Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[PHẦN 1: LẶNG TRÔI]

Tháng năm trẻ dại ấy ngỡ rằng đã bị lớp bụi thời gian phủ mờ.

Ngờ đâu một cơn gió thoảng qua, mọi thứ còn nguyên vẹn.

Chương 1:

Duy Nguyên thường không cãi nhau, cũng không chủ động làm việc ấy. Nhưng hắn rất giỏi trong lĩnh vực làm tôi không nhịn được mà phải tìm hắn "để" cãi nhau.

...

Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là những ngày đầu lớp mười một.

Không, đúng ra là một ngày điên cuồng, gió thổi hiu hiu, nắng như tấm thảm vàng son trải dài từ cổng trường vào tận bậc thang từng lớp học. Mái hiên cũ kĩ của một tập thể nào đó trong trường thế mà điềm nhiên cản nắng lại. Đã vậy còn nheo mắt cười, dửng dưng nhìn vạch sáng tối in hằn giữa nền gạch cũ kĩ, gần như đã không còn cách nào nhìn rõ hoa văn vốn có.

Tiếng ồn ào trong lớp vô tình thu hút sự chú ý của thiên nhiên. Thế rồi ai đó chẳng nghĩ ngợi gì mà tì cằm lên bậu cửa sổ lân la hóng chuyện. Thật là... Nắng kia cũng ham vui phải biết.

Tôi ngồi giữa lớp, bặm môi bặm lợi gườm gườm, lườm lườm Đình Vương. Khốn khổ khốn nạn cho cái thân tôi. Lúc ấy nghĩ gì mà lại nghe lời tên khốn này thế không biết? Trời ơi, đã dốt rồi còn thích tỏ vẻ. Bạn không biết đâu, bài kiểm tra đánh giá chất lượng đầu năm tôi làm cứ phải gọi là trơn tru từ đầu tới cuối. Không sai một cục đá, không vấp một cục gạch. Thế mà tên Đình Vương này cư nhiên bảo "sai" rồi dùng tài hùng biện ngang với cãi cùn của mình ra đôi co, sống chết không chịu ngậm miệng. Cãi nhau to đến mức gần như đánh động đến thầy chủ nhiệm. Chả nhẽ ngồi giữa mấy chục đôi mắt đang dán trên người mình thế này mà tôi lại giang tay tát vào khuôn mặt điển trai kia? Vậy thì không được, tôi còn chưa muốn mang danh bà La Sát rồi cứ thế ế chồng suốt đời.

- Cha mày, mở to cặp mắt ốc bươu của mày ra mà nhìn cho rõ đây này. – Nói rồi Đình Vương khẽ liếc thầy chủ nhiệm đang ngồi nghịch điện thoại trên bàn giáo viên. Mở quyển vở có sẵn trang đánh dấu dưới hộc bàn ra, chỉ vào một bài toán tương tự nói. - Đấy, thấy chưa?

- Chưa.

- Trời ạ! Tức là nó phải thế này, thế này, như thế mới đúng.

Rồi sao? Nó chỉ tương tự nhau thôi, không phải bê nguyên si vào đâu anh trai ạ!

Nhưng tôi còn chưa kịp lấy câu nói ấy đập thẳng vào mặt Đình Vương thì quyển vở còn đang mở tơ hơ trước mặt đã được ai đó lấy để lên bàn. Sau đó thầy chủ nhiệm cười tủm tỉm nhìn hai đứa:

- Chà...

Thầy "chà" một tiếng đầy ẩn ý rồi thôi, chẳng nói gì nữa mà đủng đỉnh bước lên ngồi lại vị trí ban đầu. Mặt tôi méo xệch, biến dạng, cả thế giới như sụp đổ trước mắt. Quay sang nhìn thủ phạm ngồi kế bên, cậu ta cũng chẳng hơn tôi là mấy, mặt mũi xanh mét như tàu lá chuối. Thế nhưng đã là gì? Ai kêu cái tội bới lông tìm vết? Trời ơi, ngay bây giờ tôi mà có trong tay một đoạn dây thừng, chắc chắn tôi sẽ chẳng ngại gì mà thắt cổ Đình Vương rồi treo lên cái quạt trần trước mặt. Hay rồi, thà là thầy mắng cho một trận, đằng này thầy lại không nói gì mà chỉ cười, thật là chẳng biết đường nào mà lần.

- Giờ sao đây? – Anh bạn lớp trưởng kê mông, ngồi chễm chệ trên bàn học của tôi, sau đuôi là đám lâu la, tùy tùng. Đứa nào đứa đấy hỏi han nhiệt tình, nhưng ai dám chắc đằng sau bộ mặt giả ngây ấy không phải là cười khi người khác gặp nạn?

- Tao không biết. – Tôi đáp ỉu xìu, bất lực, rồi như nhớ ra việc gì đó lập tức quay lại hét vào mặt Đình Vương. – Bằng cách nào đó, mày phải chịu trách nhiệm với tao. Không thì tao không để yên cho mày đâu.

Mọi thứ dường như đóng băng trong tích tắc rồi bỗng...

- Ha ha ha...

- Ha ha ha... xong mày rồi, chịu trách nhiệm đi con!

- Ôi, phát ngôn hay nhất trong ngày!

Lũ yêu ma ấy bá vai nhau, ngửa cổ nhìn quạt trần tua một tràng "muahaha" rùng rợn. Cầm đầu là lớp trưởng, cậu ta cười như thể muốn cho cả thế giới biết rằng mình đang rất vui, rất vui.

Tôi đưa mắt nhìn tên đầu sỏ ngày nào cũng vỗ ngực xưng bạn tốt với mình. Thẹn quá hóa giận mà xô lớp trưởng đang ngồi trên bàn ngã bổ nhào xuống đất. Việt Nham nhìn tôi chằm chằm, nửa cười nửa mếu, sau cùng không biết làm sao đành chuyển qua nói đùa:

- Tao thì sao cũng được, chỉ thương bố mẹ chưa kịp bế cháu mà thôi!

Cả đám lại được mẻ cười, tôi cũng nhe răng cười phụ họa. Cậu ta vui tính thế không cười sao được?

Rồi chủ đề từ bài kiểm tra chất lượng đầu năm cứ thế chuyển sang "gái gú". Mọi sự bắt nguồn từ một câu nói đùa của lớp trưởng, sau lan rộng ra. Có bạn cao hứng vỗ bàn kể:

- Chiều hôm qua đang đạp xe đi chơi, tự dưng thấy có con bé tay cầm dao, đạp xe đuổi theo sau lưng. Sợ quá chạy té khói. Tao đạp nhanh, nó đuổi theo càng nhanh, lại còn gọi í ới: "Anh ơi, đợi đã".

- Dữ ta, tiếp tiếp... - Tôi che miệng cười như điên, vụ này hay à!

- Tiếp cái đầu mày. – Cậu ta lườm tôi, đoạn nói. – Nó gọi thằng đi trước.

Tôi không thèm để mặt mũi cho ai hết, ngửa cổ nhìn quạt trần cười một tràng dài không ngừng nghỉ. Bên cạnh tôi, Đình Vương ngồi cười chán rồi cũng bon chen đòi kể chuyện. Tôi đưa ngón út lên gẩy gẩy mấy lọn tóc ra sau tai, mím môi đợi.

- Hôm trước tao lên huyện trên làm chứng minh nhân dân. Không biết hôm ấy ăn phải cái gì mà đen không tả nổi. Đầu tiên, con chiến mã của tao đang yên đang lành lăn đùng ra bãi công, buộc lòng phải đi xe buýt. Song vừa chạy ra đến trạm thì xe chạy mất. Đứng đấy đợi, đợi muốn nổ đom đóm mắt mới có chuyến sau. Đã thế, có lòng tốt kêu đứa mới lên xe ngồi kế bên thì bị nó nhìn như sinh vật lạ. Mày nhìn xem, cái mặt tao thế này mà nó lầm bảo biến thái?

- Rồi rồi, tiếp đi.

- Ờ, sau cùng ngủ quên đến khi thức thì đúng lúc qua trạm cần xuống.

Cả đám nhìn nhau một lúc chẳng thấy đứa nào cười. Thế rồi lớp trưởng vỗ vai Đình Vương phán:

- Ừ, anh em biết mày bất mãn, thế nhưng đang kể chuyện cười mà? Mày làm hỏng cuộc vui của bọn tao rồi. Hơn nữa mày kể truyện nhạt quá, với tao nó chẳng đọng lại được cái gì hết.

Đình Vương nghe Việt Nham nói vậy thì cực kì không vừa ý, cậu ta bất mãn đáp:

- Mày đúng là ngu quá độ mà. Cái thông điệp tao muốn truyền tải đến ở đây là một ngày xui xẻo, cực kì xui xẻo.

Tôi bĩu môi, gật đầu phụ họa:

- Lúc xui xẻo, uống nước cũng thấy giắt răng. – Cái này là tôi trộm lời văn trong một cuốn sách nào đấy. Thấy hay nên buồn buồn lại lấy ra nói. Đến nỗi...

- Mày im đi, có câu đấy nói mãi. – Trợ lý lớp trưởng bắt chước tôi bĩu môi, khinh khỉnh tiếp lời. – Đời này tao chưa thấy ai uống nước mà giắt răng. Chắc có mình mày.

Tôi ngồi nhìn trợ lý lớp trưởng chằm chằm hay đúng ra là lườm. Cậu ta có thù với tôi hay sao ấy, lúc nào nói chuyện cũng sặc mùi thuốc súng. Như thể tôi cướp người yêu của cậu ta không bằng ấy. "Uống nước giắt răng" là phép ví von thôi. Tôi nói gì mặc kệ tôi, sao mà cứ thích bắt bẻ tôi thế không biết?

Lại nói, "trợ lý lớp trưởng" là biệt danh tôi đặt cho cậu ta. Bởi lẽ, nghe đâu hai tên này chơi với nhau từ bé, lại còn suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng. Hay nói cách khác, giám đốc có thư ký thì lớp trưởng có trợ lý. Nhanh gọn!

...

Trống trường điểm, tôi ôm cặp sách chuẩn bị phi nước đại. Cứ nghĩ đến cảnh Lan Chi quấn lấy tôi hỏi: "Tại sao phải tìm x trong khi nó đã có sẵn trên đề?" là khóe môi tôi lại giật giật. Một câu hỏi rất hay, nhưng tôi thiết nghĩ, nó nên đi hỏi giáo viên dạy toán hay thầy cô ra đề thì hơn.

Vừa bước chân ra đến cửa, Lan Chi liền gọi giật tôi lại, quyết không buông tha.

- Mày đi đâu?

- Đi về chứ đi đâu?

- Tao đang hỏi mày mà?

- Chứ không phải tao mới trả lời mày à?

- Sao mày cứ trả lời tao bằng một câu hỏi thế?

- Chứ giờ mày muốn sao?

Tôi sợ à? Không sợ đâu nhé!

- Nghỉ chơi mày luôn. – Lan Chi dỗi tôi thế là ngồi vật xuống bàn, mếu.

- Tưởng tao thích chơi với mày ấy. – Tôi xốc lại balo, cắm đầu chạy.

Cô bạn này, bình thường thì "cưng ơi, cưng à" nói chuyện nghe ngọt xớt. Thi thoảng điên lên lại "mày tao" bay vèo vèo. Nhiều đứa nói Lan Chi dễ thương, nhưng tôi thì không thể nào chịu nổi cái tính dễ thương ấy của nó. Thật lòng không chịu nổi!

Thêm vào đó, suốt buổi học Lan Chi liên tục đặt ra một lô một lốc các tình tiết oái oăm có thể xảy ra với bài kiểm tra chất lượng đầu năm của tôi. Ban đầu chỉ đơn thuần là ghẹo, sau cùng là chọc tức, tôi đến phát điên với nó.

Chạy một mạch đến nhà xe, vừa mệt vừa tức, thế nhưng thần Xui Xẻo nào có "bơ" tôi. Nhìn xem, nhìn xem, nhà xe trống không, cái quái gì thế này? Con ngựa sắt của tôi, chiến mã của tôi, chiếc xe đạp yêu quý của tôi, nó ở phương nào rồi? Trò gì thế này? Đứa nào mà đùa ác thế? Mượn xe cũng không nói một câu, cứ thế mang đi, giờ thì tôi về bằng cái gì?

- Nhã Trúc, này, bên này. – Duy Nguyên đứng dưới gốc cây, vừa cười vừa gọi tên tôi. – Đừng tìm nữa, xe em anh cho con bạn cùng lớp mượn về rồi. – Thằng cha mất dịch ấy nở một nụ cười đến là mị dân, đoạn nói. – Xe nó hư.

Duy Nguyên thường không cãi nhau, cũng không chủ động làm việc ấy. Nhưng hắn rất giỏi trong lĩnh vực làm tôi không nhịn được mà phải tìm hắn "để" cãi nhau.

- Xe nó hư? Này là truyện cười ngắn nhất hả? – Tôi trao cho Duy Nguyên một ánh nhìn nửa thích thú nửa điên tiết, không thèm báo trước đổi giọng lạnh tanh. – Giỏi đấy! Xe nó hư là anh có quyền lấy xe em cho nó mượn à? Dại gái vừa chứ, này, này, đứng lại, giờ thì em về bằng gì?

Thoáng thấy Duy Nguyên định đánh bài chuồn với mình, tôi vội vắt chân lên cổ chạy đến tóm góc áo hắn, đoạn gào lên:

- Nguyên Phân! Anh bị khùng hả? Trò này cũ rồi, lấy xe về đây trả em, nhanh!

Đôi chân dài thoáng khựng lại, Duy Nguyên quay đầu lườm tôi cảnh cáo:

- Cấm! – Hắn đưa tay lên làm động tác chém. – Cấm được gọi anh bằng cái tên ấy. – Nói rồi vòng tay kẹp cổ tôi lôi đi.

Này nhé, tôi kể bạn nghe, bí danh "Nguyên Phân" này có hẳn một điển cố đấy. Chuyện là thế này, còn nhớ năm tôi học lớp tám, Duy Nguyên học lớp chín. Tôi qua nhà hắn chơi, vô tình nhìn thấy quyển sách Sinh Học có bài nguyên phân, giảm phân. Ngày ấy nhỏ tuổi, suy nghĩ đơn giản, kiến thức lại chẳng có bao nhiêu. Mới liếc thấy đôi chữ "nguyên phân" thôi mà tôi đã không nhịn được cười chảy nước mắt rồi. Nghe đâu, lúc bấy giờ, Trịnh đại thiếu gia chẳng hiểu gì nên chỉ biết nghệch mặt ra, nom đến là ngu. Lúc sau, hiểu tôi cười chuyện gì, hắn cũng bắt chước tôi cười rộ lên nhưng đó không phải cười vui mà là cười gằn. Song, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì mà đánh tôi một trận tơi tả.

Hẳn ai cũng biết nguyên phân là phương thức sinh sản của tế bào và lớn lên của cơ thể. Hẳn là thế! Còn tôi lúc bấy giờ, cái gì cũng không biết. Tôi chỉ biết Nguyên là tên hắn, còn "Phân" là một thứ không mấy sạch sẽ và thường xuyên "bốc mùi hương".

Người ta thường nói "không biết không có tội". Vậy mà tôi không biết vẫn bị cốc cho u đầu như thường. Oan không gì tả nổi.

- Này. – Tôi chạy theo Duy Nguyên thất thểu gọi. - Này, đợi em.

- Anh có tên họ đàng hoàng đấy! – Hắn dừng lại đợi tôi chạy đến gần rồi gỡ cái balo nặng trịch trên lưng tôi xuống, nhướn mày hỏi. – Làm gì mà về muộn thế? Tan trường lâu rồi mà?

Tôi nhún vai cười cười, thuận miệng đáp:

- Hôm nay có tiết kiểm tra.

- Làm được không?

Tôi bĩu môi lại cười cho qua chuyện, song hai đứa sóng vai nhau về nhà.

Mây của trời hãy để gió cuốn đi, thi không làm được thì mặc xác nó đi. Nghĩ nhiều làm gì?

M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro