Sabo x Nami ( Hai Chuyến Tàu Ngược) p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai con tàu chạy trên hai đường dây song song thì dù xui hay ngược chiều chúc cũng chỉ lướt qua nhau trong dây lát. Có những con người cũng lướt qua cuối nhau như vậy, bởi vì duyên phận không cho phép họ cạnh nhau lâu hơn.

::

Người bảo với tôi rằng cô gái ấy đã biết mất, tôi vội vã tới phòng cô. Niệm chăng xếp gọn gàng, tủ quần áo vẫn chứa đầy đồ, trong góc phòng chiếc máy phát nhạc cũ mèm nhẹ nhàng phát bài chúng tôi từng nghe, từng tiếng vang ngọt ngào lời âm hưởng chết chóc những nốt nhạc bám lấy trí não tôi. Nhưng cô gái ấy đã biến mất như bóc hơi khỏi mặt đất, như một ảo ảnh tang vào không khí biến mất ngay trong cầm tay tôi mà tôi không hề hay biết.

Cô gái ấy là bệnh nhân của tôi, cô ấy người Thụy Điển vô cùng lạ lùng và vô cùng đặc biệt. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi gặp cô tôi chuyển công tác từ Tokyo về cái bệnh viện nghèo nàn hẻo lánh thuộc miền đông Kyoto này, để chạy chốn một vết thương lòng ,lúc ấy đang là giữ thu khắm ngọn Otawa phủ một màu đỏ rực của lá phong, gió thổi qua những vòng lá đỏ chấy rãi đầy những chiếc lá đỏ xuống sân bệnh viện, tìm mãi tôi mới thấy cô đang ngồi dưới dồng chiếc lá đỏ áo len màu cam phát ngoài bộ xộc sanh rộng thùng thình, tay cầm cuốn biên ký Chim Vặn Dây Cót của Naruki Morakami khi tôi tới gần cô ngước lên nhìn tôi, cái nhìn thờ ơ nhưng lấp đầy những tia sáng thông thường ẩn giấu sau bèn tóc cam đang nhòe ánh lên sắc vàng nhàng nhạt với nắng.

Máy tóc cô ấy thật đẹp màu cam ánh vàng như gợi nhớ mùa thua nơi đây. Khi những tán cây bắt đầu chuyển màu lá. Tôi bỗng thấy tiếc nuối kinh khủng khi nghĩ một ngày nào đó chúng sẽ chẳng còn một khi cô ấy dược hóa trị liệu, mà có khi là nguyên nhân cô ấy từ chối hóa trị liệu chăng, thật vớ vẩn! Tôi cười thầm trí tưởng tượng ngu ngốc của mình, đánh đổi mạng sống chỉ vì mái tóc đừng có suy nghĩ linh tinh.

_Chào cô tôi là Sabo. Từ nay tôi sẽ trực tiếp phụ trách tình hình sức khỏe của cô.

Tôi đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, trông lúc nở nụ cười giới thiệu, và thầm ngạc trên không biết tại sao bàn tay cô lại có thể ấm áp và mềm mại đến vậy. Cho dù chỉ phát hờ một chiếc áo len mỏng mà ngồi ngoài trời như thế này trời tuyết thu se lạnh vùng núi này cả tiếng đồng hồ như thế. Một nụ cười đẹp đẽ bừng lên trên khuôn mặt sanh xao.

_Chào anh. Bác sĩ tên anh là Sabo à.

Cô quay người một chút nhìn lên những chiếc lá phong, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi ngón tay cuốn lọn tóc buôn lơi trước ngực và nó cung khiến tôi thấy nhớ về những ánh đỏ rực của những chiếc lá phong nơi này.

_Tôi tên Nami!  Anh cứ gọi tôi là Nami nhé.

Tôi bất chợt không kìm được ý nghĩ muốn nhìn thật rõ người con gái trước mặt mình, tóc cô dài ngan xuống bờ vai mãnh mai đôi mắt u huyền, nụ cười nữa dịu dàng nữa tinh nghịch cơ thể nhỏ nhắn lộm thộm trong bộ đồ bệnh viện. Bệnh án ghi cô mới 24 tuổi quá trẻ để đối mặt với căng bệnh ung thư phổi mà cô đang gánh chịu quá trẻ để đối đầu với tử thần. Bàn tay người con gái vẫn mềm mại ấp nóng nầm giữ bàn tay tôi, tôi đã nhận ra mình quên buôn tay người con gái ấy. Nami vốn là một họa sĩ đơn sắc cô rất thích vẻ nhưng vì căng bệnh cô đang mang mà cô đành bỏ ước mơ của mình.

Tôi đã nhận ra rằng cũng nhờ Nami mà cuộc chạy trốn của tôi lần này không trở nên buồn tẻ. Cô chư đấy những thú vị bất ngờ mà bạn không bao giờ hình được, giống như một bài toán nan giải càng khó giải thì càng lôi cuốn tâm trí con người, sau 24 giờ khi cột cảnh sát thông báo cô mất tích tôi ngồi trong phòng với 4 bức tường với những bài nhạc chúng tôi từng nghe, lục lọi những ký ức kỳ lạ giữa tôi và cô gái ấy trong hàng trăm con người ở bệnh viện bé nhỏ này Nami hình như chỉ nói chuyện với tôi nếu có chúc manh mối gì thì chỉ tôi là nắm giữ nó nhắm mắt tôi tự nhũ với bản thân mình.

_Nhớ lại hãy nhớ lại đi. Cô không gọi tôi là bác sĩ như bao bệnh nhân khác, thay vào đó cô gọi thẳng tên tôi như là một một người bạn.

_Anh có biết không Sabo cuộc đời người ta y như là Mặt Trời vậy, bình minh là lúc ta sinh ra còn hoàn hôn là lúc ta lìa cõi đời này. Nhưng ích nhất khi ta còn sống ta đã làm được gì cho cuộc đời. Còn khoản thời gian khi ta tồn tại y như là cuốn phim chiếu nhiều tập ấy, còn ta là diễn viên chính của bộ phim đó ta bắt buộc phải diễn tròn vai diễn của mình niếu không thì sẽ làm bộ phim sẽ mất giá trị của nó.

Tôi hơi ngạc nhiên với những cô nói, tuy không biết rõ quá khứ của cô nhưng tôi chắc chắn cuộc sống của cô trước kia sẽ rất thú vị.

_Đó đó là suy nghĩ của cô sao?

_Có lẽ vậy! Cuộc trò truyện không đầu không đuôi của tôi và cô thường sảy ra như thế, cung trông những ngày thu xe lạnh sắc đỏ vàng ấy cô đem đến cho tôi một chiến khằng len do cô tự làm xem như món quà sinh nhật. Nụ cười khiến đôi mắt công công như vần trăng lưỡi liềm.

_Thế nào bất ngờ chưa? Là tôi tự làm đó ngày xưa tôi có vài lần bọn đang len nên giờ tiện thế tặng anh đó bác sĩ đẹp trai.

Tôi nhận chiếc khăn lòng chua xót khó tả. Trước khi tôi đến cô ấy đã đây điều trị cô ấy đã phải ở cái nơi buồn tẻ này đến tận năm thứ 3 rồi và thần chết đang chật chờ trông những cơn đau dầy xé của căng bệnh ung thư, ngày này qua ngày khác ngấm ngầm từng cơ thể mãnh mai tôi chưa từng thấy từng thấy người thân nào đến thăm cô cả. Cô lẻ loi cô độc và một đối đầu với tử thần.

Trong ngày đầu năm mới tôi không về Tokyo đón Tết cùng gia đình mà ở lại đây đón Tết với Nami bệnh của cô càng ngày càng nặng những cơn ho thỉnh thoảng, nhưng vết máu tươi ước áp trên bàn tay cô mỉm cười yếu ớt.

_Bác sĩ yên tâm chỉ 3 ngày thôi mà. Anh cứ về đi.

_Tôi là bác sĩ phụ trách cô mà!
Kỳ thật đây chỉ là lý do tôi bịa ra tôi muốn ở lại cùng cô. Tôi không thể tưởng tượng nỗi cô phải đối mặt như thế nào trong những ngày đầu năm như thế nào trong 3 năm giữa bốn bức tường trắng áp hơi thuốc xác trùng và khác sinh liều cao. Không người thân thập chí nhạc mừng năm mới cũng là bài cô từng nghe bài ( Thần Chết Và Thiếu nữ) chiếc đĩa cổ điển trên bàng cứ quay. Tôi cũng không tưởng tượng được về Tokyo tôi sẽ ra sao tôi sẽ đối mặt với người con gái tôi yêu như thế nào. Người con gái đã phản bội tình yêu của tôi trong khi một tháng nữa là chúng tôi sẽ đám cưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harem