Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Seok Jim chỉ mỉm cười tiếp tục công tác, một nam tiếp viên hàng không bên cạnh trả lời dùm: "Bác gái, đây là tiếp viên trưởng trẻ tuổi nhất của chúng con, cậu ấy nghe nói chuyến bay lần này có đoàn hành khách người lớn tuổi, ngay lập tức liền đến đưa cơm hộp cho mọi người. Chính cậu ấy cũng còn chưa ăn cơm đây, đặc biệt là cậu ấy còn đang bị thương ở chân."

Các bác chung quanh vừa nghe, liền bắt đầu quan tâm tới vết thương của Kim Seok Jin, một bên khen một bên hỏi thăm. Kim Seok Jin bất đắc dĩ nhìn nam tiếp viên hàng không vừa trả lời hộ, cười nói không có gì.

Nam Joon cúi đầu nhìn, cũng đã hơn 9 giờ tối. Anh đứng dậy đi về phía sau Kim Seok Jin, kéo kéo áo của Jin, sau khi Jin quay lại bắt gặp anh thì có hơi kinh ngạc, Nam Joon cười nhét thứ trong tay vào tay Jin. Jin cúi đầu nhìn, là hai viên kẹo.

"Đừng sợ mập, giờ này mà còn chưa ăn cơm, cẩn thận hạ đường huyết."

"Cảm ơn." Kim Seok Jin cười trả lời, ánh mắt lần đầu tiên có một chút nhiệt độ.

"Vết thương ở chân của em thế nào?"

"Không có gì đáng ngại, mới vừa rồi còn chưa kịp cám ơn anh."

"Đừng khách sáo. Cũng do mấy người đó quá đáng, tôi chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Không có bị 'vẻ ngoài hùng hổ' của tôi dọa sợ chứ?"

Kim Seok Jin bị chọc cười. Nam Joon thấy Jin nở nụ cười, cũng tự nhiên cười theo. Nam Joon phát hiện mình rất thích nụ cười của Jin, rất ôn nhu, thật giống lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, khiến lòng người rung động.

"Em trở lại còn có đồ ăn không? Chỗ tôi còn có 2 hộp mì, nhìn vị mỹ nam bên cạnh hẳn cũng chỉ lo làm việc, chưa kịp ăn cơm đi! Không ngại thì cùng ăn, thuận tiện cũng nghỉ ngơi một chút."

Nam tiếp viên hàng không bên cạnh vừa nghe hai mắt đều sáng lên, cậu đã đói bụng nửa ngày rồi! Thế nhưng đang theo chân Kim Seok Jin, nên lại không dám nói gì. Cậu kỳ thực có chút sợ Kim Seok Jin, bởi vì Jin luôn mang dáng vẻ rất lạnh lùng. Nam Joon nói hợp tâm ý cậu, thời gian này đoán chừng đã sớm không còn cơm. Cho dù có, cũng không kịp trở lại ăn.

Kim Seok Jin cũng không từ chối nữa, Jin thực sự đói bụng. Đối mặt với công tác cường độ cao, vừa nãy cũng cảm thấy chân như nhũn ra, hai mắt có chút tối lại, đặc biệt là bàn chân bị thương đau có chút lợi hại.

Nam tiếp viên hàng không nọ đỡ Kim Seok Jin đi tới vị trí của Nam Joon ngồi xuống, Ken đem hộp mì đã ngâm nước nóng tới. Nam Joon nhớ tới trong túi còn có thịt bò khô, lục tìm đưa cho hai người. Anh rất thích ăn thịt bò khô, thường xuyên sẽ để sẵn trong túi một ít. Jin cười nói cám ơn, Nam Joon nói không cần khách sáo như thế, chờ hết rắc rối, hảo hảo mời anh ăn một bữa là tốt rồi. Jin cười nói không thành vấn đề.

Nam Joon không nói thêm nữa, cũng không nhìn Jin chằm chằm, sợ Jin cảm thấy không thoải mái, liền cầm máy tính lên tiếp tục viết tài liệu.

Kim Seok Jin giờ khắc này cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc lại liên tục suy nghĩ. Ngoại trừ phiền lòng công tác, Nam Joon bên cạnh cũng làm cho Jin không cách nào xem nhẹ. Đêm nay Jin nhìn thấy thật nhiều mặt tốt của Nam Joon, có giỏi giang, có nóng nảy, có nghiêm khắc, có thông minh, còn có ấm áp. Lúc anh nhét kẹo cho Jin, ánh mắt nhìn anh rất ấm, ấm đến tận trong lòng đi.

Hơn nữa Jin thừa nhận, Jimin nói rất đúng, Nam Joon rất thông minh. Ngay cả trong cách anh mời Jin ăn mì, không trực tiếp mời, mà là mượn đồng nghiệp bên cạnh để nói chuyện, vừa thể hiện tấm lòng thông cảm, lại khiến Jin không cách nào từ chối. Xem ra, mắt Jimin cũng không tệ lắm.
Kim Seok Jin bình thường rất ít khi ăn mì, đêm nay đại khái là do đói bụng, nên cảm thấy mì này thật ngon! Ken đứng một bên thỉnh thoảng nhìn Jin vài lần, mới vừa rồi còn cùng Joon Tổng bình luận mỹ nam, trong nháy mắt sao liền đến bên cạnh rồi! Có điều mỹ nam chính là mỹ nam, nhìn gần, Kim Seok Jin ngoài đời so với trên hình chụp còn đẹp hơn. Ngũ quan rất cân đối, có chút cảm giác giống con lai, ngay cả ăn mỳ mà cũng tao nhã như vậy. Ken nhìn Joon Tổng, anh vẫn như cũ, chìm đắm trong công tác. Một đại mỹ nam như vậy ngồi bên cạnh, ngay cả những người chung quanh cũng đều thỉnh thoảng nhìn về bên này, hiếm khi thấy Joon Tổng bình tĩnh như thường a!

Kỳ thực Nam Joon giờ khắc này căn bản cũng không biết viết gì vào tài liệu, Kim Seok Jin ngồi ở bên cạnh anh, anh không phải không cảm giác được ánh mắt chung quanh. Anh nhìn một chút chân Jin, sưng hơi lớn. Nhớ tới lần trước đi xa mua một bình dầu thuốc hoa hồng bản xứ, sau đó liền quên ở một bên, hình như để trong túi hành lý. Nghĩ tới đây, Nam Joon đem máy tính đưa cho Ken, ngồi xổm người xuống lục lọi.
Kim Seok Jin nhìn anh lục hành lý lung tung, xem ra Nam Joon trong cuộc sống cũng không câu nệ tiểu tiết. Nam Joon tìm được bình dầu thuốc nằm ở đáy hành lý, sau đó quay lại chỗ ngồi, mở sách hướng dẫn ra xem chăm chú.

"Ăn xong rồi à? Chân của em sưng thật lớn, đây là dầu thuốc hoa hồng, thoa lên sẽ tốt hơn." Nam Joon vừa nói vừa vặn nắp ra đưa cho Jin.

"À, không sao đâu. Vừa nãy tôi đã xịt thuốc."

"Em đi lại nãy giờ, thuốc gì thì lúc này cũng đã hết tác dụng! Nhân lúc bây giờ có thời gian, mau nhanh thoa lên, tránh để vết thương nghiêm trọng hơn."

Nam Joon bây giờ có chút cố chấp, bởi vì lúc này Jin bày ra dáng vẻ "Tôi với anh không quen biết, thật không tiện làm phiền" , trong lòng lặng lẽ có chút không vui, ngữ khí cũng có chút lớn hơn.
Kim Seok Jin nhìn Nam Joon có chút nghiêm túc, thì có chút buồn bực. Thế nhưng người ta đã có ý tốt, tiếp tục từ chối thì có vẻ chảnh, liền nhận lấy rồi nói cám ơn. Nam Joon nhìn Jin chỉ nhận lấy mà không làm gì nữa, có chút không hiểu nhìn Jin. Jin nhìn ánh mắt Nam Joon thực sự không nhịn được bật cười, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: "Em cầm thuốc mà không bôi, nghĩ gì thế!".

Kim Seok Jin có chút xin lỗi nhỏ giọng nói với Nam Joon: "Hiện tại không tiện." Nam Joon bỗng nhiên hiểu ra, có chút xin lỗi nở nụ cười.

"Seok Jin!" Nam tiếp viên hàng không bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Jin, nếu không thoa thuốc kịp thời sẽ không thể tiếp tục làm việc, Seok Jin không thể làm gì khác hơn, để cậu đỡ mình đi thoa thuốc ở phòng vệ sinh gần đây.
Nam Joon hỏi "Làm sao vậy?", lần này không do dự, Seok Jin trực tiếp nói cho anh biết nguyên nhân. Nam Joon nghe xong liền im lặng, liền gật đầu

"Ừm. Vậy chúng tôi đi, cũng sẽ không trở lại, còn phải đi làm việc."

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của nam tiếp viên hàng không kia vang lên.

"Seok Jin đang ở đây, chút nữa tôi đến đó."

Kim Seok Jin gật gù, "Vậy anh đi đi."

"Nhưng cậu. . . . . ."

"Tôi sẽ đi cùng cậu ấy!" Nam Joon cắt đứt lời của hai người.

Jin nhìn Nam Joon, có chút khó xử. Nam tiếp viên hàng không vừa nghe liền vội vàng nói,
"Tốt lắm, vậy tôi đi trước."

Seok Jin gật đầu như trước.

"Đi thôi! Đừng ngại ngùng!" Nam Joon bỗng nhiên muốn trêu chọc Seok Jin. Jin nhìn Nam Joon một chút không lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm không đoán được.

Nam Joon đỡ Jin đến một chỗ có thể dựa, Seok Jin cởi tất, "Chờ một chút." Nói xong Nam Joon ngồi xổm xuống, đổ dầu thuốc lên trên tay xoa bóp một hồi, nắm lấy chân Kim Seok Jin. Thân thể Seok Jin cứng đờ, có chút không biết làm sao. Nam Joon thoáng dùng sức xoa chỗ đau, chân Jin tê rần, một tay đỡ tường, một tay nắm lấy vai Nam Joon.

Nam Joon ngẩng đầu nhìn Seok Jin cau mày cắn môi, có chút mềm lòng.

"Chịu đau một tí, vừa nãy đi tới đi lui sao không biết đau."

Kim Seok Jin liếc xuống dưới. Người này thiệt là thích dạy dỗ người khác! Xoa bóp một lúc, Nam Joon đứng lên, đỡ Jin đổi tất mới. Chân sưng mang giày có chút mất công sức, Nam Joon nhìn Jin cố gắng cắn răng có chút đau lòng.
"Em mang số 41 hay là 42?"

"41"

"Vậy thì thật là tốt, tôi mang 42, em thử của tôi xem." Nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm câu "Tôi không có bị bệnh phù chân."

Kim Seok Jin dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là thử một chút, thực so với vừa nãy thoải mái hơn.

"Cám ơn. Có điều, anh mang của tôi sẽ không chật chân sao?"

"Tôi còn có một đôi giày khác trong túi."

"À, cám ơn. Vậy tôi mang đôi này, khi mọi việc xong xuôi sẽ trả lại cho anh."

"Không cần khách sáo!"

''Anh có nhìn thấy Jimin không?"

"Có, vừa nãy em ấy tới tìm tôi. Rất bận, lại đi rồi."

Kim Seok Jin đột nhiên không biết nói thêm gì nữa rồi. Sự nhiệt tình của Nam Joon khiến Jin tạm thời buông xuống phòng bị, thế nhưng làm sao tiếp tục trò chuyện, hiển nhiên không phải điểm mạnh của Jin. Huống hồ bây giờ cũng không phải thời điểm tốt, một đống công việc còn đang chờ giải quyết.
"Tôi phải đi làm việc tiếp. Hiện tại bên ngoài tuyết còn chưa dừng, nhiệt độ có khả năng ngày càng thấp, nếu như anh có cần gì có thể tìm Jimin, để em ấy giúp người sắp xếp một chút."

"Đây coi như là cho tôi đi cửa sau sao?" Nam Joon cười nói.

"Coi như thế đi!"

Kim Seok Jin nghịch ngợm trừng mắt nhìn. Hành động nghịch ngợm mờ ám này khiến lòng Nam Joon ấm áp. Seok Jin đối với anh tựa hồ không còn lãnh đạm, biểu cảm rất phong phú. Coi như anh cùng Seok Jin có quen biết sao? Nghĩ tới đây, Nam Joon sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống, tiếng ồn ào trong sân bay cũng dần nhỏ hơn rất nhiều. Công nhân viên còn đang không ngừng bôn ba bận rộn, rất mệt mỏi. Nam Joon cũng có chút mệt mỏi, Ken liên hệ khách sạn sân bay, thế nhưng bên ngoài bão tuyết cũng không thấy giảm, không cách nào đi bộ được, chỉ có thể bị vùi ở trong sân bay. Nam Joon rất mệt, thế nhưng ngủ không được.
Qua nửa đêm, Jimin đổi về đồ bình thường đến tìm Nam Joon, nhìn cậu tràn đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ quật cường, Nam Joon bỗng nhiên có chút cảm giác mong muốn trốn tránh. Anh không đành lòng làm cho Jimin thất vọng và khổ sở. Người xung quanh đa số đều đang ngủ gà ngủ gật, Jimin ngồi ở bên cạnh anh, đang xoa chân."Jimin, làm em trai của anh được không?"

"Không được."

. . . . . .

Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện. Nam Joon có chút tự trách mình nhất thời kích động, làm cho cả hai đều lúng túng. Jimin vẫn không nói lời nào, chỉ chơi điện thoại di động. Nam Joon nghĩ, đều là tại thời tiết quấy phá! Chờ chuyến bay khôi phục, mọi người liền đều trở lại quỹ đạo sinh hoạt ban đầu, chuyện này tự nhiên cũng phai nhạt. Huống hồ, thực sự không nhìn ra giữa hai người còn có thể tiến triển cái gì nữa. Cần gì phải nói câu kia! Càng nghĩ càng hối hận.
Jimin kỳ thực đang cùng Seok Jin nhắn tin trên Wechat. Cậu nói cho Seok Jin biết, cậu đang ở cạnh Nam Joon, thế nhưng Nam Joon nói muốn cậu làm em trai. Jimin biểu đạt đầy đủ sự khinh bỉ của mình, cũng đối với "hành vi ấu trĩ " của Nam Joon quở trách một phen! Cậu giờ khắc này vừa mệt lại vừa mất tinh thần, chỉ có thể không ngừng càu nhàu với Kim Seok Jin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro