Chương 6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 6. Lựa chọn sống hay chết   

"Phàm. Anh Cửu rất tín nhiệm cậu nha, gần đây danh tiếng của cậu rất lớn." Thần Tri Thư đứng lên, mặc dù không cao lớn giống Thiệu Phi Phàm, nhưng khí thế hắn cũng không thua anh chút nào, trên người hắn tràn đầy sự âm u càng khiến người bên cạnh e ngại.

Thiệu Phi Phàm không có biểu hiện gì chỉ cười nói "Đó là anh Cửu ưu ái tôi, nếu Thần thiếu muốn tìm người, vậy có thể tùy tiện tìm, nhưng chỉ có lần này thôi, nếu có lần tiếp theo, chúng tôi cũng không tiện giao phó cùng anh Cửu."
"Phàm?" Lý Lan không đồng ý, chỉ là tình thế bất dắc dĩ, khi Thiệu Phi Phàm nói một câu"Tôi sẽ phụ trách hậu quả " thì cô ta chỉ khinh thường cười tươi một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Thần Tri Thư cũng không nói gì nữa, chỉ phất tay bảo mọi người đi tìm kiếm mọi nơi, kết quả dĩ nhiên là không có, Thần Tri Thư ngước đầu nhìn chung quanh, khi nhìn đến một mặt tường thủy tinh liền cảm thấy có cái gì không đúng, khóe mắt lóe lên "Phàm, cậu không ngại mở cửa bên kia, cho tôi xem một chút chứ."
Ánh mắt sắc bén, không hổ là con cháu nhà họ Thần, lại muốn xem xét mật thất của bọn họ. Thiệu Phi Phàm giơ tay lên, A Đinh mở xuống chốt cửa mật thất, cửa kính chậm rãi mở ra, chỉ là bên trong cũng không có gì "Thần thiếu cũng biết, trước đây không lâu cảnh sát đã tịch thu một nhóm hàng, không gạt cậu đám hàng kia là của chúng tôi, xảy ra chuyện không may nên anh Cửu mới phải đi ZNV\' mua bán, hôm nay tôi cùng Lý Lan chỉ trông coi nơi này, không có rời đi."

Thần Tri Thư cũng không nói tiếp, chỉ giương mắt quét xung quanh, cuối cùng tầm mắt hắn rơi vào trên lầu "Không biết trên lầu làm cái gì?"
"Trên lầu là nơi nghỉ ngơi của anh em chúng tôi, lầu bốn để cho khách hàng lớn, lầu năm là phòng của tôi và anh Cửu. Nếu Thần thiếu không tin, có thể lên xem một chút."
Thần Tri Thư cười một tiếng "Được, đi lên xem một chút."
Thiệu Phi Phàm đứng lên mở cửa thang máy, từ tầng bốn lên một gian phòng khách rồi lại lên lầu năm, đây là phòng của anh Cửu đang khóa, Lý Lan bất đắc dĩ mở cửa, vừa xem bên trong là thấy tuyệt đối không thể giấu được người, Thần Tri Thư gật đầu một cái, Lý Lan liền khóa cửa lại. Thiệu Phi Phàm đi tới gian phòng sát vách, tay Thiệu Phi Phàm có chút chần chờ nắm tay cầm của cánh cửa "Thần thiếu, phòng cuối cùng chính là phòng của tôi, nếu không có. . . . . ."
"Chúng tôi lập tức rút lui." Thần Tri Thư tức giận nói, không đợi Thiệu Phi Phàm mở cửa, hắn đã tiến lên trước một cước mở cửa phòng ra, phòng cách trang trí không khác gì phòng của anh Cửu, chỉ có nhiều hơn một cánh cửa sổ.
Thần Tri Thư không lập tức rời đi, hắn từ từ bước vào phòng, đứng ở trước cửa sổ.
Thiệu Phi Phàm cảm thấy tim mình đập rộn lên, mười ngón tay vì khẩn trương mà nắm chặt thành quả đấm, khi Thần Tri Thư muốn đưa tay mở cửa sổ thì mấy người vệ sĩ đi theo đã vọt vào bên trong phòng báo "Thần thiếu, sân thượng, phòng dưới mật thất đều không có."
Thần Tri Thư gật đầu một cái, xoay người hướng Thiệu Phi Phàm cười cười "Phàm cửa sổ này nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp, hôm nay đã quấy rầy, chờ anh Cửu trở lại, tôi sẽ tự mình tới đây tạ lỗi."
"Không quấy rầy, hoan nghênh Thần thiếu lại ghé thăm." Thiệu Phi Phàm cũng cười nói.
Thần Tri Thư lười phải cùng anh nói chuyện nữa, không còn giống lúc tới... Hung dữ bức người, mà thở phào nhẹ nhõm, liền mang người rời đi.  

  Bọn họ đi rồi, nhưng tối nay cũng không thể buôn bán làm ăn nữa. Lý Lan xuống dưới lầu khắc phục hậu quả, Thiệu Phi Phàm liền nhanh chóng đi tới mở cửa sổ ra, người đang ngủ dưới cửa sổ chính là Thượng Tâm.
Thiệu Phi Phàm cúi người xuống rồi ôm cô vào trong phòng, khi chạm vào nước mắt trên khuôn mặt cô, anh liền cảm thấy đau lòng, vừa nghĩ tới một màn kia, trong lòng anh không khỏi kinh hãi.
Một cái chớp mắt Thượng Tâm liền nhìn thấy Thần Tri Thư, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, như là không khống chế được mình. Mà Thiệu Phi Phàm cũng nhận ra ngay đó là thiếu gia hắc đạo trẻ tuổi nhất ở Thành phố G này. Nhà họ Thần cùng Nhà họ Thượng có giao tình tốt người ngoài còn phải kiêng dè, một ngày trước, anh Cửu mới vừa gọi về nói hàng ZNV\' đã nhận được, không quá ba ngày sẽ chở về, anh muốn nhìn thấy hàng, cho nên Thành phố G tất cả đều do anh cùng Lý Lan ra mặt, cũng bao gồm cảnh sát bên kia, cũng có nghĩa là, anh sẽ rất nhanh có thể tiếp xúc được mầm mống lớn nhất, thậm chí có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui. Mặc kệ như thế nào, anh không thể để Thần Tri Thư phá hư mọi việc đã sắp xếp bốn năm được.
Trong lúc đó, anh không chút do dự giơ tay lên đánh Thượng Tâm ngất xỉu, hơn nữa còn đem cô giấu ở ban công sau cửa sổ. Thần Tri Thư mang người tới khẳng định đều là người hắc đạo, chỗ càng có thể giấu người, càng không thể giấu. Chỉ là lúc Thần Tri Thư đứng ở bên cạnh cửa sổ, anh liền thấy sợ hãi, giống như khi mới lần đầu anh tiếp xúc với anh Cửu vậy.
Chỉ là, cuối cùng cũng hoàn hảo. . . . . .
Lúc Thượng Tâm tỉnh lại thì đã quá nửa đêm, trong phòng không có mở đèn, ngoài cửa sổ là ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong phòng, Thiệu Phi Phàm đang ngồi ở bên giường hút thuốc, từng sợi khói trắng tỏa ra mang theo vài phần cô đơn.
Thượng Tâm không khóc cũng không náo, ngược lại tỉnh táo khác thường, cô hỏi: " anh Thần đi rồi sao?"
Thiệu Phi Phàm gật đầu.
Cô lại hỏi "Anh ấy không nhìn thấy tôi đúng không?"
Thiệu Phi Phàm gật đầu lần nữa, nước mắt Thượng Tâm liền chảy ra ngoài, mặt của cô tái nhợt, khóc được chừng một phút, cô chợt xông lên, nhào tới trên người Thiệu Phi Phàm, xuống tay đánh anh, "Anh lừa tôi, tất cả anh nói đều là gạt tôi, anh căn bản sẽ không thả tôi ra, anh cùng những người đó đều giống nhau, mê gian, ngược đãi, các ngươi đều là người xấu, các người cũng nên xuống 18 tầng địa ngục đi, bị diêm vương cắt đầu lưỡi, rút gân, lột da. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm vốn định sẽ để cho cô phát tiết, nhưng đêm khuay yên tĩnh như vậy, hôm nay LOVE không làm ăn Thượng Tâm gào thét như vậy sẽ làm cho mọi người lên đây, anh thầm kêu không ổn, giơ tay nghĩ dọa cô, nhưng phát hiện ánh mắt của nha đầu này đã khẩn trương rồi, hình như bất cứ giá nào cũng giống nhau, không chút nào e sợ.
Không có hi vọng, chính là tuyệt vọng, giãy giụa trong tuyệt vọng cũng không phải là sợ cái chết, chết còn không sợ rồi, còn có cái gì có thể hù dọa được đây?
Thiệu Phi Phàm một tay che miệng cô lại, một cái tay khác đè hai tay của cô lại, thân thể anh dán lên, hạ thấp giọng khuyên "Đừng lên tiếng, mọi người sẽ đi lên."
Thượng Tâm đâu còn suy ngĩ người nào sẽ đi lên, vẫn là liều mạng giãy giụa.
Âm thanh của giày cao gót truyền đến khiến Thiệu Phi Phàm nhíu mày, người nào đi lên đây, cố tình như vậy chỉ có thể là Lý Lan, anh dùng sức ngăn chặn Thượng Tâm, trán cúi đầu vào cổ của cô, ra sức gặm cắn, lỗ tai cũng lắng nghe, âm thanh giầy đánh vào mặt đất càng gần, nhưng âm thanh cũng nhẹ đi rất nhiều, quả nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thiệu Phi Phàm dùng sức cắn Thượng Tâm một cái, cô lại giãy giụa lớn hơn, trong mắt mang theo chút sợ hãi.
"Cũng không phải chưa có trải qua, cô giả bộ cái gì, đàng hoàng một chút. Anh Cởi quần áo Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm rất không nhẹ nhàng tát cô một cái, thừa dịp đầu cô choáng váng không còn kịp kêu la nữa, cúi đầu liền hôn lên môi cô, hàm răng gặm cắn môi của cô, đem tất cả kháng nghị của cô nuốt vào trong miệng, trong cổ họng phát ra mùi vị của máu.
Quần Thượng Tâm bị xé ném ra ngoài, vừa đúng rơi vào dưới chân Lý Lan đứng ở cửa đang dòm ngó, cô xem một cái, cũng không thấy gì khác thường mới cẩn thận đóng cửa rời đi. Ở một cái chớp mắt cửa đóng lại, Thiệu Phi Phàm liền rời khỏi miệng của cô, cuốn chăn đem cô bọc lại.
Che miệng của cô lại, lẳng lặng nghe âm thanh ngoài cửa, cho đến khi tất cả đều lắng xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Tâm đang trong sự sợ hãi, trong đôi mắt lóe ra nghi ngờ cùng giãy giụa, Thiệu Phi Phàm thử buông cô ra, nhưng vừa buông lỏng, nha đầu này tựa như người điên rồi muốn chạy.
Anh kéo cô về trên giường, như thế nào thương lượng đều là không dùng được, cũng không thể bịt miệng cô hoặc là đánh ngất xỉu cô suốt được, hôm nay, mặc kệ ai biết thân phận của cô đối với anh mà nói đều là nguy hiểm, trừ phi Thượng Tâm chịu phối hợp với anh để hoàn thành nhiệm vụ.
Phối hợp? Hai chữ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh, anh nhìn Thượng Tâm, ánh mắt trở nên nặng nề, trong chốc lát, anh đã có quyết định.
"Tôi là cảnh sát."
"Tôi là cảnh sát."
Bốn chữ ngắn ngủn phát ra khiến căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, làm cho Thượng Tâm đang giãy giụa liền dừng lại, Thiệu Phi Phàm chậm rãi buông tay ra, nhìn cô lặp lại một lần nữa "Tôi là cảnh sát."
"Tôi không tin!" Thượng Tâm không suy nghĩ liền mở miệng, lắc đầu nói "anh đừng gạt tôi, các anh cái gì cũng có thể nói, tôi không tin, tôi không tin." Cô nói không tin, tuy nhiên không còn giãy giụa kêu loạn nữa, có thể là trong tiềm thức cô hy vọng anh nói là sự thật.
Thiệu Phi Phàm ôm cô ngồi trên giường, rồi đi xuống khóa cửa phòng, sau đó lấy ra một cái máy ghi âm đặt ở bên giường ngồi xuống nói "Tôi nói, cô nghe, nghe xong hãy nói có tin hay không."
"Tôi tên là Thiệu Phi Phàm, học trường quân đội XX, số 09087416, bốn năm trước thông qua xét tuyển ờ tổng cục trở thành Cảnh Đội nằm vùng, đổi sang thân thế khác, dùng tên giả Thiệu Phi Phàm bắt đầu nhiệm vụ. Nhiệm vụ là đến gần anh Cửu, tìm ra nội gián ở cục cảnh sát và thu thập tội chứng buôn bán nhập khẩu phạm pháp, chứng cứ buôn bán người vị thành niên." Thiệu Phi Phàm nhìn con ngươi Thượng Tâm không ngừng trợn to, rồi dần ổn định cảm xúc " anh Cửu rất nhanh sẽ trở lại, trước khi anh ta trở lại tôi phải tìm được nội gián, như vậy mới có thể nắm được nhất cử nhất động của anh Cửu. Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng, tôi cũng không giữ cô lại, Thượng Tâm, cô hãy nghĩ lại xem, những gì cô đã thấy qua mấy ngày nay, suy nghĩ một chút những cô gái cùng cô bị lừa bán, nếu cô không phối hợp với tôi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ có bao nhiêu cô gái có cảnh ngộ giống cô, thậm chí còn bi thảm hơn rất nhiều so với những gì cô đã gặp. Một số người sẽ bị bán cho những người biến thái có tiền, một số người sẽ bị ném vào nơi mặc cho người khác chà đạp cho đến chết, không phối hợp cứng đầu cứng cổ, còn có thể. . . . . ."
"Còn có thể như thế nào?" Cô run rẩy đặt câu hỏi.
Trong đôi mắt Thiệu Phi Phàm còn có hận ý "Sẽ bị bán đi hầu hạ ban đêm, sau đó vứt xác xuống biển."
"A!" Cô bị giật mình, lấy tay che miệng, trên mặt còn vương nước mắt.
"Đây là sự thật, Thượng Tâm, cô hãy cẩn thận suy nghĩ một chút." Đây là anh lần thứ hai kêu tên của cô, nhìn bộ dạng cô nhíu mày do dự bất định, hình như vẫn chưa hiểu. Thiệu Phi Phàm không khỏi cười khổ, cũng là người nhà họ Thượng, sao lại có một nha đầu chậm hiểu như thế.
Thượng Tâm suy nghĩ lời anh nói, tuy nói vẫn còn do dự, nhưng trong lòng đã tin rồi. Thiệu Phi Phàm, thì ra anh gọi là Thiệu Phi Phàm. Thượng Tâm Cắn cắn môi, cô cuộn chăn bông rồi ngồi thẳng, mặc dù cô không thông minh, nhưng cô được ông nội là quân nhân dạy dỗ từ nhỏ nên tinh thần trọng nghĩa nhiều hơn so với người khác "Tôi đồng ý phối hợp với anh, nhưng tôi muốn báo một tiếng bình an cho người nhà tôi trước. Anh Thần đã tới nơi này tìm tôi, thì nhất định trong nhà cũng đi tìm kiếm tôi khắp nơi, thân thể ông bà nội tôi không tốt, tôi không muốn làm cho bọn họ lo lắng."
"Cái này. . . . . ."
"Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ không phối hợp với anh." Thượng Tâm mở miệng, rồi quay đầu đi, ánh mắt lại nghiêng ngắm nhìn anh, đây là cô thử dò xét, thử dò xét anh là thiệt hay giả.
Thiệu Phi Phàm cũng biết, mới vừa rồi chính mình còn cho rằng cô là tiểu nha đầu chậm chạp giờ lại lập tức thông minh, nhưng thông minh này thực làm cho anh nhức đầu.
"Được, ngày mai, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội cho cô liên lạc về nhà, nhưng thân phận của cô ở nơi này, cùng với nơi này đều không thể tiết lộ được, báo bình an xong thì phải cúp điện thoại luôn."
"Một lời đã định."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thần Tri Thư không tìm được người ở chỗ anh Cửu làm mọi người thật sự vui mừng, nói cách khác Thượng Tâm không bị lừa bán, thì mọi người vẫn còn cơ hội tiếp tục tìm kiếm, Hạ Hâm Hữu đã vài đêm chưa ngủ trông rất tiều tụy.
Đây đã là ngày thứ mười hai rồi, Thần Tri Thư sáng sớm liền đến cửa nhà họ Thượng, tuy trưởng bối nhà họ Thượng không nói gì, thì anh cũng phải cho họ một cái công đạo ."Mẹ nuôi, tôi nhất định sẽ tìm được Tâm Tâm ."
Hạ Hâm Hữu gật đầu một cái, để anh đỡ ngồi trên ghế sa lon, nhìn Thần Tri Thư đứng ở bên cạnh, đáy mắt còn tia máu, gương mặt râu ria chưa cạo, áo sơ mi trên người đã thêm nhiều nếp nhăn, giơ tay lên chỉnh lại quần áo cho anh "Đi ngủ một giấc, tắm rửa, thay quần áo khác đi! Mẹ nuôi biết lòng của cậu, không trách cậu." ba chữ cuối cùng mang theo nghẹn ngào.
Thần Tri Thư liền quỳ xuống "Mẹ nuôi, con là tên khốn kiếp, con đáng chết, từ nay về sau, con nhất định đợi Tâm Tâm trở về, trừ cô ấy ra ai con cũng không cần, ai con cũng không động vào."
Hạ Hâm Hữu cũng biết chuyện ở nhà trọ, lại qua lời anh nói, đã đoán được mọi chuyện, người trẻ tuổi ai cũng đều tham ăn, Tâm Tâm lại còn nhỏ, tất nhiên sẽ không để cho Thần Tri Thư đụng vào, hoàn cảnh nhà họ Thần, khi Thần Tri Thư hiểu chuyện đã có người đưa phụ nữ tới cửa cho anh, loại sự tình này, bà đã sớm dự liệu qua, nhưng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy.
"Thần, mẹ nuôi thật không trách cậu, ba cậu còn có cha nuôi cậu nữa lúc lớn như cậu vậy, còn chơi bời hơn so với cậu, lần này cậu thật sự có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhất là Tâm Tâm, là tôi, quá cưng chiều nó, để cho nó cái gì cũng không gánh vác được, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh." Hạ Hâm hữu xoa huyệt thái dương, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chồng mình cả đêm không về đang đứng ở cửa.
Thượng Trạm Bắc Đại bước lên trước, không chút nào khách khí nhấc chân cho Thần Tri Thư một cước, đạp cho cả người hắn ngã trên đất.
"Trạm Bắc, đừng như vậy." Hạ Hâm Hữu ngăn chồng lại, Thượng Trạm Bắc nắm tay vợ, ngồi xuống, nhìn Thần Tri Thư nặng nề đứng lên rồi quỳ xuống khẽ hừ một tiếng "Hôn ước của cậu cùng Tâm Tâm liền hủy bỏ ."
"Cha nuôi!" Thần Tri Thư trợn to mắt, sau một khắc, tay hắn lấy dao gọt trái cây trên khay trà, giơ dao đâm vào tay phải mình, may mắn Thượng trạm Bắc phản ứng nhanh, cầm một chiếc gối ôm ném qua đánh trật dao găm.
"Đừng có dùng chiêu này, khổ nhục kế này, tôi lúc còn trẻ hơn cha anh, thời điểm đó tôi đã dùng còn tốt hơn anh nhiều."
"Cha nuôi, phạt con như thế nào con đều nhận, nhưng không thể giải trừ hôn ước, con là thật thích Tâm Tâm, người cùng mẹ nuôi cũng biết, chính con đã đợi cô ấy lớn lên, con chỉ là muốn đợi cô ấy lớn lên."
"Thần, nếu cậu thật thích nó thì cũng sẽ không đụng vào người phụ nữ khác khi nó còn chưa lớn lên, cũng sẽ không thiếu thận trọng như vậy bị nó xem thấy."
Lời nói này làm Thần Tri Thư không thể phản bác lại được, nhưng vừa nghĩ tới buông tha Thượng Tâm, hắn liền cảm thấy đau lòng. Thần Tri Thư đứng lên "Cha nuôi, trước kia đều là con sai lầm, chỉ cần Tâm Tâm bình an trở về, con Thần Tri Thư nếu còn khốn kiếp như vậy nữa thì không phải đàn ông. Con nhất định một lòng tìm Tâm Tâm trở về."
Hạ Hâm Hữu nhìn thẳng vào mắt hai người, không khỏi thở dài, đây không phải là tạo hóa trêu ngươi sao?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người giúp việc nhà họ Thượng liền nhận, nhưng chỉ "alo" một tiếng, liền sợ hãi kêu, "lão gia, phu nhân là tiểu thư."
Hạ Hâm Hữu vui mừng, nhận lấy điện thoại vừa nghe một tiếng "Mẹ" nước mắt liền rớt xuống "Tâm Tâm, Tâm Tâm con đang ở đâu vậy?"
Thượng Trạm Bắc cùng Thần Tri Thư cũng chạy đến, "Mẹ, con rất khỏe, người không phải lo lắng, con chỉ muốn yên lặng một chút, con sẽ rất nhanh về nhà. Con biết, mọi người đang tìm con, mẹ không cần lo lắng, con sẽ nhanh về nhà, con hứa."
"Tâm Tâm, trước con hãy nói cho ba biết con đang ở đâu?" Thượng Trạm Bắc vội vã hỏi.
Thượng Tâm nghe vậy cũng khóc, nhưng cố nén nói tiếp: "Ba, cho con thời gian thêm mấy ngày, mấy ngày thôi."
"Không được, bây giờ con trở lại ngay đi, con trở lại ba sẽ khiến Thần bồi tội."
Nhắc tới Thần Tri Thư, Thượng Tâm liền trầm mặc.
"Tâm Tâm. . . . . ." Thần Tri Thư gọi một tiếng, Thượng Tâm mới mở miệng " Con không trách anh Thần, con cúp máy đây."
"Tâm Tâm, con đừng cúp máy, chớ cúp. . . . . ." Hạ Hâm Hữu cùng Thượng Trạm Bắc kích động kêu, nhưng điện thoại đã tắt.
Bên kia, Thượng Tâm nằm ở trong ngực Thiệu Phi Phàm khóc không thành tiếng. Thiệu Phi Phàm ôm cô, từ trong điện thoại lấy sim điện thoại ra vứt vào trong bồn cầu, cầm di động vứt qua một bên rồi an ủi cô.
"Ngoan, đừng khóc, bắt đầu từ bây giờ cô chính là Cảnh Đội nằm vùng đặc biệt, đồng chí Thượng Tâm, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Tôi cũng là nằm vùng rồi hả ?" Thượng Tâm nức nở nháy mắt nhìn anh, còn mang theo sự hưng phấn.
Thiệu Phi Phàm gật đầu khẳng định một cái, vỗ vỗ đầu của cô "Tiểu đồng chí, nhiệm vụ của cô vô cùng khó khăn, cô phải phối hợp với đồng chí Phàm đánh kẻ địch, lấy được tin tưởng của bọ chúng, thu thập chứng cớ phạm tội của chúng, tố cáo hành động phạm tội của chúng, phối hợp hành động của cảnh sát bắt bọn chúng."
Thượng Tâm mất một lúc mới tiêu hóa lời của anh, đáy lòng tỏa ra một loại ý thức trách nhiệm chưa bao giờ có, thì ra là cô quan trọng như vậy.
Thiệu Phi Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của cô, trong lòng đã cười nghiêng ngả, cô gái nhỏ này, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, lừa cô dễ như vậy, người xấu mà không lừa cô thì thật phải xin lỗi hai chữ "Người xấu".
Sau khi Thượng Tâm nhanh chóng hiểu được trách nhiệm cùng nhiệm vụ của mình, rốt cuộc ý thức được điểm không thích hợp, lau nước mắt, khẽ hít lỗ mũi "Phàm, anh làm sao biết tôi là Thượng Tâm?"  

  Chương 7: Vì sao cứu tôi 

 Khi Thượng Tâm nhìn thấy anh, trong ánh mắt hiện lên chút ánh sáng hi vọng, cô không dám giãy dụa quá lớn, thật cẩn thận hô tên của anh khóc cầu xin "Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, van xin anh, tôi không muốn chết. . . ." Đây là lần đầu tiên Thượng Tâm gọi tên anh, giọng nói khàn khàn, còn mang theo sự run rẩy. Thiệu Phi Phàm cố nén sự kích động trong lòng mình, anh hít một hơi thật sâu, rồi đi đến trước mặt anh Cửu "Anh Cửu, muốn làm gì vậy?" Tay anh Cửu đang vuốt con dao gấp, tiếng va chạm giữa các con dao phát ra âm thanh "lách cách" "lách cách", làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Lý Lan đi tới, ném một chiếc di động vào trong ngực của anh, Thiệu Phi Phàm liền tiếp được, khó hiểu nhíu mày lại. "Cô gái kia đã gọi điện cho cảnh sát, làm toàn bộ hai mươi ba nhóm hàng mới đều bị cảnh sát tịch thu, tổn thất gần trăm vạn hàng. Phàm, phụ nữ của cậu thật là lợi hại." Lý Lan nói châm chọc. Thiệu Phi Phàm cầm di động, trên màn hình hiện ra cuộc điện thoại cuối cùng là 110. Ánh mắt anh buồn bã, anh nghiêng đầu nhìn Thượng Tâm đang bị treo, như đang suy nghĩ điều gì. Anh Cửu cười lạnh "Phàm, anh biết việc này không thể trách cậu được, nhưng cô gái này thật quá to gan." Anh ta nói xong liền đi tới gần Thượng Tâm, Thượng Tâm ý thức được sự nguy hiểm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, ngay cả kêu lên cũng quên. Ngày thường Anh Cửu rất thích chơi dao, cho nên hiện giờ, anh đã quăng đi không ít dao gấp ở trên tay, dây thừng đang treo Thượng Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt. "Anh Cửu." Anh Cửu cau mày quay đầu lại "Phàm, không phải cậu muốn cầu xin thay cô ta chứ?." "Phàm, cậu đừng nói là sau một đêm liền yêu cô ta đi." Lời nói của Lý Lan mang theo chút chế nhạo. Thiệu Phi Phàm không nhìn Lý Lan đang chế nhạo mình, mà chỉ nhìn anh Cửu "Anh Cửu, tổn thất lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm, xin anh hãy thả cô ấy." "Phàm!" giọng nói anh Cửu mang theo hàm ý cảnh cáo: "Lòng dạ đàn bà không giống như những gì mà cậu nghĩ." Thiệu Phi Phàm đi qua, không quan tâm đến việc khác liền thả Thượng Tâm xuống, Thượng Tâm được cứu xong liền ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm, cả người không ngừng phát run. Anh nhẹ nhàng vỗ sống lưng của cô, như đang an ủi cô. Thiệu Phi Phàm không kiêu ngạo cũng không lấy lòng anh Cửu ở đối diện, chỉ nói "Anh Cửu, người là anh đưa cho em, nếu đã cho em thì chính là người của em rồi. Phụ nữ của em dù theo em một ngày cũng giống như một năm, chỉ cần cô ấy là phụ nữ của em, em là đàn ông của cô ấy sẽ gánh vác cho cô ấy. Em sẽ bồi thường tổn thất lần này, em sẽ lấy lại uy tín đã bị đánh mất, nếu anh Cửu cho rằng như vậy còn không được. . . . . ." Khóe miệng anh hơi giương lên, đưa tay ra đoạt lấy dao gấp trong tay anh Cửu, trước tình huống không ai ngờ tới, dơ con dao lên rồi đâm xuống. Dao gấp đâm xuống bắp đùi của anh vang lên âm thanh làm cho mọi người đều căng thẳng, máu tươi tràn ra, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của anh, anh lưu loát rút dao ra, giống như anh đâm vào đó không phải là chân mình, lông mày cũng không có nhíu một cái. "Phàm cậu. . . . . ." mắt anh Cửu trợn to lên, thấy anh còn muốn dơ dao lên, liền nhấc tay gạt dao xuống "Cậu ngu ngốc, nếu bị tàn phế, thì ai bán mạng cho tôi đây." Thiệu Phi Phàm cười cười, một tay kéo Thượng Tâm, một tay ấn chỗ bị thương trên đùi mình " Không tàn phế được, một dao kia là em nên chịu." Đổ máu, anh Cửu cũng không nói cái gì nữa, nếu nói nữa sẽ làm anh em bất hòa. Anh ta trừng mắt nhìn Thượng Tâm, muốn từ trên người cô nhìn xem, cô có năng lực gì mà chỉ một đêm đã khiến cho Phàm thay cô nhận một dao. Nhưng anh không thể nhìn ra có cái gì khác biệt, chỉ có điều một cô gái trẻ tuổi, mềm mại, hồn nhiên, bọn họ đều đã từng gặp mặt hàng tốt nhất, so với nhiều người, Thượng Tâm thật bình thường. "Phàm, chỉ có điều một cô gái thôi, có đáng giá không?." Thiệu Phi Phàm nhìn Thượng Tâm đang bị doạ đến choáng váng, nghiêm túc nói "Anh, cô ấy là cô gái đầu tiên của em, anh nói xem có đáng giá hay không!" Câu nói của anh mang theo ba phần tức giận anh Cửu liền hiểu được, nhịn không được liền cười ra tiếng "Trách không được", nhìn Phàm đang lúng túng, trên đùi máu vẫn không ngừng chảy, cười mắng: "Con mẹ nó, cậu thật không có tiền đồ." Trước kia tôi lại không biết cậu chưa từng có quan hệ nam nữ. Thiệu Phi Phàm gục đầu xuống giống như đang thành thật xin lỗi, thực ra là đang nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã vượt qua một cửa ải. "Còn ở chỗ này làm gì, mang theo cô gái của cậu đi xuống băng bó vết thương." Anh Cửu mắng một câu, Thiệu Phi Phàm gật đầu muốn đi, thì anh Cửu kéo tóc Thượng Tâm lại: "Cô, nếu còn có lần sau thì ông trời cũng không giúp được cô, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cô cả một dao mà hôm nay Phàm chịu thay cô." 

 ——— —————— —————— —————— —————— —————— ——— 

 Thiệu Phi Phàm mang theo Thượng Tâm trở lại phòng, bảo cô lấy thuốc để anh băng bó, một dao kia nhìn như rất sâu, thật ra chỉ bị thương ngoài da, anh xuống dao luôn rất chính xác. Anh xé rách quần dài, dùng cồn rửa miệng vết thương, rửa sạch rồi bôi thuốc lên, sau đó cầm máu dùng băng vải băng vết thương lại, tay anh làm thành thạo như đã rất quen thuộc, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của người khác. Sau khi anh băng bó xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Tâm đứng ở bên giường nhìn anh, trong đôi mắt còn mang theo nước mắt. "Sợ sao?" anh liếc nhìn cô một cái, rồi cả người dựa vào đầu giường. Trong lòng Thượng Tâm cảm động, nước mắt chảy xuống hai bên má, giọng nói vẫn run rẩy như trước "Vì, vì sao cứu tôi?" Lúc cô nhìn anh dùng dao đâm vào đùi, trừ bỏ sợ hãi ra thì cô còn khiếp sợ nhiều hơn, cho nên cả người đều choáng váng. Thiệu Phi Phàm khẽ nhíu mày nhìn cô, cô được chăm sóc quá tốt cũng như được bảo vệ quá tốt, nếu anh đoán không sai, thì Thượng Tâm vì một dao kia mà cảm động. Cô vì chuyện này mà cảm động, anh rất không tốt bụng nghĩ, cô không phải quá đơn thuần thì chính là rất ngu ngốc. Chỉ có điều, giờ phút này anh lại muốn lợi dụng sự đơn thuần cùng ngu ngốc này của cô. 

 "Lại đây" Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ bên giường. 

 Vành mắt Thượng Tâm hồng hồng di chuyển qua đó rồi ngồi xuống.

 Thiệu Phi Phàm không chạm vào cô, mà chỉ nói thật nhỏ "Tôi chỉ nói điều này một lần, cô hãy nghe cho kỹ. Không được chạy trốn, cũng không được báo cảnh sát, nếu cô tin tôi, thì hãy nghe lời tôi, một ngày nào đó tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này an toàn." 

 Thượng Tâm không dám tin trừng mắt nhìn anh nói: "Anh, nói thật sao? Thật sự sẽ cho tôi rời đi?." "Nếu cô tin lời tôi" anh dừng lại một chút, cười như không cười nói: "Nếu mà lần sau cô bị Lý Lan bắt vì làm chuyện không nên làm, tôi sẽ không giúp cô, cũng không giúp được cô."

 Thượng Tâm che mặt khóc nức nở, nước mắt theo khe hở của ngón tay chảy xuống: "Tôi rất sợ hãi, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ mẹ tôi...quá. Tôi không thể học đại học, không thể đi thành phố G, không thể lấy anh Thần, không được. . . . . ." Cô nói năng có chút lộn xộn, cô không thể chịu nổi cái loại sợ hãi này. 

Một tuần nay, cô không dám nói lời nào, lúc nào cũng lo lắng và sợ hãi, cô cần nói hết ra uỷ khuất, mà giờ phút này trong lòng Thiệu Phi Phàm lại tồn tại loại phức tạp, cô sợ anh, sợ hãi anh, Thiệu Phi Phàm lại cảm thấy tương đối an tâm, thậm chí đó có thể là tín nhiệm. Đúng vậy, cô tin tưởng lời anh nói, cô tin. 

 Trừ tin anh, cô cũng không có cách nào khác. 

 Nhìn Thượng Tâm khóc, Thiệu Phi Phàm nhắm mắt lại. Nếu lúc này chỉ có một người có thể hiểu được Thượng Tâm, thì người này chính là Thiệu Phi Phàm. Không chỉ vì anh đã thấy tất cả những gì cô đã trải qua, mà còn bởi vì anh cũng đã từng trải qua sự tuyệt vọng cùng sợ hãi này. Nếu không phải anh có tâm lý mạnh mẽ, thì cuộc sống mỗi ngày của anh đều là tuyệt vọng như vậy. Nằm vùng —— không có bạn bè, không có đồng nghiệp, anh giống như tre mồ côi bị thế giới vứt bỏ, trong cái chết mà muốn sống, nguy hiểm phải tự mình vượt qua. 

 Khi anh cởi bỏ thân phận của bản thân, trở thành một người khác, thì anh biết con đường này rất gian nan, cũng biết đây là một con đường không thể quay đầu được. Kỹ năng nằm vùng quan trọng nhất chính là ngụy trang, bảo vệ mình không để lộ cảm xúc thực. Từ đó, anh luôn mỉm cười, mọi hành động đều không phải của Thiệu Phi Phàm, chính vì vậy, anh không khóc, không phải không có nước mắt, mà là đã quên mất khóc là như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro