Chương 8-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Khi Thiệu Phi Phàm đến mới biết là thời gian giao hàng sớm hơn dự kiến, nhưng anh căn bản không có thời gian thông báo để Thượng Tâm báo cảnh sát trước thời gian, lần này phối hợp đồng thời cả bên trong lẫn bên ngoài để tiến hành, bên ngoài anh muốn bắt được bọn người anh Cửu cùng Lý Lan còn có đám người Hắc Cẩu, ngoài ra còn phải bắt được nội gián ở trong đội cảnh sát.
Bên kia Lý Lan đã nhận hàng trước Thiệu Phi Phàm, bên kia vừa hành động, thì điện thoại trong tay Thiệu Phi Phàm liền vang lên, anh liền nhận, nhưng điện thoại chỉ vang lên một chữ "Rút lui" liền cúp máy.
Thiệu Phi Phàm cười lạnh, anh thu hồi điện thoại di động như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chờ nhận hàng, cũng là chờ con cá lớn của anh Cửu sa lưới. Chỉ là, anh lại không biết trước khi Lý Lan đi, đã lệnh cho một tiểu đệ ở lại LOVE bắt giữ Thượng Tâm để làm giao dịch, với trực giác mẫn cảm của người phụ nữ nói cho cô ta biết, người có khả năng trở thành nội gian nhất là Thiệu Phi Phàm, nhưng chỉ có duy nhất tiểu nha đầu kia là có thể uy hiếp được Thiệu Phi Phàm.
Đáng tiếc, cô ta lại không có nghĩ đến, mấy người đàn ông cao lớn lại có thể không bắt được một tiểu nha đầu.
Lý Lan bị bắt, Cảnh Đội sử dụng công nghệ cao rất nhanh liền tra được là Thiệu Phi Phàm gọi điện thoại mật báo, đợi đến khi anh Cửu mang người buôn bán trái pháp vừa xuất hiện, còi cảnh sát liền vang lên, Thiệu Phi Phàm đến gần anh Cửu, anh Cửu vừa muốn nói với anh "Chạy", thì Thiệu Phi Phàm lại rút súng chỉ trên đầu của anh ta "Giang Lâu, anh bị tình nghi là buôn bán nhập khẩu phi pháp, bắt cóc người vị thành niên, bức bách vị thành niên làm việc trái đạo đức, anh đã bị bắt."

"Cậu là cảnh sát?" đến cuối cùng anh Cửu vẫn không dám tin, người anh em vào sinh ra tử với mình lại là cảnh sát.
Thiệu Phi Phàm lại rất tỉnh táo nói "Chính xác mà nói, tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi là nằm vùng."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
". . . . . . Giang Lâu (anh Cửu ), Lý Lan, Hắc Cẩu và ba mươi sáu phần tử vi phạm pháp luật, toàn bộ đã bị bắt, giải cứu hai mươi bảy cô gái vô tội, tìm ra K phấn ở bên trong LOVE, dự trữ hàng cấm đến hàng trăm viên. Trong đội cảnh sát, hai cán bộ cảnh sát làm nội gián, bốn nhân viên cảnh vụ bị đình chức điều tra. Tiếp theo chúng tôi sẽ trở lại sau ít phút. . . . . ." Trên màn hình TV một phát ngôn viên đang nói đến một mẩu tin tức.
Thượng Tâm nhìn chằm chằm TV, tại sao không nói tới Thiệu Phi Phàm?
Một ngày kia, tuy cô bị phát hiện, nhưng may mắn là Thiệu Phi Phàm an bài tốt, vừa nhảy xuống lều, cô liền chạy ra đầu hẻm, khi cô một thân nhếch nhác vọt vào tiệm thuốc chỉ kịp nói hai chữ yếu ớt "Giọt nước" liền hôn mê bất tỉnh, sau đó, cô cũng không biết gì. Đợi cô tỉnh lại lần nữa, ông nội, bà nội, ba mẹ, anh trai, Tiểu Hồ Đồ, mẹ nuôi, cha nuôi, anh Thần, ngay cả chú Nghiêm cùng cô Nghiêm đều ở trong phòng bệnh của cô.
Thượng Tâm còn không kịp hỏi người, liền đã không nhịn được khóc "Oa" lên. Từ trước đến giờ ông nội, bà nội thương cô, thấy vậy liền đau lòng, nước mắt đều muốn rớt xuống, Thượng Tâm vừa khóc vừa nói nhảm cái gì, mặc dù mọi người nghe không hiểu, nhưng có thể thấy tiểu cô nương nhất định là bị uất ức, chờ an ủi nhiều, rồi dạy dỗ cô sau.
Chờ cảm xúc cùng thân thể của Thượng Tâm ổn định lại, thì đã là ngày thứ ba sau khi cô được cứu, bên kia Cảnh Đội đợi tinh thần cô khỏe lại thì đã phải chờ đến phát điên, nhưng thủ trưởng Thượng không lên tiếng, bọn anh có gan lớn như trời, cũng không dám đi hỏi cung cô. Trong lòng mỗi người đều lo, ở chỗ anh Cửu hơn nửa tháng, nếu là chưa bị thiệt thòi gì, tuyệt đối không thể.
Chỉ là, thực sự là Thượng Tâm chưa bị thua thiệt cái gì.". . . . . . Bị đưa đến quầy rượu, tôi liền được Thiệu Phi Phàm cứu, vẫn có anh ấy che chở, tuy nói cũng bị đánh, nhưng đều không đáng gì. . . . . . Sau này, tôi theo chỉ thị của Thiệu Phi Phàm chạy đến tiệm thuốc, sau đó thì tôi cũng không biết cái gì nữa." Thượng Tâm nói mạch lạc, rất rõ ràng, trừ mấy ngày mới bị lừa bán, bởi vì cô bị đánh thuốc cho nên không tỉnh táo, những ngày còn lại tất cả mọi chuyện xảy ra, mà nói rất tốt, không có gì đáng ghi chép, cảnh sát cũng chỉ nhíu mày nói "Thượng tiểu thư, chỉ có như vậy thôi sao?" Anh hỏi lần nữa

Thượng Tâm nháy mắt mấy cái chỉ nói "Đúng" "Còn có là tôi đã uống rượu cùng ăn đồ ăn vặt, cái này cũng phải hồi báo sao?" Tiểu cô nương nói xong, hình như còn có chút quẫn bách vì sự tham ăn của mình.

Đồng chí cảnh sát im lặng rồi hỏi thêm vài điều, hỏi tới lui ba lần, ngược lại cô nương này nói đều giống nhau, nhưng vẫn thiếu một chi tiết rất quan trọng, chính là cô tiếp xúc thân mật cùng Thiệu Phi Phàm.
Bởi vì Thượng Tâm là người bị hại, lại vừa là cháu gái của thủ trưởng Thượng, nên anh hỏi thẳng, nhưng cô một chữ cũng không đề cập tới, rõ ràng cho thấy cô đang tránh nặng tìm nhẹ, hôm nay cô được Thiệu Phi Phàm bảo vệ, nhưng. . . . . . Thở dài, cảnh sát chào quân lễ rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Thượng Tâm cắn môi, mấy lần muốn hỏi Thiệu Phi Phàm ở đâu, nhưng cô vẫn nhịn xuống, lúc này, cô không nên tìm anh thì tốt hơn.
Cảnh sát trở về hồi báo xong, khẩu cung của Thượng Tâm sẽ được đưa đến chỗ cục trưởng Quách, cục trưởng Quách nhíu mày nhìn phần khẩu cung trên mặt bàn, theo thứ tự là Giang Lâu, Lý Lan, Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm .
Khẩu cung của Giang lâu cùng Lý Lan là giống nhau, theo lý thuyết Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm phải nói nhất trí hoặc là cùng Giang Lâu, Lý Lan nhất trí, kỳ quái là cô cư nhiên không nói ra một phần khẩu cung, một chữ cũng không nói đến cô và Thiệu Phi Phàm từng xảy ra quan hệ, rốt cuộc là có ẩn tình khác không, trong lúc nhất thời bọn họ thật không biết phải làm như thế nào.
Do dự một chút, cục trưởng Quách quyết định, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho quân khu thuộc chính ủy.
Thiệu Phi Trì nghe xong tình huống, chỉ cười cười, mang theo giọng nói quân nhân, nhưng cũng lộ ra sự bén nhọn "Cục trưởng Quách, mặc kệ Phi Phàm có làm hay không, trong cục cũng nên làm theo quy định, đã có hoài nghi, không phải anh nên trực tiếp hỏi Phi Phàm sao, nếu không thì để cho anh cùng Giang Lâu, Lý Lan giằng co, thật thành giả rồi, giả cũng thành thật. Phi Phàm là người nhà họ Thiệu, vụ án này nhà họ Thiệu chúng tôi càng nên kiêng dè, chúng tôi tin tưởng cục trưởng Quách, hơn nữa tôi tin tưởng chính phủ. Sẽ không bỏ qua người xấu, cũng sẽ không hãm hãi người tốt."
Mấy lời nói vang vang có lực, nói năng có khí phách, đánh qua địa cầu lại bị đánh trở lại. Cục trưởng Quách để điện thoại xuống, bắt đầu thấy nhức đầu.
Ban đầu anh làm sao lại chọn trúng vị Thiệu Phi Phàm này đây?
Không nhịn được anh liền than thở, anh cầm bản khẩu cung lên, rồi đi ra phòng làm việc, vào phòng thẩm vấn, cảnh viên thấy cục trưởng tự mình xuống, liền đứng lên chào, cục trưởng Quách rồi để khẩu cung xuống "Thẩm vấn Lý Lan, an bài theo dõi của để thẩm vấn Thiệu Phi Phàm."
"Vâng"
. . . . . .
Lý Lan vào phòng thẩm vấn cũng không có nét mặt gì, cảnh viên thẩm vấn hỏi cái gì cô ta liền đáp cái đấy, có thể nói là vô cùng phối hợp. Cho đến thời điểm cảnh viên hỏi đến Thiệu Phi Phàm, cô ta mới nhếch một chút khóe miệng ". . . . . . anh Cửu đem cái nha đầu kia đưa cho Phàm, đêm đó Phàm liền ngược bạo cùng đánh đập nha đầu kia, lúc ấy a Đinh cùng anh Lý canh giữ ở ngoài cửa cũng có thể làm chứng, ngày thứ hai tôi tự mình đến nghiệm thân nha đầu kia, chính tôi nhìn thấy ở hạ thân cô ta có. . . . . ."
"Còn có cái gì?" Cảnh viên thấy cô dừng lại nhíu mày hỏi.
Lý Lan ngẩng đầu lên, híp mắt, cười chói lọi."Nha đầu kia là xử nữ, tự nhiên có vết máu, đồng chí cảnh sát chẳng lẽ không biết lần đầu tiên người phụ nữ làm chuyện đó thì sẽ có máu sao?"
Mặt cảnh viên đỏ lên, hung hăng gõ gõ cái bàn "Lý Lan, chú ý thái độ."
Lý Lan lơ đễnh, tự nhiên dựa vào ghế "Phàm vì cứu cái nha đầu kia còn đâm chính mình một đao, một đao kia liền bắt trái tim anh ta làm tù binh rồi."
"Cô xác định giữa bọn họ xảy ra quan hệ?" Cảnh viên đặt câu hỏi.
Lý Lan hoạt động cổ tay bị còng một chút, không nhẹ không nặng nói "Nếu như bây giờ anh đi lục soát LOVE, có lẽ còn có thể lục soát ra bao cao su bọn họ đã dùng qua. Hiện tại không phải khoa học kỹ thuật rất phát triển sao, anh kiểm tra chẳng phải sẽ biết. Bọn họ trừ buổi chiều đầu tiên không dùng mũ ra, tôi còn bắt gặp qua nhân viên phục vụ đi tiệm thuốc ở sát vách phố mua đồ giúp anh ta."
Nghe nói như thế, cảnh viên tra hỏi liền ngửa đầu nhìn máy theo dõi ở góc tường một chút, bên kia máy theo dõi, chính là cục trưởng Quách cùng Thiệu Phi Phàm đang ngồi đó.
Đóng màn ảnh, cục trưởng Quách mím môi nói "Phi Phàm, cậu là người tôi tuyển chọn, trên nguyên tắc là tôi tin tưởng cậu 100%, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là, anh muốn tôi thẳng thắn được khoan hồng đúng không?" Thiệu Phi Phàm khinh bỉ cười, đứng lên hừ lạnh một tiếng" Cục trưởng Quách, câu trả lời của tôi vẫn là như vậy, tôi không ngủ cùng cô ấy, anh tin hay không thì tùy!"
Thiệu Phi Phàm nhìn hai người, anh cả và Quách cục đứng ở trước mặt mình, anh thật sự có tâm tình dở khóc dở cười.
Ở trong nhà anh đứng thứ tư, phía trên có ba anh cùng cha khác mẹ, bởi vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều, lại không cùng một mẹ, nên tình cảm không thân thiết lắm.
Thiệu lão gia năm mươi tuổi mới sinh Thiệu Phi Phàm, chỉ là thời điểm Thiệu Phi Phàm vào nhà họ Thiệu, anh đã được năm tuổi, mẹ đẻ anh nói rằng khi Thiệu Lão gia hai mươi tuổi, hay là thời điểm Thiệu phu nhân đang bệnh nặng thì cùng Thiệu Lão gia quen biết yêu mến nhau, sau một năm Thiệu phu nhân qua đời, thì sinh hạ Thiệu Phi Phàm, nhưng đến lúc chết bà cũng không thể đi vào cửa nhà họ Thiệu, làm Thiệu phu nhân chân chính.
Thiệu Phi Phàm hận cha mình làm trễ cả đời mẹ mình, cũng hận cha để cho anh ở nhà họ Thiệu với thân phận không rõ ràng. Anh học hết trung học, liền vào trường quân đội, bởi vì trong nhà không biết chuyện anh đầu quân, thời điểm nhận được thông báo, bộ đội đã sắp xếp xong xuôi, làm lính truyền tin ở phía bắc thành phố, nghe nói thời điểm mùa đông có thể bị đông lạnh.
Thiệu Phi Phàm cố ý muốn đi, đập chén nước cùng gia đình sẵng giọng"Ai dám dùng quan hệ để tôi chuyển bộ đội, tôi lập tức cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ " . Tính tình Thiệu lão gia cũng nóng nảy, mắng anh "Nghịch tử bất hiếu" nhưng cũng theo ý của anh, để cho anh ăn hai năm khổ. Thiệu Phi Trì cũng coi là phí hết tâm tư, khi năm anh hai mươi tuổi, cho mấy binh lính buộc anh lên xe đưa về thành phố G, dùng mối quan hệ để anh trực tiếp vào trường quân đội.
Thiệu Phi Phàm ngang bướng hơn người, ở trong trường quân sự la lối om sòm, mặc kệ là huấn luyện hay luyện tập đều gây chuyện, đi cùng với anh còn mấy thiếu gia binh lính, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn người thần kinh. Năm thứ ba, trường quân đội cho bộ đội đi đến địa phương làm diễn tập, Thiệu Phi Phàm lãnh đạo tiểu đội điều tra cho nổ phá hủy trung tâm kiểm soát. Lúc đó Tham Mưu Trưởng hận không thể móc súng bắn chết anh ngay lập tức. Nhưng cũng vì trận chiến này, mà Quách cục đi thăm quân diễn tập đã chọn trúng Thiệu Phi Phàm —— không câu nệ hình thức, hiểm trung cầu thắng, không kiêu ngạo không nóng nảy, là đánh giá của hắn đối với Thiệu Phi Phàm.
Chỉ là, sau khi Quách cục biết bối cảnh của Thiệu Phi Phàm, thì rất do dự. Hắn tìm đến chính ủy, cũng chính là anh hai của Thiệu Phi Phàm là Thiệu Phi Trì bí mật nói chuyện, nhưng không có như hắn dự liệu chính là Thiệu Phi Trì ủng hộ đề nghị của hắn, cũng đại biểu cho nhà họ Thiệu đồng ý.
Cũng bởi vì Thiệu Phi Trì đồng ý, mới thúc đẩy cho Quách cục trọng dụng Thiệu Phi Phàm.
Nhưng kế hoạch nằm vùng lại xảy ra chuyện không lường trước được là Thượng Tâm , đây là chuyện tất cả mọi người không có nghĩ tới. Quách cục cũng bị làm khó, rõ ràng là Đại Công Thần, nên ghi công lĩnh thưởng, nhưng lại vì chuyện này mà phải lên an toàn khu.
"Phàm, cậu phải phối hợp cùng tổ chức, có chuyện gì khó khăn thì nói thẳng cùng lãnh đạo, nếu không chuyện này sẽ không giải quyết được, mặc kệ như thế nào, cậu cũng là niềm kiêu ngạo của nhà họ Thiệu chúng ta." Thiệu Phi Trì vừa mở miệng nói chính là đạo lý, giảng giải một hồi.
Thiệu Phi Phàm buồn cười mím môi, nhưng không đợi anh bật cười, bả vai liền bị Thiệu lão gia vỗ một cái thật mạnh, nửa cánh tay anh liền tê rần."Được, Phàm, cháu gái thủ trưởng Thượng, xứng với em trai tôi." Dù gì hắn cũng được huấn luyện trong quân đội, trong quân khu luôn được xưng là vô địch, sau lại vào trường học làm huấn luyện viên, học sinh thường gọi hắn là "Thiết Sa Chưởng", "Ra tay liền tổn thương người" .
Xoa nửa bên bả vai tê dại, anh giận dữ liếc mắt xem thường "anh hai, anh ba, em thật sự không ngủ cùng cô ta."
"Không ngủ?" Thiệu Phi Phàm không thể làm gì bèn vò đầu, "Cậu nha có tật xấu như thế nào? Ta đã nghe Quách cục nói, hai người ở chung một nhà gần nửa tháng."
"Anh mới có tật xấu đấy." Thiệu Phi Phàm nổi giận quát.
"Vậy cậu còn nói cậu không ngủ cùng cô ta?"
Thiệu Phi Trì nghe chuyện này xong liền cau mày, rầy một tiếng, liền lên tiếng "Phàm, chuyện này Quách cục cũng khó xử, ông cụ chúng ta cũng biết chuyện, đoán chừng nhà họ Thượng bên kia cũng biết. Trước mặc kệ tiểu cô nương có nói cái gì hay không, chúng ta là đàn ông, đã làm thì phải nhận. Ý của ông cụ là cho cậu đi ra ngoài, ta cùng cậu đi tới nhà họ Thượng một chuyến, chúng ta cùng tiểu cô nương nói cho rõ ràng, không có việc gì thì tốt, nếu như có chuyện, chúng ta là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm." Tiếng nói vừa dứt, không đợi Thiệu Phi Phàm mở miệng, hắn liền chuyển sang Quách cục nói "Quách cục, anh xem chuyện này giải quyết như vậy có được hay không? Không có việc gì đương nhiên là tốt, có chuyện chúng ta làm chuyện vui luôn, ngủ cùng vợ của mình cũng không phải là làm trái với kỷ luật, anh nói phải chứ?"
Quách cục thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Thiệu lào gia, có thể lập tức đem vấn đề mâu thuẫn chính trị, trực tiếp chuyển hóa thành vấn đề trong gia đình, không hổ là vừa mới sau, có mưu mô, có chiến thuật."Được, như vậy là tốt. Phàm, hãy giải quyết chuyện này, tôi đại diện cho Cảnh Đội thành khẩn mời cậu gia nhập đại gia đình chúng ta."
Thiệu Phi Phàm nhìn mặt mũi tràn đầy tươi cười của Quách cục một chút, lại nhìn các anh mình một chút, điên rồi, đám người này cũng TM điên rồi, anh thật không chịu được, trong lòng vẫn là không khuất phục, không nhịn được mắng ra "Các ngươi con mẹ nó đúng là trứng muối! Lão tử nói không ngủ cùng cô ta thì sẽ không ngủ cùng cô ta!"
. . . . . .
Chỉ là, lời anh nói không có tác dụng.
Ba đại nhân đen mặt lại ra khỏi an toàn khu, Thiệu Phi Trì vỗ bàn, "Chuyện này đã nói như vậy, ngày mai phải đi tới nhà họ Thượng, tối nay ta sẽ bảo ông cụ tự mình nói trò chuyện cùng thủ trưởng Thượng."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Tâm, tuy nói không nghiêm trọng, nhưng người nhà họ Thượng đối với cô rất lo lắng, cho dù là sứt chút da cũng phải đi đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, dĩ nhiên là theo tục ngữ"Thương gân động cốt một trăm ngày".
Thượng Tâm cũng là đứa trẻ yếu ớt, tự nhiên mừng rỡ khi được cả nhà quan tâm, chỉ là, duy nhất để cho cô phiền lòng là không có tin tức của Thiệu Phi Phàm, cô lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Điểm này thật rối rắm, cô tự cho là đã giấu được cảm xúc của mình, nhưng ở trong mắt thủ trưởng Thượng, như vậy ngược lại là cất giấu sự khác biệt.
Chính là khổ nổi không có biện pháp trực tiếp hỏi cháu gái, thì thủ trưởng Thượng lại nhận được điện thoại của Thiệu Lão gia, ông cụ nói thẳng "Vệ Quốc, chuyện bọn nhỏ chắc là ông đã nghe đôi chút, mặc kệ chân tướng như thế nào, ta xem hãy để cho bọn nhỏ chính thức nói cho rõ ràng thôi, không thể để đứa bé bị uất ức."
"Anh Thiệu, chuyện này. . . . . ."
"Vệ Quốc, ta biết là làm khó ông, ngày mai ta liền cho tiểu nhị dẫn Phi Phàm tới, trước hãy xem ý tứ của bọn nhỏ, chẳng qua ý tứ của ta rất rõ ràng, nhà họ Thiệu cùng nhà họ Thượng kết thân, ta rất vui mừng."
Thủ trưởng Thượng cúp điện thoại xong có thể nói là thức trắng đêm chưa ngủ, ngày thứ hai Hạ Hâm Hữu rất nhanh đã phát hiện tinh thần cha không tốt"Cha, bác sĩ nói người phải nghỉ ngơi nhiều, hôm nay Tâm Tâm đã trở về, cha nhất định phải chăm sóc mình thật tốt."
Thượng lão gia thở dài rồi để đũa xuống, nhìn con dâu một chút, liền quyết định thương lượng với bọn họ một chút "Các ngươi đi với ta tới thư phòng."
Vào thư phòng, ông cũng không nói lời vô dụng, gọn gàng dứt khoát đem đầu đuôi chuyện cùng với thái độ nhà họ Thiệu nói một lần, "Tâm Tâm là con gái của các ngươi, chuyện như vậy, sau khi ta suy tính, muốn nghe ý kiến của các ngươi ."
Hạ Hâm Hữu vẫn cau mày, Thượng Trạm Bắc lại hơi cong môi một cái "Chuyện này cũng dễ nói, nếu là Thiệu Phi Phàm thật là một nhân tài, đối với Tâm Tâm cũng tốt, Tâm Tâm lại không ghét anh ta, chuyện xấu lại thành chuyện tốt, cũng coi là duyên phận."
"Ngươi đồng ý?"
"Không có gì là không đồng ý." thái độ Thượng Trạm Bắc khác thường không có nóng nảy giống như muốn đi đánh người ta, lại nhìn Thượng lão gia cùng Hạ Hâm Hữu đều có chút không tiếp thu nổi.
Thượng Trạm Bắc cũng là có tính toán của mình, ra khỏi thư phòng, Hạ Hâm Hữu bắt lấy tay chồng mình liền hỏi "Ông không phải thích hợp, thẳng thắn được khoan hồng."
"Bà xã, em còn chưa hiểu rõ tiểu cô nương. Con gái chúng ta là ai vậy, công chúa của nhà họ Thượng. Khi còn bé nó bị con trai Lý đoàn trưởng sát vách đẩy một cái, liền về nhà khóc bắt bà nội phải đi tố cáo nhà Lý đoàn trưởng, nó không nhìn thấy con trai Lý đoàn trưởng bị đánh liền đứng ở đó khóc suốt sao. Nếu Tâm Tâm bị thiệt thòi lớn như vậy, nó có thể không nói cho chúng ta sao?"
"Ngộ nhỡ?" Hạ Hâm Hữu vẫn có chút lo lắng, chuyện như vậy, Tâm Tâm là cô gái, cũng có thể là không mở miệng được.
Thượng trạm Bắc ôm vợ mình"Cái này ngộ nhỡ khả năng xảy ra là quá thấp, Hạ Hạ, ban đầu chúng ta ngủ cùng nhau, tại sao em không nói? Em cho là Tâm Tâm có thể có cái đó ' ngộ nhỡ ' sao?"
Cái đó"Ngộ nhỡ" chính là Thượng Tâm vui mừng vì đó là Thiệu Phi Phàm. Thượng Trạm Bắc cười, thật có cái này"Ngộ nhỡ" sao, tuyệt đối là không !
Hạ Hâm hữu nhìn dáng vẻ tự tin của chồng, tuy nói chân mày đã giãn ra, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ, cái này"Ngộ nhỡ" nếu thật có "Ngộ nhỡ", thì thật sự là hỏng bét.
"Thần tiểu thư tới chơi."
"Ừm, Tâm Tâm tỉnh chưa?"
Thượng Trạm Bắc nghe thấy âm thanh liền buông vợ mình ra, xuống lầu dưới, chỉ thấy Thần Tri Mặc gần đây không thấy đang tiến vào nhà họ Thượng.  

Chương 9

"Tri Mặc, sao lại rãnh rỗi tới đây?" Hạ Hâm Hữu rất thích người con gái nuôi này, khi còn bé thì bướng bỉnh không có giới hạn, khi lớn lên thì hiểu chuyện hơn so với tất cả đứa bé khác. Tuy Thượng Phẩm có nhân phẩm cùng học vấn rất ưu tú, nhưng lại một lòng một dạ muốn chăm sóc Tiểu Hồ Đồ. Thần Tri Mặc lại khác, cô thừa kế nghề nghiệp của gia đình, học luật, hiện giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là cô gật đầu một cái mới ổn. Rất được Thần lão gia coi trọng.
Thần Tri Mặc thân thiết gọi, xong lại nhìn Thượng Trạm Bắc không lên tiếng cười cười chạy lên lâu, một tay kéo Hạ Hâm Hữu, một tay kéo Thượng Trạm Bắc"Cha nuôi, người vẫn còn giận Thần sao, Tâm Tâm đã trở lại, ba con đã cấm túc hắn rồi, không cho hắn tới trường học." Thấy Thượng Trạm Bắc vẫn nghiêm mặt không nói lời nào, cô lắc lắc cánh tay Hạ Hâm Hữu "Mẹ nuôi, người mau nói giúp cho hắn đi a, lần này hắn đã được dạy dỗ, hôm qua con đi đưa cơm cho hắn, hắn lại nói muốn cầu hôn cùng Tâm Tâm."
"Thúi lắm, Tâm Tâm nhà ta sẽ không lấy hắn!" Thượng Trạm Bắc nhăn lông mày liền mắng.
Thần Tri Mặc liền nói"Chính là đúng như vậy, con cũng mắng hắn như vậy. Hơn nữa, Tri Thư mới 20, Tâm Tâm 19, dù muốn kết hôn cũng không đủ tuổi, thân là con trai của Đại Luật Sư, còn không hiểu rõ luật hôn nhân mà còn muốn cưới vợ đúng là vớ vẩn, con ném cho hắn một quyển luật hôn nhân, phạt hắn chép lại đấy."
Thượng Trạm Bắc nặng nề khẽ hừ, miệng lưỡi tiểu nha đầu muốn chơi cùng hắn, như vậy còn có chút non. Hắn căn bản không để ý lời cô nói, trực tiếp chuyển tới chuyện chính "Tri Mặc, phòng luật sư không có chuyện gì sao? Hôm nay ngươi không phải muốn lên tòa án sao?"

"Vốn là muốn lên tòa án, nhưng vì hạnh phúc cả đời của em trai ruột , con cũng phải đi chuyến này đến a." Thần Tri Mặc cũng không nhớ có thể vào cửa cha nuôi, nhưng cũng không thể bị hắn đuổi, tuy nói cô cũng cực hận em mình chơi bời như vậy, nhưng ngày hôm qua vừa vào trong phòng tối, nhìn thấy bộ dạng của Thần Tri Thư như vậy, thật là đau lòng. Hắn thật thích Thượng Tâm, cho dù là ai đều có thể nhìn ra. Nhưng hắn không hiểu, thích một người không phải chỉ là bảo vệ người đó, mà còn phải khống chế dục vọng cùng thân thể của mình. Đàn ông cùng phụ nữ là bất đồng, đàn ông có thể tách biệt rõ ràng ham muốn cùng tình yêu, nhưng phụ nữ thì lại không được. Phụ nữ vì yêu mà có ham muốn, bởi vì yêu, cho nên nguyện ý giao mình cho người.
Nhỏ giọng thở dài một hơi, Thần Tri Mặc biết, lần này Thần Tri Thư muốn lấy được lòng người nhà họ Thượng lần nữa, là điều không dễ dàng, dù sao, thiếu chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn."Cha nuôi, lần này Tri Thư thật biết sai rồi, làm chị của hắn con khẩn cầu người cho hắn thêm một cơ hội, chúng ta không ngại đem chuyện lần này để thử tình cảm của Tri Thư cùng Tâm Tâm, tình yêu cũng phải có sòng gió cùng chắc chở để hiểu nhau hơn. Hôm nay Tri Thư thật đã thông suốt, hắn có thể nói trừ Tâm Tâm ra ai cũng không cần, từ lời nói liền chứng minh hắn thật sự thích Tâm Tâm ."
Thời điểm Thần Tri Thư quỳ xuống Hạ Hâm Hữu liền rõ ràng là Thần Tri Thư thích Thượng Tâm, chỉ là thứ tình cảm này người lớn nên không nên tham gia, cô luôn luôn cho là, mặc kệ Thượng Tâm cùng Thần Tri Thư có thể tiến tới với nhau hay không, cũng muốn biết ý tứ hai đứa bé này."Tri Mặc, mẹ nuôi không có. . . . . ."
"Để cho Tri Thư tới nói với Tâm Tâm." Thượng Trạm Bắc chợt bắt được tay vợ, không để cho cô mở miệng "Ngày mai, ngày mai cho hắn đến đây, ta thấy hắn không hoàn toàn sám hối."
"Tốt." Thần Tri Mặc nở nụ cười tràn đầy rồi rời khỏi nhà họ Thượng, sau khi từ tòa án về nhà liền đem lời nói Thượng Trạm Bắc đồng ý cho Thần Tri Thư biết, ngày mai tới cửa nói chuyện cùng người nhà. Vui mừng nhất dĩ nhiên là Thần Tri Thư, mấy ngày nay, lần đầu tiên trên mặt hắn có chút ánh sáng.
Hung hăng cho em trai một cái tát"Tri Thư, đừng nói cha nuôi mẹ nuôi không tha cho ngươi, ta cũng sẽ để cho Tâm Tâm đạp ngươi một cước."
Thần Tri Thư không dám lên tiếng. Cúi đầu, suy nghĩ ngày mai nhất định phải cùng Tâm Tâm nói chuyện thẳng thắn.
Đàm Nhã Văn lại không lạc quan như con trai cùng con gái, kéo kéo chồng mình" Anh Thượng sao lại dễ nói chuyện như vậy?"
Thượng Trạm Bắc mím môi hừ lạnh, người này ai đắc tội hắn cái gì, hắn đều ghi nhớ trong lòng, thật là nóng nảy, cùng lắm thì đánh một chầu, nhưng duy chỉ có đối với bà xã cùng con gái, đắc tội hắn là chuyện nhỏ, nếu ai đắc tội với vợ cùng con gái hắn một chút, hắn không xử lý người đó thì hắn không phải là người đứng đầu thành phố G. Lần này, hắn dễ dàng cho phép Thần Tri Thư tới nhà họ Thượng, chỉ sợ là buổi Hồng Môn Yến.
Ông xem hỗn tiểu tử nhà mình một chút, không nói gì. Tiểu tử này bị ông cụ làm cho hư hỏng rồi, để cho cha nuôi hắn dọn dẹp dạy dỗ một chút cũng tốt, đúng là tiểu tử này cần ăn đòn, đúng lúc nên sửa chữa.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Trạm Bắc đích thực là cho Thần Tri Thư một cuộc Hồng Môn Yến. Chỉ là, tiết mục không có đi theo kế hoạch của hắn, trận Hồng Môn Yến này, không chỉ cho Thần Tri Thư, cũng không sai biệt lắm là cho Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm tới vô cùng sớm, vào cửa, dĩ nhiên là hàn huyên một phen trước. Thiệu Phi Trì theo quy củ kính lễ thủ trưởng Thượng. Quân nhân ở đây là không dùng được, lại nói chiến tranh, sẽ xong hết.
Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu dĩ nhiên là sẽ không dám cắt đứt ông cụ nói chuyện quân đội. Chỉ là, có người không nhẫn nại được, đầu tiên là đá đá anh hai mình, thấy không hiệu quả gì, lại rất dùng sức ho khan một cái. Vẫn như cũ không có người để ý hắn, Thiệu Phi Phàm bất chấp đứng lên "Báo cáo thủ trưởng, tôi nóng lòng muốn thấy tiểu đồng chí Thượng Tâm, xin thủ trưởng phê chuẩn tạm ngừng nói chuyện."
"Ồ!" thủ trưởng Thượng cũng không giận, chỉ là ý vị sâu xa nói một tiếng "Được".
Thiệu Phi Trì đối với em trai thiếu kiên nhẫn, thở dài tức tới muốn nổ tung, chỉ là ở nhà họ Thượng phát tác lại không tốt, chỉ có thể liếc mắt trừng anh.
Thiệu Phi Phàm không quan tâm những chuyện đó, cũng không còn có tâm tư cùng Lão Quân phiệt chơi ngôn ngữ nghệ thuật hay là chiến đấu tâm lý. Anh đứng thẳng tắp, bắt đầu chọn chiến lược "Địch không động ta không động". Tuy nói anh không có tư thế hành quân bốn năm rồi, đứng bất động 1-2 tiếng, anh cho là không có vấn đề. Dù sao thủ trưởng không mệt, anh cũng không phiền hà.
Vừa rồi Thượng Trạm Bắc chỉ là cẩn thận nhìn Thiệu Phi Phàm vài lần, lúc anh kêu, ngược lại cho hắn cơ hội quan sát kĩ hơn con trai Thiệu Lão Tướng quân.
Thiệu Phi Phàm cái tên này không có mấy người biết, mọi người tuy biết Thiệu Lão có một người con trai nhỏ, nhưng cũng biết người này không hợp với Thiệu Lão. Cho nên tất cả về Thiệu Phi Phàm đều là lời đồn đãi, tại tới anh xuất hiện. Cũng bởi vì như thế, anh mới có thể trở thành nằm vùng.
Nhìn Thiệu Phi Phàm đứng thẳng, Thượng Trạm Bắc không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi này dáng ngoài không cần phải nói, trên người mang theo phong cách cương quyết, trong đôi mắt không có một tia e ngại khẩn trương, mới đầu đoạt lời nói là bởi vì gấp gáp, nhưng giành xong rồi, gấp gáp này lại biến mất, thật giống như lời nói vừa rồi không phải của anh .
Có lẽ là nằm vùng bốn năm, làm cho trên người anh mang theo điểm vô lại, mà điểm vô lại che lấp không ít cảm xúc chân thật của anh, trở thành ngụy trang tốt nhất.
Thượng Trạm Bắc có chút kinh ngạc, hắn cư nhiên ở lần đầu tiên gặp mặt Thiệu Phi Phàm, cảm thấy anh thích hợp với Thượng Tâm hơn so với Thần Tri Thư.
Thủ trưởng Thượng cùng Thiệu Phi Phàm giằng co hơn nửa canh giờ, một người uống trà không lên tiếng, một người thì mắt nhìn thẳng lưng đứng thẳng tắp.
Còn lại ba người khách xem, dĩ nhiên là không có ai dám can đảm mở miệng nói chuyện. Hạ Hâm Hữu đang suy nghĩ có nên mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này hay không, thì lại nghe thấy tiếng kêu vui mừng của con gái từ lầu hai "Thiệu Phi Phàm? !" Mang theo một chút không dám tin, giọng nói của cô rất lớn, rõ ràng cho thấy cô đang vui mừng.
Thượng Tâm đang ở trong phòng khó chịu, rõ ràng chân của cô đã tốt hơn, nhưng bà nội lại cho người giúp việc trông coi cô, không cho cô ra cửa. Còn bà nội thì lại đi chơi mạt chượt, cô không suy nghĩ liền chạy ra ngoài, ai biết vừa nhấc chân lên đi tới cầu thang, lại nhìn thấy Thiệu Phi Phàm đang đứng ở phòng khách.
Khóe miệng Thượng Tâm cong lên một cái đầy quyến rũ, nào còn nhớ đến người nhà đã dặn dò cô không thể chạy nhảy, liền trốn chạy xuống lầu, sau đó bắt lấy cánh tay anh, vành mắt liền đỏ."Thật sự là anh ...anh có biết ngày đó tôi sợ muốn chết hay không. Anh cho tôi cái chiến tuyến gì, thiếu chút nữa làm tôi ngã chết, may mà mạng tôi lớn. Còn nữa, sao anh lập tức liền biến mất, mỗi ngày tôi đều xem tin tức vụ án kia, nhưng bọn họ đều không nhắc tới anh. Anh còn nói thưởng cho tôi đâu rồi, thưởng đâu? Tên lường gạt, tên lường gạt!"
Thượng Tâm nói liên tục, hơn nữa còn nắm cánh tay Thiệu Phi Phàm, khiến Thượng Trạm Bắc thấy nhìn liền tối mặt lại, trong nội tâm hồi hộp xuống. Cùng vợ ở đối diện nhìn nhau một cái, hai người hình như đồng thời nghĩ tới cái đó"Ngộ nhỡ", chân mày cũng nhíu lại.
Sắc mặt thủ trưởng Thượng cũng không quá tốt, tiếp tục cầm ly trà bởi vì dùng lực đến lộ ra cả gân xanh. Thiệu Phi Trì cũng bị hành động này của Thượng Tâm làm cho sửng sốt một chút, nhưng thời điểm nhìn thấy em trai mình xoa đầu Thượng Tâm tự nhiên như vậy, ánh mắt của ông càng thêm thâm trầm. Tiểu tử này bướng bỉnh như con lừa, lúc nào thì dịu dàng như thế rồi.
Thượng Tâm thích khóc Thiệu Phi Phàm đã sớm lĩnh giáo qua, giơ tay lên xoa đầu cô, mặt cũng nghiêm lại "Đừng khóc, kết thúc nhiệm vụ, xong tôi liền bị cảnh sát canh giữ, về phần lòng tốt của cô, sau khi sự tình xử lý xong, tôi nhất định sẽ phản ảnh với cấp trên."
Thượng Tâm nghe anh nói, vẫn mím môi rồi nén nước mắt trở về, mắt to chớp chớp, làm bộ đáng thương như chuột con nhỏ, nhìn Thiệu Phi Phàm không ngừng cười cười. Nụ cười này, làm Thượng Tâm cũng cười theo. Trên mặt Tiểu nha đầu còn mang theo nước mắt, cười cười, thấy anh còn đứng đó liền nói"Anh đừng có đứng a, mau ngồi xuống đi." Dứt lời, cô rất nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh thủ trưởng Thượng, nói đâu ra đấy: "Ông nội, sao người không để khách ngồi xuống vậy, chính là anh ấy đã cứu cháu, người phải cám ơn người ta nha."
"A, thật sao?" thủ trưởng Thượng rất có thâm ý liếc nhìn Thiệu Phi Phàm vẫn còn đang đứng "Được rồi ngồi xuống đi."
Thiệu Phi Phàm hô một tiếng "Vâng" liền đặt mông ngồi tại chỗ, nhưng rõ ràng ánh mắt không phải có ý tứ như vậy. Thiệu Phi Trì có chút đổ mồ hôi, tiểu tử này cũng dám bướng bỉnh cùng thủ trưởng, trở về phải cho lãoTam huấn luyện hắn một chút, bốn năm nằm vùng hắn càng ngày càng không coi lãnh đạo coi ra cái gì rồi.
Lúc này Thượng Tâm mới cảm thấy không khí có điểm không đúng, cô nhìn sắc mặt cha mẹ, cái mông nhỏ không tự chủ xê dịch hướng tới bên cạnh ông nội, tay nhỏ bé nắm cánh tay của ông nội, tình huống trước hết rõ ràng nên tìm núi dựa.
Thủ trưởng Thượng đặt ly trà xuống, vỗ vỗ tay nhỏ bé của cháu gái "Tâm Tâm , Thiệu Phi Phàm tới, có chuyện muốn hỏi cháu, hắn hỏi cái gì, cháu phải trả lời thành thật, nếu như cháu nói dối ông nội cũng sẽ không thiên vị cháu, liền đem cháu giao cho cảnh sát."
Tay nhỏ bé của Thượng Tâm nắm chặt hơn, còn muốn đem cô giao cho cảnh sát, rốt cuộc là chuyện gì?"Ông nội, cháu không có phạm pháp." Cô biện hộ cho mình .
"Tâm Tâm, cho khẩu cung giả chính là làm trở ngại pháp luật, nghiêm trọng nhất còn bị xử bảy năm tù "Thượng Đại Luật Sư rất phối hợp mở miệng.
Thiệu Phi Phàm mất tự nhiên cau chặt chân mày.
Trái tim nhỏ của Thượng Tâm cũng run lên, cô đã mơ hồ biết bọn họ muốn hỏi điều gì rồi. Cô khẽ đảo mắt, ánh mắt không tìm được điểm dừng, trên mặt đều viết rõ hai chữ chột dạ.
"Anh có thể hỏi." thủ trưởng Thượng mở miệng, ánh mắt nhìn Thiệu Phi Phàm không quá tốt.
Trong lòng Thiệu Phi Phàm cũng đánh trống, thật hối hận vì đã không đem lời nói trong lòng, nói cho Thượng Tâm hiểu, nếu nha đầu này thật cho là bọn họ có cái gì, mà nói lung tung, hậu quả. . . . . . Hậu quả này anh thật không dám tưởng tượng. Chỉ là giờ phút này, nhắm mắt anh cũng phải hỏi "Thượng Tâm, tôi muốn hỏi cô chuyện này, cô nhất định phải nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời." Cô phải cẩn thận nói nha cô nương.
Thượng Tâm do dự một chút, rồi gật đầu một cái.
"Tôi ngủ cùng cô sao?" Anh thận trọng mở miệng.
Thượng Tâm nghe xong lời này, thì thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt một cái, nhanh chóng gật đầu một cái, rất dễ dàng mà nói "Ngủ qua!"
Ngạch? !
Cái gì? !
Phù phù! ? !
Trong phòng khách mọi người đều bị giọng nói nhẹ nhàng của Thượng Tâm trấn áp, trên mặt Thiệu Phi Phàm không cầm được liền co rúm lại, một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Một phút qua, mặt Thiệu Phi Phàm cơ hồ nhăn lại"Bùm" liền đứng lên, chỉ chỉ Thượng Tâm, rồi lại thu tay lại để ở sau lưng, hung hăng hít sâu một hơi, đè ép tính khí xuống "tôi ngủ cùng cô khi nào?"
Mọi người đem tầm mắt tập trung trên người Thượng Tâm, Thượng Tâm bị nhìn liền thấy sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn lầu bầu là không phải mình trả lời không đúng, cô có chút sợ hãi nhìn Thiệu Phi Phàm, nhỏ giọng hỏi lại " Anh đã quên chúng ta đã từng ngủ cùng giường chung gối sao?"
Lời này vừa nói ra, đừng nói người nhà họ Thượng, ngay cả Thiệu Phi Trì cũng có chút không chịu nổi. Nuốt nước miếng, thật muốn hỏi một câu, cô nương, cô nói đều là sự thật sao? Chỉ là, căn bản Thiệu Phi Trì không có cơ hội mở miệng hỏi. Bởi vì em trai bên cạnh đã nổi bão, gãi gãi tóc ngắn của mình, chỉ kém ngửa mặt lên trời kêu"Tôi không ngủ cùng cô" thôi.
"Phi Phàm, bình tĩnh."
"Lão tử không bình tĩnh được rồi!" Anh không để ý, có phải mình đang đứng ở địa bàn của người ta hay không, Thiệu Phi Phàm hướng về phía anh hai liền rống to một tiếng, rồi sau đó nhìn Thượng Tâm chăm chú"Cô nói cho rõ ràng, tôi cùng giường chung gối với cô như thế nào."
Thượng Tâm bị hét liền sợ hãi, hốc mắt liền đỏ lên, miệng mếu máo, lầm bầm câu "Từ ngày thứ nhất chúng ta chính là ngủ trên một cái giường nha." Nói xong, nước mắt cô liền rớt xuống.
"Cậu rống cái gì, cậu còn không nghiêm túc?" Thủ trưởng Thượng vừa nhìn cháu gái bị sợ khóc, hỏa khí liền lên tới, âm thanh lập tức liền nâng cao lên, hướng về phía hai anh em nhà họ Thiệu kêu to"Đứng nghiêm."
Thiệu Phi Trì lập tức từ trên ghế salon đứng lên, vì quá mức đột ngột, suýt nữa thì bị trật eo.
Thủ trưởng đứng lên nói"Thiệu Phi Phàm, lão tử nói cho cậu biết, cái này là sai lầm của cậu hiểu không? Nếu không phải tôi nể mặt mũi của Thiệu Lão, lão tử đã móc súng đập chết cậu rồi!"
"Ông nội, muốn đánh chết, người trước hết đập chết cháu đi." Ngoài cửa truyền đến âm thanh trong trẻo lại bình tĩnh, bên này người đang trong cơn giận dữ liền trừng mắt.
Thượng Tâm cũng theo âm thanh nhìn ra phía cửa, Thần Tri Thư hắn cứ như vậy từng bước từng bước tới gần cô, ánh mắt ấy, cô không thể hiểu được.
Thần Tri Thư đi tới trước mặt Thượng Tâm, cười cười, không nói gì liền đem cô kéo vào trong ngực, ở thời điểm cô không biết làm sao, nói từng chữ"Tâm Tâm, hãy gả cho anh đi. . . . . ."  

Chương 10

Thượng Tâm từng nghĩ tới, có một ngày Thần Tri Thư sẽ cầu hôn với cô. Lãng mạn làm trước mặt người cả nhà, cầm hoa hồng và cầm chiếc nhẫn kim cương quỳ một chân xuống nói"Tâm Tâm, gả cho anh đi." Hoặc là lúc cùng cô nắm tay đi dạo lung tung, đột nhiên nói" ngày mai, Hai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi." Hay là, mang theo tính khí thiếu gia bá đạo, tiện tay đem hộp nhẫn ném cho cô, trực tiếp cùng mọi người tuyên bố " Ngày mai con sẽ kết hôn cùng Tâm Tâm, mấy anh cũng cũng phải tới uống rượu mừng."
Chỉ là, mặc kệ cô đã từng nghĩ, Thần Tri Thư dùng hình thức nào cầu hôn cô, đáp án của cô đều giống nhau, hoặc là xấu hổ, hoặc là thẹn thùng, hoặc là cô bốc đồng dậm chân một cái, mặc kệ như thế nào, cô đều sẽ nói" Được" .
Nhưng giờ phút này, Thần Tri Thư dùng phương thức cô chưa bao giờ nghĩ tới, cùng giọng nói này cầu hôn cô, cô lại giật mình, cũng bị kinh sợ, đại não không ngừng cảnh báo, mà cô lại dùng một cái đáp án chưa bao giờ nghĩ tới mà trả lời hắn.
"Anh Thần, em không thể gả cho anh." Trong âm thanh của cô còn mang theo một tia mờ mịt, cả người đều ngây ngốc, cô nói "Anh nên cưới cô gái mà anh thích, em không phải người trong lòng anh."
Thần Tri Thư ôm cô thật chặt "Tâm Tâm, chính là em, em chính là người mà anh thích, chính là người mà anh muốn kết hôn nhất . Ngày ấy, em trông xem tất cả, anh đều nguyện ý giải thích với em." Hắn buông cô ra, chuyển sang Thượng Trạm Bắc "Cha nuôi, hôm nay người để cho con tới, chính là để cho con nghe những thứ này, nhìn thấy những thứ này đúng không? Con đã nghe thấy, cũng nhìn thấy, nhưng con vẫn muốn kết hôn với Tâm Tâm, bởi vì con thật lòng thích cô ấy. Hơn nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, con đều muốn cưới cô ấy."

Cục diện này, căn bản không nằm trong dự liệu của Thượng Trạm Bắc. Ông không muốn con gái của mình bị thiệt thòi, càng không nghĩ tới con gái mình sẽ có tình cảm đối với người đàn ông xảy ra quan hệ cùng với cô, lại càng không nghĩ đến Thần Tri Thư sẽ cầu hôn lúc này.
Nét mặt thủ trưởng Thượng không kém hơn con trai mình bao nhiêu, hiển nhiên là có chút không thể tiếp nhận .
Chỉ có Hạ Hâm Hữu, sau khi ổn định cảm xúc, đứng lên "Tri Thư, Tâm Tâm còn nhỏ, còn chưa thể nghĩ tới chuyện lập gia đình, nếu như việc cầu hôn của con là để bày tỏ tâm ý, mẹ nuôi đều thấy được, cũng cảm nhận được. Chỉ là, đối với hôn sự, Tâm Tâm còn có tình cảm của nó, làm cha mẹ của nó, ta với cha nuôi cũng sẽ không tham dự quá nhiều, chỉ cần nó thích là tốt, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Chúng ta nhìn con lớn lên, ta cũng hi vọng con có thể cùng Tâm Tâm tiến tới với nhau, nhưng cuối cùng các ngươi có thể đi đến với nhau hay không, thì còn phải xem duyên phận ."
Những lời này, không phải là nói cho mọi người, quyền lựa chọn ở trong tay Thượng Tâm.
Thiệu Phi Phàm cau mày nhìn Thượng Tâm có chút ngây ngô.
Thiệu Phi Trì lại sợ em trai mình bị mất cơ hội liền lên tiếng " Nhà họ Thiệu chúng ta không thể nào làm mà không chịu trách nhiệm được, chỉ cần Thượng tiểu thư nguyện ý, ý của ta là trước tiên có thể đính hôn, chờ Thượng tiểu thư đủ tuổi, học xong rồi, là có thể cử hành hôn lễ."
"À?"
"A!"
Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm cơ hồ là cùng đồng thanh"A" ra ngoài, chỉ là một người là không hiểu ra sao, một người là thẹn quá thành giận.
Thượng Tâm đang không hiểu gì, vòng vo rất nhiều vòng mới quay tới, chú Thiệu nói để cho cô cùng Thiệu Phi Phàm đính hôn? Nhưng tại sao? Mắt to chớp chớp, con ngươi vòng rồi lại vòng, tầm mắt cô quét một vòng mọi người ở trong phòng, sau đó rơi xuống trên người Thiệu Phi Phàm "Anh cũng muốn lấy tôi sao?"

Thiệu Phi Phàm vừa muốn nói, liền bị Thiệu Phi Trì hung hăng cho một đấm ở trên bụng, chỉ có thể kêu"Nha" một chút, Thượng Tâm giống như hiểu cái gì, liền gật đầu một cái.

Cái gật đầu này, làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Thần Tri Thư không dám tin, Thiệu Phi Phàm trợn mắt há hốc mồm, Thiệu Phi Trì lại rất vui mừng, thủ trưởng Thượng không rõ chân tướng, Hạ Hâm Hữu có chút lo lắng, Thượng Trạm Bắc lại không giải thích được. . . . . .
Tòa nhà lớn của nhà họThượng, hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi. . . . . .
Thượng Tâm cũng mơ mơ màng màng, căn bản không biết là cô tùy tiện gật đầu như vậy, đại biểu cho cái gì? Cho đến khi bị anh tức giận lôi kéo cô ra khỏi nhà họ Thượng, có chút tức giận chất vấn cô "Cô nha vì cái gì mà muốn gả cho tôi?"
"Tôi nói muốn gả cho anh lúc nào?"
". . . . . ." Thiệu Phi Phàm ngẩn ra "Vậy cô gật đầu làm gì?"
Thượng Tâm nhíu nhíu mày "Tôi hỏi anh, anh cũng muốn lấy tôi sao? ' anh lại nói được, tôi bày tỏ đã biết, liền gật đầu một cái a."
"Cô. . . . . .Cô. . . . . ." Thiệu Phi Phàm tức đến không biết phải làm gì, cô nương này cố ý muốn chỉnh anh đây mà.
Hít sâu, anh hô hấp sâu hơn, lặp lại vô số lần sau, anh đem hết khả năng dùng giọng điệu bình dị gần gũi hỏi cô "Vậy cô lại nói chúng ta cùng giường chung gối, còn nói tôi ngủ cùng cô, tôi ngủ cùng cô lúc nào?"
"Chúng ta chính là cùng giường cùng gối nha, liền cùng ngủ một giường lớn trong phòng ngủ, chúng ta cùng nhau ngủ không phải sao? Chúng ta cùng nhau ngủ, chính là anh ngủ cùng tôi...tôi ngủ cùng anh, có cái gì không đúng sao?" Thượng Tâm nói cực kỳ thản nhiên, không mang theo một tia làm bộ.
Thiệu Phi Phàm cũng hết ý kiến, anh khóc không ra nước mắt liền cười mấy tiếng, tay nắm chặt lại, nín nửa ngày, mới nói được một câu, "Được, cô thật giỏi, Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm tôi gặp cô, xem như tôi gặp được cực phẩm rồi."
Thượng Tâm còn là mơ hồ cùng ngu ngốc, mãi cho đến khi Thiệu Phi Phàm chán ngán cùng thất vọng, đem mọi chuyện tiền nhân hậu quả giải thích một lần cho cô, cũng giải thích rõ hơn chuyện lần trước, nha đầu này mới hiểu một chút. Chỉ là vừa hiểu, nha đầu này liền bắt đầu khóc lên.
"Cô khóc cái gì, nên khóc chính là tôi có được hay không?"
Thượng Tâm vẫn là nhịn không được nước mắt, ủy khuất hỏi "Vậy làm sao bây giờ? Tôi không muốn gả cho anh nha!"
"Cô cho rằng tôi muốn cưới cô sao!" Thiệu Phi Phàm hung hăng đả thương một chút tự ái, liền trừng mắt tức giận "Người kia anh Thần của cô, không phải muốn kết hôn với cô sao, cô dứt khoát đồng ý gả cho hắn, chuyện này liền đơn giản."
Không đề cập tới Thần Tri Thư thì thôi, nhắc tới nước mắt Thượng Tâm liền chảy "Anh Thần không thích tôi, anh . . . . . anh ấy thích người khác, tôi nhìn thấy anh ấy và người khác. . . . . . Trên giường." Cuối cùng nói hai chữ nhỏ nhất.
Thiệu Phi Phàm không cần đầu óc cũng có thể đoán được đại khái, nhìn cô khóc như vậy, liền thở dài, ông trời để cho hắn đụng vào tiểu cô nương như vậy, thật là đau đầu. Giơ tay lên rút mấy tờ khăn giấy, nghiêm túc nâng khuôn mặt của cô lên "Được rồi, khóc như vậy liền dừng thôi. Vì người đàn ông đó mà khóc, có đáng sao!"
Thượng Tâm rất sợ Thiệu Phi Phàm nói lớn tiếng, cô liền lập tức nén nước mắt trở về, hình như cũng thành thói quen rồi. Bỉu môi, khẽ nức nở nói"Vậy chúng ta làm thế nào đây?"
Có thể làm sao?"Rau trộn!" Không thể nhịn được anh liền khạc ra hai chữ, nói xong đôi mắt Thượng Tâm hàm chứa nước mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt này của cô, hình như Thiệu Phi Phàm nhìn thích thú như vậy, không lâu sau, anh liền lạnh mặt không nhịn được"Xì" một tiếng bật cười. Vỗ đầu cô, "Đồ ngốc, thật không biết về sau người nào xui xẻo sẽ lấy cô về nhà."
"Đồ ngốc, sau này không biết ai xui xẻo sẽ cưới cô về nhà." Thượng Tâm rất uất ức nhìn Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm thở dài, anh lại không nhịn được chửi một câu "Mẹ nó, hiện tại thì tốt rồi chính tôi là cái thằng xui xẻo."
"Thiệu Phi Phàm, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn gả cho anh ...anh cũng không muốn lấy tôi, nếu không, chúng ta trở về nói thẳng cùng chú Thiệu và ông nội." Thượng Tâm nghĩ thầm như vậy thì vô cùng đơn giản, chỉ là, chuyện lại thường phức tạp hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
"Bị cô quấy rối như vậy, giải thích thế nào cũng giải thích không rõ. , chính tôi xui xẻo, đính hôn liền đính hôn, dù sao cô còn nhỏ tuổi, đoán chừng phải tới 4~5 năm nữa thủ trưởng Thượng mới đem gả cô đi. Chúng ta kéo dài thời gian trước, sau này cô sẽ giải thích cho họ, nếu không được nữa, cô liền tìm một người bạn trai, thủ trưởng Thượng cũng sẽ không tìm tới tôi gây phiền toái." Thiệu Phi Phàm càng nói trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, căn bản không phát hiện cô nương bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một chỗ, trong đôi mắt cô tất cả đều là tức giận.
"Thiệu Phi Phàm, trước kia sao tôi lại không phát hiện anh là cái người tiểu nhân như vậy đây? Tại sao là tôi di tình biệt luyến, anh sợ ông nội tôi, chẳng lẽ tôi không sợ sao? Anh có biết hay không, bởi vì khi còn bé ba tôi khi dễ mẹ tôi, thiếu chút nữa đã bị ông nội tôi đánh chết! Tôi muốn di tình biệt luyến, không phải ông nội tôi sẽ dùng quân pháp xử lý tôi sao!"
"Thủ trưởng Thượng cưng chiều cô như vậy, làm sao có thể để cô chịu quân pháp được!" Anh căn bản không tin. Trên mặt thủ trưởng Thượng rõ ràng là một bộ"Tôi nhất định bảo vệ cho cháu gái" .
Thượng Tâm không biết phải nói gì, mắt to nhìn anh chằm chằm, một bộ muốn khóc không khóc được, Thiệu Phi Phàm liền nói " cô nương, ngài có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi tin cô được chưa, không cần cô phải di tình biệt luyến, tôi có thể nghĩ cách khác."
Như vậy còn được. Thượng Tâm bĩu bĩu môi, thu hồi nước mắt coi như là hài lòng.
Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, im lặng hỏi ông trời, đây là anh trêu ghẹo ai? Còn có nước mắt cô nương này, như một diễn viên chuyên nghiệp, cô lại diễn tự nhiên như vậy chứ.
Kết cục chuyện này là hai người "Đính hôn", là chuyện tất cả mọi người không ngờ tới, Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm trở lại nhà họ Thiệu nói chuyện cùng với ông cụ, Thiệu Lão gia cười, nhìn Thiệu Phi Phàm bốn năm không gặp, không chỉ không mất một sợi lông, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn lấy được cô vợ nhỏ, ông cụ thật sự hết sức vui mừng.
"Không tệ, rất tốt. Ta nhớ tiểu nha đầu Nhà họ Thượng qua năm nay là 20 tuổi, hôn sự của các ngươi ta sẽ tự mình thương lượng cùng Thượng lão đệ, tranh thủ để sang năm các ngươi tiến hành hôn sự luôn. Vừa đúng, mấy ngày nữa ngươi phải đi quân khu S báo cáo, ngươi ở bên kia một năm, cố gắng làm ra chút thành tích. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm liền cảm thấy phiền, giống như chuyện gì đều có thể điều khiển anh, đây điển hình là bệnh lãnh đạo. Anh không nhịn được cắt đứt tưởng tượng của Thiệu Lão gia"Thứ nhất, cháu và Thượng Tâm không thể kết hôn nhanh như vậy, cô ấy còn phải học xong đại học, nếu khi cô ấy tốt nghiệp đại học xong, chúng cháu vẫn còn ở cùng nhau thì mới nói chuyện kết hôn. Thứ hai, vừa mới trở về, Quách cục nói cháu rất thích hợp làm hình cảnh, nhị đội hình cảnh vừa đúng lúc để trống, cuối tuần cháu phải đi nhậm chức." Ban đầu đi làm lính là vì tức ông cụ, sau lại đi trường quân đội là anh không có biện pháp nào, cũng không thể đi cả đời, có cơ hội đọc sách, tội gì bản thân phải chịu khổ đây, cũng liền thuận thế đi. Sau làm nằm vùng, anh cũng không thương lượng cùng trong nhà, hôm nay trở lại, tự nhiên là anh muốn làm cảnh sát rồi, sẽ không phải nghĩ tới mỗi ngày rời giường, lại phải nghe tiếng còi mà phải bò dậy sớm ở trại lính.
Ông cụ đối với anh thật là vừa yêu vừa hận, nhìn cái bộ mặt không phục cùng không cam lòng, liền muốn lấy roi ra quất cho anh dừng lại, nhưng vừa nghĩ tới khi còn bé anh còn đi theo ông chịu khổ, vẫn thật sự không đành lòng. Lớn tuổi, càng ngày càng thích nhớ lại, ông cụ vung tay lên "Tùy ngươi, đi ra ngoài đi."
Thiệu Phi Phàm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì. Vừa ra tới, đã nhìn thấy Thiệu Phi Trì vội vã cuống cuồng "Yên tâm, không có làm ông ấy tức chết."
Thiệu Phi Trì nghe lời này, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông xin nghỉ ra ngoài, mấy ngày nữa chính là đại hội khen ngợi, trong quân đội còn có một chuyện. Là sợ hai người này gặp mặt liền cãi nhau, thế nào cũng không dám rời đi trước. Vào lúc này thấy anh cùng với ông cụ nói xong, hình như không có Đại Động Tĩnh gì, cũng yên tâm. Nói thật, bọn họ đều sợ ông cụ cùng anh cãi lộn, một vị lão gia không khiến người ta, một nhỏ không phục, đứng lên không nổi giận cũng tuyệt đối không ngừng. Nếu là trước kia, bọn họ cũng đi theo, nhưng tuổi ông cụ càng lúc càng lớn, 76 tuổi đầu nếu tức giận rồi ngã thì làm sao, trong lòng người nào cũng lo lắng, dù sao năm tháng không tha người.
Đội lên cái mũ "Ta về quân khu trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Thiệu Phi Trì nói qua rồi đi ra ngoài, nhưng Thiệu Phi Phàm cũng đi ra ngoài theo."Ngươi đi theo ta làm cái gì?"
"Người nào đi theo ngươi? Ta về nhà." Thiệu Phi Phàm về nhà, là nói đến gian phòng trọ nhỏ của mình.
Thiệu Phi Trì vừa nghe, chân mày liền nhíu lại "Phàm, ngươi vừa mới trở lại, không thể đợi bồi ông cụ mấy ngày sao, ngoài miệng ông cụ không nói, trong lòng lại mong nhớ ngươi nhiều nhất."
Thiệu Phi Phàm không chút cử động, phun câu "Ngươi sẽ không sợ ta làm cho ông ấy tức chết." Anh lướt qua Thiệu Phi Trì ra khỏi đại viện trước một bước, Thiệu Phi Trì đứng ở cạnh xe Jeep chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật là bướng bỉnh giống ông cụ.
Thiệu Phi Phàm cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến cửa hàng điện thoại di động mua một bộ điện thoại di động, điện thoại trong lúc nằm vùng đã nộp lên làm vật chứng. Đổi mới thẻ điện thoại, bằng vào trí nhớ nhập vào số điện thoại của nhà họ Thiệu, cùng với số điện thoại của anh ba, rồi mới phát hiện, bởi vì anh không có tin tức bốn năm cũng cắt đứt liên lạc với anh em chiến hữu trước kia, trong lòng có chút không thoải mái, anh kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động nửa ngày mới thu vào trong túi.
Bỏ vào trong túi, anh vỗ ót một cái, lại đem điện thoại di động ra, thế nào đã quên, mình đã có một tiểu vị hôn thê. Không nghĩ nhiều, anh liền lấy điện thoại gọi đến Nhà họ Thượng, nghe điện thoại là người giúp việc, anh nói rõ thân phận, rồi nói muốn tìm Thượng Tâm. Chỉ là, đợi hơn một phút đồng hồ, cũng không đợi được Thượng Tâm nhận điện thoại, nghe điện thoại lại là Thượng Trạm Bắc. Giọng nói rất không thân thiện, Thiệu Phi Phàm được không tự nhiên, nói dãy số điện thoại mới của mình, liền chào rồi cúp điện thoại.
Đánh xe trở về nhà trọ, nhà trọ cũ anh đang ở, tiếp giáp là một chung cư cũ, chỉ là quản lý rất tốt, giữ cửa an ninh của chung cư, thấy anh lạ mặt, liền đề ra nghi vấn, xác định thật sự là anh ở ngôi nhà đó, mới mở cửa ra cho anh.
Nhà trọ lắp ráp rất tốt, cho nên anh đã ở đây nhiều năm, Thiệu Phi Phàm cũng không có thay đổi gian phòng này, chỉ là căn phòng này đã bỏ trống sáu năm rồi. Hơn nữa thiết bị lắp đặt giờ phút này xem ra cũng có chút cũ.
Xốc tấm che bụi lên, quét dọn đơn giản một chút, Thiệu Phi Phàm phát hiện đồ vật trong nhà cần thay thế toàn bộ rồi, lò xo ghế sa lon đã nhảy rồi, TV cùng tủ lạnh cũng cần thay mới, phòng bếp cũng phải đổi, chỉ là, hôm nay anh không còn hơi sức làm mấy việc này. Tắm nước lạnh xong, anh chỉ mặc một cái quần lót rồi lên trên giường ngủ.
4 năm rồi, đã bốn năm anh không có an tâm ngủ như vậy.
Thiệu Phi Phàm an tâm ngủ, vừa cảm giác đã ngủ gần 16h, thế nhưng anh lại không biết, trong khoảng thời gian anh ngủ yên này, thì tiểu đồng chí Thượng Tâm, đang ở Nhà họ Thượng tiếp nhận chất vấn cùng tra hỏi.
Càng thêm không biết là, tiểu đồng chí Thượng Tâm đang bị ép hỏi đến chết, mặc kệ là ai hỏi cái gì đều đem tất cả đẩy tới trên người của anh, cô một mực dùng nước mắt, mắt to nhìn đối phương, vừa vô tội vừa đáng thương mà nói "Con không biết, mọi người đi hỏi Thiệu Phi Phàm đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro