17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm việc vất vả cả một ngày, Namtan một tay chống tay lái, một tay xoa bóp phía sau gáy có chút nhức mỏi.

Ngày mưa tầm nhìn không rõ ràng lắm, cần gạt nước chạy qua chạy lại gạt nước liên tục trên kính, chị thả chậm tốc độ, gần đến cổng nhà, thân ảnh quen thuộc đứng lặng trong mưa, làm chị tưởng mình nhất thời hoa mắt.

Chị biến sắc, vội vàng xuống xe chạy về phía cô.

"Film, em ở đây làm gì?!!!"

"Chờ chị"

Mưa quá to, tiếng nói nhỏ bé hòa lẫn trong tiếng gió, nghe không rõ.

"Sao không tới tòa nhà nào đó tránh mưa, em không mang ô theo ư ?".

Cô lắc đầu.

"Em sợ chị về mà không biết"

Sợ bỏ quên mất nhân duyên quan trọng nhất đời trên đường.

"Em ấn chuông nhà chị đã lâu, chị không ở nhà. Em biết chị về nhất định sẽ đi ngang chỗ này".

Namtan quả thực mau ngất xỉu.

"Lại đây!"

Kéo cô tới dưới mái hiên trú mưa, vội vàng cởi áo khoác bọc lấy cô.

"Em vừa mới khỏi bệnh không lâu, không được nhiễm nước mưa, em không biết sao?".

"Không vấn đề".

Có thể gặp lại chị, là tốt rồi.

Chị thở dài thật sâu.

"Được, em vội vã tìm tôi như vậy, có chuyện gì? ".

"Byul sinh bệnh...."

Chị bất đắc dĩ nhìn cô.

"Film, tôi không phải bác sĩ thú y".

Cô vẫn lắc đầu.

"Nó nhớ chị"

Và em cũng nhớ chị.

"Thật sao?"

Chị cúi đầu, ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng cô không dính một giọt nước mưa, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Em vì nó mà không quản mưa gió chạy tới đây?".

"Không phải..."

"Sao?" - Chị chờ câu sau, nhưng cô không nói gì thêm.

Chị nghĩ nghĩ gì đó, nhìn cô, một lúc sau mới nói.

"Đi thôi, tôi đưa em về".

Vì sao không giữ cô ở lại? Chỗ của chị gần hơn, không phải sao?

Cô thất vọng cụp mi xuống.

Trở lại trước cửa nhà cô, lần này cô dũng cảm mở miệng.

"Vào nhà giúp em chút được không?"

Đáy mắt cô đầy là mong mỏi, nên chị gật đầu.

"Chị ngồi xuống đi, em đi pha ly trà nóng cho chị".

Cô vội vàng tiếp đón, như là sợ chị sẽ quay người rời đi ngay lập tức.

"Ừ"

Namtan đáp, nhìn cô bận rộn. Trước kia, mọi việc đều là chị làm, lần này, đổi lại chị chỉ là khách.

"Chờ chút nhé, em lấy quần áo cho chị thay "

Sấy khô phần lông bị ướt cho Byul, chị ngẩng đầu nhìn cô.

"Không vội, em đi thay quần áo ướt trước đi, sau đó sấy khô tóc".

Cô dừng lại, nhìn máy sấy trong tay chị, biết lúc này chị sẽ không bao giờ còn giúp cô sấy tóc nữa.

"Thực xin lỗi, làm ướt xe chị"

Cô thấp giọng. Dường như cô lúc nào cũng gây phiền toái cho chị, từ trước khi cả hai còn bên nhau, ỷ lại vào chị quá nhiều, giờ chia tay rồi vẫn phải mệt chị phiền lòng.

Ánh mắt sâu thẳm của Namtan nhìn cô, thật lâu thật lâu, không nói câu nào.

"Làm sao vậy?".

Cô nói gì sai sao?

"Chia tay rồi, không thể làm bạn bè ư?".

Không biết qua bao lâu, chị cúi đầu, nhợt nhạt hỏi.

"Em không có ý đó"

"Hay em cảm thấy tôi là loại người máu lạnh, chỉ biết tiếc cái xe mà không quan tâm tới thân thể em mạnh khỏe hay bệnh tật?".

"Không phải..."

Cô cắn môi, nước mắt tràn ra trong hốc mắt.

"Em chỉ là, em chỉ là... Chán ghét bản thân mình, chị hiểu không!!"

Chị kinh ngạc, nhìn nước mắt rơi xuống má cô.

"Film..."

Namtan muốn nói gì đó, chuông điện thoại lại vang lên, chị ngồi bên cạnh, theo bản năng vươn tay định trả lời, nhưng ngừng lại đúng lúc!

"Không bắt sao?"

Chị nhìn cô bất động, bổ sung thêm.

"Hình như là Biw!"

Chị nhớ rõ số điện thoại này.

Như không nghe, cô không buồn di chuyển nửa bước.

Điện thoại reng thật lâu, cuối cùng im lặng.

Tròng mắt sâu thẳm của chị phức tạp, thấp giọng hỏi.

"Lại cãi nhau với anh ấy sao?"

Cô khẽ chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm chị.

"Có ý gì? Chị nghĩ rằng em đi tìm chị là vì cãi nhau với anh ta?"

Chị tự cho mình là bạn bè an ủi cô khi cô đơn tịch mịch?

"Tôi không có ý đó. Film, em không cần kích động như vậy — "

"Không có? Em lúc nào cũng ở những lúc bất lực nhất mới nghĩ tới chị, cũng vì cãi nhau với anh ta, lại sinh bệnh, mới có thể gọi điện cho chị... Chị, không phải chị nghĩ như thế sao?"

Cô gần như không kìm được hét lên, không còn sức lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

"Tôi thật cao hứng khi người đầu tiên em nghĩ đến là tôi" - Chị yên lặng nói.

Cô hoàn toàn không nghe, chỉ khóc.

"Bởi vì em biết chị lương thiện mềm lòng, vĩnh viễn sẽ không tức giận, không bỏ mặc em, cho nên mỗi khi không hài lòng chuyện gì em đều tìm chị trút giận, chị không thấy hành vi này thực đáng giận, thực ti tiện sao? Chị cho phép em đối xử với chị như vậy ư?".

Namtan nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay chậm chạp lau đi những giọt nước mắt trên má cô.

"Ít nhất, nó có nghĩa chị còn có chút ý nghĩa trong lòng em, em mới có thể trong lúc tứ cố vô thân, chỉ nhớ tới chị"

Cô dùng sức lắc đầu, nước mắt càng tuôn rơi.

"Không phải như thế, Namtan! Em không cãi nhau với anh ta, em không hề có ý đó, em chỉ muốn gặp chị, em rất nhớ chị! Đêm đó cho dù không cãi nhau với anh ta, em cũng chỉ nghĩ đến mình chị, chị với em mà nói rất quan trọng, rất quan trọng, không phải ai cũng thay thế được, chị có biết không... "

Cô liều lĩnh nói hết, gắt gao ôm lấy chị, khóc rống thất thanh.

"Ừm".

Namtan dang tay, ôm chầm lấy cô, áp má vào khuôn mặt ướt át của cô, dịu dàng hôn lên từng giọt lệ, một giọt lại một giọt không bỏ sót, chị hôn dần xuống, đặt nụ hôn lên môi cô, cô không chần chờ, nóng bỏng mở miệng đáp lại.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, không khống chế được.

Đam mê chôn giấu bấy lâu, không ai buồn gò ép nữa, chị hôn, thăm dò thân thể mềm mại, cô đón nhận, cởi phanh áo sơ mi ướt đẫm của chị, lấy thân nhiệt làm ấm thân thể lạnh giá.

"Film..."

Tiếng nỉ non mơ hồ khi cả hai quấn lấy nhau, chị ôm lấy cô, đặt vào giường, dây dưa không ngừng.

Cô toàn tâm toàn ý hôn chị, mi, mắt, chóp mũi, môi, cằm, lỗ tai, gáy, hôn đến tan nát cõi lòng, triền miên, bàn tay vuốt ve tấm lưng thon gầy của chị dần dời xuống. Cơ thể này, đam mê quen thuộc này, xa xôi như chuyện của kiếp trước, tưởng rằng kiếp này không còn cơ hội được ôm chị... Cô chua xót trào nước mắt.

Từng cái hôn sâu làm nhiễu loạn hô hấp của chị, chị cúi người tiếp nhận, bàn tay lướt qua từng tấc da thịt mịn màng, như đang tìm kiếm kỷ niệm, hoặc như đang chua xót nhớ nhung.

"Em gầy đi".

Namtan dán môi mình lên môi cô, thấp giọng.

"Chị cũng vậy".

Mơn trớn gương mặt đẹp đẽ, bả vai, lưng, vòng eo, cô đau lòng gắt gao ôm chặt lấy.

Chị không chần chờ, động tay hòa nhập vào thân thể mềm mại ấy.

Linh hồn trống rỗng, trong nháy mắt được lấp đầy, chị mở mắt, tiến vào rất sâu rất sâu...

"Hmm...a..."

Cô yêu kiều rên khẽ, sợi dây chuyền thõng xuống từ cổ chị, lóe lên nhàn nhạt, cô cầm lấy nó, nước mắt kích động bật ra.

Chị rốt cuộc vẫn nhận lại nó.

Đủ, chỉ cần như vậy là đủ, thật sự!

"Đứa ngốc".

Namtan thương tiếc thở dài, lau đi nước mắt trên lông mày và lông mi cô, ngón tay thon dài vẫn nằm sâu trong u cốc ẩm ướt kia, đáp lại cô bằng những động tác dục tình mạnh mẽ.

Hoan ái cuồng triền, nhất thất kiều diễm.

Tiếng di động du dương đột nhiên vang lên.

"Film, điện thoại.." - Chị thở gấp.

"Mặc kệ nó".

Ôm sát chị, thân thể mềm mại toàn tâm toàn ý đón nhận, thu vào từng đợt sóng tình nóng bỏng chị đem đến.

"Ừm..."

Namtan hừ nhẹ, kiên cường chiếm cứ cơ thể đó, dịu dàng nhu tình an ủi cô, tận tình rong ruổi.

Không biết bao nhiêu khoái cảm như sóng biển càn quét, cô đã không thể tự hỏi, chị mạnh mẽ đánh sâu vào, cô theo bản năng ôm chặt bả vai chị, chị thâm tình hôn cô, ánh mắt ôn nhu, thắm thiết, tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cô, cùng hòa quyện vào sinh mệnh của cô, giống như cả đời cả kiếp mật thiết không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro