Chuơng 3. Lần đầu gặp gỡ thật tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng vừa rồi đều đuợc một nguời thấy hết và người đó là Lan Ngọc nhưng cậu duờng như không quan tâm gì, vì sau khi cậu làm việc xong thì chỉ múôn đi lên sân thuợng đánh một giấc thôi. Cái này cũng thành thói quen khi đợi bạn thân mình tới đón. Đi nhờ thì phải đợi. Mà sân thuợng này thật tốt ban ngày tgì có xây cối che mát, ban đêm thì mát mẻ, thoải mái nhìn cảnh bầu trời bao la thích biết bao và đó là lí do mỗi lần tới đây cậu đều lên sân thượng
-Này, bị cấm sừng thôi chứ có mọc cánh đâu mà nhảy lầu?
Lan Ngọc nhận ra cô gái lúc nãy bị bạn trai lừa gạt lên tiếng
Thấy vì khi thấy người ta nhảy lầu thì nếu là nguời bình thường sẽ khuyên can đừng nhảy nhưng còn Lan Ngọc thì tỏ thái độ lạnh nhạt chả quan tâm. Có một lí do cô gái này đuợc Lan Ngọc nhớ vì cô ta đẹp. Ừ thì đẹp, ai mà không thích nhìn ngưòi đẹp và Lan Ngọc này cũng không ngoại lệ
... Cô ta đẹp như thiên thần vậy đó
-Sao anh biết? Có ai khuyên nguời khác nhảy lầu như anh không?
Thùy Trang ấm ức quay đầu nhìn người nói với mình câu đó cùng đôi mắt đã đỏ lên vì khóc
Thùy Trang quan sát một lượt. Người kia đeo cây ghi-ta sau lưng, ăn mặc khá là bụi. Quần jean rách, áo thun, áo da khoác ngoài. Phong cách thật mạnh mẽ, nuớc da trắng mịn, mũi cao gương mặt mỹ nam nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng. Nguời này không biết cô là ai sao?
-Đi xuống đây đi.
Lan Ngọc không trả lời tiến lại đỡ cô ngồi duới đất còn bản thân thì nằm dài xuống nhìn lên bầu trời
-Chỉ là tên sở khanh thì tiếc làm gì? Thế giới này nhiều trai đẹp lắm đâu có thiếu đâu cô đẹp vậy mà sợ ế sao?
Lan Ngọc vẫn giữ thái độ bình thản nói
Thùy Trang đột nhiên khóc lớn làm Lan Ngọc bối rối, cậu ngồi bật dậy lấy khăn tay ra đưa cho người kia lau nuớc mắt. Đối với cậu khi con gái khóc thật đáng sợ và nhất là nguời đẹp truớc mắt đây. Nghĩ ngợi 3s Lan Ngọc lấy đàn ghi-ta ra đánh một khúc nhạc làm Thùy Trang đang khóc cũng ngây người vì tiếng đàn của nguời kia
Một lát sau
-Hết buồn chưa?
Lan Ngọc dừng đàn hỏi
-Cảm ơn anh. Mà anh không biết tôi là ai sao?
Thùy Trang duờng như quên hết bị thuơng cũng quên luôn cái tên nguời yêu vừa phản bội mình mà nhìn vào đôi mắt đen kia
-Tôi không biết
Lan Ngọc thản nhiên nói
-Thật ngạc nhiên!
Cô cảm thán nhưng vẫn mỉm cười
Lần đầu tiên có người không nhận ra nữ thần quốc dân này. Xem ra Thùy Trang không nổi tiếng như cô nghĩ, mà không sao hết vì có người không vì vẻ đẹp và sự nổi tiếng của cô mà thân thiết. Nghề nghiệp của Thùy Trang là sân khấu hào quang nên ai cũng coi họ là ngôi sao, là nguời hạnh phúc nhất nhưng đâu ai biết họ leo lên được tới ánh hào quang đó phải đánh đổi máu và nuớc mắt nhiều như thế nào
- Cô chắc là diễn viên ca sĩ gì đó phải không? Tôi ít xem tin tức lắm có gì không biết xin cô bỏ qua cho.
Lan Ngọc nói rồi ngáp dài
Thùy Trang mỉm cuời nhìn Lan Ngọc rồi nằm xuống ngủ mất tiêu. Vài giây sau Lan Ngọc quay qua thì thấy người kia đã ngủ nên cởi áo khoác cho cô ấy rồi cũng lăn ra ngủ bên cạnh nguời kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gaunho