2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà người khi đã xui xẻo rồi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Cô xác minh lại câu nói này lần nữa.

Gần đây thời tiết không ổn định, cô bị cảm nhẹ, cứ tưởng cảm xoàng không đáng lo, chờ nó tự khỏi, cơ thể cô từ bé đến lớn chiêu này luôn hữu hiệu.

Nhưng cô không hiểu được, hệ miễn dịch của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, cảm xoàng kéo dài thành buồn ngủ, nước mũi chảy ròng ròng, cộng thêm sốt cao, tắt tiếng, mắt mở không lên, đành phải nhận mệnh đi gặp bác sĩ.

Ban đầu tính chỉ đến phòng khám gần nhà khám sơ rồi mua thuốc, không nghĩ tới vừa qua đường, tên chết tiệt lái xe bỏ mắt ở nhà kia khi không cứ nhằm hướng mình mà chạy, hại cô vì tránh hắn ta mà ngã dúi dụi, đen đủi - cô, bị, trật, chân!

Năm nay nhất định là cô phạm trúng thái tuế, số mới đen kìn kịt như vậy.

Hay rồi, đi không được.

Thuận tay bắt taxi, vì tiết kiệm tiền đành phải tới bệnh viện gần nhà nhất, mà tới đó thì, khả năng đụng phải Namtan cực kì cao.

Cô đã cố gắng lắm để không chạm mặt chị, mà có chạm cũng không phải trong tình huống này, cô thề, cô không có ý định ti bỉ vô sỉ muốn tranh thủ sự thương hại, nhưng vẫn gặp bộ dáng chị cau mày không vui.

"Tôi biết hiện tại mình trông không tốt chút nào, nhưng không cần chị trưng bản mặt sống không bằng chết đó ra nha".

Aiz, thật không xong, giọng mình nghe như vịt đực.

"Cô Jane, phiền cô đưa cô ấy tới bác sĩ Milk khoa nội khám dùm tôi, cô ấy là bạn tôi".

Chị trực tiếp lấy giấy tờ trong tay cô, đứng lên sắp xếp.

Cái thái độ gì thế! Tốt xấu cũng phải để ý tới tôi một chút chứ? Đồ khinh người!

Khám xong, vừa vặn nghe được chị nói.

"Tôi đưa bạn tôi về đã"

Cô làm bộ không nghe, bước nhanh rời đi - tuy rằng cổ chân không cử động được, hại cô phải cà nhắc.

"Film!"

Gì? Kêu mình sao?

Cô vẫn muốn tiếp tục giả điếc, nhưng tiếng gọi kia.

Đây là lần đầu tiên chị ta gọi tên cô, ngắn gọn, còn - chết tiệt, gọi dễ thương quá!

"Tôi đưa em về".

"Cảm ơn, tôi chưa tàn phế "

"Chưa tàn phế, nhưng sốt 38 độ cộng thêm rạn xương vì ngã"

Chị thuyết minh thêm.

Cô nghe được nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha!".

Tuyệt chiêu thứ nhất của con gái chính là tiểu lý tàng đao.

"Làm bác sĩ nhàn như vậy sao?"

"Tôi chỉ là bác sĩ thực tập" - Chị còn sửa lưng.

Cái đó không phải trọng điểm được không? Cô thật muốn té xỉu.

"Được, bác sĩ "tương lai" cũng không có nghĩa vụ phục vụ bệnh nhân tận nhà đi?".

"Đúng là không có, nhưng chúng ta là bạn bè, quan tâm nhau hẳn là phải?".

Thật là cô nói một câu, chị trả một câu!

"Ai cần chị quan tâm!".

"Tôi lo lắng".

Namtan cúi đầu, thốt ra một câu.

Cô tròn mắt, nói không nên lời.

Tên khốn nạn, đừng có lạm dụng lòng thương hại của chị có được không? Sẽ chỉ càng làm tôi tổn thương thêm! Không thích người ta thì đừng hại người ta ăn dưa bở chứ!

"Chân còn đau không? Muốn tôi bế em không?".

"Có người muốn luyện cơ tay, tôi từ chối làm sao nhìn được?".

Vốn chỉ thuận miệng châm chọc, không ngờ chị thật vòng tay ôm lấy cô bế lên.

Cô trợn mắt há hốc mồm.

Bay đi hai hồn sáu phách, thẳng đến khi chị đưa cô về cửa kí túc xá vẫn không tìm lại được.

"Sau ba bữa ăn nhớ phải uống thuốc cảm, vết thương ở chân cách hai ngày phải tới bệnh viện thay băng, tôi ghi số điện thoại cho em, có việc cứ gọi cho tôi, biết không?".

Nói xong, cầm tay cô viết một chuỗi số.

"Nhanh khỏi, để tôi sắp xếp một ngày rảnh, mặc kệ em muốn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt trời lặn, tôi sẽ đi cùng em".

Cô lại khẳng định lần nữa, người này đúng là dễ mềm lòng, cô gái nào muốn theo đuổi chị ta chỉ cần dùng khổ nhục kế là hiệu quả ngay.

Nhưng cô không phải sắc nữ, cô từ chối dùng cách tiểu nhân mất mặt này câu dẫn người khác.

"Muốn ngắm cũng không thèm ngắm với chị!" - Cô rụt phắt tay về.

Cái đó và cây kẹo dụ con nít uống thuốc thì khác gì nhau?

Đúng là xấu hổ!

Được rồi, cô đúng là đáng xấu hổ.

Sự thật thắng mồm miệng, từ đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, tới ngắm biển, lên núi ngắm cảnh đêm, cả 1 ngày, cô phát ngượng vì bản thân quá mê mẩn mà quên phản ứng.

Sống 21 năm, giờ cô mới biết mình là người không nguyên tắc như vậy.

Xem ra, cô đã xem nhẹ si mê của mình đối với chị.

"Chân em còn chưa khỏi hẳn, ngày mai nhớ tới thay băng".

Đưa cô trở về, Namtan nói 1 câu phá hỏng không khí, hoàn toàn đánh vỡ say mê của cô, làm cô nhụt chí không biết nói gì chống đỡ.

Thì ra chỉ là 1 cây kẹo ngọt dụ dỗ bệnh nhân như cô thôi!

Namtan chết tiệt, lúc nào chị cũng phải yêu nghề, phải nhớ cái chức danh bác sĩ cứu người vĩ đại của mình như vậy sao?

Nói tới nói lui là thế, nhưng sau mỗi lần tự phỉ nhổ bản thân xong, cô lại càng thích chị hơn, thích không kiềm chế được.

Namtan và cô đột nhiên trở nên thân thiết.

Từ lúc nào giao tình giữa bọn họ đã tiến triển thành hai ba ngày hẹn nhau đi ăn, đi dạo chợ đêm, tâm sự mấy việc lặt vặt trong ngày.

Cô thần thông quảng đại chạy đua theo thời gian biểu dày đặc của chị, chỉ vì muốn cùng đi ăn bữa sáng với Namtan mà đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm 6h30 thống khổ ngàn lần lấy tăm chống mí mắt, điện thoại cho chị, dùng giọng ngọt ngào nhất.

"Hôm nay tôi có tiết buổi sáng, dậy sớm ôm chân Phật đây, chị thì sao? Còn ngủ à?"

"Khéo vậy? Tôi cũng có tiết buổi sáng".

Khéo cái quỷ! Tăm chống mắt của tôi sắp gãy!

"Vậy sao. Nhưng mà bụng tôi đói quá đi, không có tâm trạng đi học!".

Sặc! Cô tự thấy mình xạo hơn Cuội.

Sau đó, cô nghe được giọng cười khẽ của chị.

"Em muốn ăn gì? Tôi qua đi ăn cùng em".

"Bánh nướng và sữa đậu nành!".

Cô thuận miệng nói. Chỉ cần ăn bữa sáng chung với chị, đá tảng cô còn nuốt được.

"Được, em chờ tôi".

Cứ "trùng hợp" như thế, chỉ cần chị có ca sáng, sẽ cùng ăn với cô lúc tinh mơ, hơn nữa lúc nào cũng ăn bánh nướng và sữa đậu nành, hại cô từ đó về sau, ai dám nói 'bánh nướng, sữa đậu nành' trước mặt cô, cô sẽ nổi đóa ngay lập tức, chỉ duy nhất trước mặt chị cố rưng rưng nước mắt mà nuốt, có nghẹn cũng không dám than.

Ai bảo cô nói cô thích nhất ăn bánh nướng và sữa đậu nành, vì cô gái cô thích, có ăn đến ói ra cũng phải tập quen đi.

Thứ có giá trị an ủi nhất là chị bắt đầu gọi điện thoại cho cô, tuy rằng không tình tình cảm cảm nhưng vẫn nói.

"Ngủ ngon, ngủ trễ quá không tốt cho thân thể".

Mặc kệ chị nói những lời này là căn cứ trên cương vị bác sĩ hay bạn bè, cô đều thấy mát trong lòng.

Bạn cùng phòng biết cả hai thường đi chung, ngạc nhiên tra hỏi.

"Cậu thật sự theo đuổi chị ta?".

Theo đuổi cái gì? Khó nghe.

"Không phải! Mình căn bản không có cảm giác với chị ta biết không? Mình và chị ta chỉ là bạn bè bình thường!".

Chính đó là điểm làm cô uất ức tới nội thương, giả bộ không có việc gì cười cợt, cảm giác đúng là khó chịu!

"Vậy, nếu cậu không thích chị ấy, xem xét quan hệ của chúng ta, cậu hẳn sẽ giúp tác hợp cho mình chứ?".

Mặc cô đi mà tác hợp! Thất tình đã đủ thảm, còn muốn tui hát bài ca bà mối hả, có ai lâm vào trường hợp đó mà làm vậy không?!

Đạo trời gần đây đi ngủ đông mất rồi hả? Hoang tưởng... Ân cần hỏi thăm con bà nó!

"Không, vấn, đề! Chỉ cần chị ta thích cậu, mình không phản đối".

Răng nghiến ken két, tức ngực suýt chút nữa hộc máu!

Có thể trách ai? Ai bảo cô biết thân biết phận, Namtan không thích cô, không tác hợp cho người khác còn có thể thế nào?

Hộc máu thì hộc máu, cô vẫn tích cực sắm vai bà mối tận tâm giúp đỡ, tạo cơ hội cho cô bạn tiếp cận Namtan nhiều đến nỗi nếu chị ta xiêu lòng thì bây giờ cũng sinh được một tá con rồi.

Trình độ sắt đá như thế, bà mối chuyên nghiệp còn phải chào thua.

Sau, cô phát hiện ánh mắt chị nhìn mình trở nên phức tạp, luôn im lặng chỉ nhìn mà không nói 1 câu, cô không hiểu, mà sớm cũng đã buông không muốn lý giải nữa.

Ngày đó, chị đến ký túc xá tìm cô - thật ra, cô cũng không rõ chị đến tìm mình hay tìm cô bạn cùng phòng, cả đám hứng trí, thét to nói muốn đi qua đêm luôn.

"Rồi, rồi! Namtan, chị chở Love"

"Vậy còn em?"

"Không sao, View chở tôi"

Chị dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn cô, nhìn thật lâu đến nỗi cô tâm hoảng ý loạn, tình cảm nén xuống lại bò lên, nhanh đẩy chị, cười ái muội.

"Nè, cơ hội đã tạo cho chị rồi, ráng mà nắm chắc".

Namtan không nói gì.

Nhìn bạn cùng phòng bẽn lẽn ngồi lên xe của chị, bàn tay nhỏ bé níu ngang hông, cô đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi.

Điên loạn cả đêm, giải quyết sạch sẽ một tá bia, mọi người đều ngà ngà say. Thời gian đóng cổng của ký túc xá đã qua, Namtan ở trọ bên ngoài nên cả nhóm kéo tới phòng chị ở tạm 1 đêm.

"Đi thôi, đi thôi, Love, cậu ngủ chung với Namtan, đừng phụ cảnh đẹp đêm nay. Bọn mình đều thức thời - ".

"Phòng để các bạn ngủ, tôi ngủ tạm ở phòng khách một đêm".

Namtan làm như không nghe thấy, thản nhiên nói.

Cô im miệng, không dám nháo nữa.

Chị nhìn - có vẻ như không vui. Tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện gì, giọng điệu cũng thủy chung ôn hòa, nhưng cô biết.

"Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cứ tự nhiên".

Nói xong, chị một mình lên ban công.

Cô xem nghi ngờ có vẻ chính xác, nhanh chạy theo sau.

"Namtan... chị giận à?"

Nghiên cứu vẻ mặt của chị, rầu rĩ nói.

"Đừng giận, tôi cũng không cố ý chọc chị".

Chị im lặng rất lâu, rất lâu, ánh mắt chuyển qua mặt cô.

"Trò đùa này không hề buồn cười, em không biết sao?".

Cô chột dạ, mạnh miệng nói.

"Ai nói là đùa? Love thích chị thật lòng, tôi thấy cả 2 rất xứng đôi..."

"Xứng hay không xứng không phải chuyện em quản!".

Thảm, có vẻ như chị bị chọc điên rồi, ngữ điệu không bình ổn nữa, mất đi tần suất hiền hoà như nước mọi khi.

"Sao? Chị bị mất miếng thịt nào à? Tủi thân lắm hả?"

Được lợi còn làm bộ, muốn làm rõ ư, cô mới là người đang khóc thầm này, có biết không?

Chị nhăn mày.

"Em lúc nào cũng cảm xúc hóa mọi thứ vậy sao?"

Cảm xúc hóa?! Ê, chị kia, thất tình có quyền giết người nha, chị không biết à? Huống chi tôi chỉ hơi kích động chút xíu thôi.

"Đúng, tôi cảm xúc hóa, thì sao? Chị học y, chẳng lẽ không biết phụ nữ không xả hết cảm xúc ra hàng tháng sẽ bị bệnh tâm thần sao, đây là phương pháp bình thường hợp lý!".

Chị dừng lại, nhìn cô.

"Sinh lý em tới tháng?".

"Chị nghiên cứu sinh lý của tôi làm chi?". Biến thái!

"Em vừa mới uống bia lạnh đó!".

"Uống đã uống rồi, chẳng lẽ bắt tôi nôn ra?".

"Em đừng lấy sức khỏe mình ra mà đùa giỡn".

"Ai nói chị tôi đang tới tháng? Ngu ngốc, kì của tôi là cuối tháng biết chưa?".

"Vậy vừa rồi em...."

"Ngừng! Ngừng! Ngừng! Chúng ta lạc đề rồi!". Đây hoàn toàn không phải trọng điểm.

Bọn họ rốt cuộc chuyển từ yêu/ không yêu sang sinh lý của cô từ lúc nào vậy? Cô còn khai ra của mình là cuối tháng! Đúng là ngu ngốc quá đi mất!

"Quay lại, quay lại, hiện giờ tôi muốn nói với chị chuyện Love, còn chưa có kết luận".

Chị nhíu mi.

"Kết luận là tôi không thích cách ghép đôi của em"

A, chê cô nhiều chuyện?

"Love là đại mỹ nhân có tiếng ở khoa tôi, toàn tâm toàn ý với chị, người ta ba quỳ chín khấn còn chưa cầu được, chị bất mãn cái gì - ".

"Tôi thích em".

Một câu làm cô cứng họng, sợ hãi trố mắt.

Ảo giác à? Hay nghe lầm?! Sao chị ấy nói câu đó được!

Cô tin mặt mình hiện tại nhìn nhất định rất đần, cái miệng nhỏ ngoác rộng ra, muỗi có bay vô cũng không khép lại được.

Chị chỉ cúi đầu, theo logic đặt môi lên cái miệng đã hé sẵn mời mọc của cô.

Kia - là chuyện gì đang xảy ra? Chị hôn cô, cũng là ảo giác sao? Cảm giác ở môi thật chân thật, đúng là ảo giác sao?

Nụ hôn của Namtan là thật, mềm mềm, dịu dịu nút lấy cũng là thật, vòng ôm chặt chẽ kiên định càng không thể giả...

"Người trong lòng tôi là em, nghe rõ rồi chứ?".

Chị nói lại lần nữa, gằn từng tiếng, rõ ràng vô cùng, ngay cả cô có muốn nghe sai 1 chút cũng không được.

"Lừa... lừa người! Chị rõ ràng đã từ chối tôi".

Tiếng nói run run phối âm như trong phim kinh dị, giờ cô mới biết mình có tài năng tiềm ẩn về chế tạo âm thanh kinh dị.

Cô nhìn hàng chân mày của chị chậm rãi dồn về một cục, giống như cô vừa quăng cho chị bí ẩn của thời đại, cô nghĩ cho sinh viên tài năng hệ y học này đi phẫu thuật não bộ tinh vi chắc còn dễ hơn bắt chị trả lời vấn đề này 100 lần.

Đại khái hơn 1 thế kỉ qua đi, chị mới khó khăn trả lời.

"Lúc nào?"

Đúng rồi? Lúc nào? Đầu óc chưa kịp trở về trạng thái hoạt động, nhất thời cô tìm không ra.

Quên đi, hiện tại không phải lúc lục lọi quá khứ.

"Sao chị không nói sớm?".

"Em không phải cô gái tùy tiện, tôi có nói em cũng không chịu".

Cô sững sờ, nước miếng nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.

Trên thực tế, cô còn "tùy tiện" hơn kìa, chẳng những chịu mà còn có thể rộng rãi cho chị 1 cái hôn môi.

Chị nói vậy, cô còn biết sao? Ngoại trừ chột dạ xấu hổ cúi đầu cười ngây ngô, nửa chữ bẻ đôi cũng không phát âm được.

"Thật có lỗi".

Chị buông tay ra, thối lui từng bước.

Gì? Chị ấy xin lỗi cái gì? Sao không ôm thêm chút nữa? Cô vừa mới thích cảm giác được tựa vào lòng chị thôi mà...

"Tôi đã nói hết rồi, về sau đừng ghép đôi tôi với cô gái khác nữa. Ngủ ngon".

Ê ê ê! Cứ thế mà đi hả? Không chịu trách nhiệm những lời mình đã nói sao?

"Namtan- ".

Chị ngừng bước, nghiêng đầu chờ đợi.

"Ờ, ừm - ".

Kế tiếp phải làm sao? Mọi người đều nói cô không phải cô gái tùy tiện, tốt xấu gì cũng có một chút nữ tính rụt rè, chẳng lẽ muốn cô chủ động mở miệng? Nhưng mà...

"Câu chị vừa nói - lặp lại lần nữa, tôi chưa nghe rõ".

"Đừng ghép đôi tôi với cô gái khác nữa".

"Không phải, câu trước kìa".

Đần! Ai cần nghe câu đó?!

Chị suy nghĩ 1 chút.

"Em không phải cô gái tùy tiện?" - Là câu này sao?

"Lại, câu trước đó nữa!".

Cô cắn răng sắp chảy máu tới nơi, người này là ngốc thật hay giả ngu?

"Ừm"

Chị lại trưng ra vẻ mặt (一 0 一).

"Là câu tôi thích em? Hay là câu em nhất định không chịu?".

"Được"

Cô nhanh tiếp lời, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết.

"Được cái gì?"

Namtan sửng sốt, như vịt nghe sấm.

"Chị, chị... "

Cô sớm muộn gì cũng có ngày bị chị làm tức tới hói đầu!

Ngay tại lúc cô tự hỏi có nên nhảy xuống ban công tự tử không, hay trực tiếp bỏ chị lại cho xong chuyện, thì chị mới mở to mắt tỉnh ngộ.

"Được, em đồng ý, là vậy phải không?".

Phật tổ từ bi! Người này còn chưa ngốc hoàn toàn.

"Bằng không thì là gì? Chị nghĩ tôi để cho người tôi không thích hôn mình à!".

Cô oán giận đẩy chị ra, định đi vào nhà. Lại còn tốn thời gian với chị, mặc kệ chị ở lại nghiền ngẫm lời cô nói đi.

Nhưng cô cũng không vào nhà được như ý định, vì chị đã phản ứng rất nhanh kéo cô về, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Hai má cô, vừa vặn dựa vào ngay vị trí tim chị, ở đó có tiếng tim dồn dập, cách lớp áo truyền rõ ràng vào tai cô, đập vào ngực cô.

"Không chỉ hôn, tôi còn muốn ôm em, Film".

Cúi đầu dịu dàng hứa hẹn, cô nghĩ chị có lẽ đã thích cô, nếu không, một người ổn trọng biết tiết chế như vậy, làm sao có thể có phản ứng thất thường, đúng không?

Lần đầu tiên trong đời, cô biết tới tình yêu ngọt ngào.

Cứ như vậy, bọn họ trở thành một đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro