Chương 2 Anh em kết nghĩa​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời mùa hạ ở thời này quả thực khác với bảy trăm năm sau, không khí dễ chịu hơn rất nhiều. Mới đó mà đã mười ngày trôi qua, tuy rằng Phong vẫn chưa thích nghi kịp với cuộc sống này nhưng hắn đang cố gắng từ từ tìm hiểu. Nhớ lại mười ngày trước, khi hắn tỉnh dậy trong một ngôi nhà kỳ lạ hắn đã vô cùng kinh ngạc khi biết thời đại này không phải thế kỷ hai mươi mốt mà hắn đã sống suốt hai mươi hai năm trời.

Sức khỏe của Phong giờ đã tốt hơn rồi, chẳng qua vì hắn uống rượu nhiều lại bị ngâm dưới nước một thời gian nên bị cảm lạnh, cũng may được cứu kịp thời không thì giờ chắc hắn đang dưới âm tào địa phủ chầu Diêm vương. Cảm kích tấm lòng ân đức của ông lão, Phong đã xin nhận ông ta làm thầy nhờ ông ta dạy chữ và dạy nghề kiếm sống. Ban đầu ông Nghiêm không đồng ý vì ngại bị phiền hà nhưng do hắn nài nỉ mãi, lại thương hắn không có chỗ dung thân nên ông ta đành chấp nhận với điều kiện hắn phải chấp nhận làm tất cả mọi việc mà ông ta sai khiến và không được ca thán nửa lời. Khi ấy, Phong trộm nghĩ như thế khác nào làm khổ sai.

Sau lần gặp gỡ với Ngũ Lão ở nhà, Phong không còn thấy anh ta tới nữa. Hắn có hỏi ông lão thì chỉ nghe bảo anh ta đang bận việc gì đấy nên không ghé qua, hắn định bụng một ngày nào đó sẽ tới nhà anh ta để cảm tạ ơn cứu mạng. Đúng một hôm chiều mát mẻ, ông lão đem về một con cá to đưa cho hắn và bảo:

“Con đem cái này sang nhà thằng Lão mà tạ ơn.”

Phong nhìn ông lão, ông sống rất tình cảm và luôn coi mình như con trai ruột, hắn cũng cảm thấy ông lão giống như một người cha thứ hai của mình vậy. Tình thầy trò thắm thiết là thế nên hắn không ngần ngại nhận lấy con cá từ tay ông ta.

“Thầy! Con cám ơn thầy.”

Y như lời người thầy dặn dò, hắn men theo bờ đê đi qua ngôi miếu Thổ địa rồi tiếp tục qua mấy ngôi nhà mới tới nhà của Ngũ Lão. Ngôi nhà đơn sơ hơn những nhà khác, ngoài sân vườn xơ xác lá khô, bên trong hiên nhà rải nhiều đồ tre đan. Phong nhìn vào căn nhà im lìm, hắn chắc mẩm không có ai bèn đi về. Khi đi vòng qua ngôi nhà, ở phía sau có bãi đất trống thì hắn dừng lại bởi nghe có tiếng động rõ rệt. Nhìn vào liền thấy một bóng người cầm gậy khua qua khua lại, thân người mềm mại chuyển mình nhanh như chớp, đôi chân trần vụt lên lại hạ xuống đất vô cùng nhẹ nhàng. Xung quanh người đó toát lên một hào khí ngất trời. Thì ra Ngũ Lão đang luyện võ ở đây, Phong cứ mãi đứng nhìn theo từng động tác mạnh mẽ như hổ dữ của người đó, hắn giống như đã bị thôi miên hoàn toàn cho tới khi bị người kia phát hiện ra.

Ngũ Lão ngạc nhiên khi thấy Phong ở đây, hắn còn say sưa bất động nhìn mình mãi không thôi.Anh bước tới gần, miệng cười hỏi:

“Sao cậu lại ở đây?”

Lúc này, Phong tỉnh người, hắn nhìn Ngũ Lão vài giây và dường như không nghe được câu hỏi của anh nên hắn không đáp mà nói một câu khác:

“Vừa rồi anh đang luyện võ công gì vậy? Tuyệt quá.”

“À, cái đó do ta tự sáng tạo ra. Cũng chưa đặt tên chính thức.” Ngũ Lão gãi gãi đầu.

“Anh giỏi quá, quả là kỳ tài.” Phong tấm tắc khen, hắn nghĩ ngợi một lát rồi hơi cúi đầu, tay để vòng cung mà nói. “Anh có thể dạy tôi được không? Xin hãy nhận tôi làm đệ tử.”

Ngũ Lão nhìn hắn suy xét. Con người này trông thì cũng có tư chất luyện võ, nhưng mà loại võ công này phải là người có nền móng võ học từ nhỏ mới hấp thu được dễ dàng. Còn hắn thì, nếu cho học bây giờ quả thực khó. Ngũ Lão nghĩ thế nên lắc đầu từ chối, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, anh cũng không đành lòng nên nói tiếp.

“Loại võ công này cậu rất khó luyện. Chi bằng ta dạy cậu một loại khác phù hợp hơn. Cậu thấy thế nào?”

Phong nghĩ, sống ở thời đại này tốt nhất nên biết chút võ công để phòng thân chứ nếu cứ hiền lành quá sẽ rất khó sống. Nếu Ngũ Lão đã có hữu ý như thế thì hắn có gì mà không bằng lòng, hắn chuyển sắc mặt dễ coi hơn, khẽ cúi đầu mà đáp:

“Vậy nhờ sư phụ chỉ bảo.”

Một tiếng sư phụ nghe quả không quen tai, nghĩ thế nào Ngũ Lão lại nói:

“Hai tiếng sư phụ thì ta không dám nhận đâu. Nghe như vậy ta thấy mình già đi mấy chục tuổi. Hà hà hà.” Ngũ Lão cười nửa đùa nửa thật khiến hắn cũng khó xử. Nghĩ ngợi một lát, Phong ngỏ ý kiến.

“Vậy hay là chúng ta kết nghĩa anh em.”

“Kết nghĩa anh em? Được.”

Phong không ngờ Ngũ Lão lại đồng ý ngay, không những thế anh ta còn cười rất sảng khoái. Theo lời Ngũ Lão, việc kết nghĩa này không thể xuề xòa được vì vậy phải chờ cho anh ta chuẩn bị xong đủ mọi thứ thì họ mới bắt đầu nghi lễ. Phong và Ngũ Lão cùng quỳ xuống bãi cỏ, tay cầm ba nén nhang, mặt hướng về phía bầu trời và cùng đọc lời thề kết nghĩa. Giọng nói trầm ồm của hai người vang vút tận mây xanh trước sự chứng kiến của đất trời. Phong nhỏ hơn Ngũ Lão nên chịu làm phận em, còn Ngũ Lão làm anh.

Tối đó, Ngũ Lão mời hắn ở lại nhà, dùng con cá làm mồi mà uống rượu. Căn nhà lạnh lẽo, trăng thanh gió mát soi bóng hai người đàn ông ngồi trên chõng tre cứ chén chú chén anh xen lẫn đôi ba câu chuyện khiến cho căn nhà vốn thường ngày vắng lặng thì nay được buổi ồn ào.

Kể từ ngày đó trở đi, cứ đều đều mỗi ngày Phong luôn bận rộn với cuộc sống của mình. Sáng tinh mơ hắn phải dậy đi đánh bắt cá kiếm tiền, tầm trưa theo thầy đi hái thuốc, học y thuật, chiều thì luyện võ cùng Ngũ Lão trên bãi đất sau nhà, còn tối thì thắp đèn học chữ Hán, chữ Nôm. Nhiều lúc, hắn thấy cực kỳ mệt mỏi và muốn từ bỏ nhưng sau đó nghe lời khuyên của ông Nghiêm học chẳng bao giờ thừa cả thì hắn lại có ý chí hơn.

Thấm thoát Phong đã ở đây được hơn năm tháng. Năm tháng học tập và rèn luyện khổ cực cuối cùng cũng gặt hái được thành quả, giờ đây hắn đã có thể tự cứu người, tự khám chữa bệnh cho người ta mà không cần ông Nghiêm kèm cặp. Cũng năm tháng này, Phong được tiếp xúc với Ngũ Lão nhiều hơn, hiểu con người anh ta nhiều hơn. Có lần, lúc hắn luyện tập xong chiêu mới thì thấy Ngũ Lão nằm trên bãi cỏ, chân trái vắt chân phải, miệng ngậm ngọn cỏ, mắt say sưa nhìn vào cuốn sách cũ kỹ như muốn thiêu đốt nó. Phong tò mò lại gần, hắn hỏi:

“Anh đọc cái gì mà say sưa thế? Tiểu thuyết Kim Dung à?”

“Há? Tiểu thuyết Kim Dung là cái gì? Đây là sách Tư Mã pháp của Tư Mã Nhương Thư ở nước Tề.” Ngũ Lão chìa bìa sách cũ kỹ ra cho hắn xem.

Phong nhìn được mấy mặt chữ không rõ lắm trên nền giấy hoen ố cũ kỹ, hắn cố lắm mới dịch được chữ “Tư” và chữ “Mã” còn lại thì chịu. Khi nghe Ngũ Lão nói ra tên sách, hắn đương nhiên không hiểu nó là cái gì bởi từ trước đến nay chưa từng nghe qua.

“Sách Tư Mã pháp này viết cái gì mà anh đọc ham vậy?”

Ngũ Lão chợt bật cười trước sự ngây ngô của Phong, lát sau anh mới nói:

“Vũ binh thất thư là một bộ tập hợp bẩy bộ sách binh pháp của người phương Bắc, Tư Mã pháp là bộ thứ ba trong bẩy bộ. Ngoài ra còn có binh pháp Tôn Tử, binh pháp Ngô Tử, Lý Vệ Công vấn đối, Úy Liễu Tử, Tam lược và Lục Thao.”

“Chà, không ngờ nhiều như thế.” Phong xuýt xoa. “Vậy anh đã đọc được bao nhiêu bộ rồi?”

“Ta đã đọc được sáu bộ rồi, còn bộ Úy Liễu Tử đã bị cháy mất nên ta chưa kịp đọc, cũng không kiếm được đâu ra nữa.”

Phong nhìn cuốn sách dày cộp trên tay Ngũ Lão mà nổi ra da gà, nhìn sách này đã thế thì những cuốn kia chắc cũng không mỏng manh,để đọc hiểu được loại sách này đâu phải dễ dàng gì. Vậy mà Ngũ Lão đã đọc được hết sáu cuốn sách binh pháp này, hiển nhiên anh ta không phải tầm thường. Nếu bắt hắn đọc thì chắc chẳng cầm cự nổi mấy chục trang sách, trong thâm tâm Phong bỗng thấy khâm phục người anh kết nghĩa bội phần.

Ngũ Lão thấy Phong chợt im bặt, mắt hắn nhìn anh có gì đó tỏ rõ sự ngưỡng mộ khiến anh hơi thẹn lòng.

“Phải rồi! Mà anh đọc binh thư làm gì vậy?” Phong hỏi.

“Mấy năm gần đây, ta nghe nói bọn người phương Bắc luôn có ý muốn xâm chiếm lãnh thổ nước ta. Chiến tranh giữa ta và họ tất yếu sẽ xảy ra trong nay mai.”

“Chính vì thế nên anh muốn đầu quân giúp đất nước?” Dù không nói nhưng Phong cũng hiểu những chuẩn bị của Ngũ Lão chính vì điều này.

“Phải! Thân một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, khi đất nước lâm nguy ta không thể bỏ mặc.” Ngũ Lão quả quyết, trong giọng nói cũng thể hiện hào khí anh hùng.

Phong nhìn ra trong ánh mắt của Ngũ Lão hiện rõ một ngọn lửa rực cháy, ngọn lửa của tuổi trẻ, của tinh thần dân tộc bất khuất. Trong lòng hắn ngay lúc này đây cũng như được truyền một tinh thần yêu nước mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trời về chiều, sau khi luyện võ xong Phong cáo từ để về nhà. Trên đường về đi ngang qua bờ đê hắn thấy có ông cụ tóc bạc trắng vác túi đồ gì đó đang đi thì ngã quật xuống đường, hắn vội chạy tới đỡ ông lão dậy. Ông cụ nhìn hắn, ánh mắt thiện ý, khẽ nói:

“Chàng trai, cậu thật tốt bụng.”

“À, không có gì.” Phong nhìn lão mang vác nặng nề mà tội nghiệp nên hắn có ý muốn giúp luôn. “Nếu cụ không ngại thì để cháu vác giúp cụ túi đồ.”

Ông cụ gật gật đầu đưa cho hắn túi đồ, lúc hắn đưa tay ra đỡ thì phần tay áo bị kéo lên để lộ ra chiếc vòng ngọc trên cổ tay hắn. Vốn là người làm đồ mỹ nghệ nên vừa nhìn là cụ biết ngay, đồ vật đó không phải tầm thường.

“Chiếc vòng này…” Ông cụ nói, tay chỉ vào chiếc vòng.

Phong nhìn theo mắt cụ, hắn biết ngay ý ông cụ hỏi là gì, hắn liền đáp.

“À, đó là một món quà từ một người lạ mặt tặng cháu.”

Nhắc tới chiếc vòng này, Phong sực nhớ ra một chi tiết vô cùng kỳ lạ, lạ đến mức có thể nó cũng liên quan tới chuyến du hành vượt thời gian này. Hắn nhớ, đó là vào đầu năm 2014 khi hắn cùng Vy tới chùa Yên Tử tham quan và lễ bái. Lúc lên đến chùa Hoa Yên, hắn đứng bên ngoài ngắm cảnh chờ Vy vào cúng bái cầu phúc cho cả năm. Bầu trời đột nhiên nổi trận gió, mây đen kéo đến âm u tưởng chừng sắp có bão, hắn tính đi tìm một chỗ trú mưa nhưng đến khi quay đầu lại thì chẳng một ai, không gian yên tĩnh lạ thường. Bất ngờ, một vị sư ẩn hiện trong đám sương mờ đi đến trước mặt hắn, hắn định hỏi thì vị sư kia đã cất tiếng trước.

“Hãy cứu lấy công chúa, hãy cứu lấy công chúa.”

Giọng nói vị sư già vang vọng trong đầu hắn hư hư thực thực khiến hắn bất giác đứng yên như pho tượng đá, sư cụ cầm lấy tay hắn, đặt vào lòng bàn tay một chiếc vòng hạt đen bóng chẳng nói chẳng rằng chỉ trong chớp mắt vị sư kia đã biến mất. Trận gió ngừng hẳn, mây đen kéo đi nhanh chóng trả lại bầu trời xanh trong. Phong tỉnh người khi nghe được giọng nói quen thuộc bên tai của Vy:

“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?”

Hắn giật mình, ngơ ngác nhìn Vy rồi lại nhìn mọi thứ xung quanh vẫn y như cũ. Dòng người đông đúc náo nhiệt như chưa từng xảy ra điều gì, có chăng đó chỉ là ảo giác của riêng hắn. Phong nghĩ vậy nhưng rồi hắn phát hiện trên cổ tay hắn đang đeo một chiếc vòng đen bóng nhoáng, chiếc vòng này chính là minh chứng sự việc vừa rồi không phải là ảo giác. Sau đó, hắn có nhiều lần tìm cách tháo vòng ra nhưng đều vô ích, nó giống như có ma lực gì đó không thể cắt đứt.

Trở về thời điểm hiện tại, ông cụ thấy hắn không nói gì, đôi mắt vô hồn nhìn chiếc vòng thì kỳ lạ hỏi:

“Cậu bị sao vậy?”

“À, dạ không có gì. Cụ biết chiếc vòng này à?”

“Có thể đưa ta xem một chút không?”

Phong không ngần ngại, đưa cổ tay lên cho ông cụ xem xét. Ộng cụ nheo mắt nhìn kỹ một lượt rồi nói:

“Loại vòng được chế tạo tinh xảo này rất quý hiếm, nếu ta nhớ không lầm thì chỉ có vài người tay nghề cao mới có thể làm được nó.”

Phong gật gù, nếu quả thực chiếc vòng này có liên quan tới số phận của hắn thì hắn có thể tìm được cách về nhà rồi. Và có khả năng người chế tạo ra nó sẽ cho hắn lời giải đáp thỏa đáng. Không thể chờ ông cụ nói tiếp, Phong nôn nóng hỏi:

“Ông có biết những người đó là ai không?”

“Hừm, để ta nghĩ xem.” Ông cụ khẽ đưa tay lên vuốt chòm râu, suy nghĩ một hồi. “Những người có tay nghề cao mà ta biết thì đều không còn.”

Nghe tới vậy, nét mặt Phong lộ rõ vẻ thất vọng nặng nề. Ông cụ nhìn hắn chán nản, khẽ lắc đầu rồi chợt “a” một tiếng.

“Vẫn còn một người, người này họ Bùi tên An, người làng Đào Động ở xã An Lễ, phủ lộ Long Hưng.”

“Cám ơn cụ.”

Phong cười mừng, hắn không ngờ cuộc gặp gỡ này lại có ích đối với cuộc đời hắn như thế. Mặc dù chưa chắc chắn được điều gì nhưng hắn sẽ cố gắng đi tìm hiểu một chuyến, có hy vọng vẫn hơn. Hắn giúp ông cụ vác đồ về nhà rồi cáo biệt, khi trở về nhà thấy nét mặt tươi vui của hắn, ông Nghiêm thấy lạ liền hỏi chuyện. Hắn không ngần ngại mà kể cho ông nghe cuộc gặp gỡ khi nãy, hắn nói hắn sắp có cơ hội về nhà rồi. Ông Nghiêm mừng cho hắn nhưng cũng lại thấy buồn, bởi hắn sắp phải đi chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Ba ngày sau, Phong đóng gói hành lý, chủ yếu là bộ quần áo lúc hắn tới đây cùng vài đồ lương khô và chút tiền lộ phí hắn dành dụm được suốt mấy tháng qua, khi hoàn tất mọi thứ hắn bước ra ngoài cửa nơi ông Nghiêm vẫn ngồi lẳng lặng trên chõng tre, đôi mắt mờ đục nhìn ra mặt sông êm đềm.

“Thầy, con đi đây. Có thể sẽ không trở lại nữa, hy vọng thầy giữ gìn sức khỏe. Công ơn của thầy suốt đời này con luôn ghi nhớ.”

Phong nói, khóe mắt hắn cay cay xúc động. Hắn cúi người, quỳ xuống lạy ông Nghiêm ba lạy xem như thay lời cảm tạ ông chăm sóc suốt thời gian qua. Ông Nghiêm khẽ gật đầu, ông ân cần đỡ hắn dậy và nói.

“Nếu… ta nói là nếu, nếu con không thể đạt được mục đích của chuyến đi này thì hãy quay lại đây. Nơi này luôn chào đón con.”

Ông Nghiêm nắm chặt tay hắn, khẽ gật nhẹ đầu dặn dò như một người cha. Dù ông đang cười nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là không đành lòng.

Phong ra đi, trước khi đi hắn ghé qua nhà Ngũ Lão để chào từ biệt thì đúng lúc anh ta cũng khập khiễng từ trong nhà bước ra, trên vai khoác tay nải giống như sắp đi đâu đó. Khi gặp Phong ở ngoài cửa, anh có chút ngạc nhiên.

“Ồ, ta đang định đi tìm cậu đây.”

“Đại ca, anh… anh định đi đâu hả?”

“Ừ! Ta sắp phải lên kinh một chuyến dài ngày, có lẽ sẽ ít về nên đang tính sang nhà cậu để từ biệt.” Ngũ Lão đáp.

“Anh lên kinh? Chẳng nhẽ anh đã đầu quân?” Phong hỏi.

“Ta giờ đã thành môn khách của Hưng Đạo đại vương nên phải lên kinh gặp ngài và gia nhập quân.”

Nhắc tới Hưng Đạo vương, một người anh hùng lừng lẫy vang danh đến ngàn đời sau hắn chợt thấy tiếc khi đã tới đây rồi mà chưa được diện kiến ngài. Có điều khiến hắn còn ngạc nhiên hơn về người anh kết nghĩa của mình, hắn tự nhủ mình thật ngu dốt khi không nhận ra. Phạm Ngũ Lão, người làng Phù Ủng, vị tướng quân tài ba dưới trướng của Hưng Đạo vương chẳng phải là người đang đứng trước mặt hắn sao? Phong chợt mỉm cười, nếu có thể trở về thì hắn cũng không hối tiếc vì chí ít hắn cũng đã gặp được thần tượng một thời của hắn hồi học trung học, thậm chí còn trở thành anh em kết nghĩa.

“Ra vậy, chúc mừng anh. Cuối cùng anh cũng có cơ hội thực hiện hoài bão của mình.” Phong cung tay làm cử chỉ chúc mừng, khi hắn nhìn xuống chân khập khiễng của đại ca thì kinh ngạc hỏi. “Chân anh bị sao thế này?”

“À, không sao chỉ là vết thương ngoài ra thôi.” Ngũ Lão lúc này nhận ra bộ dạng hắn bây giờ cũng giống mình, anh liền hỏi. “Có phải cậu định đi đâu?”

“À, vâng. Tôi tới đây là để từ biệt anh. Nếu thành công, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”

Nghe thấy nói sẽ không bao giờ gặp nhau nữa khiến Ngũ Lão càng ngạc nhiên hơn, chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến vậy ư? Ngũ Lão mở to mắt nhìn Phong, anh nói:

“Cậu nói gì mà nghiêm trọng vậy? Sao lại không bao giờ gặp nhau nữa, lẽ nào cậu sẽ đến một nơi rất xa?”

“Vâng, đúng là như vậy.”

Phong trả lời ngắn gọn lại không rõ ràng khiến Ngũ Lão càng khó hiểu nhưng anh cũng biết được ý hắn đã không muốn nói thì anh còn tìm hiểu để làm gì, vậy nên anh chỉ gật gù mà đáp:

“Ừ, có lẽ cậu cũng có ước mơ, hoài bão của riêng mình. Ta chỉ có thể chúc cậu đi đường thượng lộ bình an, nhớ giữ gìn sức khỏe và phải nhớ luôn hướng về Đại Việt.”

“Đại ca, anh cũng phải bảo trọng. Tôi tin chắc một ngày nào đó anh sẽ trở thành một vị anh hùng của dân tộc, lưu danh sử sách cho mãi đời sau.”

Nói xong, hai người đều cúi đầu từ biệt rồi mỗi người một hướng mà đi. Ngũ Lão mang theo chí hướng của tuổi trẻ lên kinh thành để rèn luyện, còn Phong thì đem theo niềm tin mong manh rằng người làm ra chiếc vòng này sẽ cho hắn biết cách tìm đường để về nhà nhưng sự đời không phải luôn thuận theo ý mình.

____________

Thông tin thêm: Phạm Ngũ Lão (1255–1320) là tướng nhà Trần trong lịch sử Việt Nam. Ông là người làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, Hải Dương (nay thuộc huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên, Việt Nam). Theo sách Tông phả kỷ yếu tân biên của Phạm Côn Sơn dẫn gia phả họ Phạm, ông là cháu 8 đời của tướng Phạm Hạp thời nhà Đinh. Vũ trung tùy bút có kể lại chuyện Phạm Ngũ Lão ra mắt Trần Hưng Đạo đại ý như sau: Hưng Đạo Vương cùng tuỳ tùng đi ngang qua Đường Hào thấy Phạm Ngũ Lão ngồi bên vệ đường đang đan sọt. Quân lính kéo đến, dẹp lối đi. Phạm Ngũ Lão vẫn ngồi thản nhiên, như không để ý đến ai cả. Quân lính cầm giáo đâm vào đùi chảy máu mà ông vẫn không nhúc nhích, thấy vậy Vương dừng lại hỏi, bấy giờ Phạm Ngũ Lão mới trả lời rằng đang nghĩ một câu trong binh thư nên không để ý. Biết người có tài, Trần Hưng Đạo cho ông ngồi cùng kiệu đưa về kinh sư. Từ đó Phạm Ngũ Lão trở thành môn khách của Trần Hưng Đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro