm lý trong thời gian dài.
Anh tưởng rằng mình đã khá hơn.
Mãi đến khi nhìn thấy tay Vương Nguyên
...............
Cảm ơn 2 cô nhá😘
HaLam8654
meohellokitty1996

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro