20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mua đồ ăn xong, Namtan vừa bày nguyên liệu ra nấu, vừa liếc cô.

"Em có muốn ra phòng khách mở TV xem hoặc mở nhạc nghe gì đó không?".

Cô kiên định lắc đầu.

"Không cần, chúng ta cùng nhau nấu".

Chị không ngăn, đứng gọn vào cho cô một chỗ rửa rau.

Sau khi làm xong một món, hết muối.

"Film, em canh bếp nha, chị đi mua muối".

"Chờ một chút".

Cô bước nhanh ra, tìm trong ngăn kéo chùm chìa khóa, bỏ vào tay chị.

"Cầm lấy".

Namtan nhìn vật kim loại trong tay, mỉm cười gật đầu.

Cùng nhau nấu vài món ăn gia đình đơn giản, nhưng cảm giác thật ấm áp.

Ngồi mặt đối mặt ăn cơm với chị như thế này, tựa hồ đã là chuyện thật lâu trước kia, hiện tại mới biết, hạnh phúc bình thường quý giá biết bao nhiêu.

Cô si ngốc nhìn dáng chị ăn cơm, nhìn đến đâu cũng không đủ, ánh mắt không dời đi.

"Film à, đừng có nhìn chị như vậy" - Namtan than nhẹ.

Lực sát thương của tôm và rau hẹ có lẽ không lớn, nhưng ánh mắt nhu say lòng người của cô tuyệt đối giết chết chị không thể nghi ngờ.

Cô bừng tỉnh, làm như không nghe thấy.

"Chị hôn em một cái được không?".

Tốt lắm, cái này gọi là chết không có chỗ chôn.

Chị thở dài, nhận mệnh, vươn tay ra, cô tựa vào lòng chị, chị nhẹ nhàng ôm lấy, thật dịu dàng đặt môi lên môi cô.

Cô nhiệt tình khác thường, mở miệng hùa vào dây dưa.

Ô – cái này gọi là gì? Chết đứ đừ rồi lại hồi sinh?

Điểm chết người là.... Từ lúc nào cô đã ngồi lên đùi chị?

Tim Namtan đập rối loạn, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, một tay nâng sau đầu cô, đỡ lấy những nụ hôn tới tấp xâm nhập, một tay luồn vào trong vạt áo cô, cởi đi vật che đậy, vuốt ve bộ ngực tròn trịa mềm mại.

"A..."

Cô yêu kiều ngâm khẽ, hai tay cũng không nhàn rỗi, cởi áo sơ mi của chị.

Namtan hừ nhẹ, tay dời xuống, chạm đến một mảnh xuân triều ướt át, không nghi ngờ gì nữa, đưa hai ngón tay tiến vào.

"Namtan..."

Cảm xúc đột ngột lên cao, đẩy thể xác và tinh thần lên tới đỉnh điểm, cô hạnh phúc muốn khóc.

Chị ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay thon dài kịch liệt đâm sâu, một bên dịu dàng hôn lên tai, lên gáy cô.

Sự mạnh mẽ và sự dịu dàng, dung hợp thành một luồng rung động mãnh liệt, đánh thật sâu vào tâm khảm cô.

Namtan, em rất yêu, rất yêu chị, chị có biết hay không?

Cô không biết có phải bản thân đã hét lớn điều đó lên không, chỉ cảm thấy chị càng lúc càng cuồng nhiệt, hai tay xiết chặt lấy cô, chặt đến nỗi cô cảm thấy mình sắp tan vào trong thân thể chị, trước mắt có muôn vàn những bông pháo bông đang nở, bọn họ đồng thời lên đến đỉnh.

Namtan dựa vào bên vai cô, còn cô ôm lấy cổ chị, hai người cùng nhắm mắt lại thở dốc.

Cô khẽ gọi, nằm lại trong lòng chị không chịu đi, cảm giác được chị che chở thật là hạnh phúc.

Chị cẩn thận quàng áo lên phần da thịt đang lộ ra ngoài không khí cho cô.

"Không có việc gì, chỉ muốn nghe giọng của chị thôi".

Chị cúi đầu nở nụ cười, hôn hôn vai cô, gài áo cho cô.

"Ăn chút gì đi, tuy rằng mọi thứ đều đã nguội".

Cô lắc đầu, lại vùi vào cổ chị, không chịu tách ra.

Sau này... Cơ hội như vậy không nhiều nữa.

"Đã gầy nhiều như vậy, không thể không ăn"

Chị trìu mến vuốt tóc cô, gắp đầy chén đồ ăn cô thích nhất.

"Đến đây, chị đút cho em ăn".

Cô cắn một miếng, cảm giác tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc và chua xót.

Namtan vẫn không thay đổi, sủng cô không có đạo lý.

Trước kia vì sao có thể thấy chị không lãng mạn?

Loại trân sủng phát ra từ nội tâm, chính là chuyện lãng mạn nhất thế giới!

Nhìn chị chăm chú dịu dàng đút cho mình ăn, những gì đã chuẩn bị để nói cho chị cả ngày, một câu cũng nói không nên lời.

Chị vì sao không hỏi cô đã nói gì với Biw? Chị không muốn biết sao? Hay là – những thứ đó đối với chị không hề quan trọng, chị không cần?

"Chị không phải hỏi em, vì sao nói chán ghét bản thân sao?".

Động tác dừng một chút, chị ngước mắt nhìn cô.

"Sáng hôm nay, nhìn chị rời đi, mà em không có cách nào đuổi theo, đối với em mà nói chính là một loại chán ghét bản thân".

Chị buông con tôm đã lột vỏ, thật chăm chú nhìn cô.

"Em không biết... Phải hình dung cảm giác trong lòng thế nào, chỉ là... Hận chính mình ghê gớm..."

Cô nuốt một ngụm nước bọt, hai giọt lệ trong suốt lăn xuống gò má.

Namtan không nói gì, yên lặng kéo cô vào lòng.

"Em biết... Em vẫn yêu chị rất nhiều, rất nhiều... Nhưng mà em không biết, mọi thứ em thua thiệt chị phải làm thế nào... Em vẫn muốn nói với chị một tiếng... một tiếng... Đúng, thực xin lỗi... Xin lỗi chị... Xin lỗi chị..."

Chị ôn nhu vuốt ve tấm lưng cô rung lên vì nghẹn ngào.

"Chị nhận câu xin lỗi của em, cho nên, không cần áy náy nữa".

Nước mắt, lại trào ra, như đê vỡ.

Namtan – ngay cả tâm hồn cô cũng che chở, không muốn cô khó chịu...

Chị than nhẹ, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn ướt nước mắt của cô.

Cô không rõ sao? Loại sự tình này không ai thiếu ai cái gì, chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi. Chị tình nguyện, cô chẳng thiếu chị cái gì. Ít nhất là chị cảm thấy như thế.

Dường như ăn ý, bọn họ không đề cập tới chuyện đó nữa.

Không nói đến chuyện Biw, không nói chuyện chia tay, cũng không nói chuyện chị xuất ngoại tu nghiệp.

Đây tính là tái hợp sao? Cô không biết, ít nhất, chị không tỏ vẻ gì.

Tan tầm, cùng nhau ra chợ, nấu một bữa tối nóng sốt.

Khi nghỉ ngơi, cùng cô dọn dẹp nhà cửa, tắm cho Byul, té nước vui đùa.

Đôi khi, tay nắm tay cùng nhau xem phim, sau đó mơ màng tựa vào lòng chị ngủ quên mất.

Ban đêm, ôm nhau chia sẻ hơi ấm cơ thể, tận tình triền miên.

Chị đối xử với cô, giống như chưa từng chia tay, quan tâm, chiều chuộng, săn sóc.

Hết thảy, đều giống như trước, không hề đổi, chỉ là cô hiện tại, đã biết hết sức quý trọng từng khắc từng giờ được chung sống bên chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro