Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên thay thế vị trí của Kim Seok Jin đã đến. Theo sự sắp xếp công ty, Jin cùng với nhân viên phi hành đoàn đi đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chờ thông báo cất cánh. Nhìn Jimin không ngừng oán giận Nam Joon trên điện thoại, Jin cũng không biết nên nói cái gì.

"Anh Jin! Anh thu thập xong chưa? Thu thập xong tới chỗ em đi. Hiện tại em cùng tên ngốc kia đều không nói gì! Tình cảnh này thật khó xử!"

"Vậy em còn ngồi đó làm gì!?"

"Em chính là không muốn cho anh ta thoải mái!"

"Thật ấu trĩ!"

Kim Seok Jin không muốn tham gia vào chuyện của hai người bọn họ lúc này, vừa nghĩ tới một màn không khí áp suất thấp đó, Jin vốn đã không giỏi trò chuyện, sợ là đến lúc đó ba người cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Hơn nữa, tình cảm vốn là chuyện người tình ta nguyện! Vì vậy Jin viện một cái cớ để tránh mặt.

Ba giờ sáng, sân bay sắp xếp bộ phận nhân viên đến khách sạn thuộc sân bay gần đây nghỉ ngơi. Vì hành khách nhiều, khách sạn chỉ còn lại mười mấy phòng, căn bản không đủ ở. Lúc Kim Seok Jin nhìn thấy Jimin liền kinh ngạc,

"Vành mắt em hơi thâm quá rồi đó!"

"Anh mà ngồi với một kẻ vừa ngốc vừa cuồng công việc thì cũng sẽ như vậy!"

Kim Seok Jin thầm nghĩ, cần gì phải như vậy chứ! Thế nhưng nói ra cũng không giải quyết được gì, Jin đành sắp xếp cho Jimin đi nghỉ ngơi trước. Chờ khi tất cả đều sắp xếp xong mới phát hiện đã không còn phòng cho Jin. Phòng của Jimin thật ra là của Jin , thế nhưng một nam tiếp viên hàng không thực tập khác cũng đang bị thương, Kim Seok Jin không thể làm gì khác hơn là nhường cho cậu ấy chiếc giường duy nhất.

Kim Seok Jin kéo lê thân thể mệt mỏi khập khễnh tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút. Vừa lúc nhìn thấy Nam Joon cùng trợ lý đi ra ngoài, Jin suy nghĩ một chút, gọi Nam Joon. Nam Joon nhìn thấy Jin, hơi kinh ngạc.

"Không phải Jimin nói mọi người về khách sạn sao? Sao em vẫn ở đây?"

"Tất cả các phòng đều đầy."

"Chỉ còn lại một mình em?"

"Ừm. Tôi muốn nói cho anh biết chuyến bay của anh ngày hôm nay cũng chưa chắc có thể bay."

"À, tôi biết rồi. Vì thế tôi đang định về nhà."

"Nhà anh gần đây?"

"Ừm, em cùng tôi trở về đi, còn có thể nghỉ ngơi một chút. Bình thường thì chạy khoảng 20 phút. Mặt đường thế này có lẽ khoảng một giờ."

"Như thế thì làm phiền anh rồi! Tôi ở đây cũng được. Trời sáng tôi còn phải đến phòng trung tâm để kiếm tra."

"Trời sáng? Còn có mấy tiếng mà! Nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng nói. Không biết lúc trời sáng sẽ lại giao cho cậu loại công việc gì đây!" Ken không nhịn được nói.

Quả thực, vì thời tiết đột nhiên thay đổi, mọi người đều không ứng phó kịp. Những nhân viên khác đều bị bão tuyết ngăn cản, không có cách nào đến đây hỗ trợ. Chỉ có thể dựa vào nhân viên tại sân bay cùng nhân viên phi hành đoàn đến bổ sung nhân lực. Ngày hôm qua đến bây giờ Jin mắt cũng chưa chớp, nếu không nhờ có Peter trong phi hành đoàn, tổ của Jin còn không được nghỉ đâu! Nếu Jin ở lại sân bay, sợ rằng chân cũng phế đi luôn.

Nghĩ vậy, Jin cố đứng dậy, quyết định đi cùng Nam
Joon . Dù sao cũng đều là nam, hơn nữa Seok Jin cảm giác được Nam Joon là thật tâm giúp đỡ. Nam Joon rất vừa lòng với quyết định của Seok Jin,

"Hành lý của em đâu?"

"Ở cổng G, phòng phục vụ."

"Ken, cậu giúp Kim thiếu gia lấy hành lý, chân của cậu ấy không tiện."

Sau khi Ken đi lấy hành lý, Nam Joon đỡ Seok Jin đi chậm rãi về cửa.

"Chân của em còn nghiêm trọng hơn hồi nãy."

"Ừm, vẫn không kịp nghỉ ngơi. Cảm ơn Joon Tổng, giúp tôi nhiều như vậy, còn để tôi đến nhà anh."

Nam Joon nhìn Jin một cái,

"Đến nhóc Jimin kia đều gọi thẳng họ tên tôi, em cũng đừng khách sáo, gọi tôi là Nam Joon đi."

Seok Jin cười cười, Jimin lúc này phỏng chừng đã sớm ngủ thiếp đi. Jin lại một mình đi đến nhà Nam Joon, Jimin mà biết tám phần mười sẽ không vui vẻ gì. Seok Jin đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý đi đến nhà Nam Joon, chỉ là Jin thật sự rất mệt, chân rất đau, không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Ken rất nhanh mang hành lý lại,

"Joon Tổng, tôi mang hành lý đi lấy xe trước, ngài cùng Kim thiếu gia đi từ từ. Xe đỗ ở dưới mái che."

"Được, đi thôi."

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng gió vẫn rất lớn. Nhiều năm không gặp bão tuyết, không ít phương tiện công cộng đều bị hư hại. Ngoài sân bay, nhiều xe nghiệp vụ của sân bay cùng xe cảnh sát đang khắc phục đường xá và giải quyết các phương tiện bị hư hại.

Gió lạnh thấu xương, thổi đến không đứng thẳng người được. Kim Seok Jin chỉ mặc một bộ đồng phục, lạnh đến hàm răng cũng run lên. Nam Joon hỏi áo khoác Jin đâu rồi, Jin nói Jin đã cho một cặp mẹ con mượn, qua nửa đêm nhiệt độ rất thấp, hai mẹ con lạnh run, Jin không nỡ, đem áo khoác cho họ mượn, nói họ lúc rời đi giao cho quầy phục vụ của sân bay là được.
Nam Joon nghe xong không nói gì, anh ôm sát Seok Jin, tận lực giúp Jin chắn gió. Jin bị thương ở chân, không làm được gì. Jin gần như tựa vào trong lòng Nam Joon, bị ôm nửa người đi về phía trước.

Thân hình Nam Joon cùng Jin giống nhau, hơi cao hơn một chút, tuy rằng gầy, thế nhưng cảm giác rất có sức lực. Seok Jin có chút xấu hổ, Jin nhớ tới Jimin nói Nam Joon khiến người ta có cảm giác an toàn. Lúc này gió lạnh quát vào mặt đến đau, thế nhưng Nam Joon bên cạnh thay Jin che chắn phần lớn lạnh lẽo, điều này làm cho lòng Seok Jin sinh ra một loại tin tưởng.

Một đường cẩn thận mà đi, nguyên bản lộ trình gần 20 phút chạy đến hơn một giờ. Ken đem hành lý hai người kéo vào nhà, kiểm tra lần lượt các cửa sổ một lần rồi mới tạm biệt rời đi.
"Trợ lý của anh rất cẩn thận."

"Ừm, Ken đã theo tôi hai năm, cậu ấy rèn luyện rất tốt."

Nam Joon đỡ Seok Jin ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vội vàng bận rộn. Jin đánh giá bốn phía một chút, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, rất đơn giản. Hơn nữa, có vẻ thường không có người ở.

Nam Joon đem tới một chậu nước nóng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem khăn mặt thấm ướt sau đó chườm nóng vết thương ở chân cho Seok Jin. Jin ngại ngùng muốn ngăn cản, Nam Joon không để ý đến Jin.

"Chân của em mà không chịu chăm sóc, tôi đoán trong khoảng một khoảng thời gian nữa em cũng đừng nghĩ có thể bay."

Giọng điệu Nam Joon có chút cứng rắn, nhưng lại lộ ra quan tâm, khiến Kim Seok Jin không phản bác được.

Nam Joon nhìn bàn chân sưng đỏ không khỏi cau mày. Chân Kim Seok Jin rất đẹp, bàn chân càng hấp dẫn. Bàn chân của Jin rất thanh tú, ngón chân nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu. Nhưng mà bây giờ lại bị sưng phù, hơi đụng vào một chút đã khiến Seok Jin đau đến run lên. Nam Joon không biết tại sao lại có chút tức giận.
Seok Jin nhìn Nam Joon cau mày tập trung nhìn vết thương của Jin, lòng có chút dịu xuống. Dáng vẻ của anh nhìn giống như đang tức giận gì ai đó "Vic phòng y tế kiểm tra rồi, chỉ là bong gân một chút, chăm sóc một tí là không sao rồi." Seok Jin dịu dàng giải thích.

"Nhưng mà bây giờ nhìn rất nghiêm trọng. Chườm nóng một hồi, chờ một lúc tôi sẽ thoa dầu hồng hoa cho em."

"Ừm, tôi muốn tắm trước được không?"

So với vết thương ở chân, sau một buổi tối bận rộn Kim Seok Jin chỉ muốn ngâm nước nóng, rồi ngủ một giấc.

"Được. Tôi đi mở nước nóng, em tiếp tục chườm nóng." Nam Joon nói xong liền đứng dậy đi đến nhà tắm.

Chân cảm giác đỡ hơn, máy điều hòa thổi gió ấm khiến Jin thực thoải mái, Seok Jin lần đầu tiên không hề phòng bị, ngủ thiếp trên sô pha nhà người khác.
Nam Joon chuẩn bị tốt nước tắm, cũng chuẩn bị khăn mặt cùng khăn tắm, đi ra lại thấy Kim Seok Jin đã ngủ thiếp trên sô pha. Trên người Jin còn mặc đồng phục, quần áo bị đè có chút nhăn, quần bị đẩy lên, Nam Joon nhanh chóng dời mắt, Kim Seok Jin như vậy mang sức hấp dẫn khiến người khác không thể kháng cự .

Nam Joon đè xuống một số ý nghĩ không nên có, để cho Seok Jin ngủ thoải mái, anh định giúp Jin cởϊ áσ khoác. Nghĩ vậy liền làm vậy. Nhưng mà, lúc Nam Joon cẩn thận cố mở nút áo đồng phục, Kim Seok Jin đột nhiên mở mắt ra.

Nhìn khuôn mặt Nam Joon được phóng to, Kim Seok Jin sững sờ. Ngay lập tức cảm giác được tay của người kia đặt ở trên người mình. Cúi đầu nhìn, Jin liền thấy một đôi tay đang cởi nút áo của mình! Nhất thời ngồi dậy, tim đập có chút nhanh.
Nam Joon cũng bị Seok Jin đột nhiên mở mắt làm sợ hết hồn! Nhanh rút tay lại, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp em cởϊ áσ khoác."

Seok Jin nhìn anh một cái, "Tôi biết."

. . . . . .

"Tôi sợ em ngủ không thoải mái, quần áo có chút chật."

. . . . . .

Nam Joon nói xong cũng hối hận, lời nói này có nghĩa khác a! Chật hay không chật đâu liên quan đến mình? Lại nói, chật cái gì chứ, chẳng lẽ chê Kim Seok Jin mập?

Seok Jin kỳ thực cũng không bình tĩnh như biểu hiện, trong lòng có chút sợ. Jin không biết như thế nào liền ngủ thiếp đi, sau đó đột nhiên tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy mới nhìn thấy Nam Joon đang cởϊ áσ của mình, lòng liền run lên.

Jin tin mục đích của Nam Joon trong sáng, chỉ có điều hiện tại hai người cũng không tiện nhìn nhau, nghe tiếng tim đập thùng thùng mà không biết là của mình hay là của đối phương, làm sao đều cảm thấy tình cảnh này có chút loạn.
Nam Joon điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy nói, "Nước nóng chuẩn bị rồi, em tắm rồi lên giường ngủ tiếp. Chân bị sưng, đừng ngâm trong nước, để lên thành bồn tắm ấy."

Seok Jin gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Nam Joon nâng Jin dậy, lại nghĩ đến chuyện quần áo và đồ để tắm .

"Em có đem theo đồ để tắm chứ?"

"Ừm, anh không cần chăm sóc tôi, mau nghỉ ngơi đi. Tôi tự mình làm được rồi."

"Thật sự không có vấn đề?"

"Thật sự."

"Tốt lắm, tôi bận một tý, có việc gì thì gọi tôi."

Kim Seok Jin cầm đồ dùng đi vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, một gương mặt tiều tụy. Đồng phục trên người bị vò tới nhăn nheo, nhớ tới lúc nãy Nam Joon định cởϊ áσ khoác giúp mình, trên mặt lại có chút hồng.

Nam Joon liên lạc tập đoàn, do không xác định được thời gian chuyến bay khôi phục nên không thể làm gì khác hơn là bàn bạc thay đổi thời gian hội nghị. Dự án mới này Nam Joon đã có bảy tám phần nắm chắc, chỉ là thời gian cấp bách, có chút chi tiết nhỏ chưa xong. Hiện tại nhờ thời tiết khắc nghiệt ở thành phố S, vừa vặn có thể hoàn thiện phần cuối đó. Nam Joon làm việc thường thích chuẩn bị chu đáo đầy đủ.
Kim Seok Jin tắm xong, Nam Joon sắp xếp cho Jin đến phòng khách để nghỉ ngơi, sau đó anh cũng đi ngâm nước nóng.

Seok Jin quan sát một chút phòng khách này. Nói là phòng khách, không bằng nói là phòng riêng của người nào đó. Tông màu ấm, phong cách Châu Âu, rõ ràng không phù hợp với phong cách chủ đạo của ngôi nhà. Bàn làm việc để ảnh Nam Joon cùng một người con trai. Nụ cười của cậu trai vô cùng rạng rỡ, còn Nam Joon chỉ nhàn nhạt cười. Thế nhưng cảm giác anh rất cưng chìu người bên cạnh. Là bạn bè à? Seok Jin không đủ sức để suy nghĩ, giờ khắc này Jin chỉ muốn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro