1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước cửa sổ mưa rơi xuống đất tí tách lộp độp, trời tiết cứ mưa dầm kéo dài đã một ngày.

Film ngồi bên cửa sổ, những giọt mưa chảy xuống, đầu ngón tay vô tình vẽ trên làn sương mờ mờ trên tấm kính, thẳng đến khi kính cửa sổ tràn ngập, tràn ngập một cái tên duy nhất - Namtan.

Cô kinh ngạc dừng tay, nét môi hiện lên chút khổ sở, cười chua chát yếu ớt.

Đáy lòng, đã khắc sâu cái tên này.

Yêu nhau bảy năm, cảm tình không phải nói hết là hết được.

"Ăn cơm chưa?"

Namtan đứng ở bậc cửa, cởi áo khoác ướt trên người ra, quay đầu hỏi cô.

"Chưa"

Cô miễn cưỡng trả lời, không buồn nhút nhích một chút.

Con chó nhỏ giống Pomeranian tên Byul nuôi được hai năm thấy chị bước vào cửa liền phóng qua, nhiệt tình hơn cả bạn gái chị là cô.

Namtan ôm con chó vào lòng, nhìn cô một cái, tới trước phòng tắm tìm khăn mặt lau nước mưa trên tóc, rồi mang theo cái mền mỏng, đắp lên người ai đó đang nằm trên sofa.

"Gần đây thời tiết chuyển xấu, ra khỏi nhà nhớ mặc quần áo ấm vào, cẩn thận đừng bị cảm".

"Ừm"

Nghe quá nhiều lần, cô đã không còn cảm giác gì nữa.

"Có muốn ăn gì không?"

"Gì cũng được". Trên thực tế, cô không muốn ăn gì hết.

Đặt chú chó nhỏ vào lòng cô, nó kêu ư ử khổ sở, kháng nghị.

Namtan mở tủ lạnh, đồ ăn bên trong không còn gì nhiều.

Chị tận dụng toàn bộ đồ còn sót lại trong tủ lạnh, nấu một tô cháo hải sản mỹ vị, trong đầu âm thầm nghĩ, ngày mai nên bỏ thời gian đi chợ mua ít đồ.

"Còn nóng, ăn đi"

Film động thân mình, ăn từng muỗng từng muỗng, xuyên qua làn khói lượn lờ trong không khí, nhìn chị dọn dẹp phòng bếp, thuận tay dọn luôn phòng khách, thấp giọng dặn dò.

"Cơm có mùi lạ lắm, chắc là thiu rồi"

Đây là nhà cô, mà chị so với cô còn giống chủ nhân hơn.

Chị luôn như thế, mọi việc vặt trong cuộc sống đều chuẩn bị sẵn sàng tươm tất cho cô, cho tới bây giờ chưa từng làm cô phiền lòng.

Nhưng mà chị có biết không? Cái cô muốn, không phải một quản gia toàn năng, mà là một phụ nữ ôn tồn, để cô có cảm giác mình được yêu...

Chỉ là, một câu yêu đương chị cũng tiết kiệm không nói ra miệng.

Cô đã muốn nhớ không nổi lần cuối cùng chị nói yêu cô là khi nào...

"Không ngon à?"

Thấy cô bưng tô cháo thẫn thờ, Namtan thực sự tự nhiên nhận lấy phần còn thừa, múc cho Byul một chén, cả hai một người một chó cùng nhau ăn cháo thừa.

"Namtan"

"Ừ?"

Chị đáp nhẹ, thả Byul tới góc nhà ăn cháo.

"Chị có yêu em không?"

Không biết vì sao, cô xúc động muốn hỏi câu này.

Chị cụp mắt, cười cười, không nói.

Lại như vậy!

Mỗi lần cô nhắc tới chuyện này, chị chỉ ôn nhu nhìn cô và cười, không nói câu nào.

"Chị có yêu em không?"

Cô chuyên chú nhìn chị, lặp lại một lần nữa.

Chị vẫn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.

"Tính trẻ con!"

Ánh mắt của chị rất bao dung, ngữ khí sủng nịnh, thật giống như - cô là đứa trẻ hay giận dỗi.

"Em hỏi, chị yêu em hay không yêu em!"

Cô đề cao âm lượng, cảm xúc như nước lũ vỡ đê.

Phát hiện thái độ của cô khác hẳn ngày thường, Namtan thu hồi nụ cười, nhíu mày nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

Cô còn có thể làm sao? Người yêu mà ngay cả một câu yêu cô cũng không muốn nói, cô còn có thể làm sao đây?

"Không có gì"

Vô lực rũ mắt xuống, không hiểu là thất vọng, hay còn gì khác.

"Lễ tình nhân năm nay..."

"Chị còn có việc ở phòng khám"

Namtan nhìn cô áy náy.

"Không sao cả"

Cô cười có chút gượng gạo.

"Không cần phiền chị đâu"

Không bao giờ cần nữa...

Namtan há hốc mồm, định nói gì đó lại thôi.

"Em nói trong điện thoại có việc muốn nói với chị mà"

"Ừ"

Cô rút ra trên bàn điện thoại một lá thư, lặng lẽ đẩy tới.

Namtan nhìn cô kỳ quái, đang định mở thư ra đọc, cô lại ngăn chị.

"Về nhà hãy đọc"

"Được"

Không hỏi vì sao, chị nghe lời thu lại bức thư, đứng dậy.

"Không còn sớm nữa, chị về đây"

"Film?"

Namtan cúi đầu, cô nắm chặt lấy năm ngón tay chị không buông.

"Hôn em"

Cô ngước mắt yêu cầu.

Namtan cười khẽ, cuối người chạm nhẹ vào môi cô, vốn định hôn nhẹ chuồn chuồn lướt nước, không đoán được cô khác hẳn ngày thường, ôm lấy gáy chị, hôn thật cuồng nhiệt.

Chị thở dốc, bị lưỡi cô tiến sâu vào trêu chọc làm nhiễu loạn thần trí, há miệng triền miên cùng cô.

Hô hấp điên cuồng, tim đập loạn xạ, nhiệt độ cơ thể vì nụ hôn đó mà nóng bừng, hai tay theo bản năng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, thuận thế tiến tới bộ ngực mềm mại.

"Đừng!"

Chị tỉnh lại đúng lúc, thoát ra khỏi vòng dục vọng cuồng nhiệt đang quất chặt, liên tục thở hổn hển mấy hơi.

Nếu còn tiếp tục, muốn ra khỏi cửa đêm nay quả thật như người si nói mộng.

"Chị thật sự phải về, sáng mai có ca mổ quan trọng, cần phải nghỉ ngơi cho tỉnh táo"

"Thư, nhớ đọc nó"

"Ừ"

"Đi đường cẩn thận"

"Ừ"

"Nhớ mang theo dù"

"Ừ"

Chị luôn ít lời.

Đã không còn lời nào để nói, cô rốt cuộc buông tay, nhìn chị đi tới cửa.

"Namtan"

Cô bật dậy, thảng thốt kêu lên.

Chị nghiêng người ngoái đầu lại, đợi nghe.

"Hẹn gặp lại"

Thật sự... Hẹn gặp lại...

Namtan thoáng ngẩn ra, Film chưa từng nói 'hẹn gặp lại' với chị bao giờ. Chị đăm chiêu suy nghĩ, nhìn cô một cái, cụp mắt, gật đầu.

Nhìn chị bước ra khỏi cửa nhà mình, nước mắt Film nhẫn nhịn hồi lầu rốt cuộc chảy xuống.

Cô biết cô sẽ đau lòng, sau khi quyết định làm như vậy, sẽ biết được bản thân rồi cũng đau lòng, dù sao, chị là người đầu tiên cô yêu trong cuộc đời này.

Nhưng, không đoán được nước mắt trào ra như đê vỡ, không cách nào kìm lại được

Cô không bao giờ muốn rời xa chị, tình cảm cô dành cho chị so với dự đoán của cô còn sâu đậm hơn.

_______________

Quen biết chị từ lúc học đại học, đã bên nhau từ đó tới bây giờ, cả một khoảng thời gian dài như thế, với biết bao kỷ niệm, đủ làm chị trở thành một dấu vết sâu đậm trong lòng cô, dù là nụ cười hay là nước mắt.

Còn nhớ rõ - lúc trước, bọn họ quen nhau thế nào, làm sao kết giao?

Namtan là sinh viên tài năng của hệ y học, từ lúc cô bước chân vào trường, danh tiếng "Namtan" đã như sấm dội bên tai.

Nghe nói, thành tích thời trung học của chị rực rỡ tới nỗi giáo sư sẵn sàng viết giấy đề cử cho chị, nhưng chị vẫn kiên trì tham gia kỳ thi, hơn nữa còn không phụ sự mong đợi của mọi người giành lấy ngôi vị thủ khoa.

Trong suốt quá trình học, chỉ cần môn nào chị tham dự, giáo sư bộ môn sẽ mừng rỡ rơi lệ, còn hô to "Học trò đắc ý dường này, làm sao cầu được".

7 năm khoa Y, chị chỉ cần 4 năm đã hoàn thành xong phần học.

Nghe sự tích truyền kỳ về chị, không ai không cảm thấy hứng thú.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Namtan, là trong vũ hội trường. Rất kì quái, chị tới tham gia vũ hội, nhưng không khiêu vũ.

Đương nhiên không phải vì thiếu bạn nhảy, cái gọi là mỹ nhân ắt sẽ có nhiều người ái mộ, huống chi danh tiếng chị vang dội, được vinh danh là truyền kỳ của khoa Y, số lượng trai gái ngưỡng mộ chị còn phải nói?

Nhưng Namtan chỉ lẳng lặng đến, lẳng lặng đi, khéo léo từ chối lời mời khiêu vũ từ những người khác.

Cái đó và chảnh chọe có khác gì nhau? Để người ta nhìn thấy được, mà ăn không được, rớt nước miếng đầy đất, thật là đáng ghét!

Cảm giác đầu tiên về chị trong cô là - cao ngạo, quái gở.

Vì khó chịu, cô không thèm hùa theo đám bạn học đổ tới nơi đó xem ai có bản lĩnh mời được chị.

Gặp Namtan chính thức là khi chị đang thực tập lâm sàn năm cuối.

Bạn cùng phòng của cô nửa đêm đau bụng lăn lộn, làm cô sợ muốn chết, vội vàng đưa ngay vào bệnh viện, ngay lúc cô đang hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì mới tốt, tiếng nói trầm ấm dịu dàng ấy đã giải cứu cô.

"Có cần tôi hỗ trợ không?"

Giống như nhìn thấy cứu tinh, cô ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy chị.

"Bạn cùng phòng của tôi... Cô ấy, cô ấy đau bụng..."

"Đừng nóng vội, có mang theo chứng minh hay giấy tờ tuỳ thân không?"

Ơ? Nói thật ra lúc đó hoảng quá, cô cũng không xác định có mang hay không nữa, may mắn ông trời phù hộ, tất cả giấy tờ của bạn cô đều ở trong túi xách.

"Được rồi, cô cứ tới quầy điền giấy tờ trước đi, việc còn lại cứ giao cho tôi. Quẹo trái ở phía trước, biết chưa?"

Cô chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Sau đó thế nào, cô không còn ấn tượng gì nữa, chỉ nhớ được tiếng nói dịu dàng ấm áp ấy...

Không biết qua bao lâu, một ly cafe nóng hổi bốc khói đưa đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chị.

"Uống ly cafe nâng cao tinh thần đi, cô thế này làm sao chăm sóc được bạn cô, đúng không?"

Hơi nóng của cafe thấm qua ly giấy, truyền đến đầu ngón tay, khi đó, trong lòng cô thật cảm động.

"Chị đều đối tốt với mọi bệnh nhân như vậy sao?"

Rất kì quái, rõ ràng đang định nói cảm ơn, nhưng miệng lại thốt lên câu ấy, muốn dừng cũng không dừng được.

Từ trong mắt chị, cô thấy được một chút kinh ngạc.

"Cô đâu phải bệnh nhân"

Cho nên? Đối tốt với cô hết sức, là do bổn phận hay do gì?

Cô nghĩ không ra.

"Chị đang thực tập ở đây?" . Cô nhìn áo blouse trắng trên người chị.

"Ừ"

"Xoay sở được không?"

"Còn ổn, không tính là quá bận"

Trong tay chị cũng có ly cafe tương tự, uống một ngụm, còn nói.

"Bạn cô là viêm dạ dày cấp tính, đừng lo, không cần quá lo"

Cô vừa định mở miệng, một nữ y tá đã nhanh chạy tới chỗ họ, giọng nói gấp gáp.

"Bệnh nhân ở phòng 209 lại trở chứng, kiên trì nói chỉ để mình cô thay băng"

"Người bị tai nạn xe cộ gãy xương phải không?"

"Đúng rồi"

Chị thở dài "Tôi đi ngay"

"Namtan"

Không biết vì sao, lúc ấy cô không chút suy nghĩ, bật thốt lên gọi chị.

Chị dừng bước, quay đầu nhìn cô.

"Tôi còn có thể gặp lại chị không?"

Đêm nay cái miệng đúng là không chịu sự kiểm soát, cô bỏ mặt nó chẳng thèm quản nữa, cho nó tự sinh tự diệt, hồ ngôn loạn ngữ đi.

"Đương nhiên, phòng bệnh của bạn cô là do tôi phụ trách"

"Vậy à"

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Khi đó, cô cũng không hiểu, vì sao cô cứ hỏi liên tiếp mà chị không thấy kì quái? Còn trả lời mới lạ chứ!

Mãi cho đến sau này hậu tri hậu giác nhớ tới - thái độ của chị đối với cô, cũng không hề tỏ ra xa lạ!

___________________

Suốt thời gian đó, chỉ cần không có lịch học cô sẽ chạy tới bệnh viện, gặp chị thì tán gẫu vài câu.

Bạn cùng phòng còn cảm động nói với cô.

"Hà, mình không ngờ hoá ra cậu thương mình như vậy, đúng là hoạn nạn mới gặp chân tình"

Thương cô ấy?! Thật sự là @#$%...

Cô trực tiếp quăng đi một cái nhìn xem thường, con nhỏ này nói chuyện đúng là sến nổi da gà.

Đúng rồi, nếu nó đã hiểu lầm thì cô cần gì phải chối?

Có một lần gặp được chị y tá lần trước, hàn huyên vài câu, chị ấy nói cho cô biết, tuy rằng Namtan chỉ là bác sĩ thực tập trong bệnh viện, nhưng nổi tiếng săn sóc bao dung bệnh nhân, bất luận nam nữ lão ấu đều thích chị, mọi người thực chờ mong chị lấy được tấm bằng y, chính thức làm bác sĩ trong bệnh viện, nhất định là phúc cho tất cả bệnh nhân.

Phải không đó? Hồi chị ta ở trong trường đại học đối xử với người ta vừa xa cách vừa lãnh đạm.

Chị y tá nói, đó là do chưa biết rõ con người chị, mới hiểu lầm chị như thế. Thực ra, Namtan là người vừa mềm lòng lại hiền lành! Bà thím điêu ngoa ở phòng 209 lần trước chính là vì như vậy mới sinh lòng ái mộ, chỉ muốn gặp chị, luôn lấy chuyện không chịu thay băng ra uy hiếp đổi người, nhưng chị chưa từng biểu hiện nửa phần hờn giận, còn cười cười nói với bà ta.

"Lần sau nếu cháu không ở đây, cô cứ để y tá thay băng cho cô nhé? Đừng đùa bỡn với thân thể mình".

Sau khi nghe xong, bà ta còn áp tay lên giữ ngực, chắc chắn là bị cảm động sắp rớt nước mắt.

Khi cô rời khỏi bệnh viện vừa vặn là lúc chị tan tầm, cô đánh bạo hẹn chị đi ăn khuya, vậy mà chị cũng đáp ứng.

Ăn xong, Namtan khăng khăng muốn đưa cô về, hai người bước chậm lặng yên dưới ánh trăng.

"Chị biết tôi là đàn em của chị khi nào?".

Namtan dừng chân, dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô.

"Vốn đã biết sao?"

Không thể nào? Dù sao cô chính xác cũng không phải đàn em, khác khoa, lại khác buổi, cả một khu đại học lớn như vậy, tám trăm năm chưa gặp được nhau một lần.

Chị thản nhiên trả lời cô.

"Có ấn tượng chút chút".

"Chút chút là cỡ nào?".

"Có gặp qua vài lần trong trường, còn có lần trong tiệc khiêu vũ cuối khóa". Ngập ngừng, chị bổ sung. "Em rất bắt mắt".

Wow, đúng nha! Sao cô chẳng có ấn tượng gì?

"Những lời này thật không thành ý". Cô rầu rĩ nói. Nhân vật hoàng kim lóng lánh của trường nói mình "bắt mắt", có phải đang chứa 10 phần châm chọc?

Mặc kệ, cứ hưởng thụ là được.

Đưa cô về lại kí túc xá, cô không hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên gọi to. "Namtan!".

"Ừ?".

"Sáng sớm ngày mai, đi xem mặt trời mọc với tôi, được không?". Lấy cớ giỏi lắm, ngay đến cả cô cũng muốn phỉ nhổ chính mình.

Có trời mới biết, tám trăm năm rồi cô chưa từng thấy mặt trời nó mọc thế nào, buổi sáng không phải đi học, bình thường cô phải nướng tới cháy mông mới dậy ra ngoài kiếm đồ ăn.

Chị trầm ngâm một chút, không hiểu là khó xử hay đang vận công phu cự tuyệt ra mặt, chỉ nghe chị nói sau đó.

"Sợ không được, buổi sáng có ca mổ, tôi phải tới, chắc là không kịp".

"Cái đó, mặt trời lặn cũng rất đẹp, tôi vẫn mong...".

"Lần khác, được không? Ngày mai tôi thật sự rất bận, không dứt ra được". Chị nói ngại ngùng.

Nói gì thêm nữa, chẳng lẽ rủ đi ngắm cảnh đêm. Da mặt cô không đủ dày, chịu không nổi hết lời từ chối này đến lời từ chối khác đâu.

Thật rõ ràng, không phải sao?

Chị ta từ chối mình.

Không cần nói rõ, cô cũng không phải loại ngu ngốc, tất nhiên nghe ra ý ám chỉ trong đó.

Tình cảm vừa mới nảy mầm đã bị nhổ tận gốc, cô khổ sở mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, cô hạ quyết tâm, mai táng phần tình cảm non dại không được hoan nghênh này, khi đi bệnh viện cũng cố ý tránh thời gian làm việc của chị, giảm bớt cơ hội chạm mặt, miễn cho vừa thấy chị lại suy nghĩ kì quặc, trong tâm bất chính.

Bạn cùng phòng của cô vốn ái mộ Namtan, xuất viện xong lại càng mê mẩn chị, suốt ngày Namtan này, Namtan nọ, nói chị nào là chăm sóc cẩn thận bao nhiêu, tính tình ôn hòa bao nhiêu, kiên nhẫn với bệnh nhân bao nhiêu, còn đáng yêu cực kì...

Nhìn đi, quả nhiên chị ta tốt với hết thảy mọi người, là cô suy nghĩ quá nhiều mới có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô đặc biệt hơn người.

Tự mình đa tình, đáng đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro