Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Giữa thế giới hơn bảy nghìn tỉ người này, tôi tin bạn đã từng gặp qua rất nhiều người. Có người điềm đạm – lạnh lùng, có người lại nhiệt tình – vui vẻ. Nhìn chung, ai ai cũng muốn một cuộc sống an nhàn, không lo toan. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Ví như đám con trai lớp tôi, những lúc bông đùa, chỉ mong có người chọc vào mình để mình có cớ chọc họ. Còn riêng Nguyên Phân, không cần biết anh chọc ai hay ai chọc anh. Đã đùa được một lần rồi là sẽ có cả trăm lần tới. Theo kiểu: "Anh thích thì anh bỡn, mày ý kiến kệ mày!"

- Này. – Ngồi sau xe Trịnh đại thiếu gia, tôi lầm bầm nhắc cũng như cảnh cáo. – Lần sau anh còn lấy xe em cho bạn mượn nữa là em không để yên cho anh đâu đấy.

- Nói với em bao nhiêu lần rồi? Anh có tên họ đàng hoàng, đừng có "này, này".

Tôi cứ "này này" đấy thì sao? Hừ, hắn giỏi lắm, suốt ngày đánh trống lảng. Dăm bữa nửa tháng lại nổi hứng "ga lăng" lấy xe tôi cho mấy cô bạn cùng lớp mượn. Lý do lúc nào cũng cụt ngủn mà hài hết biết, ví dụ như: "Nó cười với anh.", ví dụ như: "Hôm nay anh mới biết mình đẹp trai".

Gì chứ? Hắn đẹp trai thì mắc mớ gì đến tôi? Hà cớ gì mà lại lấy đồ của tôi cho người khác mượn? Rõ điên! Ngày trước tôi từng gán cho Duy Nguyên cái mác "dại gái", nhưng nào có phải. Dại gái kiểu gì lại mình có xe không cho bạn mượn mà đi lấy xe tôi cho mượn? Đời này chắc chỉ có tôi dại trai thôi. Thi thoảng lại mất xe với những lý do lố bịch.

Có lần tôi tức quá đem xe đi giấu, mang tận sang khu để xe của lớp mười hai vì nghĩ: Nơi nguy hiểu nhất là nơi an toàn nhất. Yên ổn được vài ngày, vừa khi bước sang đầu tuần sau, như thường lệ tôi lại mang xe đến đấy để giấu cũng là lúc thấy Nguyên Phân gạt chân chống xe, song quay lại nhìn mình cười rõ đểu:

- Ô, anh nhớ không nhầm đây là khu để xe của lớp mười hai cơ mà? – Duy Nguyên bước đến "giằng" lấy xe của tôi mang đến để cạnh xe hắn. – Để đây cũng được. Định bảo với em lâu rồi... thôi tiện đây nói luôn. Mấy đứa lớp anh bảo em toàn để xe trong góc thôi, lấy được cái xe mà mệt bể hơi. Thôi từ nay về sau để đây luôn đi, cho nó tiện.

Khóe môi tôi giật giật. Tôi thề! Tôi thề với cái nồi cơm nhà tôi rằng chắc chắn là thằng cha này "bẫy" tôi. Chứ không tại sao? Tại làm sao mà chính mắt tôi nhìn thấy hắn cất xe, vào lớp cất cặp rồi mà giờ này vẫn còn đứng đây gạt chân chống?

Nghĩ rồi tôi vội nhoẻn miệng cười khan hai tiếng, đáp chắc nịch:

- Ngủ đi rồi mơ.

- Ô, thế là sao? – Nguyên Phân học đòi tôi cười khan hai tiếng, tự coi mình là trẻ lên ba, vờ không hiểu.

- Là thế này này. – Tôi đạp thật mạnh vào chân trái Duy Nguyên, giằng lại xe song quay đầu chạy thẳng.

Phải biết rằng với những kẻ mặt dày, quen thói dông dài mà điển hình là Trịnh Duy Nguyên. Bạn không nên nói lý lẽ với họ, càng không nên gây gổ đánh nhau. Vì sao? Vì ta cãi lý, họ cãi cùn. Ta đánh họ, họ càng có cớ đánh ta. Thế nên cách duy nhất là dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cho họ một đòn phủ đầu rồi quắp đuôi chạy. Đó là bài học xương máu sau bao năm sống chung dưới một bầu trời với Nguyên Phân của tôi. Tin đi, không sai đâu.

Giữa thế giới hơn bảy tỉ người này, tôi tin bạn đã từng gặp qua rất nhiều người. Có người điềm đạm – lạnh lùng, có người lại nhiệt tình – vui vẻ. Nhìn chung, ai ai cũng muốn một cuộc sống an nhàn, không lo toan. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Ví như đám con trai lớp tôi, những lúc bông đùa, chỉ mong có người chọc vào mình để mình có cớ chọc họ. Còn riêng Nguyên Phân, không cần biết anh chọc ai hay ai chọc anh. Đã đùa được một lần rồi là sẽ có cả trăm lần tới. Theo kiểu: "Anh thích thì anh bỡn, mày ý kiến kệ mày!"

Có lần, Lan Chi từng bảo tôi rằng:

- Đập cho nó một trận, không thì chửi thôi cũng được. Đảm bảo lần sau tởn đến già.

Thế nhưng cô ấy đâu biết cái gì gọi là mặt dày như tường thành. Đập Duy Nguyên một cái, hắn đập tôi hai cái. Ăn thua đến phút cuối cùng. Nạt hắn một câu, hắn quát lại tôi ba câu, làm như mình là người bị hại, ôm mặt khóc hưng hức. Đã thế, đến cuối trận cãi vã còn nói cái gì mà tôi đã làm tổn thương trái tim non nớt của chàng thiếu niên mới lớn. Rồi cứ thế chiếu theo "luật rừng", đủ các loại phí bồi thường tổn thất tinh thần, phí danh dự,...

Con người ta mặt dày cũng phải có mức độ. Bao lần tôi nghĩ thế nhưng mãi chẳng dám nói ra vì sợ một khoản nợ nữa đè gãy cổ.

Ví như lúc này đây, tôi chỉ biết cảnh cáo Duy Nguyên rằng: "Không được vác xe của em cho bạn mượn nữa". Dù biết là nước đổ đầu Vịt.

Lan Chi lại nói:

- Không thì mách mẹ mày hay mẹ nó cũng được. Phụ huynh luôn là hung thần ác bá trong mắt học sinh mà?

Hay đấy, chẳng qua chưa kịp mách đã nhận được câu: "Em mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò ấy? Anh không nghĩ là học sinh lớp mười một rồi mà vẫn động tí là thưa thầy thưa cô, mách bố mách mẹ đâu."

Mặc kệ, mấy tuổi cũng mách hết. Tôi tình nguyện bị hắn coi là học sinh mẫu giáo cũng quyết không để mất xe lần nữa. Tán gái là việc của Duy Nguyên, tội gì mà tôi suốt ngày cứ phải cung cấp đạo cụ cho hắn như thế?

Cơ mà trời phụ lòng người. Đương lúc tôi trình bày xong tội ác tày trời của hắn với mẫu thân đại nhân. Người đã chẳng thương tôi thì chớ thế mà lại liếc xéo tôi, cười gằn nói: "Có thế mà cũng mách mẹ. Nó lấy xe của mày cho bạn mượn thì đến tận nơi đòi lại, chửi cho con bé đấy một trận. Lớn từng này rồi mà cái gì cũng đợi mẹ. Thà là mày cứ bé đi, mẹ bồng trên tay rồi cái gì mẹ cũng làm cho hết. Lớn từng đấy rồi mà cái gì cũng mẹ, mẹ."

Thế là nguyên một buổi tối nghe "dân ca trù". Ôi, công dã tràng!

Vì đảng, vì dân, vì lòng nhân từ của bản thân, tôi đầu hàng!

Lại nói, riêng vụ tán gái của hắn không thôi đã làm tôi bao lần chết đứng. Câu cửa miệng của Duy Nguyên lúc nào cũng là: "Người yêu không tự sinh ra và cũng không tự mất đi, nó chỉ chuyền từ tay thằng này sang tay thằng khác. Vậy nên không có 'bông' nào là của 'chậu' nào hết. Thích là phải nhích cho tới đích, một khi không thích thì mất tích không cần giải thích!"

(Bông, chậu: Hoa đã có chủ.)

Thế mới nói phim ảnh không phải là giả. Giữa cuộc sống bộn bề, nhìn đâu cũng thấy người xấu.

- Anh không xấu. – Duy Nguyên phản bác. – Mà biết không? Yêu không nói khác gì đói mà không ăn?

Hết nói nổi. Ngày trước Đình Vương cũng nói với tôi một câu na ná thế này. Cái gì ấy nhỉ? À! Tình yêu giúp ta vượt lên những suy nghĩ tầm thường. Mang thẳng ta đến với những suy nghĩ tầm bậy.

Quá hay quá triết lý! Nói sao nhỉ? Tôi có một sự hoảng loạn không hề nhẹ...

Thôi lan man thế là đủ rồi, trở về với thực tại. Duy Nguyên lại kể cho tôi nghe chuyện trên lớp như thường nhật. Tôi cũng kể cho hắn nghe vài mẩu chuyện vụn vặt về Lan Chi, lớp trưởng, Đình Vương... Dĩ nhiên là không kém phần thêm mắm bỏ muối. Một ngày vật vã. Cứ thế, về đến nhà lúc nào không hay.

...

Tôi ngồi trong vườn cào đất bỏ vào chậu cây cảnh nhỏ mình mới mua. Liếc mặt nhìn thứ đất khô cằn không có một chút dinh dưỡng nào trong chậu, chép miệng hai cái rồi lại dằn lòng đổ đi hết. Nói gì thì nói, cái thứ đất này mà đem đi trồng cây, nay không chết mai cũng ngủm.

Chuyện là thế này, thứ sáu tuần trước là buổi học nghề cuối cùng của lớp tôi. Thầy dạy nghề bảo mỗi bạn về nhà trồng một cái cây và viết bài thu hoạch tuần tới nộp lại. Lúc ấy Đình Vương huých vai tôi nói rằng thế nào cậu ta cũng là đứa được điểm cao nhất lớp. Lan Chi nghe vậy hét ầm lên, kéo tay lớp trưởng đang đứng gần đó đá đểu Đình Vương. Chàng ta thấy mình bị Lan Chi coi thường thì nhếch mép cười khinh miệt. Nói qua nói lại vài câu thiếu chút nữa là đánh nhau. May mà tôi nhanh trí nháy mắt với Việt Nham kéo hai đứa nó ra, hòa hoãn:

- Bình tĩnh, đừng nóng. – Lớp trưởng kéo tay Lan Chi ra giấu sau lưng mình, ra hiệu cho Đình Vương nhượng bộ một chút rồi quay lại dỗ Lan Chi. – Nó nói gì kệ nó, đến hôm ấy mà không được điểm cao nhất lớp bắt nó khao tụi mình một chầu chè. Thế chẳng phải tốt hơn à? Con gái con đứa động tí là đụng tay đụng chân, chả có cốt cách gì cả.

Lan Chi ợm ờ bắt Đình Vương đến lúc ấy phải khao chè. Nào ngờ cậu ta nhất quyết không chịu, Lan Chi thấy thế tức điên lên, xém chút nữa là nhào qua bóp chết Đình Vương. Lớp trưởng đại nhân của chúng tôi lại một lần nữa phải đứng ra dẹp loạn.

- Thôi mà mệt tụi mày quá, đến lúc ấy điểm cao điểm thấp gì anh cũng mời tụi mày ăn chè, được chưa?

- Được cái gì mà được? Nãy giờ có ai nói chuyện với ông không? Sao cứ đứng độc thoại một mình thế? – Lan Chi quát.

- Thiệt là, có ăn là được rồi, sừng sẹo quá đi mất! – Tôi buộc miệng nói đại một câu, tính kéo Việt Nham ra khỏi hố mìn. Thế nhưng trời luôn phụ lòng người, đã không kéo được nó lên bản thân tôi còn rớt luôn xuống ấy. Minh chứng rõ nhất là Lan Chi quay sang liếc tôi, đoạn nói:

- Mày đứng về phe nào? Đồng minh với chị hay là chạy theo loạn đảng?

- Dạ, em về phe chung lập. – Nói rồi tôi bước giật lùi nấp sau lưng Đình Vương, khẽ liếc Lan Chi đang đứng cạnh lớp trưởng song co giò chạy mấy. Nói gì thì nói, tính mạng là quan trọng. Cố tỏ ra mình là thanh niên cứng với con nhỏ đó chỉ có chết sớm, chết ngay và chết luôn thôi. Tôi đâu có dại.

- Yêu rồi hay sao mà mặt đần thối ra thế, Nhã Trúc?

Chẳng biết Nguyên Phân lại qua tìm tôi làm gì. Được có mỗi một hôm ở nhà, tôi chỉ muốn không phải nhìn thấy mặt hắn thôi. Cứ nghĩ đến cái xe đạp đang lang thang nơi "đất khách quê người" của mình là tôi lại tức điên lên. Hắn không biết hay sao mà còn qua đây kiếm chuyện?

- Anh muốn nghe chửi đúng không?

- Gì chứ? Anh làm gì em à? – Duy Nguyên làm biểu cảm vô tội, hỏi mà như biết trước đáp án.

- Sắp không rồi đấy. – Tôi xách bay và chậu cây đứng dậy, tính đi chỗ khác tìm đất trồng cây. Liếc thấy nụ cười quỷ dị của Nguyên Phân, tức quá chỉ thẳng bay vào mặt hắn quát. - Đừng có chọc tức em, cũng đừng có lảng vảng trước mặt em. Cái con người gì mà mặt dày như mặt thớt.

- Khiếp chưa! – Nguyên Phân khẽ đẩy cái bay gần sát mũi hắn sang một bên, buông lời lăng nhục. – Tuổi dậy thì của em kéo dài vậy à? Làm gì mà lâu hết thế? Sáng nắng chiều mưa liên hoàn cước. – Nói rồi Nguyên Phân cười như khỉ xổng chuồng, cười như chưa bao giờ được cười.

Cuộc đời thật biết trêu ngươi, người bạn muốn gặp thì chẳng mấy khi gặp, mà người bạn tránh mặt lại cứ đụng mặt hoài. Nhất là Nguyên Phân, cái thể loại người gặp người ghét, tôi gặp tôi muốn băm. Tức chết mất, "sáng nắng chiều mưa liên hoàn cước" là cái thể loại gì? Sao mà cái tên này dùng từ nghe hoang mang dư luận thế không biết?

- Vui nhỉ? Hẳn là vui! Nếu thế thì đứng đấy mà cười một mình tiếp đi! – Song tôi quay đầu về hướng khác, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Một mình hắn điên là đủ rồi. Đừng có kéo tôi điên chung.

- Này, xách chậu cây đi đâu đấy? – Duy Nguyên gọi với theo.

- Đi đào đất. – Tôi quay lưng về phía Nguyên Phân đáp cụt ngủn. Muốn cho hắn biết rằng sự xuất hiện của mình ở đây là thừa thãi. Vậy nên biết điều thì xéo về nhà đi.

- Rảnh nhỉ? Đào đất làm gì? – Duy Nguyên kiên trì hỏi đến cùng.

- Đào đất dĩ nhiên là để trồng cây rồi. – Tôi quay người lại lườm Nguyên Phân. – Trước khi hỏi anh có suy nghĩ không thế?

- Khiếp, càng ngày càng đanh đá. Anh chỉ hỏi thế thôi. – Duy Nguyên so vai cười ngờ nghệch. – Mà đằng ấy tính trồng cây gì đấy?

- Trồng cây gì kệ đằng này, đằng ấy hỏi nhiều thế làm gì? – Tôi hắng giọng đáp, học cách nói chuyện của hắn trả lời cà chớn.

- Hỏi dĩ nhiên là để biết chứ để làm gì?

Sao càng ngày tôi càng thấy nội dung câu chuyện lãng xẹt vậy nhỉ? Là tôi rảnh hay Nguyên Phân bị điên? Thôi thôi không nghịch nữa, còn đứng đây lằng nhằng với hắn tiếp thế nào trại Biên Hòa cũng cử người lên hốt hai đứa tôi về một lượt.

- Mệt anh quá, anh đi về đi.

- Uôi, đuổi khách thế à? Cho anh hỏi nốt câu cuối cùng. – Nguyên Phân đưa một ngón tay lên, cố giả nai, mà càng cố càng giống quỷ. – Bữa này em bị sao thế? Yêu thiên nhiên đột xuất à? Sao lại trồng cây?

- Anh có thiết cần nói câu nào cũng móc họng người nghe thế có được không? – Tôi chống nạnh bước đến hét vào mặt Duy Nguyên. – Trồng cây nộp bài lấy điểm nghề, như vậy đã vừa lòng anh chưa?

Duy Nguyên hơi nghiêng người, đưa tay lên ngoáy lỗ tai, nhăn mặt khẽ hỏi:

- Anh có làm gì nên tội đâu? Sao em cứ khó chịu với anh thế?

Nghe cái cách hắn nói chuyện kìa, tôi khinh. Anh không làm gì nên tội á? Sắp rồi đấy, chỉ là tôi không thích kể tội mà thôi. Hừ, sao trên đời này lại có cái thứ người giả tạo như thế nhỉ?

- Gì? Anh nói không đúng à?

Sau đó Duy Nguyên bắt đầu độc thoại, một mớ triết lí vớ vẩn. Nào là nói chuyện với người lớn phải có trên có dưới. Lớn cái con khỉ, hơn người ta có một tuổi mà cũng bày đặt. Cái thứ con trai gì mà không khác gì bà tám. Đáng ra thấy tôi không để ý đến mình thì phải cảm thấy tự ái này nọ. Đằng này đứng độc thoại chán xong quay sang hát. Chúa ơi...

- Xin anh đấy, anh hát thế khác gì xúc phạm người nghe? – Tôi chắp hai tay lại với nhau vái Duy Nguyên ba vái. Ngước lên thấy cái mặt méo xệch của hắn lại khom người vái thêm ba cái nữa. Ai kêu chọc tức ta? Hừ, cho ngươi chết!

Tôi định trả đũa Nguyên Phân, chọc cho hắn tức chết luôn. Chẳng ngờ mới đắc ý được một chút thì nghe hắn nói:

- Đặng ái khanh bình thân, hôm nay Trẫm vi hành sang đây thứ nhất là để Khanh tiện bề vấn an Trẫm. Thứ hai là muốn nói với Khanh rằng: Cafe & Sách mới nhập sách mới. Có muốn cùng Trẫm khởi giá qua đó xem thử không?

Duy Nguyên chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời nói chuyện với tôi. Trước một câu Trẫm, sau một câu Trẫm, nghe mà sôi máu.

Ban đầu thì anh em, sau đó là đằng ấy đằng này, cuối cùng là Trẫm Khanh. Học đâu ra thế không biết?

Mà mặc kệ, Duy Nguyên điên quen rồi, tôi không quản nổi, không có quyền quản và đặc biệt là không muốn quản. Cái tôi muốn quản bây giờ là Cafe & Sách. Haru, đó là nơi tôi thích nhất.

Đúng như cái tên nó mang – Cafe & Sách. Một quán nước nhỏ vừa có cafe vừa có sách. Nơi tụ tập của những đứa thích đọc sách và cũng là địa điểm hẹn hò bí mật của những cặp đang yêu. Vì sao ư? Vì bố mẹ thường không thích chúng tôi yêu sớm và cũng không thích chúng tôi lảng vảng trong mấy quán cafe. Bố mẹ nghĩ những thứ đó sẽ làm hư và ảnh hưởng đến việc học tập của chúng tôi. Thế nên hầu hết chúng tôi thường lui tới Cafe & Sách, nơi mà bố mẹ nào cũng nghĩ con mình đến đây để đọc sách, để học tập.

Sự thật thì còn tùy, ví như người ta đến để hẹn hò còn tôi đến để đọc sách và ăn vặt. Là thật đấy, bạn không nghe nhầm đâu, tôi đến đây chỉ để đọc sách và thi thoảng ngắm trai đẹp miễn phí. À há, tí thì quên, cái chính không phải chỉ đơn thuần là ngắm mà là cùng Nguyên Phân ngồi bình luận về nhan sắc của người này người kia. Thừa biết mình không hơn ai nên quyết tâm không để ai hơn mình. Cuộc sống mà, ai cũng có thú vui của riêng mình.

- Thật hả? Vậy thì đi ngay và luôn thôi. – Tôi nhe răng cười với Nguyên Phân, ném luôn chậu cây với cái bay xuống đất, phủi tay rồi nói. – Thánh Thượng đợi Thần một chút, Thần vào nhà rửa tay cái đã.

- Nhanh lên, Quả Nhân không đợi được lâu đâu. – Nguyên Phân vẫn chắp hai tay sau lưng, giở giọng châm chọc.

Tôi tự nói với lòng rằng giờ mà chọc tức Nguyên Phân chỉ có nước lết bộ đến Cafe & Sách. Thế nên tôi nhịn. Vì nghiệp lớn, bỏ qua chút ấm ức này cũng không sao, không sao cả. Mạnh miệng nói thế chứ sự thật thì còn tùy!

...

Xe chạy bon bon trên đường, lúc sắp đến Café & Sách, như chợt nhớ ra cái gì đó, Duy Nguyên bỗng lạng tay lái làm tôi sợ đến mất mật. Đùa gì cũng được, chỉ là mạng người không phải là thứ để đem ra đùa, hơn nữa đây là đường quốc lộ. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình nếu tên dở người này đột nhiên phát bệnh.

- Này, em không đùa với anh đâu đấy, đi xe cho đàng hoàng vào.

- Xì, không phải lo, anh mày tay lái lụa mà.

- Tin anh bán nhà trả nợ.

Duy Nguyên thấy mình bị dìm thì cười một tràng dài, sau đó hỏi một câu mang đậm chất "liên quan chết liền".

- Mà này, tính trồng cây gì đấy?

- Trồng cây gì cơ? – Tôi lơ ngơ nửa hiểu nửa không hỏi lại.

- Trồng cây nộp bài thu hoạch ấy. – Giọng có vẻ gay gắt.

- À, em cũng không biết nữa, chắc là trồng cây Xương Rồng. Trồng hoa chẳng biết nó có sống nổi không. – Tôi nhìn dòng xe cộ tấp nập, lơ đãng đáp.

- Anh cũng nghĩ thế đấy. – Duy Nguyên nửa cười nửa không mớm lời.

Tôi ngồi lườm tấm lưng trước mặt mình, đoạn bảo:

- Anh đừng có lắm chuyện, đấy là em khiêm tốn thôi. Chứ em trồng cây gì mà nó chẳng sống được? Nào có như anh?

- Anh làm sao? Anh trồng cây chắc chắn sống, chỉ có em mới thế thôi.

Hừ, không cãi nữa. Một điều nhịn bằng chín điều lành. Phải rộng lượng mới sống được lâu. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nghe cái điệu cười "há há" ấy của Nguyên Phân, tôi có điên mới tiếp tục nhịn.

- Đừng có cười nữa. – Tôi giang tay đấm thật mạnh vào lưng Duy Nguyên. Đúng như tôi nghĩ, hắn không cười nữa, thay vào đó là "hự" tiếng song quẹo tay lái đâm thẳng vào rìa đường bên cạnh.

Tôi điếng người nhìn cảnh tượng xảy ra trong chớp mắt. Thôi được rồi, tôi nhận mình sai, tôi không nên kích động. Nhưng nói gì đi nữa sự việc cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng biết lỗi rồi. Như thế vậy còn chưa được sao?

- Hừ, giết người rồi xin lỗi. Vậy cho hỏi đất nước này xây nhà đá để làm gì? Sinh ra Công An để làm gì? – Duy Nguyên xoa xoa cái lưng bị đấm của mình nhìn tôi trách.

- Không có lửa làm sao có khói? Nếu không phải anh...

- Được rồi, được rồi, có gì về nhà nói. Đừng có to tiếng giữa đường, mất mặt lắm. – Duy Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng song khom lưng đỡ cái xe đạp đang nằm chổng trơ dưới đất lên hỏi. – Có đi tiếp không?

- Có chứ. – Tôi vội nhẩy lên sau xe cười hề hề. – Làm phiền Hoàng Đế Bệ Hạ rồi.

Hắn lườm tôi một cái song bật cười.

- Đồ ranh con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro