Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng mười hai, trời mưa rả rích, âm u, se lạnh. Tôi đưa hai tay lên ôm đầu, tâm trạng xám xịt, ảo não hệt như tầng mây đen kịt đang ôm trọn nền trời lạnh giá ngoài kia. Lầm nhầm vài câu thoại vô nghĩa, thi thoảng lại chun mũi chửi láo một câu. Tôi "thành công" trong việc lôi kéo sự chú ý của đám con trai trong lớp về phía mình. Cách nơi tôi ngồi vài dãy bàn, tốp "đầu đinh xương xẩu" đang đứng cười hỉ hả về bài kiểm tra Hóa vừa rồi làm quá đỉnh. Chẳng hẹn mà gặp cùng quay đầu hướng tôi, nhe nanh nhe lợi tru tréo đúng kiểu "cười trên nỗi đau của bạn là hạnh phúc của mình". Thật tình, bạn với chả bè, thế này thà không có còn hơn!

Lại nói, với tôi, cảm giác tim đập chân run không phải có đứa dở người nào đấy chặn đường nói thích nói yêu mà thi xong, so ra mới biết một mình một núi. Cả lớp một phe và ta một phe. Điểm mấu chốt chết người là tôi đọc sai đề, tôi làm sai, tôi "toạch". Đứa bên cạnh chép bài của tôi, tôi làm sai, nó cũng "toạch". Ồ la...

- Tụi bay, câu 3 đề sai phải không? Bu nó chứ, tao làm hoài không ra. – Anh bạn lớp trưởng mặt mũi tím tái nhẩy dựng giữa lớp, vừa hỏi vừa khẳng định. – Đề sai chắc luôn!

Với những bài toán khó làm hoài không ra, cách giải duy nhất là "sai đề"!

Tôi ngồi hếch cằm cười nhạt. Niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất không phải lúc bản thân được điểm mười mà khi vận đen ghé thăm, biết rằng ta không phải là đứa duy nhất. Ít ra, chết chùm còn đỡ hơn chết một mình. Tựa như ngày trước anh trai tôi nói: "Đoàn kết là chết cả đoàn. Thế nhưng chết một đống còn hơn chết một mình."

- Có một câu thế đã là gì? Nhìn tao này. – Một cậu bạn khác giơ ra một xập giấy đoạn gào lên. - Đỉnh cao của nhọ là không biết câu trả lời nằm ở đâu trong một vùng phao bao la.

Cả lớp được một mẻ cười. Hóa là môn tự nhiên mà cậu ta còn có một đống phao thế kia thì phải biết mức độ "quay" Sử khủng bố thế nào.

- Thế đã là gì? – Trợ lý lớp trưởng chống cằm khinh khỉnh hỏi. – Đã bằng tao chưa? – Cậu ta giơ một mảnh giấy nhỏ lên cao, quơ qua quơ lại giữa lớp. – Có phao, có đứa ngồi trước che cho, thiên thời địa lợi đủ cả. Thế mà đến hồi lấy ra chép thì không biết cái mớ loằng ngoằng trong đấy viết những gì!

Nghe hắn than thở như vậy lớp trưởng đại nhân nhếch mép cười song tiến đến ấn đầu mắng:

- Ngu lắm, ít ra chữ tao có xấu tao cũng biết tao viết cái gì. Còn cái ngữ mày, đúng là không thể nào chấp nhận nổi!

- Tổ cha mày, đừng ấn đầu tao! Đang điên đấy.

Tôi nhăn trán ngồi nhìn hai thằng con trai không khác gì hai bà bán cá đang vật nhau giữa lớp, bụng nghĩ chẳng bao giờ tụi này chịu nói chuyện đàng hoàng. Không đánh nhau thì cũng văng tục. Chả trách người ta thường nói: Giang hồ chửi nhau trong phim, cũng không bằng ngoài đời học sinh nói chuyện.

- Này, tao bảo này. – Đình Vương, một trong những tên làm bài ngon ơ nhất lớp bước lên bục giảng cầm phấn góp vui. Cậu ta vẽ lên bảng một dấu chấm tí ti, lại vẽ thêm một vòng tròn to bự trảng bao quanh nó, chỉ vào hỏi. – Biết đây là gì không?

- Gì? – Một giọng oanh vàng nào đấy từ dưới lớp cất lên.

- Đây là biểu trưng cho những đấng anh tài kiệt xuất, điển hình là tao.

- Hừ hừ... – Đám con trai bẻ tay rôm rốp. – Mày muốn ăn đấm hội đồng đúng không?

- Ôi, các hạ bình tĩnh, tiểu đệ chỉ đang nói sự thật thôi.

- Mẹ kiếp, tụi bay, chặn nó lại cho tao.

Tôi đưa tay lên bưng mặt, coi như không thấy viễn cảnh đẫm máu trước mắt. Nói gì thì nói, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Mà tôi thì không thích muỗi lại càng không thích diễn vai quần chúng. Vậy nên mặc kệ là trời sập xuống chân tôi hay máu của người vô tội đổ xuống vì can ngăn mấy vị anh hùng nọ. Dù là bằng lý do gì đi nữa, tôi cũng quyết tâm ngồi đây, kiên quyết làm khán giả xem phim "hành động màn ảnh rộng" đến cùng. Thề với trời đất là chỉ xem và bình luận "đá đểu" chứ nhất quyết không nhúng tay vào! Thề, tôi xin thề!

- Sao, làm bài được không cưng? – Lan Chi lớp phó học tập, vai khoác ba lô, miệng cười tủm tỉm, bước đến vỗ vai tôi nhiệt tình hỏi thăm.

Thoáng thấy tôi lắc đầu cười nhạt, lớp phó học tập chu môi làm biểu cảm tin được chết liền. Phải rồi, cô bạn ấy lúc nào cũng gán cho tôi cái danh xưng học được trong lớp. Thế nên thường tỏ ra sốc khi tôi không làm được bài nhưng lại nghi ngờ vô tội vạ khi "dân thường" đạt điểm cao nhất lớp. Ngặt nỗi, tôi đâu được như Lan Chi nghĩ, hôm lên voi ngày xuống chó, lúc nào cũng phải dựa vào thiên thời địa lợi. Cô bạn này, thật là đánh giá cao tôi quá rồi.

- Tưởng dễ mà không dễ. Lì đầu coi là dễ, nó cốc đầu mình bảo không dễ. Như mày thấy đấy, lớp này mấy đứa làm được bài kiểm tra? – Tôi lắc cánh tay Lan Chi, nhướn mày hỏi vặn.

Cô bạn ấy bật cười khanh khách, đưa tay xoa đầu tôi như dỗ thứ cưng, đoạn bảo:

- Cãi nhau dù đúng dù sai, đứa nào cãi dai đứa đó thắng. Chúc mừng mày, "Út Xinh"!

"Út Xinh" là biệt danh đám thổ tả trong lớp này đặt cho tôi, điển cố nghe cũng khá hay nên tiện đây kể luôn. Trước tiên giới thiệu về bản thân cái đã. Tôi tên Trúc, Đặng Nhã Trúc. Con út trong một gia đình làm kinh tế bình thường. Mấy tháng trước, hội đầu đinh lớp tôi "nắm tay" nhau đứng giữa lớp hát vang bài ca "Trúc xinh trúc đứng đầu đình, em xinh em đứng giữa sình vẫn xinh". Vì mục tiêu lời bài hát nhắm đến là tôi, nên qua một thời gian ghép tên bố với tên con gọi loạn xì ngầu. Kể từ hôm ấy, chúng nó đặt cho tôi một cái tên mới là "Út Xinh".

Tôi nghĩ bụng, thế lại càng hay. Vì mấy ngày trước, Đình Vương mặt mũi nhăn nhó ngồi kể với tôi rằng: Hôm ấy cả đám dắt nhau vào nhà lớp trưởng chơi. Đứng trước cổng hò hét gọi "Việt Nham ơi". Trong khi Nham là tên bố nó. Thế rồi bác ấy từ vườn ôm cuốc bước ra, đoạn bảo: "Thằng Việt nó đi chơi rồi, nhà còn thằng Nham thôi. Không chê thì vào đây ngồi chơi". Cả đám sợ quá cuống cuồng chạy. May là bác ấy hiền đấy! Gặp người khác chắc là lấy cuốc bổ đôi chúng nó ra rồi.

Tưởng đâu sau bận ấy chừa cả lũ. Ai dè, vài ba hôm sau, lịch sử vẫn tái diễn! Nhưng mà nói gì thì nói, tôi cũng thoát cái kiếp nạn ấy rồi.

...

Tôi nhớ ngày trước, Duy Nguyên từng nói với tôi rằng: "Muốn qua ải kiểm tra dễ dàng, chỉ phải nhớ một quy tắc: Chép bài thôi, đừng hỏi! Vì theo nghiên cứu (anh tự bịa), có 95% teen sau khi quay bài đứa bên cạnh xong đều bắt đầu bằng câu: 'Sao lại làm vậy?'. Lại nói, một tay 'quay bài' giỏi ngoài liều mạng và cực kì nhạy bén với bóng dáng thầy cô còn phải là một 'nhà ngôn ngữ học' siêu hạng. Dịch mớ chữ trong bài kiểm tra gần đó sang tiếng Việt luôn đòi hỏi một sự cố gắng không phải ai cũng làm được".

Và hôm nay tôi mới thấm thía câu nói ấy đến tột cùng. Bởi lẽ, dãy bàn bên cạnh cũng đang cãi nhau ỏm tỏi về vấn đề nói trên. Đúng thật là, chẳng biết lớp người ta thế nào chứ lớp tôi mỗi lần thi xong lại có hàng tá chuyện để nói.

Nếu là trước kia, cuộc vui nào tôi cũng sẽ góp mặt, nhưng còn lúc này... Không biết từ khi nào tôi lại cứ thích sống lặng lẽ như vậy. Thích ngồi nghe bạn bè nói chuyện, thích cười phụ họa nhưng lại chẳng bao giờ chịu hé răng góp vui.

Có lẽ ai đó sẽ thắc mắc, muốn nghe kể chuyện?

Okay! Trước hết hãy pha một ấm trà nóng, cùng ngồi xuống đây. Tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện hài xoay quanh đám học sinh cùng tấn trò lố, có lẽ bạn sẽ tìm thấy bóng dáng bản thân ở đâu đó trong câu truyện này. Tôi nghĩ là vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro