Sabo x Nami( Hai Chuyến Tàu Ngược) q2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm dao thừa ấy Nami đã tặng tôi một con búp bê bé xíu mặt bộ Kimono màu trắng đệm những lá phong đỏ. Giọng cô ấy yếu ớt chìm pháo hoa đêm gia thừa, tôi thực sự mông bác sĩ  thực hiện được nguyện vọng của mình bỏ vào trông con búp bê ấy. Lần đầu cô ấy gọi tôi là bác sĩ. Chứ không phải là Sabo và lần đầu tiên cô ấy chấp nhận tôi câu xin cô ấy chấp nhận hóa trị liệu. Đó cũng là lần đầu tiên có người tặng cho tôi con búp bê cầu ước.

Dòng hồi ức chạy ngang qua đầu tôi chợt đức vục. Ước nguyện! Ước nguyện của Nami, lập tức như có một luồng điện chạy thẳng qua người tôi khiến người tôi rung lên, chẳng nghĩ đến giây thứ hai tôi lập tức gọi điện đến hảng hàng không, đặc một vé sốm nhức để có thể  đến Okinawa. Phải tôi đã nhớ ra có lần tôi tim thuốc cho Nami cô ấy có nhắc lẩm bẩm khi đang rơi vào giấc ngủ. Trước khi chết! Tôi nhất định sẽ đến Okinawa ngắm biển.

Chiến tàu sình xịt lăng bánh đưa tôi về phía biển, chẳng biết đích xuống sẽ ở đâu, có gì đó trong tôi thúc giục tôi tiếng về phía trước, biển Okinawa Nami và thần chết vẫn lần vần đâu đó giữa trời xanh nắng thu.

_Bác sĩ! Anh thích vận lý chứ?

_Hồi đi học thì bắt buộc phải học. Nhưng giờ tôi chỉ nhớ phương thức thực tiễn duy nhất, mà môn này dậy cho tôi. Đó là không được thò ngón tay vào ổ điện. Hết!

Nami bật cười gấp quyển sách trên tay lại.

_Còn tôi thì ám ảnh với đề tài, cho hai vận tóc con tàu chạy ngược chiều cùng đi trên một đường dây độ dài nhức định. Hãy tín thời điểm mà con tàu đó đâm vào nhau.

_Không lẽ! Nghành đường sắt nước cô lại tệ đến thế. Nếu là ở Nhật thì!

_Chỉ là giả sử thôi mà. Cô khoắt tay_Những sau đấy thì sao?

_Cái gì? Tôi giựt mình ngơ ngác với những câu hỏi ngẩn ngơ của cô gái.

_Nếu hai con tàu đi trên một đường giây không sớm thì muộn chúng cũng sẽ gặp nhau. Nhưng nếu hai con tàu đi trên hai đường giây song song thì cùng lắm cũng chỉ lướt qua nhau. Giã sữ anh ngôi chiến tàu xui còn tôi ngồi chiến tàu ngược ở đường giây song song. Trong chưa đầy một giây ngắn ngủi lướt qua nhau phần trăm  chúng ta nhìn thấy người còn lại là bau nhiêu? Còn nhìn thấy rồi thì làm sao? Chúng ta chỉ là lướt qua nhau trên đường thẳng song song.

Cảnh vật vẩn vùng vụt trôi về phía sau, nhanh đến nỗi hư ảnh này tròng lên hư ảnh kia rồi tan biến trông đấy mắt. Tôi và Nami đúng như cô tưởng tượng là hai lữ khách trên hai con tàu song song. Gần hai năm qua số phận gắn kết tôi với cô ấy một cách lạ lùng, cô ấy là mối bận tâm của tôi, tôi là hy vọng của cô ấy. Vì chúng tôi là bác sĩ và bệnh nhân, chúng tôi cứ song song tồn tại cạnh cuộc sống của nhau như thế. Cho đến khi con tàu của tôi lướt qua con tàu chở cô ấy, vì tôi sẽ sống tiếp còn chạm đỗ của cô ấy là bến đỗ tử thần. Mà bên đó đã rất gần rất gần rồi. Phần trăm tôi nếu giữ tính mạng cô ấy thêm một thời gian nữa là bao nhiêu? Từng chút một con tàu vẫn ầm ĩ đưa tôi về phía biến.

Chưa bao giờ tôi đi một chiến đi vô định như thế này, nhưng chưa bao giờ niềm tin trong tôi lại lớn như vậy. Có gì mách bảo tôi rằng là người con gái tôi đang tìm đang ở rất gần phí trước trên bờ biển biết xanh quyền quanh  mặt đại dương sâu thẳm mắt lạnh của Okinawa này. Dù chỉ là đi lướt qua nhau nhưng trong chúng ta nhìn thấy nhau từ hai con tàu song song ấy cuộc sống đã cố nói rằng chúng ta có duyên gặp mặt, không phải vậy sao? Cô đã hứa sinh nhật năm sao sẽ cùng tôi đón sinh cùng những chiếc bánh thật ngon trong ngày ấy và những chiếc lá bản mà cả hai đi tìm vào ngày sinh nhật của tôi năm đó. Con búp bê Momizi mà cô tặng tôi vào ngày đầu năm mới mãnh giấy viết ước nguyện tôi vẫ để trắng.

Tôi phải tìm Nami cùng cô thực hiện ước nguyện của cô, cùng cô song hành với vai trò là bác sĩ cho đến khi con tàu của cô cạn sạch nguyên liệu. Và dừng bước đến lúc tôi mới có thể bềnh tâm mà tiến về phía trước. Một mình nhưng không hối hận tôi vẫn nhớ trong ánh chiều ngày hôm đó nhộm đỏ những tán lá rực rỡ phủ đầy ngọn đồi Okinawa tôi đã trả lời Nami rằng.

_Như vậy thì sao đó nếu chúng ta đi ngược chiều. Tôi sẽ quay ngược đòn tàu lại để đũi theo đòn tàu của cô. Nếu chúng ta cùng chiều thì tôi sẽ duy trì vận tóc ngang bằng vận tóc đoàn tàu của cô. Nếu làm vậy ích nhất chúng ta sẽ song song tiến về phía trước có phải không?

Biển của Okinawa khi tôi tìm thấy Nami cô ấy đang một đứng về phía biển. Mái tóc dài màu hoàn hôn ánh lên đỏ rực sen lẩn chúc vàng rực rỡ như trời xanh thẩm và biển cũng xanh thẩm của Okinawa như một đóm lửa mong manh giữa muôn trùng mây và sống. Tôi chỉ là đơn giản lên một chiến tàu đơn giản là đi thẳng đến bờ biển gần nhất chỉ là làm theo trực giác mà không có chúc manh mối, nhưng tôi đã tìm thấy cô ấy cho dù phần trăm có ích đến đâu. Tôi vẫn tìm thấy cô ấy một cách nhanh chóng đến tôi cũng phải bất ngờ nhưng cô ấy thì hoàn toàn bình thản.

_Sabo này anh biết không? Giọng cô ấy tan vào gió biển _Tôi từng có một người chị gái đúng hơn là từng có, chị ấy từng là người thân duy nhất của tôi cho đến một cơn bão biển lấy đi chị ấy.

_Tôi...tôi rất tiếc!

Nami ngã người ra sao chóng tay lên các mắt nhìn lên bầu trời xa xâm. Cô ấy mỉm cười nhưng nước mắt vẩn thi nhau rơi xuống.

_Là tôi sai khi đồng ý để chị ra khơi làm ngư dân. Con tàu mất tích ngoài khơi mà mãi vẫn không có chúc tin tức của chị ấy. Nhưng tôi vẫn tin ở đâu có ngoài đại dương chị ấy vẫn đợi tôi, tôi từng kể với chị ấy là biển ở Okinawa rất đẹp và chúng tôi từng hứa sẽ sang đây ngấm biển Okinawa một lần. Nhưng chị ấy mất tích rồi mất tích trên biển vậy mà tôi vẫn cô chấp tin ở đâu đó trên biển cả bao la rộng lớn kết nói với nhau. Và biết đâu một ngày nào đó một bờ biển nào đó một con tàu bỗng nhiên xuất hiện, nụ cười của chị ấy ấm áp dưới nắng, bác sĩ anh có tin vào điều kỳ diệu ấy không? Và tôi còn  đủ thời gian không?

Nước mắt tôi lúc nào ước hai hàng không hay, tôi vòng tay kéo Nami gục vào vai mình cơ thể của cô ấy rung rung mái tóc dài màu hoàn hôn rung rung có thứ chất lòng mặn chát thấm vào vai tôi nóng hổi. Sao khi cô theo tôi về chung tôi bát đầu hóa trị liệu. Gần hai năm sau bất chấp cố gắng của cả hai bất chấp hóa trị liệu Nami qua đời. Cô ấy mất khi những tán cây khắp ngọn Otawa bắt đầu rụng lá, là bác sĩ trị liệu của cô ấy tôi không bất ngờ về điều này, nhưng không hiểu sau tôi cảm thấy mình đau đến ngẹn thở. Cô ấy ung thư phổi trước khi chết cô ấy có một cơn đau kinh khủng. Không có Ôsi không thể hích thở cảm giác như những tế bào bị thiêu cháy. Vậy mà khi tôi bật khóc nắm trặc tay cô ấy cầu xin số phận cô lại múp mấy môi ra hiệu.

_Sabo đừng khóc!

Mỗi khi bệnh nhân lên cơn đau ung thư bác sĩ của họ sẽ hỏi?

_Bạn đang đau ở mức độ mấy?

1 đến 10 số càng lớn thì cơn đau càng giữ dội. Tôi từng thấy cả người cô ấy tím tái không thở được, cả người quần quật trong cơn đau, nhưng  khi tôi hỏi con số chưa bao giờ lớn hơn 6 tôi từng tưởng tượng không biết con số 10 cơn đau khủng khiếp đến mức nào. Tôi giờ không thắt mắt thêm nữa vì mội thứ quá rõ ràng. Phải kể từ lúc cô ấy ngừng thở kể từ lúc cô ấy không còn nắm lấy bàn tay tôi nữa. Nỗi đau mơ hồ lang đến từng ngóc ngách ở cơ thể khiến tôi tê dại, từng cơn khó thở khiến tim quặng thắt.
Phải tôi đã mất Nami vào tay Thần Chết ngọn Okinawa so với ngày thu nắng đẹp mà tôi gặp Nami lần đầu trong sơ xác hẳn, mỗi cơn gió nhỏ vô tình tặc qua cũng khiến những chiếc lá đỏ lá vàng rơi rã tả  chúng làm tôi nhớ đến mau tóc của Nami rụng rời mỗi ngày trên xàng nhà bệnh viện. Tôi ngồi một mình dưới táng cây chúng tôi gặp mặt,  với con búp bê Momizi mặt bộ Kimono màu trắng tôi câm trên tay nước mắt rơi xuông không thể nào cầm lại được.

Tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hôi đốt con búp bê này trước đền thờ, bởi từ ngày đầu tiên tôi đã ước nguyện cho cô được sống, tôi đã biết nó là vô vọng nước mắt vẩn rơi lã tả nó thắm ước gương mặt con búp bê trên tay. Phía trên cau dưới bầu trời xanh ngán, nhũng án mây trắng bồng bềnh,  những ngọn gió lướt qua những tảng cây ngân hạnh, ngân nga lời thì thầm tha thiết giữa không trung.

_Sabo đừng khóc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harem