18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Film..."

"Ừm?"

Tiếng trả lời vô cùng nhỏ, không thể nghe thấy.

Lồng ngực chị là nơi ấm áp đáng tin cậy nhất, trốn ở nơi này, có nhịp tim đập của chị làm bạn, cô thấy thật an toàn, thật yên tâm, như cảm giác đã được về nhà.

Cô giống như đã lâu, lâu lắm rồi không có cảm giác ngủ ngon giấc.

Tìm được nhà rồi, muốn ngủ...

Hình như chị nói gì đó, cô không nghe thấy rõ, cơn buồn ngủ dày đặc đã muốn chinh phục cô...

Sáng sớm trước khi tỉnh dậy một giây, Namtan theo thói quen đưa tay quàng ôm người bên cạnh, không chạm được thân thể ôn nhuyễn mềm mại, chị mở mắt ra, ngồi dậy.

Suy nghĩ gì đó, thử mở tủ quần áo, bên trong quần áo của chị được treo chỉnh tề.

Đi vào phòng tắm, mọi thứ chị từng dùng đều đặt ở nơi cũ, thật giống như chị vẫn đang ở đây, chưa từng rời đi.

Rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng tắm, phòng bếp truyền tới mùi thơm, chị có chút kinh ngạc tìm đến, lẳng lặng nhìn thân ảnh bé nhỏ điềm tĩnh chuẩn bị bữa sáng.

Việc này, cho tới bây giờ đều là chị làm, đã bao lâu cô cũng chưa từng chạm tới?

Chiên trứng ốp la, đặt lên bàn, cô mới phát hiện ra chị đã đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào.

Cô mỉm cười với chị.

"Sao không gọi em?"

Namtan lắc đầu - "Chị thích nhìn dáng em làm bữa sáng".

"Lại đây nếm thử xem có ngon không".

Nếu thích, về sau cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chị.

Cô lại quay đầu bưng bình nước trái cây, rót cho chị một ly.

"Em nghĩ chị không thích ăn ngọt nên chỉ bỏ thêm một chút mật".

Cô tìm mứt hoa quả, quét lên bánh mì nướng vàng.

Namtan nhìn cô bận rộn, buông ly nước trái cây trong tay ra, bước lên trước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi.

"Vì sao lại nói chán ghét bản thân mình?".

Cô tạm ngừng tay, cúi đầu, không trả lời.

Chị không nhìn thấy vẻ mặt cô, nhưng cảm giác được thân thể cô cứng đờ lại.

"Chị luôn nhớ lời em nói tối qua, em khóc thương tâm như vậy, là chị làm em khóc sao? Vì sao chị đối tốt với em, lại làm em thống khổ? Film, em chưa trả lời chị"

Cô buông bánh mì, đang muốn quay đầu thì có tiếng chuông cửa vang lên.

"Em đi mở cửa".

Cô giống như trốn tránh, không dám liếc chị một cái.

Cửa vừa mở ra, cô sững người.

"Anh... Sao anh lại tới đây?".

Anh ta chưa bao giờ tới nhà cô lúc sáng sớm tinh mơ thế này.

Nhớ tới Namtan còn đang ở trong phòng, giọng nói cô gượng gạo.

"Phải hỏi em mới đúng! Em rõ ràng ở nhà, vậy sao không nghe điện thoại? Anh còn tưởng em lại giở chứng mất tích, gấp đến độ sáng sớm chạy tới đây.."

"Anh đi về trước được không? Trưa nay em đến công ty sẽ nói chuyện với anh.."

"Film, bánh mì của em - ".

Namtan đi ra, nhìn thấy người đứng ở cửa, tiếng nói lập tức nghẹn lại.

Người yêu cũ, sáng sớm tinh mơ xuất hiện ở nhà cô gái mình từng hẹn hò ăn bữa sáng, có thể nghĩ ngay tới chuyện phấn khích gì đã xảy ra!

Ba người, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, đóng băng không nói gì.

Biw nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi.

"Đây là nguyên nhân em không tiếp điện thoại?"

"Em..."

Cô không biết giải thích sao, cũng không tìm ra lý do giải thích.

Chính cô là người làm mọi chuyện trở nên rối loạn, xứng đáng bị oán hận, bị lên án.

Dù là Namtan, hay là Biw, cô đều có lỗi.

"Tôi nghĩ..."

Namtan khó xử định nói. Tình huống này thực sự buồn cười, lại thực sự đáng buồn, rõ ràng sự tồn tại của chị là đương nhiên, vậy mà cứ như yêu đương vụng trộm bị bắt gian, không biết nói gì chống đỡ.

Thật khó khăn.

Chị không rõ lắm mình rốt cuộc có được tính là bên thứ ba hay không.

Thở dài thườn thượt, chị nói nhỏ.

"Chị đi về trước, em nói chuyện với anh ấy cho rõ đi".

Lướt ngang qua Biw, chị dừng bước một chút, không nói gì, im lặng tránh ra.

"Namtan..."

Cô há miệng muốn gọi, lại phát hiện cô căn bản không có tư cách, cũng không có lập trường giữ chị lại, chỉ có thể nhịn, khó chịu nhìn chị rời đi, tấm lưng đó, thoạt nhìn rất cô đơn.

"Cô ta - là người yêu cũ 7 năm của em?"

Cô kinh ngạc, nhìn về phía Biw, không trả lời được.

Hắn cười khẽ, cười đến châm chọc, lại thật chua xót.

"Tôi sớm phải đoán ra, có bác sĩ nào lại nhàn thế chứ, tự mình tiêm thuốc, tự mình thay bông băng, chăm sóc bệnh nhân, còn giúp bệnh nhân gọi điện cho người nhà".

"Thực xin lỗi..."

Cô thấp giọng, trừ bỏ câu này, cô không biết mình còn có thể nói cái gì.

Thực xin lỗi?!! Sắc mặt anh ta trầm xuống.

"Kết quả là, em lựa chọn cô ta?".

Cô chột dạ, áy náy gục đầu xuống.

"Em không thể không có chị ấy..."

"Em đã nói em thích tôi!!!!!"

Hắn khó nén kích động, gầm lên.

"Em thích anh, nhưng - em yêu chị ấy"

Thích và yêu, khác biệt quá lớn, lớn đến nỗi cô muốn coi nhẹ cũng không có cách.

"Thì ra lời cô nói lại có bẫy ngôn ngữ cơ đấy".

Anh ta lạnh nhạt trào phúng.

"Em cũng từng nghĩ em có thể quên, nhưng sau này mới hiểu được, sự tồn tại của chị ấy như không khí, đã muốn hòa quyện vào cuộc sống của em, tập mãi thành thói quen dễ dàng bị người ta coi nhẹ, cho nên cứ nghĩ không có chị ấy cũng không sao. Vừa mới bắt đầu, chỉ là có chút không thoải mái, nhưng sau đó, khó chịu đến nỗi hít thở không thông, mới phát hiện có thể hít thở là hạnh phúc và khao khát mạnh mẽ thế nào".

Ngưng thở mấy ngày, cô đã muốn chống đỡ đến cực hạn, nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ tắt thở.

"Cô ta là không khí ?!!"

Anh ta căm giận lặp lại.

"Còn tôi? Đối với cô mà nói, tôi là cái gì?".

Cô khó xử ngập ngừng.

"Ánh trăng! Chưa từng có được, cho nên hướng đến, muốn có nó, nhưng khi đã có, lại nhận ra ánh trăng phải được chiêm ngưỡng từ xa mới đẹp. Em có thể không có ánh trăng, nhưng không thể không có không khí".

Ánh trăng ở trên cao chỉ thích hợp để ngắm, mà không thích hợp để trong lòng.

Câu trả lời tàn nhẫn cỡ nào!

"Film, cô đúng là khốn nạn!!!"

Anh ta cắn răng, từng chữ từng chữ phun ra.

Cô không cãi lại. Cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn không thể tha thứ, làm tổn thương tình cảm thắm thiết của Biw, càng làm tổn thương người cô yêu nhất.

"Biw!"

Cô vội gọi anh ta đang giận dữ bỏ đi.

"Anh.... hận em sao?".

Anh ta dừng một chút, không quay đầu.

"Cô ta từng tặng cho cô một bài hát, nói chỉ cần cô hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi, ngay ngày lễ tình nhân đó, cô chắc là không biết nhỉ?"

Lễ tình nhân??!!

"Em, em không hề biết!"

Hắn cười đến chua chát.

"Đó là lý do tôi vội vàng chuyển kênh. Thật ra trong lòng tôi so với ai khác đều rõ ràng cô vẫn yêu cô ta, mới có thể cố che giấu, không dám để cô nghe được lời tâm sự chân tình của cô ta, vì tôi biết, cô nghe xong nhất định sẽ trở lại bên cạnh cô ta không chút do dự. Không ngờ tôi ngàn phòng vạn phòng, vẫn đi đến bước này..."

Quả nhiên, không phải là của mình, thì cưỡng cầu cũng không được...

Cô hối hận nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng nói đứt quãng của Biw.

"Cô ta thậm chí không trách cô, từ đầu đến cuối, không oán không hối hận tôn trọng sự lựa chọn của cô. Tôi không có bản lĩnh của cô ta, tôi sẽ không chúc cô hạnh phúc, nhưng - cô ta thật sự là một người tốt, xứng đáng được đối xử tốt, nếu tôi là cô, cũng sẽ trao cho cô ta toàn bộ tấm lòng".

Nói xong, anh ta thẳng thắn bước đi.

Đây, là một sự tha thứ sao? Tuy rằng người anh ta chúc phúc là Namtan, chứ không phải cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro