Mở đầu:​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm. Cả thành phố đang chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lác đác đâu đó trong cái nơi xa hoa này có những con người không ngủ. Họ phải làm việc ca đêm hoặc đơn giản họ là những người trẻ thích sống về đêm.

Phong ngồi trong góc của một quán rượu nhỏ, nốc từng chai rượu uống ừng ực như uống nước lã. Hắn đang buồn, chán nản, và chỉ có thứ nước cay nồng này mới giúp hắn quên đi mọi thứ trong đầu ngay lúc này. Suốt mấy ngày qua, hắn làm nhân chứng cho một vụ kiện nghiêm trọng và cuối cùng vụ kiện cũng đi đến hồi kết với bản án chín năm tù cho thủ phạm. Tuy vậy, cái nỗi đau mất mát kia làm sao có thể nguôi ngoai, người chết thì đã chết chẳng thể nào sống lại được.

Đã hai giờ sáng. Quán hôm nay khách thưa dần, ông chủ phải đóng cửa sớm hơn. Phong loạng choạng bước ra khỏi quán rượu đi về phía trước, nơi mà thậm chí hắn cũng rõ, chỉ là muốn đi và cứ đi. Con đường vắng lặng, bóng hắn lặng lẽ in dưới ánh đèn cao áp xiêu xiêu vẹo vẹo. Dừng lại, trước mắt là cây cầu, nơi minh chứng cho mối tình đầu của hắn, hắn thấy nhớ người con gái ấy. Người mà hắn từng yêu thương nhất, chỉ tiếc là có duyên không phận.

Gió từ đâu lùa qua mát lạnh, hắn chợt thấy nôn nao. Trong lồng ngực như có thứ gì đó đang cuộn trào muốn thoát ra ngoài. Hắn tựa người vào thành cầu, đầu cúi xuống mà nôn thốc nôn tháo những gì trong bụng ra. Hắn vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ cảm thấy đau hơn, đau ở trong tim.

Phía sau, có hai người đàn ông ẩn hiện từ trong bóng tối bước ra, cả hai đều đội mũ len che kín đầu nên chẳng biết đó là ai. Trong đêm tối, hai người đàn ông đó khẽ nhếch mép cười, một điệu cười gian tà. Một gã dùng cánh tay to khỏe của mình đập vào gáy Phong một cái khiến hắn bất tỉnh, sau đó gã cùng kẻ còn lại đỡ hắn lên và quăng hắn qua thành cầu. Dưới chân cầu, nước chảy ào ào do dư âm của cơn bão sáng nay. Thật khó có ai sống nổi.

Trên cầu, bóng hai gã đàn ông nhìn theo mặt nước một hồi. Một gã rút điện thoại ra, dò đến số cần gọi. Sau vài tiếng tút, đầu giây bên kia trả lời, gã mới nói:

“Đại ca! Bọn em đã trả thù cho thằng Tín rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro