22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có cô em gái tên là Bối Bối. Tôi với nó chả biết kiếp trước đã gây thù oán gì với nhau, kiếp này gặp nhau còn hơn là chó với mèo, nói chuyện chưa đầy ba câu là cãi nhau chí choé. Không có người chị nào không ức hiếp em út, không có người chị nào không trêu ghẹo em út, không có người chị nào không dạy hư em út.

"Đcm. Mày có làm không?"

"Chị nói chuyện không nói tục không được hả? Nhờ người ta mà vậy đó hả?"

"Đéo."

"Trước giờ em ghét nhất là nói tục. Đụ đéo cũng chưa bao giờ nói. Sao hai cứ nói tục hoài vậy."

"Tao thích. Mà giờ mày có đi làm cafe cho tao không?"

"Đéo."

"..." Là ai nói không thích nói tục? Là ai chưa bao giờ nói tục?

Năm tôi học mười hai, em gái tôi đi học buổi chiều, mẹ bảo tôi đi rước nó, tôi liền xách xe đi rước. Xui xẻo thế nào không rước được nó mà còn bị tai nạn, tróc da bàn chân, nhìn thấy được cả khúc xương trăng trắng. Mọi người lập tức đưa tôi vào viện.

Vừa hay tin mẹ và Bối Bối liền chạy lên viện, đợi tôi được bác sĩ khâu vá xong, làm xong thủ tục nhập viện, đang nằm đau khổ cho phận đời xui xẻo của mình thì cô em gái Bối Bối yêu dấu của tôi mới bắt đầu nói chuyện với tôi: "Đau không?"

"Mày nghĩ sao mà hỏi câu đó. "

"Nhưng mà sao đôi dép mẹ mới mua cho em, hai mang đi bị xe đụng giờ nó hư luôn rồi. Dép đâu em mang?"

"..." Tôi thật sự rất tò mò, không biết kiếp trước tôi đã làm gì nó? Không, phải là ở kiếp này tôi đã làm gì sai với nó, mới khiến nó đối đãi với tôi như thế chứ?

Cũng trong đợt tôi bị tai nạn nằm viện, có hôm có một cô có hai con bị người ta chém nhập viện, nằm kế giường tôi. Cô này nói chuyện rất nhiều, tôi nghe rất mệt. Cô cũng hay bắt chuyện với tôi, tôi cũng ậm ừ trả lời cho qua, cũng không để tâm lắm.

Hôm đó cha tôi vào thăm tôi như thường lệ, đến khi cha tôi về thì cô lại giường tôi ngồi ké, nói chuyện với một bà bác giường bên kia. Chốc sau quay sang tôi, lúc đó tôi đang đọc sách, cô ấy nói chuyện với tôi:

"Nhỏ con vầy chồng bồng tới bồng lui gọn quá he."

Vì tôi bị thương ở chân, không đi được, hoặc là nằm một chỗ, hoặc muốn đi đâu cũng phải có người ẵm người bồng người đẩy xe lăn.

Tôi cũng vâng vâng dạ dạ, xong tự nhiên nghĩ lại thấy có gì đó không đúng: "Ủa dì nói gì vậy dì?"

"Ủa người đó phải chồng con không?"

"Dạ không."

"Vậy anh trai con hả?"

"Dạ không. Cha con đó."

"Trời. Sao trẻ dữ vậy?"

"..."Cha ơi, có người khen cha trẻ đấy. Cũng may không phải nói con già.

Cũng là lúc tôi nằm viện. Một tối trong mấy tối tôi ở bệnh viện, vì cha tôi còn có việc, đi mấy ngày liền, còn mẹ tôi thì bận học (mẹ tôi là Viên chức nhà nước, hiện đang liên thông đại học) nên nhờ Chân Thân vào viện ngủ với tôi một đêm.

Tối đó trong nguyên khoa ngoại chỉ còn hai bệnh nhân là tôi và một chị cũng bị tai nạn giao thông. Tôi với Chân Thân đánh bài cho đỡ buồn. Chơi được một lúc bỗng nghe có tiếng tắc kè kêu liên hồi. Tôi buộc miệng: "Chắc có khách."

Sau đó chúng tôi đi ngủ. Và tối đó, bệnh nhân lũ lượt kéo vào, kín hết giường bệnh.

"Đúng là có khách."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro