8. hồi ức đứt đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong một con ngõ nhỏ, nơi ấy tối tăm và ẩm mốc vô cùng. tiếng chuột chạy lạo xạo trong những bãi rác, kiếm tìm thức ăn. trời mùa đông năm ấy lạnh tới cắt da cắt thịt, những tiếng mắng chửi, tiếng đánh cứ đồng vọng lại mãi. nhưng chẳng ai có thể quan tâm hay nghe thấy điều đó, họ chỉ muốn mau chóng trở về bên gia đình. nào còn để ý tới một cậu bé thân hình gầy guộc đang hứng chịu cơn giận dữ của người đàn ông đang say khướt kia. hắn sỗ sàng lôi cậu bé vào con hẻm tối tăm, u ám kia. giáng từng cú đánh, cú đạp mạnh bạo vào thân thể nhỏ bé đó. mặc kệ cho cậu bé có gắng gượng bò dậy hắn vẫn điên cuồng chửi rủa cậu bé tội nghiệp đó:

"thằng nhãi đáng chết, mày dám cãi lời tao!? mày nghĩ mày là ai hả thằng khốn kiếp kia?"

từng lời tục tĩu vãng ra từ miệng hắn là từng cú đạp không thương tiếc, cậu bé kia chỉ yên lặng hứng chịu hết tất cả, trên người cậu đâu đâu cũng hằn lên vết thương lớn nhỏ, một vài vệt máu thấm ướt cả chiếc áo mỏng dính của cậu. vẫn giữ nguyên ánh mắt đó, cậu không chút mảy may sợ hãi. chỉ im lặng hứng chịu những cú như trời giáng, thi thoảng lại cuộn tròn cơ thể như để giảm đi chút sát thương từ tác động của người đàn ông kia. đột nhiên một tiếng bước chân bỗng vọng lại, như có hy vọng nhen nhóm. cậu vùng lên chạy trốn, tên đàn ông cầm thú kia trên tay còn cầm chai rượu, loạng choạng đuổi theo phía sau. miệng còn không ngừng nạt nộ:

"thằng nhãi, đứng lại! mẹ kiếp, đừng để tao bắt được mày!"

cậu bé vừa nhìn thấy bóng người thì lập tức bổ nhào về phía trước, người đối diện quay ngoắt lại. thấy cậu đang quỳ rạp dưới chân mình. xung quanh là loang lổ những vết thương lớn nhỏ. máu vẫn còn rỉ ra thấm đẫm nền tuyết lạnh như cánh hoa hồng rõi lả tả. người này thấy vậy thì tặc lưỡi một cái, chỉ muốn quay người rời đi. vừa lúc ấy tên say khướt kia liền loạng choạng chạy tới. cậu bé vội tóm lấy chân của người phía trước mình như van xin sự giúp đỡ cuối cùng, cơ thể bé nhỏ hơi co lại:

"mày còn muốn cầu cứu à? cái đồ tạp chủng, xui xẻo này. không phải mày không có ba mẹ sao? ai còn cưu mang mày? còn thằng kia, mày mau tránh ra đừng cản đường ông đây dạy dỗ nó!"

từ trong bóng tối, khuôn mặt ấy cuối cùng cũng lộ ra, đó chính là kim... seokjin.

_____________________________________________________________

trở về thực tại, cậu thiếu niên nằm trên giường hồi tỉnh trong cơn mê man, cậu lập tức bật dậy, thở hổn hển. khuôn mặt thơ thẩn như người mất hồi. lại là cơn ác mộng kinh khủng đó. cuối cùng, cậu cũng nhớ ra chính xác khuôn mặt của người bí ẩn năm đó. đó chính xác là kim seokjin, là cậu bạn mới chuyển tới trường học của cậu. nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao kim seokjin lại phải giấu thân phận của mình như vậy? vẫn là nên tìm hiểu một chút. liệu có liên quan tới những cái chết gần đây hay không? kim namjoon nhớ tới việc vì sao bản thân mình còn sống tới tận thời điểm hiện tại:

"nhất định, phải sống vì ba mẹ và anh ấy!"

năm tháng đó, kim namjoon luôn tìm kiếm kim seokjin người đã cứu mình. nhưng dù có đi tìm anh ở bất kì đâu cũng không còn thấy anh ấy xuất hiện nữa. cậu không từ bỏ bất kì manh mối hay cơ hội nào dù cho xác suất gần như bằng 0. cho tới hiện tại, lại gặp lại được anh trong tình cảnh trớ trêu tới như vậy. khẽ thở hắt ra, cậu mau chóng bước xuống giường vệ sinh cá nhân.

_______________________________________________________________________

kim taehyung sau khi biết tới vụ án mạng thì ngay lập tức tới tìm anh của mình, một phần vì lo sợ:

"hyung à, anh biết kẻ đáng nghi đó là ai chứ?"

kim seokjin bấu chặt hai bàn tay vào nhau, nhìn taehyung:

"em đừng lún sâu vào chuyện này. hyung sẽ một mình giải quyết nó. còn chuyện về cái chết kia anh cũng biết được hung thủ rồi. chỉ là...cảnh sát không thể can thiệp được!"

anh không kiêng nể gì mà từ chối lời giúp đỡ từ taehyung, khẽ nhìn thoáng qua taehyung một lát, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cậu.

kim taehyung vẫn còn câu hỏi, nhưng suy đi nghĩ lại cậu vẫn yên lặng, tâm tư có chút rối bời. chầm chậm cúp mắt xuống. có chút ủy khuất:

"hyung vẫn là không bằng lòng để mình giúp...!"

____________________________________________________________________

sân thượng

có một nam sinh đang ngồi hóng gió, cậu ta khẽ nhìn xuống dưới chân mình bằng ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi hơi co lại rồi giãn ra. chỉ cần nhảy xuống đây chắc chắn cậu ta sẽ thịt nát xương tan. vậy mà cậu ta vẫn vui vẻ cười ồ lên thích thú:

"chậc, haha sắp có kịch hay để xem rồi!"

phía sau bỗng có tiếng bước chân, kim seokjin như đoán trước được sự có mặt này của cậu ta chỉ yên lặng bước vào. khuôn mặt không chút cảm xúc:

"ngươi còn muốn giết người đến bao giờ nữa? cái chết của 2 nữ sinh kia cũng chỉ là để cảnh cáo thôi đúng không? ngươi cũng thông minh đấy! giấu nhẹm được mọi chuyện?"

không bất ngờ với câu hỏi ấy lắm, cậu ta...à không, đúng hơn là tên ác quỷ trong người cậu ta khẽ cười khúc khích:

"haha xem nào? ngươi là yêu tinh đúng không? ngài yêu tinh đừng nên hỏi vậy chứ? tao cần linh hồn để ăn. cái cơ thể nhỏ nhoi này tao cũng dần không thể hài lòng rồi. nhưng mày biết không, ấy vậy mà nó có bộ não rất thông minh, có thể nói là thiên tài hiếm có đấy. chỉ tiếc, khi vừa bước chân vào ngôi trýờng này. nó đã sai lầm, cũng ngu ngốc hệt như tao trước kia thôi...nhưng không sao, tao sẽ tái sinh. tao sẽ cho lũ dòi bọ đó chết sạch. khôn hồn thì đừng cản đường tao. nếu không..."

kim seokjin bật cười đầy chế giễu, không chút che giấu:

"mày làm gì tao? cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. suốt ngày chỉ trốn chui trốn nhủi như mày thì có thể làm gì? hèn hạ, đừng có giết chúng nữa. dù sao giết chúng, mày cũng sẽ nghìn kiếp không được siêu sinh"

hắn ta cười phá lên, mùi hôi tanh lập tức nồng đậm khiến seokjin nhíu mày khó chịu. hắn chậm chạp thu ánh mắt nhìn xa xăm mà chuyển sang mặt đối mặt với seokjin.

"ngươi ăn nói thừa thãi thật nhỉ? nếu có thời gian để lảm nhảm rồi giảng đạo cho tao về mấy cái quy tắc chết tiệt đó thì hãy đón chờ kịch hay phía sau đi. đừng cố gắng làm lung lay lòng trắc ẩn của tao. gợi ý cho mày biết, cái ngôi trường này còn kinh tởm hơn mày nghĩ. nó nên là địa ngục nhân gian chứ không phải trường học. cái thứ uy tín tởm lợm mà chúng nó nói tới cũng chỉ có tiền và tiền thôi!"

vừa dứt câu, hắn lập tức xuất ra khỏi thân xác gầy mòn kia. kim seokjin lẳng lặng nhìn theo rồi quay phắt đi. để lại bóng dáng ngơ ngác không hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này. qua lời tên ác quỷ kia nói, kim seokjin cũng phần nào hiểu được sự mục nát ở nơi này. vả lại, chuyện này cũng không phải lần đầu anh gặp phải. hay từ chuyện của yang hae dong thì cũng là phần nào minh chứng rõ ràng nhất.

trở về với hiện tại, sau khi đọc qua bằng chứng về ngôi trường này khiến kim seokjin hằn lên tia khó chịu, thật không ngờ lại còn có chuyện như vậy xảy ra. qua cuộc điện thoại với thư kí lee ngay lập tức tất cả tài liệu đều ở trong điện thoại của kim seokjin. trường cấp 3 seong hwa với vỏ bọc bên ngoài là một ngôi trường quý tộc chỉ dành cho giới nhà giàu hay giới tài phiệt nhiều tiền nhiều quyền thế. ấy vậy, ở đây xảy ra rất nhiều vấn đề như bạo lực học đường. trước đây đã có 3 vụ tự tử tại trường vì bị bạo lực học đường, nhưng hầu như những gia đình đó đều thuộc gia đình khó khăn, thân phận thấp cổ bé họng nên không thể đứng lên kêu oan hay kiện tụng ngôi trường này. hơn nữa, họ còn không nhận được bất kì khoản tiền bồi thường nào hoặc sự giúp đỡ từ phía cảnh sát. tất cả đều được ém gọn êm đẹp bởi hai chữ tiền và quyền của lũ con ông cháu cha ở đây. các học sinh nghèo khó không có bất kì tiếng nói nào trong ngôi trường này. dù có giỏi giang hay thông minh tới đâu cũng luôn bị chà đạp không thương tiếc, nhiều gia đình không có tiền chuyển trýờng cho con nên chỉ đành để con mình nghỉ học không lí do. trường cấp 3 seong hwa ưu tiên những học sinh có tiền có tiền, ngay cả giáo viên cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà cho qua. thế nên, bất cứ giáo viên nào cương trực, đứng đắn không vừa mắt học trò liền như quân cờ bỏ đi. bị sa thải, ép tới đường cùng...không có gì mà đám học sinh này không làm.

_______________________________________________________________________

hiii, tớ là au chuyện về quá khứ kia mới chỉ được bật mí được một nửa. mọi người cố gắng chờ tới lúc được bật mí hết nhaaa~ tớ quá lười, giờ mới quay trở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro