Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Nam Tuấn cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, nén xúc động xuống, tìm bác sĩ tới làm kiểm tra, xác nhận cơ thể Trịnh Hạo Thạc đã không còn vấn đề gì nữa, cậu mới đem quần áo quấn chặt lấy anh, mang anh về nhà.

Đây là lần kiềm chế dài nhất của Kim Nam Tuấn cho đến hiện tại, nhưng thỏa mãn về mặt tâm lý lại vượt xa thỏa mãn của mọi giác quan trên cơ thể.

Ngón tay cậu chui vào mái tóc đen mềm của Trịnh Hạo Thạc, đầu ngón tay cố kiềm chế sức lực đến cực hạn, mu bàn tay nổi gân xanh, giống như ở một nơi nào đó trong cơ thể đã không thể nào khống chế nổi cơn xúc động.

Đây cũng là lần Trịnh Hạo Thạc thích nhất.

Anh cứ như một người sắp chết đuối lại may mắn tìm lại được tấm gỗ nổi thuộc về riêng mình, có thể sẽ chống đỡ được, nhưng cũng có thể sẽ chìm sâu xuống, anh chỉ biết ôm thật chặt lấy nó, hòa quyện nó với nhiệt độ của chính mình.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người họ tâm ý tương thông hài lòng ôm chặt lấy người đối diện.

Mà trước khi nhắm mắt lại, Trịnh Hạo Thạc cũng lần đầu tiên nghe được câu nói Kim Nam Tuấn đã cất giữ thật lâu thật lâu: "Trịnh Hạo Thạc, tôi yêu anh".

Hóa ra giọng nói khàn khàn của Kim Nam Tuấn khi nói những lời này lại dễ nghe đến vậy.

Cả đêm hôm đó Trịnh Hạo Thạc an ổn chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào.

·

Sáng hôm sau khi Trịnh Hạo Thạc tỉnh giấc, hiếm khi không tìm thấy Kim Nam Tuấn ở bên cạnh mình.

Có lẽ đã đi làm đồ ăn sáng.

Trịnh Hạo Thạc nghĩ như vậy.

Anh lười biếng khoác áo của Kim Nam Tuấn lên người, xỏ dép lê đi tới mở cửa phòng ra, sau đó đứng im tại chỗ.

Bên ngoài phòng khách đúng là Kim Nam Tuấn đã làm xong bữa sáng, nhưng trên mặt bàn ăn lúc này đang đặt một lọ hoa hồng rất lớn, chiếc loa cạnh bàn du dương phát ra một đoạn âm nhạc cổ điển, mà người đứng bên bàn rõ ràng đã chải vuốt mái tóc lại gọn gàng.

Bầu không khí trang trọng đến mức có chút quỷ dị.

Trịnh Hạo Thạc bắt đầu do dự mình có nên bước ra khỏi phòng hay không, anh hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Kim Nam Tuấn phấn khởi, lời lẽ hùng hồn, còn rất nghiêm túc: "Đang theo đuổi anh đó".

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Anh không ngờ Kim Nam Tuấn sẽ dùng phương thức theo đuổi trực tiếp lại thẳng thắn như vậy.

Nhưng anh không thể chê cười sự nhiệt tình và tự tin của cậu, thế nên anh dịu dàng khen: "Hoa hồng rất đẹp, cảm ơn".

Sau đó lúc anh ngồi xuống chỗ của mình, liền trông thấy ngay miếng bánh mì nướng trước mặt được dùng mứt dâu viết lên một hàng chữ lớn — [I love Chỉ Chỉ].

Thổ lộ cực kỳ thẳng thắn.

Trịnh Hạo Thạc đã quen thói lạnh nhạt, thế mà hôm nay cầm cái nĩa trên tay lại không biết mình nên bắt đầu hạ xuống từ chỗ nào.

Mà Kim Nam Tuấn ngồi đối diện anh, mặt mũi đầy tươi cười hạnh phúc và mong đợi.

Trịnh Hạo Thạc bị cậu nhìn chằm chằm, không hiểu tại sao hai tai lại đột nhiên trở nên nong nóng.

Anh cố gắng nhanh chóng ăn hết bữa sáng, trở về ban công trong phòng vẽ tranh. Đây là một bức tranh màu nước minh họa cho một hoạt động dành cho thiếu niên nhi đồng mà Hạ Kiều đã nhận hộ anh, khá là đơn giản, thu nhập cũng không tệ, đoán chừng chỉ cần mất một tuần lễ là vẽ xong.

Kết quả Kim Nam Tuấn lại ôm một băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh, một hồi đưa bút, một hồi đưa giấy, một hồi lại khen "Trịnh Chỉ Chỉ, đẹp thật ấy", cũng không biết là đang khen tranh hay khen người.

Dù sao thì sau khi cậu khen đến câu thứ ba mươi, Trịnh Hạo Thạc trước giờ không màng hơn thua cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu hỏi: "Kim Nam Tuấn, cậu ở chỗ này làm gì vậy?"

Kim Nam Tuấn rất thản nhiên đáp lại: "Theo đuổi anh đó".

Trịnh Hạo Thạc nhìn đôi mắt sáng ngời vui vẻ chân thành của cậu: "..."

Trái tim khẽ đập thình thịch.

Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình vẫn chưa quen hẳn với phong cách thẳng thắn của đối phương, bằng không sao anh cứ cảm thấy hơi mất tự nhiên, hơn nữa gương mặt còn trở nên nong nóng.

Thế là Trịnh Hạo Thạc hôm nay vẽ vô cùng nhanh nhẹn, vẽ xong liền đi vào trong nhà vệ sinh rửa màu vẽ, kết quả vừa mới đặt tay xuống vòi rửa, Kim Nam Tuấn đã dùng khăn ướt chấm dầu thông, thay anh xoa lên những vết màu nước đã hơi khô cạn.

Trịnh Hạo Thạc bật ra một hơi: "Cậu..."

Không đợi anh nói xong, Kim Nam Tuấn đã cẩn thận giúp anh rửa tay, cướp lời: "Tôi đang theo đuổi anh đó."

Từ trước tới nay, Trịnh Hạo Thạc chưa từng gặp được những chuyện, những con người như thế này, thế mà hết lần này đến lần khác, người đứng bên cạnh anh lại là Kim Nam Tuấn, kẻ có vóc dáng to cao hơn anh, sức lực mạnh mẽ hơn anh, bàn tay cũng lớn hơn tay anh nữa, căn bản anh không thể nào giãy dụa được, chỉ có thể mặc cậu rửa tay cho mình xong, bôi kem dưỡng da đầy đủ, lúc này mới vội vàng bỏ chạy ôm máy tính quay trở lại giường.

Kết quả máy tính mới được bật lên, nệm giường lập tức bị lún xuống, trên đó rõ ràng đã có thêm một vật nặng hơn trăm cân. Trịnh Hạo Thạc không thể nhịn được nữa, khép máy tính, nhìn Kim Nam Tuấn, không đợi cậu nói ra câu trả lời hợp tình hợp lý kia, anh đã xấu hổ mở miệng trước: "Tôi biết cậu đang theo đuổi tôi, nhưng cậu có thể xuống khỏi giường tôi trước được không!"

"Không thể, hôm qua anh chỉ nói tôi không được hôn anh, không được làm chuyện kia cùng anh, chứ có nói tôi không được ôm anh đâu". Kim Nam Tuấn ngồi bên cạnh anh, lý lẽ cực kỳ đầy đủ, "Mà anh ngồi lâu lưng không đau hả? Tôi có thể xoa thắt lưng giúp anh nè".

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Tất cả những kẻ theo đuổi người khác đều mặt dày thế này sao?

Rõ ràng Kim Nam Tuấn trước kia đâu có giống vậy.

Nghĩ tới lúc trước mỗi lần mình vô tình nói hai ba câu, mặt Kim Nam Tuấn đã đỏ đến tận mang tai bỏ chạy trối chết, Trịnh Hạo Thạc liền cảm thấy mình tuyệt đối không thể để Kim Nam Tuấn nhiễu loạn suy nghĩ.

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, bật máy tính lên, lấy tập đề thi, nghiêm túc chuẩn bị bài giảng.

Bởi vì bị ốm nên Trịnh Hạo Thạc xin nghỉ hai buổi dạy thêm, thế nên mấy ngày tới anh sẽ phải dạy ba tiếng buổi sáng và ba tiếng buổi tối. Vì để học sinh không quá mệt mỏi, anh cũng phải thay đổi một số nội dung bài giảng.

Mà Kim Nam Tuấn cũng coi như thành thật, không thật sự bóp eo hộ anh, chỉ lặng yên ngồi bên cạnh, dựa lưng vào đầu giường, cầm bản phác thảo và bút chì, không biết đang tô tô vẽ vẽ cái gì.

Còn khó có khi đeo lên cặp mắt kính viền mỏng kia, nhìn qua có thêm mấy phần nhã nhặn bại hoại.*

(斯文败类: Bề ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại)

Mà bên trong ổ chăn, bởi vì Trịnh Hạo Thạc trời sinh chân đã hay bị lạnh, cho nên Kim Nam Tuấn có thói quen nhét chân anh vào trong bắp chân mình, dùng nhiệt độ cơ thể của cậu sưởi ấm cho anh.

Bên ngoài là mùa đông khắc nghiệt, trong phòng lại ấm áp yên bình.

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng gõ chữ, những công thức và con số phức tạp kia dưới đầu ngón tay anh trở nên vô cùng ngoan ngoãn và đơn giản.

Kim Nam Tuấn đột nhiên trầm giọng gọi một tiếng: "Trịnh Hạo Thạc".

Giọng điệu trịnh trọng lại dịu dàng.

Trịnh Hạo Thạc không chút cảnh giác quay đầu tới.

Sau đó Kim Nam Tuấn liền hỏi: "Anh nói xem, nếu hai chúng ta kết hôn rồi thì cuộc sống cũng sẽ y như lúc này ấy nhỉ? Anh ở đây soạn bài, tôi ở bên cạnh vẽ phác thảo, chẳng qua trong nhà hơi yên tĩnh, có lẽ lúc đó chúng ta nên nuôi thêm một đứa nhóc hai đứa nhóc hoặc ba đứa nhóc, Golden Collie Ragdoll* mỗi loại một con, tôi sẽ xây cho tất cả một căn nhà thật lớn".

Câu hỏi của cậu rất nghiêm túc lại vô cùng chờ mong, thật giống như Trịnh Hạo Thạc đã cùng cậu kết hôn thật rồi, chuẩn bị nuôi một đứa nhóc hai đứa nhóc lại ba đứa nhóc.

Trong thoáng chốc, trước mắt Trịnh Hạo Thạc đột nhiên xuất hiện một bức tranh.

Giữa cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, anh và Kim Nam Tuấn đã bạc trắng cả mái đầu, thế nhưng ngày đông lạnh giá vẫn tay trong tay đi trong một con ngõ nhỏ, dắt theo một đám nào mèo nào chó, Kim Nam Tuấn còn đã già mà không nghiêm đột nhiên quay đầu hôn anh một cái.

Trước giờ Trịnh Hạo Thạc luôn là người không nghĩ đến chuyện tương lai.

Bởi vì anh luôn cảm thấy mình sẽ không có tương lai, dù sau này như thế nào anh cũng chỉ có một thân một mình, cho nên anh chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ cụ thể của mình rất nhiều năm sau đó.

Đột nhiên lại bị Kim Nam Tuấn nhìn đến loạn cả trái tim, Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lạch cạch gõ chữ, giọng điệu bình tĩnh trước sau như một: "Tôi phải soạn bài, cậu đừng quấy rầy tôi nữa".

Mà Kim Nam Tuấn rõ ràng đã trông thấy anh soạn đến phần cuối cùng của giáo án, thậm chí còn không cẩn thận gõ chữ chu vi thành cái tên Kim Nam Tuấn, hai tai cũng hiếm khi nổi lên màu hồng nhàn nhạt.

Kim Nam Tuấn vui sướng ôm chặt lấy anh: "Có phải vừa rồi anh đã động lòng rồi không?"

Trịnh Hạo Thạc đẩy cậu ra: "Không có."

Kim Nam Tuấn không cho anh đẩy ra: "Anh động lòng thật rồi mà".

Trịnh Hạo Thạc bình tĩnh nghiêm mặt, tiếp tục đẩy: "Không có".

Kim Nam Tuấn hôn lên tai anh: "Anh có động lòng".

Nơi mẫn cảm bị đánh lén tới, Trịnh Hạo Thạc đột nhiên tăng sức đẩy: "Không có".

Kim Nam Tuấn lại phấn khởi hôn mạnh thêm một cái: "Anh có động lòng!"

Trịnh Hạo Thạc bị hôn đến mức hai gò má bắt đầu nóng lên: "Kim Nam Tuấn, đừng làm loạn nữa được không!"

"Anh nói dối, tôi làm loạn, hai chúng mình hòa nhau".

"Cậu..."

Trịnh Hạo Thạc mới phát hiện ra, bằng ưu thế thể lực và không biết xấu hổ, quy tắc không cho hôn của anh không thể nào khống chế được kẻ cuồng thân mật này. Trịnh Hạo Thạc từ nhỏ đến lớn luôn có tính tình rất dễ chịu cuối cùng đã không nhịn được nữa, đạp cho Kim Nam Tuấn một cú.

Mà Kim Nam Tuấn ôm anh hôn hôn nãy giờ càng cười đến vui vẻ hơn: "Anh đạp lần nữa đi, tôi thích anh nổi giận lắm!"

"Kim Nam Tuấn".

"Chụt!"

"Cậu!"

Trước giờ Trịnh Hạo Thạc không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày anh lại nổi giận bởi vì có người hôn mình, hơn nữa còn không phải một lần hai lần, mà lần nào cũng vậy, thế mà anh vẫn không có bất cứ biện pháp nào để đối phó với Kim Nam Tuấn.

Anh chỉ có thể tức giận từ trên giường đứng dậy, giống như Mario đẩy chiếc hòm, dùng hết sức mình đem kẻ mới qua một đêm đã không cần mặt mũi nữa – Kim Nam Tuấn đẩy ra khỏi cửa phòng, sau đó rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Kim Nam Tuấn đứng ngoài cửa gõ gõ, vĩnh viễn không chịu từ bỏ, ỉ ôi: "Trịnh Chỉ Chỉ ơi, tôi thấy anh soạn xong bài rồi, đêm nay chúng ta cùng đi xem phim nhé".

Trịnh Hạo Thạc đi về bên giường: "Không đi".

"Thế thì tối nay đi ăn lẩu nha".

"Không đi".

"Trượt băng thì sao?"

"Không đi".

"Gắp thú bông nhé?"

"Không đi."

"Vậy anh muốn làm gì?"

"Muốn ở nhà ngủ một mình".

"Ồ".

Trịnh Hạo Thạc bị mấy hành động lúc nãy của Kim Nam Tuấn làm cho xấu hổ, đột nhiên cáu giận không hiểu vì sao, hờn dỗi ném ra một câu như vậy.

Nhưng ném xong rồi anh lại ý thức được hình như vừa rồi mình đã hơi quá mức tùy hứng, hoặc là nói được yêu thương quá mà sinh ra kiêu kỳ.

Sao anh có thể đối xử tùy tiện như thế với Kim Nam Tuấn?

Mà Kim Nam Tuấn ở bên ngoài cửa kia, sau khi để lại một tiếng "Ồ", cũng không còn lại âm thanh nào nữa.

Trong chớp mắt đó, Trịnh Hạo Thạc lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Kim Nam Tuấn mím môi, rũ mi mắt, mang theo dáng vẻ mất mát tủi thân.

Anh vội vã đi chân trần xuống giường, nhanh chóng mở cửa ra: "Kim Nam Tuấn, ý của tôi không phải như thế, không phải tôi không muốn đi cùng cậu, cậu đừng... Á!"

Không đợi Trịnh Hạo Thạc nói hết câu, Kim Nam Tuấn một mực mai phục bên cạnh cửa đã ôm anh nhấc lên dựa lưng vào cạnh tường. Trịnh Hạo Thạc chỉ có thể vội vàng ôm cổ cậu, tựa như con koala treo bên người, hơi tức giận hét lên: "Kim Nam Tuấn!"

Kim Nam Tuấn nhìn anh cười nói: "Anh mới nói không phải không muốn đi cùng tôi mà, giờ anh phải đi cùng tôi thật đấy nhé, nếu anh chơi xấu tôi cũng chơi xấu theo anh luôn".

"Cậu..."

Sau khi Trịnh Hạo Thạc ý thức được mình đã bị lừa, anh chuẩn bị đẩy Kim Nam Tuấn ra.

Kim Nam Tuấn lại nhìn thẳng vào hai mắt anh, chân thành nói: "Bạn học Trịnh Hạo Thạc, tôi rất thích rất thích rất thích anh, muốn ở bên cạnh anh ngay lập tức".

Giọng nói của cậu rất chân thành, rất thẳng thắn, cũng rất thản nhiên.

Dưới ánh mắt đầy ắp yêu thương cùng chờ mong sáng rực rỡ, Trịnh Hạo Thạc muốn tránh cũng không thể.

Bàn tay đang đẩy Kim Nam Tuấn khẽ dừng, trái tim trong ngực cứ tựa như bị câu thổ lộ nhẹ nhàng trần trụi mộc mạc này làm cho dần nóng hổi.

Mà Kim Nam Tuấn cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, hỏi anh: "Cho nên người đang theo đuổi anh, tối nay muốn mời anh hẹn hò? Anh có đồng ý không?"

Đôi mắt của cậu vẫn sáng lấp lánh tựa hai vì sao.

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy trên một hành tinh hoang vu nào đó, một hạt giống hoa hồng không thể tránh khỏi ánh sáng chiếu lên, ấm áp đến độ phải nảy mầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro