Chương 4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương4

Khi Thượng Tâm nhìn thấy anh, trong ánh mắt hiện lên chút ánh sáng hi vọng, cô không dám giãy dụa quá lớn, thật cẩn thận hô tên của anh khóc cầu xin "Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, van xin anh, tôi không muốn chết. . . . . ."

Đây là lần đầu tiên Thượng Tâm gọi tên anh, giọng nói khàn khàn, còn mang theo sự run rẩy. Thiệu Phi Phàm cố nén sự kích động trong lòng mình, anh hít một hơi thật sâu, rồi đi đến trước mặt anh Cửu "anh Cửu, muốn làm gì vậy?"
Tay anh Cửu đang vuốt con dao gấp, tiếng va chạm giữa các con dao phát ra âm thanh "lách cách" "lách cách", làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Lý Lan đi tới, ném một chiếc di động vào trong ngực của anh, Thiệu Phi Phàm liền tiếp được, khó hiểu nhíu mày lại.
"Cô gái kia đã gọi điện cho cảnh sát, làm toàn bộ hai mươi ba nhóm hàng mới đều bị cảnh sát tịch thu, tổn thất gần trăm vạn hàng. Phàm, phụ nữ của cậu thật là lợi hại." Lý Lan nói châm chọc.

Thiệu Phi Phàm cầm di động, trên màn hình hiện ra cuộc điện thoại cuối cùng là 110. Ánh mắt anh buồn bã, anh nghiêng đầu nhìn Thượng Tâm đang bị treo, như đang suy nghĩ điều gì.
Anh Cửu cười lạnh "Phàm, anh biết việc này không thể trách cậu được, nhưng cô gái này thật quá to gan." Anh ta nói xong liền đi tới gần Thượng Tâm, Thượng Tâm ý thức được sự nguy hiểm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, ngay cả kêu lên cũng quên.
Ngày thường Anh Cửu rất thích chơi dao, cho nên hiện giờ, anh đã quăng đi không ít dao gấp ở trên tay, dây thừng đang treo Thượng Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.
"Anh Cửu."
Anh Cửu cau mày quay đầu lại "Phàm, không phải cậu muốn cầu xin thay cô ta chứ?"
"Phàm, cậu đừng nói là sau một đêm liền yêu cô ta đi." Lời nói của Lý Lan mang theo chút chế nhạo.
Thiệu Phi Phàm không nhìn Lý Lan đang chế nhạo mình, mà chỉ nhìn anh Cửu "anh Cửu, tổn thất lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm, xin anh hãy thả cô ấy."
"Phàm? !" giọng nói anh Cửu mang theo hàm ý cảnh cáo."Lòng dạ đàn bà không giống như những gì mà cậu nghĩ."
Thiệu Phi Phàm đi qua, không quan tâm đến việc khác liền thả Thượng Tâm xuống, Thượng Tâm được cứu xong liền ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm, cả người không ngừng phát run. Anh nhẹ nhàng vỗ sống lưng của cô, như đang an ủi cô. Thiệu Phi Phàm không kiêu ngạo cũng không lấy lòng anh Cửu ở đối diện, chỉ nói "anh Cửu, người là anh đưa cho tôi, nếu đã cho tôi thì chính là người của tôi rồi. Phụ nữ của tôi dù theo tôi một ngày cũng giống như một năm, chỉ cần cô ấy là phụ nữ của tôi, tôi là đàn ông của cô ấy sẽ gánh vác cho cô ấy. Tôi sẽ bồi thường tổn thất lần này, tôi sẽ lấy lại uy tín đã bị đánh mất, nếu anh Cửu cho rằng như vậy còn không được. . . . . ." Khóe miệng anh hơi giương lên, đưa tay ra đoạt lấy dao gấp trong tay anh Cửu, trước tình huống không ai ngờ tới, dơ con dao lên rồi đâm xuống.
Dao gấp đâm xuống bắp đùi của anh vang lên âm thanh làm cho mọi người đều căng thẳng, máu tươi tràn ra, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của anh, anh lưu loát rút dao ra, giống như anh đâm vào đó không phải là chân mình, lông mày cũng không có nhíu một cái.

"Phàm cậu. . . . . ." mắt anh Cửu trợn to lên, thấy anh còn muốn dơ dao lên, liền nhấc tay gạt dao xuống "cậu ngu ngốc,nếu bị tàn phế, thì ai bán mạng cho tôi đây."

Thiệu Phi Phàm cười cười, một tay kéo Thượng Tâm, một tay ấn chỗ bị thương trên đùi mình " không tàn phế được, một dao kia là tôi nên chịu ."
Đổ máu, anh Cửu cụng không nói cái gì nữa, nếu nói nữa sẽ làm anh em bất hoà. Anh ta trừng mắt nhìn Thượng Tâm, muốn từ trên người cô nhìn xem, cô có năng lực gì mà chỉ một đêm đã khiến cho Phàm thay cô nhận một dao. Nhưng anh không thể nhìn ra có cái gì khác biệt, chỉ là một cô gái trẻ tuổi, mềm mại, hồn nhiên, bọn họ đều đã gặp qua mặt hàng tốt nhất, so với nhiều người, Thượng Tâm thật bình thường .
"Phàm, chỉ là một cô gái thôi, có đáng giá không?"
Thiệu Phi Phàm nhìn Thượng Tâm đang bị doạ đến choáng váng, nghiêm túc nói "Anh, cô ấy là cô gái đầu tiên của tôi, anh nói xem có đáng giá hay không!"
Câu nói của anh mang theo ba phần tức giận anh Cửu liền hiểu được, nhịn không được liền cười ra tiếng "Trách không được", nhìn Phàm đang lúng túng, trên đùi máu vẫn không ngừng chảy, cười mắng "con mẹ nó, cậu thật không có tiền đồ." Trước kia tôi lại không biết cậu chưa từng có quan hệ nam nữ.
Thiệu Phi Phàm gục đầu xuống giống như đang thành thật xin lỗi, thực ra là đang nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã vượt qua một cửa ải.
"Còn ở chỗ này làm gì, mang theo cô gái của cậu đi xuống băng bó vết thương." Anh Cửu mắng một câu, Thiệu Phi Phàm gật đầu muốn đi, thì anh Cửu kéo tóc Thượng Tâm lại "Cô, nếu còn có lần sau thì ông trời cũng không giúp được cô, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cô cả một dao mà hôm nay Phàm chịu thay cô."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thiệu Phi Pham mang theo Thượng Tâm trở lại phòng, bảo cô lấy thuốc để anh băng bó, một dao kia nhìn như rất sâu, thật ra chỉ bị thương ngoài da, anh xuống dao luôn rất chính xác.
Anh xé rách quần dài, dùng cồn rửa miệng vết thương, rửa sạch rồi bôi thuốc lên, sau đó cầm máu dùng băng vải băng vết thương lại, tay anh làm thành thạo như đã rất quen thuộc, căn bản không cần sự giúp đỡ của người khác. Sau khi anh băng bó xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Tâm đứng ở bên giường nhìn anh, trong đôi mắt còn mang theo nước mắt.
"Sợ sao?" anh liếc nhìn cô một cái, rồi cả người dựa vào đầu giường.
Trong lòng Thượng Tâm cảm động, nước mắt chảy xuống hai bên má, giọng nói vẫn run rẩy như trước "Vì, vì sao cứu tôi?" Lúc cô nhìn anh dùng dao đâm vào đùi, trừ bỏ sợ hãi ra thì cô còn khiếp sợ nhiều hơn, cho nên cả người đều choáng váng.
Thiệu Phi Phàm khẽ nhíu mày nhìn cô, cô được chăm sóc quá tốt cũng như được bảo vệ quá tốt, nếu anh đoán không sai, thì Thượng Tâm vì một dao kia mà cảm động. Cô vì chuyện này mà cảm động, anh rất không tốt bụng nghĩ, cô không phải qúa đơn thuần thì chính là rất ngu ngốc.
Chỉ là, giờ phút này anh lại muốn lợi dụng sự đơn thuần cùng ngu ngốc này của cô.
"Lại đây." Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ bên giường.
Vành mắt Thượng Tâm hồng hồng di chuyển qua đó rồi ngồi xuống.
Thiệu Phi Phàm không chạm vào cô, mà chỉ nói thật nhỏ "Tôi chỉ nói điều này một lần, cô hãy nghe cho kỹ. Không được chạy trốn, cũng không được báo cảnh sát, nếu cô tin tôi, thì hãy nghe lời tôi, một ngày nào đó tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này an toàn."
Thượng Tâm không dám tin trừng mắt nhìn anh nói "anh, nói thật sao? Thật sự sẽ cho tôi rời đi?"
"Nếu cô tin lời tôi." Anh dừng lại một chút, cười như không cười nói"Nếu mà lần sau cô bị Lý Lan bắt vì làm chuyện không nên làm, tôi sẽ không giúp cô, cũng không giúp được cô."
Thượng Tâm che mặt khóc nức nở, nước mắt theo khe hở cuả ngón tay chảy xuống "Tôi rất sợ hãi, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ mẹ tôi...quá. Tôi không thể học đại học, không thể đi thành phố G, không thể lấy anh Thần, không được. . . . . ."
Cô nói năng có chút lộn xộn, cô không thể chịu nổi cái loại sợ hãi này. Một tuần nay, cô không dám nói lời nào, lúc nào cũng lo lắng và sợ hãi, cô cần nói hết ra uỷ khuất , mà giờ phút này trong lòng Thiệu Phi Phàm lại tồn tại loại phức tạp, cô sợ anh, sợ hãi anh, Thiệu Phi Phàm lại cảm thấy tương đối an tâm, thậm chí đó có thể là tín nhiệm. Đúng vậy, cô tin tưởng lời anh nói, cô tin.
Trừ tin anh, cô cũng không có cách nào khác.
Nhìn Thượng Tâm khóc, Thiệu Phi Phàm nhắm mắt lại. Nếu lúc này chỉ có một người có thể hiểu được Thượng Tâm, thì người này chính là Thiệu Phi Phàm. Không chỉ vì anh đã thấy tất cả những gì cô đã trải qua, mà còn bởi vì anh cũng đã từng trải qua sự tuyệt vọng cùng sợ hãi này. Nếu không phải anh có tâm lý mạnh mẽ, thì cuộc sống mỗi ngày của anh đều là tuyệt vọng như vậy. Nằm vùng —— không có bạn bè, không có đồng nghiệp, anh giống như tre mồ côi bị thế giới vứt bỏ, trong cái chết mà muốn sống, nguy hiểm phải tự mình vượt qua.
Khi anh cởi bỏ thân phận của bản thân, trở thành một người khác, thì anh biết con đường này rất gian nan, cũng biết đây là một con đường không thể quay đầu được. Kỹ năng nằm vùng quan trọng nhất chính là ngụy trang, bảo vệ mình không để lộ cảm xúc thực. Từ đó, anh luôn mỉm cười, mọi hành động đều không phải của Thiệu Phi Phàm, chính vì vậy, anh không khóc, không phải không có nước mắt, mà là đã quên mất khóc là như thế nào.
Thượng Tâm ngủ thật không ngon, thân mình cô cuộn lại giống như đưá trẻ, luôn miệng gọi"Mẹ" "mẹ nước mắt liền theo khóe mắt chảy ra.
Thiêụ Phi Phàm nhìn cô một cái, không khỏi thở dài. Anh kéo chăn cho cô, nhưng lại động tới miệng vết thương trên đùi, máu chảy ra làm đỏ cả băng gạc màu trắng. Thiêụ Phi Phàm cầm lấy một lọ thuốc chống viêm ở đầu giường, rồi đổ ra hai viên sau đó nuốt xuống. Vết thương này thật sự không đáng là gì, ở bên cạnh anh Cửu, có lần anh còn bị đao xuyên qua bờ vai 3cm, thiếu chút nữa làm anh tàn phế
Chỉ là,rất may mắn. Anh không có gì đáng ngại.
Anh xốc chăn lên, cẩn thận xuống giường, anh kéo lê chân bị thương ra cửa phòng, rồi gõ cửa gian phòng bên cạnh.
Một cô gái ra mở cửa phòng, thấy Thiệu Phi Phàm lập tức vào trong thông báo một tiếng "anh Cửu, Phàm tới tìm anh, lát nữa em lại đến."
Anh Cửu khoác khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, gật đầu một cái, gọi Thiệu Phi Phàm vào trong." cậu sang đây trễ như vậy, có chuyện gì vậy?"
Thiệu Phi Phàm lấy chiếc điện thoại từ túi áo ra, chính là điện thoại mà Thượng Tâm đã dùng gọi cho cảnh sát rồi đặt ở trên bàn trà "anh Cửu, giúp tôi trả điện thoại này cho Lý Lan, nói cho cô ta, tôi không phải ngu ngốc, một đao hôm nay xem như không tính, nhưng lần sau, nếu để tôi biết có người dở trò tôi sẽ trả lại gấp đôi."
Là Thượng Tâm báo cảnh sát, nhưng người cho Thượng Tâm cơ hội để báo cảnh sát lại là Lý Lan.Trong này, không ai có lá gan này cũng không có ai có năng lực làm cho Thượng Tâm liên lạc được với bên ngoài. Lý Lan đã tính toán sẵn, bên kia cảnh sát có nội gián, Thượng Tâm báo cảnh sát mà lại có nội gián, cảnh sát không thu hoạch được gì nên phải rút lui, cô ta có thể mượn việc Thượng Tâm báo cảnh sát để hại anh. Bất quá, người định không bằng trời định, ai cũng không nghĩ đến không chỉ có cảnh sát nhận được thông báo, mà đại đội hình cảnh cũng đến, hơn nữa còn chặn lại xe chứa hàng mới. Tuy nói lái xe đã bị đánh gục, chết không có đối chứng, nhưng hơn hai mươi người được cứu cũng làm cho anh Cửu tổn thất nghiêm trọng.
Thiệu Phi Phàm có thể nghĩ ra chuyện này, thì anh Cửu cũng sẽ hiểu được. Người hiểu, nói chuyện cùng người hiểu chuyện, không cần quanh co lòng vòng, cũng không cần nói thẳng ra, là có thể hiểu được.
Anh Cửu nắm lấy di động ở trong tay "Phàm, dưỡng thương cho tốt, rồi cậu tiếp nhận chuyện buôn bán, cậu cũng đi theo tiểu Lan học hỏi một chút."
Lần này Lý Lan thực sự làm quá mức, khóe miệng anh Cửu hiện lên một tia cười, ý cười không rõ ràng, ánh mắt lại tràn đầy nguy hiểm. Phụ nữ, luôn bị ghen tị làm mờ mắt mới làm ra chuyện ngu ngốc.
Thiệu Phi Phàm gật đầu rồi nói "Cám ơn anh Cửu."
Anh Cửu quăng di động vào thùng rác, châm một điếu thuốc lá, đưa cho Thiệu Phi Phàm một điếu lại bị từ chối "Như thế nào? Thật sự cai rồi?"
"Cai rồi." thuốc lá này thật không tốt, mới đầu anh hút là vì muốn có được sự tín nhiệm, nay đã ngồi vào vị trí hiện tại, anh càng cần tỉnh tảo hơn "Mức độ nghiện tăng lên sẽ làm chậm trễ công việc, tôi không muốn vì vậy mà mắc sai lầm."
"Phàm, biết tôi xem trọng cậu nhất là cái gì không?" anh Cửu không ép buộc, trong mắt tràn đầy tán thưởng "Tâm huyết! cậu chính là có tâm huyết. Nghĩa khí, có chí, nói được thì làm được. Đã vài năm, cậu làm những gì tôi đều biết, cậu yên tâm, chỉ cần tôi có cơm quyết không để cậu phải ăn cháo."
"anh Cửu, tôi tin anh." Thiệu Phi Phàm nói nghiêm túc, hai người còn nói chút chuyện, đến tận nửa đêm, anh mới trở lại phòng.
Lúc tiến vào phòng, Thượng Tâm vẫn còn tỉnh, mắt cô mở to ôm chăn bông ngồi ở bên giường, thấy anh liền mím môi lại, không khóc, nhưng bộ dáng cô trông thật đáng thương.
"Như thế nào vẫn chưa ngủ?" anh ngồi vào bên giường vẫy tay một cái, Thượng Tâm bỏ chăn bông xuống liền đi tới, thân mình vẫn còn run.
"Tôi sợ, cứ nhắm mắt lại liền gặp ác mộng."
"Không suy nghĩ linh tinh thì sẽ không gặp ác mộng, lên giường, ngủ tiếp đi." Thiệu Phi Phàm cởi quần áo ra rồi lên giường nằm xuống, Thượng Tâm lại không dám nhúc nhích.
"Lại đây." Giọng nói của anh bình tĩnh, Thượng Tâm co rụt lại, rồi dịch chuyển tới."Nằm xuống!"
Thượng Tâm do dự một chút, sau đó cẩn thận nằm xuống, không dám chạm vào người anh, Thiệu Phi Phàm duỗi tay ra, ôm cô đến bên người, giọng nói trầm thấp như trước "Ngủ đi, tôi ở đây."
Thượng Tâm không khỏi bị mấy chữ "Tôi ở đây" làm rung động, giống như khi trước cô khóc náo loạn, mẹ ôm cô nói "Tâm Tâm đừng sợ, mẹ ở đây." Còn có ba cô cưng chiều "Ai dám khi dễ Tâm Tâm nhà ta, ba ba ở đây, không cần sợ ai."
Hốc mắt cô liền ẩm ướt, cô khịt mũi, nằm ở trong lòng ngực của anh hai mắt nhắm nghiền lại.
Một hồi hoảng sợ, mấy ngày này cũng mệt mỏi, hơn nữa lúc này làm cho cô thật an tâm chỉ chốc lát sau liền ngủ say. Tay nhỏ bé khoát lên lồng ngực của anh, ngón tay cái cùng ngón trỏ vân vê chỗ mẫn cảm của anh, Thiệu Phi phàm đẩy tay cô ra, Thượng Tâm lại gọi "Mẹ" lại tiếp tục động tác trên, anh đẩy cô ra, cô lại giống như lâm vào ác mộng, anh bất đắc dĩ, chỉ đành phải để tay cô vẽ loạn ở ngực mình.
Thấy cô lại ngủ say, anh cười khổ, thấp giọng mắng một câu: "Nha đầu, cô đúng làm khổ tôi!"
Anh dù sao cũng là đàn ông, mặc kệ trong lòng là ai, mềm mại không xương, bàn tay non mịn còn di chuyển trước ngực, anh không phải Liễu Hạ Huệ, tự nhiên sẽ có phản ứng sinh lý. Thiệu Phi Phàm phải nhẫn nhịn, thân thể vẫn cương cứng như trước. Anh tự tay cầm một gói ở đầu giường, rất nhanh lấy ra một bao cao su, đeo vào ,bàn tay khép lại, rất nhanh di động. Chỉ chốc lát sau, thân thể run lên, anh tới cao triều.
Thiêu Phi Phàm bỏ mũ ra, quăng đến bên giường. Thiệu Phi Phàm nhịn không được muốn mắng người, lại phải mang mũ, thực mẹ nó phiền toái. Anh thở dài, kéo chăn che khuất hạ thân mình, miệng vết thương trên bắp đùi vẫn đau, anh nghiêng người, không cho chân Thượng Tâm đặt ở vết thương của mình, một tay đặt ở cổ cô, một tay cầm lấy tay nhỏ bé của cô đặt trước ngực anh, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Một đêm này, thật sự là lâu dài.
Ngày thứ hai, nhân viên dọn phòng đến gõ cửa, Thượng Tâm liền tỉnh dậy, mà Thiệu Phi Phàm cũng không nhúc nhích. Cô từ trong lòng ngực của anh nhích ra, bỏ chăn ra, nhưng khi nhìn thấy thân thể trần truồng của anh thì mặt cô đỏ bừng, cô tránh không nhìn bộ phận quan trọng của anh, đẩy bả vai anh "Phàm, có người gõ cửa."
Thiệu Phi Phàm chỉ nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.
Thượng Tâm thấy thế lại thôi, nhưng khi chạm vào anh thấy thật nóng, liền đứng lên, sờ sờ trán của anh sau đó sờ trán của mình, rõ ràng nóng hơn rất nhiều. Cô liền nhảy xuống giường, mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa không chỉ có người hầu còn có hai người đàn ông khác.
Người đàn ông thực chán ghét nhìn cô một cái rồi hỏi " anh Phàm đâu?"
Thượng Tâm hơi sợ hãi trả lời "Anh ấy giống như bị phát sốt, vẫn còn đang ngủ."
Người đàn ông nghe vậy liền nhíu mày, đẩy cô ra rồi vào phòng xem Thiệu Phi Phàm, sau đó anh ta lập tức hướng ngoài cửa hô to "A đinh, thông báo cho anh Cửu đi, anh Phàm phát sốt rồi!"
A đinh nghe vậy liền chạy đến phòng bên cạnh, chỉ chốc lát sau, anh Cửu tiến vào, cũng sờ trán Thiệu Phi Phàm, sắc mặt có chút không tốt, sau đó xốc cái chăn lên nhìn vết thương trên đùi anh, lại nhìn thấy băng gạc màu trắng đã bị máu nhiễm đỏ hơn phân nửa."A Đinh đi gọi bác sĩ Lưu đến, Ali đi chuẩn bị nước ấm."
Hai người nhận mệnh rồi rời đi, người giúp việc vào phòng dọn dẹp, khi đi đến dưới chân giường nhìn thấy bao cao su đã dùng qua quăng ở đó, anh Cửu cũng nhìn thấy vậy liền cười, liếc mắt nhìn Thượng Tâm đứng ở cạnh cửa không biết làm sao, lắc lắc đầu, liền đi ra khỏi phòng.
Thượng Tâm thấy mọi người đều đi rồi, lập tức chạy đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Thiệu Phi Phàm. Cô liếc mắt nhìn qua cửa, giống như đang sợ điều gì đó, và tràn đầy đề phòng.
Lát sau, một người đàn ông đeo kính đi theo anh Cửu vào phòng, người đàn ông đó liền đo nhiệt độ cơ thể Thiệu Phi Phàm, rồi băng bó lại miệng vết thương cho anh, châm cứu hạ sốt, sau đó truyền nước cho Thiệu Phi Phàm. Vừa treo bình nước lên, Thiệu Phi Phàm liền tỉnh lại.
"Bác sĩ Lưu, anh Cửu." Thiệu Phi Phàm gọi một tiếng nhưng lại ho ba tiếng.
Người đàn ông cười cười "Phàm, dao găm mặc dù không trúng động mạch chủ, nhưng cũng rất sâu, miệng vết thương không thể để nước vào." Sau đó quay đầu nói chuyện cùng anh Cửu "Hết sốt là không có việc gì, mỗi ngày cho cậu ấy uống thuốc chống viêm, và thay thuốc cho vết thương là được."
Anh Cửu gật đầu, hỏi: "Còn cần chú ý cái gì nữa không?"
"Có." Bác sĩ Lưu cười, ánh mắt mờ ám nhìn Thượng Tâm " Miệng vết thương vẫn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, ít nhất không được vận động mạnh một tuần."
Anh Cửu cười to "Bác sĩ Lưu, cậu ấy vừa mới nếm thử lần đầu anh lại bảo cậu ấy ăn chay, như vậy rất không có lương tâm nha."  

Chương 5

Anh Cửu nghe vậy liền cười to "Bác sĩ Lưu, cậu ấy vừa mới ăn thịt anh lại bảo cậu ấy ăn chay, như vậy thật không có lương tâm."
Anh Cửu nói làm cho Thượng Tâm thêm ngại ngùng, Thiệu Phi Phàm thì đỏ mặt ho khan một cái, quay đầu lại vỗ tay nhỏ bé của Thượng Tâm, kéo đến trước mặt bác sĩ Lưu " Hôm qua cô ấy bị sợi dây cứa vào da, còn chưa có băng bó, anh bôi thuốc lên cho cô ấy đi."
Lời anh vừa nói ra, ai cũng đều nhìn ra được Thiệu Phi Phàm rất quan tâm đến Thượng Tâm. Bác sĩ Lưu mang cô ngồi vào trên ghế sa lon để bôi thuốc cho cô, còn anh Cửu ngồi ở mép giường nói chuyện với anh "Tôi còn không biết cậu còn là xử nam đấy?" Lời nói còn mang theo sự trêu chọc.
Chỉ là, Thiệu Phi Phàm nghe ra được trong lời nói đùa này còn có ý tứ thử thăm dò, anh nghiêng mắt nhìn Thượng Tâm đang đưa lưng về phía anh, rồi lại nhìn hướng anh Cửu, trên mặt mang theo tia khổ sở " anh Cửu, tôi nói chắc anh cũng không tin, nhưng là sự thật, chỉ là không nghiêm trọng như vậy. Không gạt anh, cô ấy rất quan trọng đối với tôi. Tôi không giống anh lăn lộn khắp nơi qua lại với rất nhiều cô gái, ngày đó chúng tôi gặp nhau tôi đã rất muốn đưa cô ấy ra nước người rời khỏi người đàn ông đó."
Thiệu Phi Phàm thở dài "Nhắc tới cũng thật khéo, hôm đó khi cô ấy bước vào phòng tôi cảm thấy rất quen thuộc liền nhận ra là cô ấy. Sau đó, anh đưa cô ấy cho tôi, đêm hôm đó tôi thật sự hận, hận không thể giết chết cô, nhưng. . . . . ."

"Nhưng phụ nữ, anh hùng không thể qua ải mĩ nhân!" anh Cửu cười nói tiếp, chỉ anh, mắng "Con mẹ nó cậu không thoát khỏi được lưới tình."
Thiệu Phi Phàm không biết là do xấu hổ hay do còn phát sốt sốt mặt liền đỏ bừng, anh Cửu trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu. Đấm cho anh một cái " Dưỡng thương cho tốt, dưỡng thương xong chúng ta liền tiến hành buôn bán lớn, nha đầu này tuổi còn nhỏ, sẽ bị hù dọa mất, chúng ta nuôi được, không chạy đi đâu được."
Thiệu Phi Phàm gật đầu một cái, lần nữa nhìn về phía Thượng Tâm, lại bắt gặp Thượng Tâm quay đầu lại, trong đôi mắt đơn thuần mang theo một tia lo lắng, còn một chút sợ hãi.
Hôm nay anh nói những lời này, là để bảo vệ cho Thượng Tâm, anh Cửu biết cô có vị trí quan trọng ở trong lòng anh, tự nhiên sẽ không cho người làm khó cô, nhưng như vậy đồng nghĩa là, anh cũng làm cho Thượng Tâm gặp nguy hiểm, nếu là đến lúc cuối cùng, tình thế nguy hiểm khẩn cấp, Thượng Tâm chính là nhược điểm lớn nhất của anh.
Trong khi anh dưỡng thương, thì anh Cửu đi ZNV\', Thiệu Phi Phàm vẫn ở đây, vì muốn chân bị thương của anh mau khỏi, A Đinh đưa cho anh cây gậy, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn liền hận đến nghiến răng "Mẹ nó, cậu để tôi chống nó đi xuống thật là rất mất mặt?"
A Đinh bất đắc dĩ "Bác sĩ Lưu nói không thể để chân bị thương của anh dùng quá sức, nếu không vết thương sẽ vỡ ra."
"Vậy tôi cũng không thể chống cây gậy đi xuống làm mất mặt được." Anh giơ tay lên gọi Thượng Tâm, "Lại đây."
Thượng Tâm không hiểu đi tới. Thiệu Phi Phàm đưa tay lên đem cô ôm vào dưới nách, đầu vai dựa vào cô "Đi, cô giúp tôi đi xuống kiểm tra một vòng."
Từ sau khi anh bị thương, Thượng Tâm đã không còn kháng cự anh tiếp xúc cùng đụng vào nữa, cô nhẹ nhàn gật đầu một cái, đỡ bả vai anh, tay nhỏ bé đỡ ở bên hông anh.
Thiệu Phi Phàm tựa vào cô đi xuống lầu, làm cho rất nhiều cô gái vây lại xem, lớn tiếng chào hỏi "anh Phàm, sao nha đầu này làm cho anh yêu thích vậy?"

Thiệu Phi Phàm lạnh lùng không nói, Thượng Tâm tất nhiên không có trả lời.

Liếc một vòng trong quán, sau đó hai người ngồi vào trên ghế sa lon "Cô, cô đi lên lấy ly rượu tôi muốn uống."
"Này? Tôi đi?" Thượng Tâm kinh hãi, anh thế nhưng yên tâm để cho cô rời đi?
Thiệu Phi Phàm cười cười, nắm lấy cằm của cô "Thế nào? Cô còn muốn nhân cơ hội này chạy đi sao?"
. . . . . .
Thượng Tâm cúi thấp đầu, lộc cộc chạy đi đến quầy rượu, đầu ngón tay xoắn lại với nhau, quay đầu lại nhìn Thiệu Phi Phàm cười như không cười, cô cắn môi, liếc mắt qua cửa quán rượu thấy có hai bảo vệ, chung quanh lại là hộ vệ, cô ở trong lòng thở dài. Chạy? Như thế nào chạy? Chạy thế nào?
Hôm nay dù Thiệu Phi Phàm để cho cô chạy, cô cũng không dám chạy.
Trên đài truyền đến khúc nhạc, đưa đến một hồi xôn xao. Thượng Tâm vừa quay đầu lại, thấy là Lý Lan đang hát, một bài phổ biến Rock and roll mang phong cách dân tộc.
"Phàm muốn một ly rượu." Cô xoay người nói cùng người bán rượu.
Người bán rượu lấy ly, mập mờ cười nhìn cô "Cô là ai?"
"Tôi là. . . . . ." Cô cứng họng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ của Phàm."
Người bán rượu ngửa đầu nở nụ cười, rót hai ly rượu có màu sắc sặc sỡ rồi đưa tới trước mặt cô "Em gái, lần đầu tiên anh Phàm có phụ nữ, em có thể làm người phụ nữ của anh Phàm, em phải tự hào mới đúng, không phải xấu hổ, rất mất mặt."
Thượng Tâm cúi đầu cầm ly rượu, trong lòng mắng người bán rượu, còn tự hào? Không biết xấu hổ.
Cô trở lại ghế sa lon, Thiệu Phi Phàm chỉ cầm ly rượu cũng không uống ngay..., nhìn mặt cô hồng chắc là bị tiểu đệ trong quán bar trêu chọc rồi, anh siết chặt tay nhỏ bé của cô "Đừng có lúc nào cũng bày ra khuôn mặt buồn dầu như vậy, ở chỗ này cô phải càng hung dữ thì người khác càng sợ, cô càng mềm yếu thì người khác càng bắt nạt, nha đầu, cô phải mạnh mẽ lên."
Nói nhảm! Thượng Tâm lầm bầm trong lòng, cô không sợ là tốt rồi, còn khí thế?
"Đúng, chính là vẻ mặt này, không phục cùng mang theo điểm quật cường, như vậy người khác mới không dám trêu chọc cô." Thiệu Phi Phàm kéo đai an toàn trên áo cho cô, quần áo này không thích hợp với cô "Sáng mai tôi sẽ cho ngươi chuẩn bị quần áo khác cho cô, những thứ này bỏ đi."
Lời anh nói quá nhanh, làm cô không phản ứng kịp. Nhưng anh đã cởi áo khoác choàng lên người cô, hành động của anh rất tự nhiên, trong nháy mắt làm tim cô đập rộn lên, mắt nhìn đi chung quanh, cô không dám nhìn thẳng mắt của anh.
Mấy ngày nay cô chăm sóc Thiệu Phi Phàm, tuy nói còn nơm nớp lo sợ, nhưng lại không có vô cùng hoảng sợ giống như khi bị bắt cóc, kinh hồn bạt vía. Cô hình như còn có suy nghĩ rằng, Thiệu Phi Phàm sẽ không bao giờ tổn thương cô. Chính vì suy nghĩ này, cô cũng không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng còn dám nói chuyện cùng anh, biểu đạt ý kiến của mình phản bác lời anh nói.
Mà Thiệu Phi Phàm đúng như cô suy đoán, đối với cô rất chăm sóc, thậm chí có thể nói là dung túng.
Thượng Tâm từng suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì cô rất giống cô gái đã vứt bỏ Phàm sao? Suy nghĩ hỗn loạn nhưng vẫn không thể lý giải, nhưng cô lại không dám hỏi anh.
"Đi thôi, lên lầu." Thiệu Phi Phàm bỏ ly rượu xuống, Thượng Tâm chợt hiểu, cô vội dìu anh, chủ động ôm nửa bên người anh, ngoan ngoãn dùi anh lên.
Hai người vào thang máy, trong nháy mắt khi Thượng Tâm ấn"Lầu năm", lúc cửa thang máy sắp khép lại, cô chợt nhìn thấy mấy hình dáng quen thuộc tiến vào cửa LOVE, xuyên qua thang máy thủy tinh nhìn thấy rõ người đi đầu là ai, cả người Thượng Tâm đều ngẩn ra, một giây kế tiếp, cô đẩy Thiệu Phi Phàm ra điên cuồng chạy ra mở cửa.
Là anh Thần, cô không nhìn nhầm, nhất định là Thần Tri Thư.
Thượng Tâm mất tích, không chỉ nhà họ Thượng, nhà họ Thần ngay cả nhà họ Nghiêm, nhà họ Ôn cũng đi tìm kiếm khắp nơi. Nhà họ Nghiêm, Nghiêm Thi cùng vợ Ôn Bảo Bảo từ Newyork cũng quay về, mẹ nuôi Thượng Tâm là Bôi Nghiêm cũng mang theo con trai là Hồ Tiểu Cẩn cùng chồng Hồ Định Duệ bay về nước.
Nhà họ Thượng ông nội Thượng cùng bà nội Thượng cũng vì vậy mà tái phát bệnh tim, tăng huyết áp phải vào bệnh viện, còn Thượng Trạm Bắc chỉ mới mười ngày như già đi mười tuổi, một thân gầy yếu.
Thượng Phẩm vội vàng chạy vào nhà "Mẹ, bà nội, chúng ta đã huy động tất cả lực lượng khắp thành phố đi tìm kiếm, Thần cũng mang người đi tìm rồi, tất cả khách sạn cũng không ghi chép có cô gái nào vào ở, nếu Tâm Tâm trốn đi, chỉ có thể ở nhà nghỉ nhỏ hoặc là thuê phòng bên ngoài, muốn tra ra cần phải có thời gian."
"Lúc Tâm Tâm đi không có mang theo tiền, khu nhà ở hạng sang có thể bỏ qua, các người tìm kiếm ở khu nhà dân nghèo, phải nhanh chóng tìm thấy Tâm Tâm." Hạ Hâm Hữu cắn răng nói, giờ phút này bà có thể bình tĩnh như vậy đã thật khó khăn.
Thượng Phẩm đáp một tiếng, lại rời khỏi nhà họ Thượng.
Phu nhân nhà họ Thần là Đàm Nhã Văn cũng tới đây, vỗ vai Hạ Hâm Hữu "Hạ Hạ, đừng lo lắng, Tâm Tâm sẽ không xảy ra chuyện gì ."
Lời này nói ra chính bà cũng không tin, mười ngày, một tiểu nha đầu không đầy hai mươi tuổi biến mất mười ngày, điều này là như thế nào đây?
"Tìm, lật tung Thành phố G cũng phải tìm ra cho tôi." Thượng Trạm Bắc vỗ đầu gối, nhấc bàn liền ra ngoài, người hầu cũng vội theo ra ngoài.
Khi chồng mình rống lên một tiếng này, nước mắt Hạ Hâm Hữu không kìm được cuối cùng cũng rớt xuống "Tâm Tâm, lòng của tôi Tâm Tâm. . . . . ."
"Hạ Hạ, sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được."
Người trong nhà vội trấn an Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu, bên kia đã vận dụng tất cả mối quan hệ để tìm người.
Không chỉ lật tung Thành phố G, tất cả khách sạn lớn nhỏ cùng nhà nghỉ nhỏ, tất cả sổ đăng ký thuê phòng trong toàn thành phố, quân đội, Cảnh Đội, hắc đạo, bạch đạo, có thể sử dụng tất cả đều huy động, nhưng Thượng Tâm lại giống như biến mất, một chút dấu vết cũng không thấy.
Thần Tri Thư mới từ bên ngoài trở về vẻ mặt âm trầm, rõ ràng cho thấy không tìm được tin tức gì.
"Tri Thư."
"Cha."
"Ngày mai đi sang bên kia hỏi Lão Cửu một câu."
"Cha? !" Thần Tri Thư sắc mặt căng thẳng, hình như cực kỳ kháng cự "Sẽ không, Thượng Tâm sẽ không. . . . . ."
"Ai cũng không lường trước được, nếu Tâm Tâm thật ở bên đó, dù phải trở mặt cũng phải đem người trở lại, con dâu nhà họ Thần chúng ta, không thể vô duyên vô cớ biến mất như vậy." Thần Hoán Bắc vẫn cúi đầu, thời điểm nói đến hai chữ "Con dâu", chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thần Tri Thư, trong ánh mắt đều là băng lạnh.
Tài xế nói Thượng Tâm đến chỗ của Thần Tri Thư trước rồi mới trở lại nhà họ Thượng, người khác không biết Thần Tri Thư, nhưng ông sao còn không hiểu con trai mình. Người đàn ông nhất thời mê muội ông có thể hiểu, nhưng chơi phải có phong cách phải có thủ đoạn, nếu như ngay cả điểm này cũng xử lý không tốt, anh thật không xứng là người thừa kế nhà họ Thần, càng không xứng cưới được con gái nhà họ Thượng.
"Thượng Tâm không xảy ra việc gì thì thôi, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì, đừng nói là nhà họ Thượng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."
Thần Tri Thư mặt đen lại, trên mặt mang theo tia quật cường, "Không thể, Tâm Tâm tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may." Anh nói xong, liền tức giận xoay người ra khỏi nhà. Mang theo mấy người, rồi lên xe Land Rover.
Tâm Tâm, không thể xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không được. Nếu. . . . . . Nếu thật xảy ra chuyện gì, người phải chịu trách nhiệm đầu tiên chính là anh.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Chỗ anh Cửu rất phức tạp, nhưng cũng nổi tiếng an toàn. Bởi vì nguồn cung cấp của anh Cửu là không sạch sẽ, nhưng vị trí cực tốt, cho nên quan hệ giữa nhà họ Thần và anh ta là nước giếng không phạm nước sông, không nhìn là tốt rồi, có chuyện tuyệt không thiên vị. Hai nhà như là Sở Hà Hán giới, không liên hệ lẫn nhau. Thần Tri Thư mang người vào nơi này, Lý Lan liền mang theo khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Ai ui, cơn gió nào đem Thần thiếu gia tới đây vậy? Đến đây, Thần thiếu không cần khách khí, nếu coi trọng cô gáo nào liền nói cho tôi, tất cả chi phí cũng không cần để ý."
Thần Tri Thư hất tay Lý Lan đang lôi kéo mình ra, nếu bình thường anh còn hứng thú xã giao với cô ta, nhưng lúc này, dù là tiên nữ có đứng ở trước mặt anh cởi hết quần áo cũng không quan trọng bằng Thượng Tâm." Nhà họ thần chúng tôi cũng không cần tiết kiệm chút tiền nhỏ kia, Lý Lan không cần để ý tôi, gọi anh Cửu ra ngoài đi."
"Ai ui, thật là không khéo, anh Cửu không có ở đây, anh ra khỏi nhà rồi."
Thần Tri Thư chau mày "Hừ" lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt sau lưng truyền đến một tiếng "Bùm" tiếp theo là một mảnh âm thanh hỗn loạn, đứng ở sau lưng anh là hàng các vệ sĩ một quyền lại một quyền đập nát ly thủy tinh, các tân khách hét ầm lên, liền chạy đi, cô gái bị miểng thủy tinh đâm bị thương, kêu lên một tiếng.
Mặt Lý Lan trầm xuống, dù sao cũng thường thấy nên không có giật mình sợ hãi, liền giải tán khách, rồi nói: "Thần thiếu đây là ý gì? Đập phá quán?"
Thần Tri Thư cười âm lãnh, diện mạo hơi có vẻ âm nhu, giờ phút này cười lạnh lẽo, khiến cho người khác phải sợ hãi."Tôi cũng không muốn đập phá quán, nhưng nếu anh Cửu không tới, chúng tôi thật muốn đập phá rồi."
Lý Lan nhìn ra không phải anh nói giỡn, trong lòng cả kinh " anh Cửu thật sự không có ở đây, anh Cửu nếu ở đây sẽ không thể không cho nhà họ Thần mặt mũi được, nói thế nào Thượng lão gia, Thần lão gia đều cho chúng tôi cơm ăn mà."
"Không có ở đây thì tìm anh trở về, bảo anh về đây!" Thần Tri Thư nghiêng người ngồi vào quầy rượu, bưng lên một ly rượu trên quầy bar uống một hơi cạn sạch rồi đập cái ly.
Lúc này Lý Lan thật có chút sợ, nếu là người khác cô đã trở mặt, đuổi ra khỏi quán. Nhưng trước mắt là thiếu gia nhà họ Thần đứng đầu Thành phố G, ở Thành phố G, đã làm ăn bên ngoài thì cũng phải nể mặt nhà họ Thần, nếu không thông qua nhà họ Thần chỉ sợ cả đời cũng không nổi lên được. Lý Lan nhẫn nhịn, "Thần thiếu, anh Cửu thật không có ở đây, anh ấy đã đi ZNV\', đã đi được bốn năm ngày rồi, cậu cứ như vậy vào đập phá quán lại không nói nguyên nhân, thật làm cho tôi rất khó làm ăn. Nếu là Lý Lan tôi có chỗ nào đắc tội, xin Thần thiếu hãy nói thẳng."
"Nói thẳng? Các đã ngươi động vào người không nên động, chuyện cũng không phải đơn giản như vậy!"
Người? Lý Lan khẽ nhíu mày, từ lúc nhóm hàng mới bị tóm được, LOVE chưa từng nhập hàng mới, như thế nào lại động vào người không nên động rồi." Lời Thần thiếu nói tôi thật sự không hiểu, tôi thử hỏi một câu, Thần thiếu đi đến là vì ai."
"Một người phụ nữ, người phụ nữ của tôi." Thần Tri Thư cười lạnh nói, thân phận của Thượng Tâm không thể công bố, hôm nay cả Thành phố G muốn tìm cũng chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ vô cùng quan trọng nhưng không có tên."Nếu anh Cửu không có ở đây, tôi liền đem người tìm ra, tôi chỉ là tìm người, không tìm được tự nhiên sẽ không đi."
"Chỉ là tìm người mà thôi, Thần thiếu không cần huy động nhiều người làm lớn chuyện như vậy, người không biết sẽ cho rằng nhà họ Thần làm chuyện không hay." Câu này hoàn toàn khiến Thần Tri Thư đen mặt, lời này không phải Lý Lan nói, Thần Tri Thư híp mắt quay đầu, chỉ thấy đứng ở cửa thang máy là một người đàn ông.
"Tôi là Phàm, anh Cửu hiện không có ở đây, có chuyện gì Thần thiếu có thể nói với tôi. Chuyện này, tôi còn có thể nhà làm chủ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro