15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại phòng bệnh rồi, hồn phách cô vẫn còn trong trạng thái đi du lịch, thẳng đến khi y tá bưng cơm trưa tới. Đây là bữa cơm trưa cuối cùng của ở bệnh viện, vẫn là y tá Jane lần đó bưng tới.

"Đói bụng chưa? Uống ngụm canh cá còn nóng đi, bác sĩ Tipnaree nói canh cá có tác dụng hỗ trợ khép miệng vết thương rất hiệu quả...".

Nói một nửa, chị đột nhiên im lặng.

Nếu chị ta không biểu hiện như vừa nói gì lỡ lời, Film cũng không thấy kỳ quái, cô nhận ra chị ta đang giấu đầu hở đuôi.

"Namtan ăn trưa chưa chị?" - Cô cẩn thận hỏi thăm.

"Sắp sửa ăn, bảo chị bưng phần của em tới trước".

Chị ăn hay không, cũng không liên quan tới phần ăn của cô, vì sao lại mang tới trước?

Film cô không phải ngu ngốc, 7 năm yêu nhau không phải giả, tính tình và tay nghề người yêu cũ của cô, cô đã đoán ra vài phần, sớm cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng chỉ không nói được kỳ lạ chỗ nào thôi.

"Cái này, là chị ấy nấu?".

"Ơ?"

Y tá Jane trợn to mắt nhìn cô.

"Em từng bị chị ấy dưỡng tới độ mẹ em kêu phải giảm béo, chị nói em không nhận ra là chị ấy nấu những thứ này sao?".

Cái này, y tá Jane ngược lại không biết nên nói cái gì.

"Chị ấy muốn chị đừng nói sao?".

"Aiz! Cô ấy không muốn đồ ăn bệnh viện làm em nuốt không trôi, nhưng vì sợ bạn trai em hiểu lầm, cho nên muốn chị đừng nói".

Đúng vậy, xác thực rất giống tính tình Namtan, luôn chỉ làm, mà không nói.

Ngừng một chút, y tá Jane nhịn không được, hỏi.

"Em chính là người mà thời gian trước đây làm cả người bác sĩ Tipnaree nhanh chóng gầy yếu đúng không?".

Cô sửng sốt.

"Chị ấy – không khỏe sao?".

"Đâu chỉ không khỏe! Ai nấy đều nhìn ra, cô ấy chỉ chống đỡ qua ngày mà thôi, trước kia làm việc gì cũng thấy cô ấy rất có động lực, hiện tại ngay cả tươi cười cũng trống rỗng, như là không biết mình đang vất vả làm việc vì ai, vì cái gì vậy. Chị nghĩ, em hẳn là "người đó" trong lòng cô ấy, hạnh phúc của em chính là phương hướng cuộc đời mà cô ấy vẫn cố gắng!".

"Thật sao?".

Cô quan trọng như vậy ư? Vậy vì sao chị chưa bao giờ nói? Liền ngay cả khi cô ra đi, chị cũng yên lặng buông tay, tôn trọng quyết định của cô...

Nếu quả thật là như vậy, kia, đến tột cùng chị yêu cô sâu sắc đến đâu?

Cô rùng mình một cái, ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng.

Mà chị, chính vì nản lòng thoái chí, mới dứt khoát muốn xuất ngoại?

Lỗi lầm cô phạm phải, so với suy nghĩ của cô còn to lớn hơn, như vậy, Namtan còn có thể tha thứ cho cô sao?

"Anh chàng vẫn thường đến thăm em thật sự là bạn trai của em sao? Trong lòng chị vẫn thực nghi ngờ, vì sao em không chọn bác sĩ Tipnaree? Nói nhỏ với em, thật ra chị từng thầm mến bác sĩ! Không chỉ chị, trong bệnh viện này, hơn phân nửa y tá nữ đều thầm mến cô ấy. Nhưng mà, bác sĩ cũng đã thông báo cô ấy có bạn gái đang chuẩn bị bàn tới việc kết hôn rồi, mọi người đều biết, ngoại trừ cô gái may mắn này, trong lòng cô ấy đã không thể dung nạp thêm người thứ hai. Tình cảm của cô ấy kiên định như vậy, còn ai dám mơ tưởng gì?".

"Sau này, tối hôm đó, khi cô ấy gấp gáp bế em vào bệnh viện, nét mặt vội vã đau đớn kịch liệt là lần đầu tiên tụi chị thấy, cô ấy lúc nào cũng bình tĩnh thong dong, gặp phải ca phẫu thuật sinh tử hệ trọng cũng chưa từng có một tia bối rối trên mặt".

"Cả đêm cô ấy đều ở cạnh em, ánh mắt cô ấy nhìn em... Chị không thể tả được, dù sao chính là làm cho người ta nhìn thấy muốn tan nát cõi lòng, khi đó, chị biết em là người làm cô ấy hạnh phúc, cũng là người làm cô ấy thống khổ. Chắc em cảm thấy chị gà mái nhiều chuyện, nhưng chị vẫn phải nói, bác sĩ mới là người em có thể an tâm phó thác cả đời mình, em cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ em. Cô ấy rất lo cho em, ngay cả thay bông băng, tiêm thuốc đều tự mình làm, sợ em đau, lại sợ y tá làm đại khái... Em xem toàn bộ bệnh viện, có ai được đãi ngộ như thế? Namtan là bác sĩ số một của bệnh viện chứ không phải hạng xoàng đâu".

"Còn kịp sao? Hiện tại hối hận, còn kịp sao chị?"

Chị ấy sắp ra đi rồi...

Sau khi giật mình nhận ra mình đối với chị có bao nhiêu bứt rứt không quên, nhưng ngay cả thỉnh cầu tha thứ đều không có tư cách, thì làm sao có mặt mũi yêu cầu Namtan buông tha cho tiền đồ tươi sáng, ở lại vì cô chứ?

Chuyện đáng xấu hổ đó, cô làm không được!

Chị rất tốt, chỉ là cô nông cạn không biết, cô căn bản không xứng đáng có được người yêu như thế.

"Chắc chắn sẽ kịp! Chị thấy cô ấy xem em còn quan trọng hơn tính mạng mình, người đối với em như thế không nên bị cô phụ".

Một câu "Cô ấy xem em còn quan trọng hơn tính mạng mình", khảm sâu vào lòng cô đến tận xương tủy.

"Hôm nay em sẽ xuất viện...".

Cô thì thào tự nói.

"Vậy hôm nay nói luôn đi!" - Y tá Jane vàng tiếp lời.

Cô ngẩng đầu lên, quyết định.

"Chị y tá, em có thể cầu xin chị một việc được không?".

"Cứ nói, em cứ nói đi!".

Đối phương liên tục gật đầu.

"Giúp em – giao cái này cho chị ấy, nói với chị ấy, em sẽ đứng ở cửa bệnh viện chờ chị ấy".

Nếu bọn họ vẫn còn một tia cứu vãn.

Giao ra sợi dây chuyền mang ý nghĩa sâu xa, cô đánh cược với tương lai của bọn họ.Nếu chị nhận, vậy chứng tỏ Namtan vẫn còn yêu cô; nếu không nhận, vậy cô sẽ chết tâm, chúc phúc cho chị.

Chị biết, buổi chiều 3 giờ cô sẽ làm thủ tục xuất viện.

Từ lúc 3 giờ đúng, cô đã bắt đầu chờ, một giờ trôi qua, chị không xuất hiện.

Thực quá rõ ràng, không phải sao? Chị bác bỏ tương lai của cả hai.

Có lẽ, hiện tại đối với Namtan mà nói, tương lai đã được lên kế hoạch hoàn hảo, mà trong kế hoạch đó, không hề có cô.

Từng có chứ, tương lai của chị từng tràn đầy hết thảy đều là cô, là chính cô tự tay phá hỏng, xứng đáng, đây là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Cô cười khẽ, nước mắt chảy trong lòng chua xót.

Đủ lâu, cô còn muốn tiếp tục chờ đợi?

Một tiếng rưỡi đồng hồ, đi tản bộ quanh bệnh viện nửa vòng còn đủ, huống chi đi từ văn phòng làm việc của chị ra tới cửa.

"A, Film, xin lỗi, xin lỗi! Anh tới trễ — ".

Người nên đến không đến, người không nên đến lại thở hồng hộc xuất hiện trước mặt cô.

"Anh tới đây làm gì?" - Cô uể oải.

Biw thở phì phò.

"Em giận à? Anh không phải cố ý bắt em chờ lâu như vậy, vì tự nhiên có khách hàng đột xuất...".

Anh ta nói gì, cô hoàn toàn không nghe vào tai, anh ta ôm lấy cô đặt ngồi vào trong xe, cô cũng mặc kệ anh ta. Có thể chết lặng một chút chắc sẽ thoải mái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro