10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Namtan, chị xem, tiệm cafe này trang hoàng thật ấm áp!"

" Ừm "

Namtan nhấp một ngụm cafe Cappuchino thơm nức.

"Cafe cũng rất ngon"

"Tương lai em cũng muốn mở một tiệm cafe như vậy, gọi là Tan & Racha đi?".

"Vì sao muốn đặt là Tan & Racha?"

"Là tên viết tắt của hai đứa mình, thật lãng mạn nha!"

"Hì" - Chị phì cười một tiếng.

"Tốt, nếu em không than mệt".

"Làm sao có thể? Làm chuyện mình thích, dù thế nào cũng không thấy mệt, nếu thật sự ứng phó không nổi, chị sẽ nghỉ việc đến phụ em, được không?"

Cô nói hưng trí bừng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng xinh đẹp động lòng người.

Chị miết mắt liếc một cái.

"Học 7 năm y khoa ra, kết quả lại nói chị đến bán cafe cho em, em này tính sao mà hay vậy? Thực đáng đánh đòn!"

"Em cũng đâu phải con buôn, tiền đủ dùng thì tốt rồi, kiếm nhiều mà làm gì? Em lại không trông cậy chị kiếm sơn hào hải vị, cao ốc mỹ trạch gì nuôi em".

Mơ ước của cô rất bình thường, chỉ cần một tiệm cafe nho nhỏ, bên người bạn tri tâm là chị, cùng chung tay xây đắp giấc mộng của họ, là toàn bộ những gì cô muốn.

Chị rốt cuộc chừng nào mới cầu hôn em đây?

Cô thở dài thườn thượt trong lòng.

"Đồ ngốc...".

Tiếng thở dài còn vương ở đầu lưỡi, cô mở mắt, từ trong mộng tỉnh lại.

Đoạn đối thoại này từng tồn tại chân thật, nay với cô mà nói, lại như giấc mơ rất xa xăm.

Không đợi lời cầu hôn của chị, cô đã nói chia tay trước, khi bên nhau vẽ ra biết bao mộng ước con trẻ, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ một giấc mộng mái ấm đã không có khả năng thành hiện thực được rồi.

Ngồi dậy, cảm giác bụng dưới rầu rĩ đau đớn, cô liếc nhìn lịch bàn, mới đó mà đã cuối tháng!

Hạn lĩnh lương ư? Không phải, là kỳ sinh lý làm cô sống không bằng chết đã tới!

Tựa như quay sổ xố định kỳ, đúng một tháng sẽ tới, giờ giấc không lệch đi đâu được! Hơn nữa mỗi lần đều làm cô đau đến chết đi sống lại, sắc mặt tái nhợt, đứng cũng đứng không nổi.

Gọi điện thoại đến công ty xin phép xong, cô miễn cưỡng nằm vật ra giường lại.

Bình thường lúc trước, Namtan đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chăm sóc hầu hạ bên người cô giống như hoàng thái hậu.

"Aizzz...".

Lấy lại tinh thần, đến phòng tắm mở nước ấm tắm, làm cho chính mình nhẹ nhàng khoan khoái một chút, pha ly sữa nóng, kinh nghiệm làm bụng bớt đau.

Điện thoại reng, cô buông ly sữa mới uống được một nửa, đến phòng khách bắt điện thoại.

"Alo, Film?"

"Dạ".

Là Biw.

"Em bị sao vậy? Sao lại xin phép nghỉ?".

Giọng nói nghe qua thật vội, làm cho đáy lòng cô ấm áp một chút, ít ra cũng có người quan tâm cô.

Aizz, bệnh chung của con gái cung Cự Giải, bề ngoài luôn vui vẻ, lại cực kỳ sợ cô đơn.

"Không có việc gì, chỉ là có chút... không thoải mái".

"Làm sao không thoải mái? Muốn đi khám bác sĩ không?"

"Ư?"

Cô á khẩu, đáp không ra lời. Hóa ra cô vẫn có chút rụt rè nữ tính, hiểu được chuyện gì là khó có thể mở miệng.

Nhưng quái, vì sao cô chưa từng thấy vậy với Namtan? Lúc nào muốn nói gì liền nói đó, thoải mái tự tại, hoàn toàn không có gì giữ hình tượng hay ngại ngùng.

Có phải tình yêu lãng mạn tệ hơn không? Bày ra ngoài mặt lúc nào cũng là mặt đẹp nhất, bóng bẩy nhất, ngược lại, không bằng thoải mái tự tại ở bên Namtan.

Aizz, ngừng ngừng ngừng! Cô đang nghĩ cái gì thế? Sao lại so sánh như vậy? Cô không thể cứ chần chừ mãi thế này được!

Nếu đã chia tay, nên toàn tâm toàn ý với tình cảm hiện tại, cô đã làm tổn thương một người, không thể lại phụ lòng một người đối đãi tử tế với mình nữa, nếu không, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

"Em không sao, anh đừng lo" - Cô nghe thấy giọng mình gượng gạo.

"Vậy được rồi, xem em nói chuyện cũng không có tinh thần, em nghỉ ngơi nhiều đi, thật sự có việc thì gọi điện thoại cho anh".

"Được" - Không hiểu được vì xúc động hay sao đó, cô bật thốt gọi.

"Biw!"

"Chuyện gì?"

"Em thích anh!"

Là xuất phát từ tâm lý áy náy, hay vẫn là muốn khuất phục chính mình, cô không rõ.

Đầu bên kia im lặng ba giây, sau đó anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ừ, anh nghe rồi. Anh sẽ không cho em đổi ý".

Ngắt điện thoại rồi, lâu thật lâu sau, vẫn thủy chung không có được cảm giác mong muốn.

Không có ngọt ngào nồng đậm, cũng không có cảm giác tim đập nhanh hơn...Không nên là vậy chứ! Cô vẫn nhớ rõ tư vị nhẹ nhàng của cái gọi là rung động vì mối tình đầu tiên, làm cho cô ngay cả bây giờ nghĩ lại vẫn cười đến ngây ngô, khi nói yêu chị, trong lòng sẽ tràn đầy ngọt ngào...

Chẳng lẽ, cô còn yêu anh ta chưa đủ sao? Hay là căn bản cô không hề yêu anh ta?

Lòng, thật phiền thật loạn, cô đơn giản gọi điện đến công ty, nảy sinh suy nghĩ không tốt xin nghỉ luôn một tuần dài hạn, tính về quê nghỉ ngơi, giải sầu.

Nửa năm trước làm việc quần quật như trâu, tích lũy không ít ngày phép, vốn định cùng Namtan sắp xếp ngày nghỉ đi du lịch...

Hiện tại không có khả năng, giao tình với Biw lại không đủ sâu để có thể dẫn về nhà, vẫn đừng nên tùy tiện mời anh ta, mất công người nhà lại hiểu lầm, hơn nữa anh ta còn từng nổi cơn cầu hôn cô trước mặt mọi người.

Quên đi, nếu không có ai đi cùng, vậy thì đi một mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro