19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, cô đến công ty nộp đơn xin thôi việc.

Công ty có chế độ của công ty, đương nhiên không thể nói đi là đi, ít nhất phải làm tới cuối tháng. Cho nên, cô vẫn có trách nhiệm làm hết công việc của một ngày, chăm chỉ tới giờ tan tầm, mới chạy vội đến bệnh viện tìm chị.

Đây là lần đầu tiên, trong lúc thân thể bình yên vô sự mà cô đến bệnh viện tìm chị. Trước kia, chỉ cần gọi một cú điện thoại, bất luận Namtan ở nơi nào cũng sẽ lập tức phi tới, cô chưa từng đến đây tìm chị.

Hiện tại nghĩ lại, cô đúng là lợi dụng vị trí bạn gái tùy hứng, vậy mà 7 năm qua chị không có nửa câu oán hận.

Cô nhếch môi cười khổ.

Cả một ngày lòng không yên nổi, vừa muốn chạy nhanh tới gặp chị, nhưng khi đứng trước bệnh viện rồi thì ngược lại không dám vào.

Cô nên nói thế nào với chị? Nếu nói cho Namtan, cô và Biw đã không còn gì nữa thì chị có thể cảm thấy cô vì cô đơn mới tìm tới chị không?

Cảm giác này kém cỏi hết sức!

Huống chi, Namtan đã dự định sẽ ra nước ngoài, cô nói này đó còn có ích gì? Có thể xin chị ở lại ư?

Lúc trước khi cô rời bỏ chị, chị có kế hoạch khác cho cuộc đời, nay quay đầu, lại buộc chị phải buông tha cho tiền đồ tươi sáng.

Cảm giác này lại càng kém cỏi!

Cô có tư cách gì làm như vậy? Cô đã thiếu nợ Namtan rất nhiều rồi, càng nghĩ càng muốn phỉ nhổ chính mình.

Có lẽ trên trán cô có ghi bốn chữ "mịt mờ vô thố" nên nhân viên trực ban mới thân thiết hỏi cô.

"Xin hỏi chị thăm bệnh hay đăng kí khám? Cần tôi hỗ trợ không?".

"À!" - Cô như giật mình tỉnh mộng, nói thẳng.

"Tôi đến tìm bác sĩ Tipnaree"

"Xin hỏi chị là ?"

"..... Là bạn. Tôi tên là Film"

Cô cứng đờ đáp, sau đó nhìn cô nhân viên ấn gọi điện thoại nội tuyến, nói vào ống nghe.

"Bác sĩ Tipnaree, có bạn cô tìm, là một chị tên Film.... Dạ, em biết rồi".

"Bác sĩ mời chị lên văn phòng chị ấy, đi thang máy lên tầng 11, hỏi người xung quanh là rõ".

"Cảm ơn".

Cô lịch sự nói cảm ơn, đi lên tầng 11, hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

"Vào đi"

Là tiếng nói nhất quán ấm áp bình tĩnh của Namtan.

Ngẩng đầu nhìn cô một cái.

"Film, em ngồi đi, chị còn chút việc".

Nhìn ra được chị đang bề bộn nhiều việc.

Namtan lại quay đầu, thấp giọng dặn dò các hạng mục công việc cần chú ý cho y tá, cô tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngắm nhìn vẻ mặt chăm chú làm việc của chị.

Mười phút sau, chị dọn dẹp bệnh án trên bàn đưa cho y tá rồi hỏi cô.

"Em ăn cơm chưa?".

Cô lắc đầu - "Em chưa ăn".

"Muốn đi đâu ăn?".

"Nếu – em nói muốn ăn đồ chị nấu thì sao?".

"Được thôi, cùng đi mua đồ nấu".

Cô y tá đứng bên nghe được, vẻ mặt kinh ngạc.

"Bác sĩ biết nấu ăn sao? Thật sự là người yêu tiêu chuẩn vàng! Rất khó tưởng tượng bàn tay giải phẫu lại đi cầm dao thái thức ăn đó nha!".

Namtan cười ôn hòa.

"Cô đi kiểm tra phòng bệnh đi, chú ý bệnh nhân phòng 521 một chút, ngày mai anh ta phải mổ, có tình huống phát sinh lập tức gọi cho tôi. Muốn nhìn tôi cầm dao giải phẫu thì ngày mai có thể nhìn, còn về phần thái thức ăn, chỉ sợ cô không có cơ hội thấy được".

Chị cởi áo blouse, vươn tay.

"Film, đi thôi!"

Bàn tay mềm mại dịu dàng nắm tay cô, ấm áp tự nhiên.

Kế tiếp, cô lại phát hiện, ngoại trừ chị được lòng người ở bệnh viện, ở khu căn hộ của cô, ngay cả ra chợ cũng được rất nhiều người quý.

"A, cái con bé Namtan này, lâu rồi không gặp nha".

Namtan cười cười vẫy tay chào.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp".

Chị chọn một bó rau hẹ, bác bán rau còn tặng thêm ít hành, từ chối cũng từ chối không xong, có thể thấy được chị làm người quả thực cực kỳ thành công.

Kế tiếp chị mua con gà, người bán thịt tự động làm lông cắt tiết chặt làm tám miếng, còn hỏi chị muốn chặt làm tám miếng là ít hay nhiều, hại cô thiếu chút nữa cười thầm tới nội thương.

"Phiền bác giúp con bỏ vô túi là được, không cần chặt nhỏ hơn đâu, cảm ơn bác".

Cô chạy đến hàng hải sản, chị nhận túi thịt gà, ông chủ hỏi chị.

"Hai người làm hòa rồi hả? Mua thịt nhiều như vầy, ăn hết không?".

Nhìn thân ảnh cách đó không xa, tròng mắt Namtan càng dịu dàng, nhẹ giọng nói.

"Cô ấy gần đây gầy đi nhiều quá, con muốn bồi bổ cho cô ấy".

"Namtan!!!"

Cô gọi, quay đầu hỏi chị.

"Chị muốn mua cua hay mua hàu? Hàu thêm chút rượu rồi hấp, sau đó – ".

"Film, em đừng hại chị".

Namtan dở khóc dở cười, trong tay đã xách một bó rau hẹ, còn thêm tôm cô vừa mua.

Cô làm gì chọn toàn món tráng dương không vậy? Rắp tâm bất lương.

Cuối cùng, chị vẫn chiều cô, mua hàu, nhưng ngày mai mới nấu, chị tuyệt đối sẽ không cho phép tôm, rau hẹ, còn có hàu cùng xuất hiện trên bàn cơm, đẩy mình vào chỗ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro