11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô rút gối úp lên mặt, ý muốn ngăn mấy lời cằn nhằn léo nhéo liên miên về mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày. Nếu cô không lầm, chất giọng gà mái mẹ khủng bố này hẳn là của hàng xóm cách vách.

Hôm qua về nhà, đã gần nửa đêm, mệt quá cô ngã đầu liền ngủ bất tỉnh nhân sự, huống chi còn đang giữa kỳ sinh lý, mặt trời lên cao vẫn nằm trên giường giả chết là hoàn toàn có thể tha thứ được.

Nhưng hiển nhiên người nhà cô không nghĩ như vậy.

"Film, con mau rời giường đi, đã mấy giờ rồi còn ngủ, lười biếng như vầy làm sao gả ra ngoài được!".

Gối bị giật ra, sau đó nện tới tấp lên người cô.

"Hừ, ai nói gả không ra được, chẳng qua là bổn cô nương không thèm lấy chồng thôi chứ bộ"

Trong lòng đã biết ngủ không được nữa, đành phải nhận mệnh đứng dậy, một bên đánh răng, một bên lầm bầm.

"Đúng rồi, cũng chỉ có Namtan ngốc thành thật kia mới chịu được con thôi, thực không hiểu kiếp trước con tích được bao nhiêu phúc nữa"

Mẹ nhắc đi nhắc lại, cô làm bộ không nghe thấy.

"Nói đến Namtan –"

Mẹ đang gấp chăn bông bỗng đột nhiên quay đầu.

"Sao lần này nó không về cùng con?".

Về sau, làm sao báo cáo với bề trên là bọn họ đã chấm dứt?

Y theo lời mẹ, mẹ thích Namtan đến độ coi chị là cốt nhục của bà rồi, tình hình thực tế nếu cô nói chỉ sợ mẹ sẽ bóp cô chết tươi, sau đó vứt xác ra đồng hoang.

Cô đã sớm nghi ngờ, cô nhất định là bị mẹ nhặt ngoài đường về nuôi.

Nói như vậy có căn cứ hết đó, mỗi lần Namtan cùng cô trở về, lần nào mẹ già chẳng giết gà mổ dê?

Để bồi bổ con gái ư? Lầm to! Món ngon gì toàn gắp bỏ vào chén cơm của Namtan.

Còn không phải mượn hoa hiến Phật, mong chị chiếu cô đại tiểu thư nhà cô ư? Sai sai sai! Mẹ già vô tâm nói thế nào?

"Nha đầu kia ở Bangkok đều do công con vỗ béo, bác không kêu nó giảm béo thì thôi chứ, con mới là người cần bồi bổ nè. Bác nói con nghe, đừng chuyện gì cũng nghĩ tới con bé ngốc đó, thân thể của mình phải biết yêu quý..."

Tiếp theo là tiết mục "Mẹ con tình thâm" dài lê thê.

Thật sự nhìn không được! Cô sắp không rõ đây rốt cuộc là nhà ai?

Tuy rằng cuối cùng đồ ăn trong chén chị có một nửa đều chui vào bụng cô.

Khi ôm cô ngồi ngắm trăng trong sân, chị cười cười nói.

"Thật là mẹ rất thương em, em nghĩ gà kia nấu là bổ cho ai? Đương nhiên là cho em".

"Cho em? Vậy sao toàn gắp đồ ăn ngon bỏ vô chén chị không vậy?".

Tổ chức năng lực trong đầu chị có vấn đề ư? Nếu không khẳng định trước khi hai người yêu nhau mẹ chưa từng gặp chị thì chắc cô đã nghi ngờ Namtan mới là con ruột của mẹ sống tạm bợ bên ngoài.

"Bởi vì mẹ biết chị sẽ bỏ qua cho em! Đây là phương thức biểu đạt cảm xúc hàm súc của mẹ. Mẹ hỏi chị, em ở Bangkok có gây phiền toái gì cho chị không thật ra là muốn biết em sống có được không"

"Vậy đó nha!" - Cô không cho là đúng, hừ mũi.

"Chị nhất định chưa từng thấy bà mẹ nào biểu lộ "rõ ràng" đến vậy đúng không?".

Khi đó, cô cũng không đem lời chị nói đặt trong lòng, hiện tại nhìn cách đối xử khi cô một mình trở về, quả nhiên đúng là vậy: ngay cả một cục thịt nát cũng không có.

Rầu rĩ vùi đầu vô tô cháo và chai xì dầu đặt trên bàn.

"Nè!"

Một cái chén lớn "coong" một phát đặt trước mặt cô, mẹ không hề báo động trước nhảy xổ ra, dọa cô giật mình.

Ô? Thật là có thịt? Mà còn là loại thịt ninh nhừ bốn, năm tiếng trong nồi đến nỗi mềm rục ra!

"Sớm nói con ngốc, ngay cả chăm sóc chính mình cũng không biết, thực không hiểu ở đó ăn uống ra sao, cả người gầy hết...".

Cô muốn cười mà cười không nổi, giương mắt.

"Mẹ à, mẹ cho cún ăn sao?".

Thái độ của mẹ già làm cô có ý kiến đó nha! Đối với Namtan thì thân thiện thiếu điều rót rượu ca hát bên cạnh, còn với cô thì sao, cô hẳn là có quyền soi mói chứ?

"Muốn hay không tôi nói "Hoan nghênh đại giá quang lâm, tiểu thư cứ từ từ dùng" hả?"

Mẹ khó chịu trừng cô liếc một cái, lại vùi đầu vào phòng bếp.

Mới nói tới đồ ăn cho cún, anh trai đã ôm chú chó yêu Byul từ đâu đi vào, giọng nho nhỏ hỏi.

"Ăn ngon chứ?".

Wow! Nhà này toàn ma không à? Tất cả đều xuất quỷ nhập thần. Nhất thời quên mất, cô cũng là một thành viên trong "nhà này".

"Anh à, anh hù chết người nha!"

Anh trai cười cười.

"Nói cho em hay, đây là thịt mẹ hầm từ sáng sớm 5 giờ tới bây giờ đó".

"Muốn ăn?" - Cô gắp một miếng.

"Không cần, đây là mẹ làm riêng cho em".

Cô nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, vùi đầu ăn tiếp.

"Aizz, Film à, lần này em trở về, khí sắc so với lần trước kém hơn rất nhiều, ngay cả Byul cũng bị bỏ đói ốm tong teo, không giống hồi trước, tròn tròn mềm mềm thật dễ thương, ôm vào cũng thật thoải mái. Em ngược đãi nó phải không?".

"Em làm gì có? Là nó tự bỏ ăn đó chứ? Đâu có liên quan tới em!".

Em gái có thái độ này, nó ăn mới là lạ – anh trai thầm nghĩ trong lòng, chưa nói ra.

"Nghe mẹ hỏi em, vừa rồi em còn chưa trả lời. Sao lần này Namtan không về cùng?".

" Đây là nhà em chứ bộ, vì sao chị ta phải "về cùng"? "

"Nhưng lần trước anh gọi điện tới, em ấy nói rõ ràng lần sau sẽ về cùng em mà – chính là rạng sáng mưa hôm đó".

Anh trai thêm vào chi tiết cuối câu. Rạng sáng 2h còn ở trong nhà bạn gái, hơn nữa giọng nói khàn khàn như vừa tỉnh ngủ, ngu ngốc cũng biết hai người kia trước đó đã làm "vận động" gì rồi.

"Sáng sớm mới 2h mà gọi điện quấy rầy người khác còn dám nói! Anh có biết lễ phép là gì không!" - Cô giả ngu.

"Làm trò, em giữ người yêu trong nhà qua đêm anh còn chưa nói".

Ngừng lại.

"Hai người cãi nhau?".

Cãi nhau? Hừ hừ, người đó đâu có biết cãi nhau với cô là gì?

Anh trai nói tiếp một câu, làm cô thiếu chút nữa đánh đổ chén cơm trên tay.

"Sinh hoạt tình dục không hợp ư?".

Cô nhảy dựng cả người.

"Anh à! Anh làm sao thế, trong đầu có chứa cái gì hả?"

"Anh lớn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Ít nhất nên biết thứ ai cũng biết"

"Hừ hừ, anh nói gì đấy, biết cái gì?"

"Anh biết Namtan rất yêu em, làm chuyện gì cũng nghĩ tới em, người tốt như thế cả đời này em không gặp được lần hai đâu. Em ấy cưng em đến thế, không bao giờ làm chuyện gì khiến em đau lòng, nhất định lại là do em lòng dạ hẹp hòi, tính tình đại tiểu thư thích hờn dỗi, anh nghĩ em vẫn nên ngoan ngoãn trở về, xin lỗi em ấy một tiếng đi"

"Này anh, anh rốt cuộc là anh trai ai?".

Phản, người nhà này tay đều với ra ngoài hết rồi sao!

"Cũng vì là anh trai của em mới không thể không tính thay cho em. Em không biết chăm sóc bản thân, thiếu Namtan, không biến bản thân thành con điên mới là lạ, nếu ngày nào đó em ấy quyết tâm không cần em nữa, để xem em làm sao bây giờ!".

"Làm sao là làm sao? Chị ta không cần em, em nhất định phải cần chị ta ư? Vì sao em không được về nhà một mình? Vì sao nhất định phải là chị ta đưa em về? Vì sao em không tự sống được? Vì sao nhất định phải để chị ta chăm sóc em? Sao mọi người đều nghĩ em vô dụng như vậy? Namtan là thượng đế hả? Không có chị ta thì sống không nổi ư? Anh, anh cũng xem thường em gái anh như thế, có đúng không?"

Lửa giận ở đâu bỗng bốc lên ngùn ngụt, cô không thèm suy nghĩ rống lên.

Anh trai choáng váng, rất ít khi thấy em gái mình phát điên đến thất thố thế này.

"Film à..." - anh trai nhỏ giọng.

"Em đi ra ngoài một chút!"

Không có tâm trạng nghe anh trai nói gì thêm, cô xoay người rời khỏi bếp.

Đi trên đường ruộng nhỏ bé, không khí trong lành, tiếng côn trùng ri ri, nhưng không thể làm mát bớt cảm xúc của cô lúc này.

Mình tới tột cùng là làm sao vậy?

Cô lẳng lặng tự hỏi.

Về nhà là để giải sầu, vì sao lại càng thấy sầu thêm?

Một cái tên lặp đi lặp lại bởi nhiều người, giống như đời này ba chữ đó sẽ dây dưa bên cạnh mãi, cô càng cố không để ý, càng miễn cưỡng cười vui, đè nén, áp lực ngược lại càng dồn chặt, hậm hực.

Tất cả mọi người như đang nhắc nhở cô, cái tên "Namtan" sẽ không bao giờ xa rời cô.

"A!! Film, về bao lâu rồi?"

Cô nghe tiếng gọi to, quay đầu.

"Tối hôm qua dì ạ".

Người này là chị em tốt của mẹ, không thể vô lễ, nếu không mẹ sẽ xử cô.

"Sao không thấy Namtan đâu?".

Lại tới nữa! Đây là câu thăm hỏi lưu hành nhất năm sao?

Không thể để lộ ra mặt, đành phải cứng đờ trả lời.

"Chị ấy bận nhiều việc quá ạ".

"Việc gì chứ? Không phải dì muốn nói, nhưng con cũng lớn rồi, tìm thời gian nào định đoạt cưới hỏi đi, theo dì thấy, con bé tốt lắm, sẽ thương con cả đời, dì sống từng này tuổi rồi, không nhìn lầm người đâu".

"Dạ con biết, thưa dì".

"Không cần nói biết, làm đi! Dì chờ uống rượu mừng của hai đứa lâu lắm rồi đó".

"Dì à! "

"Được rồi, dì đi mua đồ ăn, con suy nghĩ cẩn thận đi".

Dì ấy đã đi xa, cô ngồi xổm xuống bờ ruộng, giống con đà điểu, nghĩ muốn vùi đầu vào cái lỗ, để không còn ai quấy rầy cô được nữa.

"Chị Film~ "

"Đủ! Nếu muốn hỏi về Namtan, lập tức cút mau cho tôi".

Cô rống lên không chút suy nghĩ.

"Ơ?"

Làm sao bây giờ? Cậu bé ngẩn người, không biết phải làm sao.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quên đi, làm khó con nít làm gì?

"Chuyện gì? Nói mau!"

"Lần trước em có nói với chị Namtan về chuyện thi vào học viện Y khoa, chị ấy hứa cho em lời khuyên, em đã quyết định sẽ thi, muốn nghe ý kiến của chị ấy – ".

"Chị đưa số điện thoại của chị ấy cho em, tự em đi mà hỏi!"

Bất quá người ta bây giờ có chịu giúp em nữa hay không, chị không dám cam đoan đâu. Dưới đáy lòng cô đệm thêm một câu.

"Dạ, cảm ơn chị" - Đi hai bước, lại quay đầu.

"Ba em nói, ông sống 30 năm rồi, chị Namtan là người đầu tiên khiến ông có cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ, hỏi làm sao ông không quý chị ấy? Còn nữa, chị Namtan nói đường máu ông quá cao, ông cũng nghe, chị ấy liệt kê danh mục thức ăn cần chú ý, ông đều làm theo...".

Trời đất, người đó là thần sao? Phạm vi trăm dặm còn có người nào không bị chị thu phục?

Càng lĩnh ngộ, tâm càng trầm.

Chị làm như vậy làm gì? Nói trắng ra, còn không phải làm vì cô hết thảy?

Hiện tại mới biết được, chị hết lòng dung nhập vào thế giới của cô, cố gắng làm cho mọi người xung quanh cô cũng quý mến chị, thật sự muốn ở bên cô đi đến hết đời...

Buổi tối tắm rửa xong, trước khi đi ngủ, mẹ đẩy cửa tiến vào.

"Uống đi".

"Cái gì vậy mẹ?"

Cô ngửi được mùi nhân sâm.

"Uống là được, hỏi nhiều quá".

"Dạ".

Không thể trách cô nha, thái độ của mẹ làm cô thực lo lắng ngày mai ở đây bỗng nhiều thêm một xác chết nữ vô danh.

Nghĩ thì nghĩ, vẫn ngoan ngoãn uống hết.

"Hôm nay con nói gì với anh trai, mẹ đều nghe thấy hết".

"Ơ? Được rồi, tính tình con có điểm không khống chế được, ngày mai con sẽ xin lỗi anh ấy".

"Không phải cái đó. Con và Namtan rốt cuộc làm sao?".

"Không có chuyện gì đâu mẹ, phân phân hợp hợp, bình thường mà..."

"Con cho là ai sinh ra con? Tưởng mẹ không nhìn ra ư, nếu không có chuyện gì thật, con cũng không gầy đến thế này!".

Có sao? Cô sờ sờ hai má.

"Không phải? Công việc thôi mẹ —".

"Vậy việc gì con phải lớn tiếng với anh trai?". Một câu đánh vỡ cô.

Không hổ là mẹ cô, đủ cứng rắn.

"Nếu thật sự không thể không có con bé, thì tìm nó trở về đi, làm gì phải khó xử chính mình?".

"Mẹ!"

Đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, không rõ vì bị tình thương của mẹ làm cảm động hay vì bị nói trúng tim đen đang yếu ớt.

Mẹ ôm cô.

"Không trễ đâu, Namtan con bé yêu con rất sâu đậm, lòng nó chắc chắn vẫn bị con giữ lại, chỉ cần con thật tâm muốn, sẽ kịp".

Phải không? Mọi người đều thực tin tưởng, chỉ có mình cô không dám chắc...

Gió đêm thổi vào cửa sổ, trang nhật ký dang dở vẫn chưa khép lại, dừng ở tờ giấy mới nhất ghi lại tâm sự.

Tháng thứ hai sau khi chia tay.

Có thể hay không, thật ra mình đã hối hận, nhưng không dám thừa nhận?

Hay bởi vì việc hối hận sai lầm đó, mình không có tư cách thừa nhận?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro