16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phiền cô đem báo cáo hội nghị Y học lần trước đến cho tôi nhé"

"Dạ"

Tìm tìm tìm, ba phút, OK.

"Bác sĩ, tôi có chuyện... " - Y tá Nguyễn lại muốn nói lần nữa.

"Nếu là việc tư thì chờ tôi xong việc nói sau".

Chị không buồn ngẩng đầu.

"Dạ".

Lúc này đây, đợi nửa tiếng, rốt cuộc chờ được tới lúc chị khép bản báo cáo lại.

"Bác sĩ à!"

"Bệnh án của bệnh nhân phòng 318 đâu? Tôi xem chút"

"Dạ"

Tìm tìm tìm tiếp tục, vẫn ba phút, nhưng y tá Jane không dám nghĩ xem bệnh án tốn của chị bao nhiêu thời gian.

Thêm vài bệnh án nữa, đã qua một giờ đồng hồ, Film đã khóc lóc rời đi rồi cũng nên?

Nhìn cô y tá cứ thập thò, đứng ngồi không yên, chị ngẩng đầu liếc ngang qua một cái.

"Muốn đi vệ sinh thì cứ đi, tôi không còn việc gì nhờ cô nữa".

So với đi vệ sinh còn thảm hại hơn. Nín đi tiểu tệ nhất bất quá chỉ có vỡ bàng quang mà thôi, chứ làm hỏng nhân duyên của người ta là suy bại ba đời.

"Bác sĩ, cô thật sự không thể nghe sao?".

"Chuyện gì?".

"Film cô ấy — ".

"Tôi biết hôm nay cô ấy xuất viện, là tôi ký giấy ra viện mà".

Chị không nhấc đầu.

"Tôi định là nói — ".

"Bệnh án này không đầy đủ, phần phía trước đâu?".

Y tá Jane muốn nôn ra máu, lại đi tìm bệnh án. Lần này tìm mất mười phút.

Nếu Namtan lại vùi đầu vào đó, chắc nửa tiếng sau mới xem xong. Quyết định không từ bỏ. Y tá Jane lại hít vào một hơi, dồn sức nói cho hết.

"Cô ngay cả nghe cũng không dám nghe, căn bản là dùng công việc để che lấp suy nghĩ của mình".

Chị rốt cuộc buông tài liệu, bất đắc dĩ ngẩng đầu.

"Tôi đã gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy tới đón rồi, không sao cả, cô khẩn trương cái gì?".

Tức muốn điên lên.

"Được, là tại cô không chịu nghe, cô sẽ phải hối hận!".

Lần này, y tá Jane lạnh lùng xoay người bước đi.

"Chờ đã!" - Namtan gọi cô.

"Cuối cùng là chuyện gì ?".

"Cô ấy muốn tôi đưa cái này cho cô, nói cô ấy sẽ chờ cô ở cửa bệnh viện"

Vừa thấy sợi dây chuyền trong tay y tá Nguyễn, chị nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.

"Sao cô không nói sớm!"

"Tôi đã định nói từ mấy trăm năm trước rồi kìa!"

"Cô — "

Đáng chết!!!

Chụp lấy sợi dây chuyền, chị bay nhanh xông ra ngoài.

Ấn thang máy như điên, không đủ kiên nhẫn chờ nó lết đến tầng 13, chị chuyển qua cầu thang bộ, dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy vội xuống tầng 1, thở chưa đến ba giây, lại đi ba bước chạy hết hai đuổi ra cửa chính.

Nhưng mà.

Nghênh đón chị, là cảnh cô tựa vào lòng người khác, ngồi lên xe, rời đi.

Vẫn là đã muộn sao?

Namtan tựa vào cửa thở dốc, thống khổ nhắm măt lại.

Sự lựa chọn của cô, vẫn không phải là chị ư?

Vậy cô đem sợi dây chuyền đưa lại cho chị, là có ý tứ gì? Yêu nhau qua một đoạn thời gian, xem như lưu lại làm kỷ niệm?

Chỉ là thế này thôi sao?

Nếu chỉ là thế, vậy cô thực quá tàn nhẫn!

Chị còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng...

Nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, lòng chị, đau đến nỗi mất đi tri giác.

Ngày sau hôm xuất viện, Namtan đến nhà cô, là để trả lại Byul.

Khi đó, cô đang chuẩn bị đi làm.

Chị chưa đi đến cửa, liền đứng ngoài, cô cũng không có can đảm mời chị vào nhà, xuất viện ngày đó – cô đã hiểu chị từ chối mình...

"Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?".

"Không được, nếu còn nghỉ tiếp, chắc chắn công ty sẽ đuổi việc em, cũng không có ai chịu nuôi em"

Cô nửa đùa nửa thật, lòng toan chua xót. Chị từng nói sẽ nuôi cô cả đời...

"Film! "

Ngày đó rốt cuộc cô tính nói với chị điều gì?

Cô chờ chị, thật sự chỉ là để nói lời tạm biệt? Hay là... Chị đã bỏ lỡ điều gì?

Đắn đo một chút, Namtan sửa miệng.

"Tôi đưa em đi làm".

Nếu, cô vẫn còn nhận sự chăm sóc của chị, thì mọi việc sẽ giống như trước, như vậy...

Cô lắc đầu.

"Em đã học thuộc các tuyến xe bus rồi! Không cần phiền toái chị..."

Mắt Namtan buồn bã.

"Không phiền gì. Là tôi làm trễ nãi thời gian đi làm của em, đưa em đi là phải đạo".

Chị mở cửa xe, cô nhìn trong mắt chị vẻ kiên quyết, thở dài, ngồi vào bên trong.

Dọc đường đi, hai người không nói gì với nhau, không biết qua bao lâu..

Film nhẹ nhàng thở dài.

"Chị có thể đừng tốt với em như vậy được không ?".

Cô hiểu được tính tình chị vốn dịu dàng phúc hậu, cho dù chia tay vẫn có thể quan tâm nhau như bạn bè, dù người yêu cũ của chị có lỗi với chị đến đâu đi nữa.

Nhưng những thứ này chỉ càng làm cô thấy khốn quẫn, cô không xứng đáng để được chị đối xử tốt như thế!

Tay đặt lên vô lăng cứng lại, chị sững sờ, im lặng.

"Tôi biết rồi".

Cô cảm thấy mọi việc phức tạp, sợ làm Biw hiểu lầm, đúng không?

"Về sau, tôi sẽ tránh".

"Namtan..."

"Không có gì, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt".

Tốc độ xe giảm dần, cách công ty cô một đoạn ngắn, đi bộ ước chừng ba phút. Như vậy sẽ không đến mức gây hiểu lầm đâu? Nếu điều cô lo sợ là cái này.

"Khi nào chị đi?" - Cô đột nhiên hỏi.

"Ngày 15 tháng sau".

"Gấp vậy sao?"

Lòng cô thắt lại.... Không đến một tháng nữa...

"Có sao? Kết quả đã định, đi lúc nào cũng không mấy khác biệt. Lần này đi, không chắc khi nào mới có thể trở về. Chuyện sau này không ai biết được, chúng ta đừng nói hẹn gặp lại ".

"Hẹn gặp lại chị".

Ngược lại là cô nói.

Cô thật sự... thật sự muốn gặp lại chị, càng muốn ở bên chị cả đời.

Ngạc nhiên nhìn cô gần như thất thố lao xuống xe, cõi lòng Namtan đầy hoang mang.

Chị vừa rồi... Dường như thấy ở khóe mắt cô một giọt nước mắt?

---------------------------------

Mưa to tầm tã gần hết cả ngày.

Film nằm vật ở sofa, Byul ủ rũ nằm bẹp ở góc nhà, không nhúc khích, không có chút sức sống.

Từ lúc ở chỗ Namtan trở về đến nay, nó càng lúc càng bỏ ăn. Hôm nay mang nó đi khám bác sĩ thú ý, bác sĩ nói cô rằng chức năng sinh lý của chú chó cơ bản không có vấn đề, có thể là do buồn bã quá độ, muốn cô rảnh hãy mang nó ra ngoài đi dạo, chơi đùa với nó.

Chó cũng mắc chứng u buồn? Nghe cũng chưa từng nghe qua!

Cô bò dậy khỏi sofa, ôm Byul vào lòng, thương tiếc vuốt ve.

"Vật nhỏ đáng thương, mày rất muốn chị ấy đúng không? Tao cũng vậy nha! Nhưng tao không thể tuyệt thực kháng nghị như mày ".

Nếu tuyệt thực như Byul có thể mang chị trở về, cô sẵn sàng làm...

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, chị sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô.

Mấy ngày nay, cô không có tâm trạng làm việc, luôn luôn nghĩ tới chuyện này, cảm xúc tụt dốc, ăn không vô, ngủ không được.

Có lẽ lần chia xa này, duyên phận cả đời bọn họ liền chấm hết, những ngày cuối cùng này là tất cả những gì cô có, đối với cô mà nói là quá quý giá rồi, làm gì có tư cách oán trách?

Cho dù lần này lại bị cự tuyệt nữa thì sao? Cho dù không chịu đựng nổi thì sao? Đây vốn là những thứ cô thiếu nợ chị!

Nghĩ đến đó, cô không muốn tốn thêm giây nào, bế Byul chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro