12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự không thể không có chị, thì tìm chị trở về đi, làm gì phải khó xử chính mình...

Phải không? Cô luôn tự làm bản thân khó xử ư?

Tưởng cái mình muốn không phải chị, tưởng có thể theo đuổi một tình yêu tốt đẹp hơn, nhưng ngày qua ngày, tâm càng mờ mịt bất lực.

Trở lại Bangkok, lòng đầy hỗn độn vẫn không thể bình phục.

Không biết có phải tâm lý ảnh hưởng đến thân thể hay không mà ba ngày ăn uống tẩm bổ, thể lực của cô vẫn không tốt lên nổi, chức vô địch khỏe mạnh đã bị hạ bệ, giờ mới phát hiện ra thân thể mình thì ra không tốt như mình vẫn nghĩ.

Sau khi trở về bắt đầu ho khan, sổ mũi, vừa rồi Biw gọi điện tới.

"Sao giọng em nghe như bị nghẹt mũi vậy?"

"Thì em bị cảm!"

"Sao có thể bị cảm? Mấy ngày nay em đi đâu? Gọi điện thoại không ai nhấc máy, di động thì tắt, em có biết anh lo tới mức nào không?"

Khẩu khí anh ta gắt gỏng, mấy ngày nay tìm không được cô, tâm tình không tốt là hoàn toàn hiểu được.

"Thì không phải em trở lại rồi đó ư? Biết em bị cảm mà khẩu khí anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút được sao?".

"Cái gì mà "không phải em trở lại rồi đó ư"? Em có biết anh gọi điện cho em bao nhiêu lần không, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, em có nghĩ tới cảm giác của anh không? Cũng là em căn bản không cần!"

"Được thôi, là em sơ sẩy, được chưa?".

" Em có biết cái sơ sẩy đó có ý gì chứ? Em- "

Có lẽ là thân thể không khỏe, năng lực quản lý cảm xúc cũng chậm chạp, cô không kịp nghĩ mà bật thốt lên.

"Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa? Namtan chưa bao giờ mắng mỏ em ".

Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền âm thầm kêu thảm.

Xong rồi, cái này chẳng khác gì khiêu khích lòng kiêu ngạo của anh ta, trong tình cảm không lòng dạ người đàn ông nào rộng rãi mấy việc như thế này, ngay cả cô cũng thế thôi, làm sao có thể quang minh chính đại nhắc về tình cũ trước mặt người mới chứ?

Không khí trong nháy mắt đóng băng, rồi sau đó, anh ta cười lạnh châm chọc.

"Rốt cuộc cũng nói ra! Đây mới là suy nghĩ chân chính trong lòng em đúng không, em vẫn chưa bao giờ quên được cô ta, không phải sao?"

Đây mới là điều anh ta để ý nhất: cô sơ sẩy không thèm báo cho anh ta một tiếng chính là cô chưa từng để anh ta trong lòng mà không phải cô làm anh ta lo lắng suốt mấy ngày.

"Em, em nào có..."

Ngay cả cô cũng hiểu câu phản kháng này có bao nhiêu bạc nhược.

"Vậy vì sao em không để tôi hôn em, em không có cảm giác sao? Mỗi lần em tựa vào lòng tôi, em cứng đờ thế nào, tôi không tin khi cô ta ôm em, em cũng lãnh cảm như thế!"

Một câu "lãnh cảm", càng kích thích cơn tức giận của cô.

"Biw, anh đủ rồi! Là ai nói có nhiều thời gian, có thể kiên nhẫn chờ tôi? Đây là kiên nhẫn của anh ư? Đúng đó, tôi là không cách nào vứt bỏ chị ấy ra khỏi lòng tôi được, vì chị ấy đã tồn tại trong lòng tôi suốt bảy năm trời, không phải dễ dàng nói xóa là xóa không còn hạt bụi nào, đây là đáp án anh muốn nghe sao? Tôi nói là được, không cần khí thế bức người! "

Nói xong, cô lập tức tắt máy.

Cách ba giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, cô bất động.

Vang thật lâu, chuông cũng ngừng.

Cô dỗi tắt điện thoại, không cho nó cơ hội reng lên lần nữa.

Bực mình! Anh ta làm chi muốn cãi nhau lúc cô đang sinh bệnh chứ? Còn dám nói sẽ chuyên sủng cô trong lòng mãi không thay đổi, lừa quỷ!

Càng nghĩ, càng tủi thân, nhịn không được khóc òa lên, giống như đứa trẻ, khóc đến khàn giọng.

Ngay cả cô cũng không biết cô đang khóc vì cái gì, chỉ là cảm thấy rất khổ sở, tâm rất đau, rất suy sụp...

Đúng, cô thừa nhận, cô khó quên tình cũ, thì làm sao? Toàn thế giới đều nhìn ra, cả Biw cũng thấy, vậy cô còn nằng nặc phủ nhận làm gì?

Cô rốt cuộc sao đây? Biw không phải người cô muốn sao? Vì sao có được rồi, ngược lại không hề hạnh phúc?

Film, mày đúng là đồ ngu ngốc! Ngay cả mình muốn cái gì nhất cũng không biết!

Tình yêu của cô, thật ra vẫn dừng lại ở lúc ban đầu! Cô lại mù quáng mà đi về phía mộng ảo mờ mịt này, thật ra hạnh phúc kiên định bình thường vẫn chờ đợi bên người cô.

Cô khóc, khóc tan nát cõi lòng.

Lúc này đây, cô biết mình khóc vì cái gì.

"Anh nghĩ em vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm em ấy, xin lỗi em ấy thì hơn..."

Lời anh trai nói đột nhiên hiện lên trong óc, cô ngừng khóc.

Vấn đề là, cô gây chuyện, không phải chỉ xin lỗi là xong, chị sẽ tha thứ cho cô sao?

Hít hít cái mũi, cô cố gắng lấy dũng khí, khi chạm vào điện thoại, lơ đãng thấy cái chìa khóa nằm bên.

Này – này không phải chìa khóa nhà cô đưa cho Namtan sao? Chị bỏ nó ở đó lúc nào?

Giật mình, cô đau đớn nhận ra.

Đã quá muộn, đã quá muộn...

Ngay cả chìa khóa cũng trả lại cho cô, Namtan thật sự muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với cô... Mất đi, rốt cuộc không thể tìm lại...

Khi cô cuối cùng cũng nhận ra, cô chỉ yêu mình chị!

Khóc, khóc, mệt quá bất giác ngủ đi, lại tỉnh lại lần nữa, bốn phía một mảnh âm u.

Hẳn là đã khuya? Nói cách khác, cô đã bỏ lỡ giờ khám của bệnh viện.

Quên đi, cũng không phải bệnh gì nặng, ngày mai đi cũng được.

Cô ngồi dậy từ sofa, cố gắng thích ứng với thứ ánh sáng mờ nhạt chung quanh, lọ mọ tìm phương hướng trong bóng tối.

Thời gian ăn tối hẳn là đã sớm qua rồi? Bụng đói quá.

Cô cố hết sức bò dậy, tính đi đến phòng bếp pha ly sữa nóng uống, nhưng vừa cử động thì choáng váng, tay chân mềm nhũn không có sức.

Cố loạng choạng bước đi, miễn cưỡng pha sữa, chóng mặt làm cô cầm ly sữa không xong, giữa mơ màng im lặng, nghe được tiếng loảng xoảng của thủy tinh vỡ.

Đau đầu quá!

Cô lấy tay sờ soạng, bám vào kệ bếp vừa cứng vừa lạnh như băng, trán ẩm ướt nóng hầm hập.

Sao lại thế này? Cô đụng vào cái gì đây?

Nhịn không được thất bại đầy ngập, cô vùi đầu khóc.

Namtan, chị ở đâu? Đừng bỏ lại em một mình...

Cô hiện tại thật bất lực, rất sợ hãi, nhưng mà, chị còn có thể quan tâm sao?

Trong bóng đêm, lơ đãng quờ trúng điện thoại, cô thậm chí không thèm dùng sức, trong trí nhớ lập tức bật ra dãy số không muốn xa rời.

Điện thoại chỉ vang hai tiếng đã có người nhấc máy, làm cô có muốn hối hận cũng không kịp.

Cô đang làm cái gì đây? Lúc trước là cô nói không cần chị, hiện tại lúc bất lực lại chỉ nhớ được chị, như vậy là sao!

Cô yêu Namtan sâu đậm như thế, nhưng điều đó có nghĩa chị phải có nghĩa vụ để ý tới cô ư?

Cô chán ghét bản thân thậm tệ! Càng nghĩ, càng giận...

"Film, là em sao? Nói gì đi, đừng làm chị sợ ".

Mơ hồ truyền tới tiếng chị hét gọi trong điện thoại, cô đã muốn không nghe được gì nữa, di động rơi khỏi tay, cô chỉ vùi đầu khóc.

"Film!!! " - Bừng tỉnh, Namtan bật thốt lên.

Ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình toàn mồ hôi lạnh.

Nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh – rạng sáng 2 giờ.

Không hiểu thứ gì làm loạn trong tâm, chị không thể tiếp tục ngủ.

Có lẽ là vì không thể quen với chuyện thực cô đã cách xa chị! Thật sự nghĩ về cô quá sâu, chị cười khổ.

Chuông di động đột nhiên vang lên, Namtan sợ tới mức nhảy dựng, cũng không hiểu hoảng hốt cái gì, luống cuống tay chân nhanh chóng nhấc máy.

"Alo?".

Ở đầu bên kia, lặng im không tiếng động.

"Alo, tôi Namtan đây, xin hỏi ai đó?".

Vẫn không có tiếng trả lời.

Yên lặng ba mươi giây giây, cảm xúc kỳ dị đột nhiên choáng lấy lòng chị, trong lòng có linh cảm hô lên.

"Film, là em sao? Nói gì đi, em đừng làm chị sợ!"

Đầu bên kia loáng thoáng tiếng khóc, nghe được, chị hồi hộp hoảng hốt.

"Xảy ra chuyện gì? Film, em đừng khóc!"

Cầm di động, tiếng khóc càng lúc càng mỏng manh, cơ hồ không nghe được, tim Namtan thắt lại, dồn dập nói.

"Film, chị lập tức qua, em chờ chị!"

Chị dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, nắm chìa khóa xe lao ra ngoài.

Namtan không biết mình lái xe thế nào mà quãng đường tốn gần nửa giờ chị đi chưa tới 15 phút, cả đời chưa từng phóng nhanh như thế, không xảy ra tai nạn xe cộ đã là kỳ tích.

Nhấn chuông cửa, không ai đáp lại.

Thực hối hận đã trả chiếc chìa khóa cho cô!

Lòng chị nóng như lửa đốt, dọc đường đi tự đoán không biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì cũng đã sắp bức điên chị, một khắc cũng không thể chờ đợi nữa, lui từng bước, cân nhắc, chị xắn tay áo, nhún người, gọn gàng bay qua vách tường.

Đây là cái tệ hại của kiến trúc cũ, xét về mặt an toàn thì hoàn toàn không có chút an toàn nào, chị từng nhảy qua thử cho cô xem, nhưng cô nói ở đã nhiều năm, cảm tình gắn bó với căn hộ này, không muốn chuyển đi, Namtan đành phải giúp cô gắn thủy tinh vỡ lên đầu tường phòng trộm, lúc nào cũng nhắc nhở cô khóa kỹ cửa sổ sát đất.

Trèo vào ban công, thử lay cửa sổ sát đất, quả nhiên lại quên khóa!

"Film, em ở đâu? "

Quá quen thuộc với nơi này, chị bật từng ngọn đèn, tìm tới bếp, tình hình trước mắt làm chị thở hắt ra, tim cơ hồ sắp phát bệnh chết!

Ly thủy tinh vỡ nát, cô ngã vào cạnh tủ bếp, trên trán còn rỉ máu, bất tỉnh nhân sự.

"Film!!!!!"

Chị thét lên, nâng cô dậy, hoảng sợ khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô nóng tới dọa người.

"Film, em tỉnh lại đi, nói gì với chị đi!"

Mí mắt giật giật, có chút vô lực mở ra.

"Namtan, là chị sao?".

"Đúng, là chị".

Cô an tâm, không muốn xa rời, tựa đầu vào cổ chị, chỉ cần nghe được giọng Namtan, lòng cô kiên định.

Chị ôm cô ngồi xuống ghế, định đến phòng tắm tìm khăn lau máu cho cô, xử lý miệng vết thương, nhưng hai tay cô nắm chặt, không cho chị đi.

"Không cần, đừng rời khỏi em ".

Cô ý thức mơ hồ, thì thào nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chị nhìn mà đau lòng.

"Được, chị không đi".

Gắt gao ôm cô, chị thậm chí không dám nghĩ nếu mình không tới, sẽ có hậu quả gì!

"Chúng ta đi bệnh viện, được không?".

Cô phát sốt cao, không đi không được.

Cô không nói chuyện, mặt vùi vào ngực chị.

"Vậy em cứ ôm đi, đừng ngủ nhé!".

Mở cửa, lên xe, lái xe. Dọc theo đường đi, cô nắm chặt góc áo chị không thả, Namtan một bên lái xe, một bên nói chuyện với cô, giữ cô thanh tỉnh.

Nói về bọn họ trước đây, nói về giấc mộng của cả hai, nói những lúc cười vui, những lúc lệ buồn ngày xưa.

"Ừm... Đúng rồi, em còn nhớ đảo Bali chứ ? Em rất thích phong cảnh nơi đó, nói lần sau rảnh còn muốn đi nữa. Còn có, em nói kết hôn về sau muốn mở một tiệm cafe, tùy rằng cafe uống không ngon lắm, nhưng ngửi được mùi cafe thơm vẫn là hưởng thụ tuyệt vời..."

Nhớ lại rất nhiều, nói không hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro