21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không quên ngày chị xuất ngoại, một ngày số trời, một ngày đau lòng.

Thật ra, như vậy là đủ rồi, trước khi chia lìa, còn có thể có được sự ôn tồn cuối cùng, có thể cười mà nói với chị ''hẹn gặp lại'', đây không phải là mong ước trước nay cô vẫn cầu đó sao? Không thể tham lam hơn.

Cô đã hạ quyết tâm mặc kệ ba năm, năm năm hay nhiều hơn, cô vẫn sẽ chờ chị trở về. Nếu khi đó, trong lòng Namtan vẫn không có ai chiếm giữ, vậy cô sẽ cùng chị, một lần nữa tìm đến nhau.

"Alo?"

"Film, là chị".

Kẹp ống nghe vào tai, một bên tìm kiếm tư liệu.

"Chị không ghé qua, em nhớ phải ăn, đừng có nhịn đói đó. Sáng chị có nấu nồi canh gà trên bếp, đừng quên ăn".

"Dạ".

"Còn nữa, thời tiết âm u, tối nay có khả năng mưa, nhớ lấy quần áo ngoài ban công vô, nếu có ra ngoài phải nhớ mang ô theo nhé".

"Dạ".

Dặn dò thật lâu, rốt cuộc chị phát hiện cô im lặng tới lạ thường.

"Film?"

"Không có việc gì. Chị không cần lo lắng, em sẽ ổn thôi".

"Vậy là tốt rồi..."

Mơ hồ cảm thấy cô có gì đó hơi kì lạ, nhưng hiện tại chị không được nghĩ nhiều.

"Vậy, chị đi làm việc nhé..."

"Ừm, chị đi đi."

Gác điện thoại, trong lòng nổi lên bất an, vì cách nói chuyện của cô trong điện thoại vừa rồi...

Không thể tập trung, Namtan thở dài, buông tấm phim X quang trong tay.

"Cô Jane!"

"Có?"

"Trong mấy bài tình ca, các cô gái thấy bài nào là lãng mạn nhất?".

Y tá Jane nhíu mày, chu môi suy nghĩ.

"Cô định hát tình ca tặng bạn gái à?".

Khó có được cơ hội, sao có thể không tranh thủ trêu chọc bác sĩ nghiêm nghị thường ngày chứ? Thật muốn nhìn thử bộ dáng cô ấy học mấy cậu 17 18 tuổi hát tình ca đó nha!

Gương mặt xinh đẹp dần trở nên khốn quẫn.

"Cô ấy thấy... Đó là chuyện lãng mạn".

"Đúng là lãng mạn mà".

Chị gật đầu tán thành.

"Chọn bài "Eternal love" đi! Bài này lúc vừa ra, tiếng ca thâm tình day dứt, từng làm cảm động không ít cô gái ngây thơ như tụi em"

Chị gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Những ngày tươi đẹp, bao giờ cũng tới lúc phải chấm dứt.

Không cần xem lịch, trong lòng cô cũng biết.

Giống như đồng hồ cát, từng hạt cát tuôn chảy ngọt ngào, theo thời gian trôi đi, tới hôm nay hoàn toàn chảy hết.

Hôm nay, chị sẽ không tới đây, sau này mỗi ngày cũng sẽ không, chỉ còn một mình cô, cô đơn sống tiếp.

Namtan từng nói, tương lai khó có thể đoán trước, chị sẽ không nói 'hẹn gặp lại' với cô, cũng không muốn cô đi tiễn.

Cho nên, chị dặn dò cô chăm sóc bản thân, dặn dò những việc vặt trong cuộc sống, nhưng không buồn dặn dò tình cảm của bọn họ một câu.

Cô buông tay, muốn chị hãy an tâm mà đi, không cần lo lắng cho cô.

Thời gian đã trôi qua bao lâu, cô không buồn tính, quả nhiên như chị đã đoán trước, không lâu sau, mưa tí tách rơi xuống, càng lúc mưa càng to...

Từng giọt nước mưa uốn lượn chảy qua cửa sổ, cô ngồi ở vị trí như trước, ngón tay vô thức chạm vào mặt kính, viết viết vẽ vẽ vẫn là cái tên khắc cốt ghi tâm.

Namtan!

Nhớ rõ - chị và cô, cũng chia tay trong một ngày mưa như thế này, đúng không?

Ngày đó, cũng là ngày 15.

Khoảng cách từ đó tới hôm nay, vừa vặn tròn ba tháng. Khác biệt là, lúc này đây, chị đã hoàn toàn tách khỏi sinh mệnh của cô.

Nhưng, thật sự cứ để chị ra đi như vậy sao? Namtan thậm chí, chưa từng mở miệng muốn cô chờ đợi chị.

Cứ như vậy không rõ là chấm dứt hay chưa, thật sự cô có thể cam tâm sao? Nếu không nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng cho chị biết, sau này, cô nhất định sẽ hối hận!

Nghĩ đến đó, cô nhảy dựng lên, vọt đến bên điện thoại, ngay cả tự hỏi cũng không kịp liền nhanh chóng nhấn dãy số, nhưng chỉ có tiếng hộp thư thoại chết tiệt đáp lời.

Cô nóng vội gọi điện tới bệnh viện, chuyển tới văn phòng chị.

Đáp án vẫn là.

"Chị ấy đến sân bay, xin hỏi chị vì sao tìm... Alo? Alo?".

Cô không có tâm trạng nghe tiếp, lập tức gác máy xông ra ngoài.

Chỉ mong là kịp, chỉ mong tới vẫn kịp!

Namtan, chờ em!

Bất chấp nước mưa táp thẳng vào mình, Film vội vàng đến sân bay, hỏi khắp nơi mới biết được chuyến bay đi London đã cất cánh từ mười phút trước.

Lòng cô lạnh băng.

Cuối cùng... Vẫn là muộn màng.

Không có dũng khí giữ chị lại, không có dũng khí nói 'hẹn gặp lại' với chị, cũng không có dũng khí nói cho chị biết cô yêu chị nhiều thế nào...

Sự yếu đuối của cô, liền ngay cả cơ hội được tiễn bước chị đi, cho chị một chiếc hôn tạm biệt cũng vuột mất!

Thất hồn lạc phách ra khỏi sân bay, cô thậm chí không thể phân biệt phương hướng; không phải vì mưa, mà là không mang tâm, nên không thể tìm thấy phương hướng.

Cô thật hối hận! Nếu có thể sớm tích cực tranh giành hạnh phúc mà không phải chờ đợi tiêu cực, cho dù không giữ được Namtan, ít nhất cũng làm cho chị hiểu được sự chờ đợi và thâm tình của cô, chị đi cũng có thể vui mừng.

Cô không biết mình ngơ ngác bước đi trong bao lâu, hồn phách đi lạc không mục đích, sớm về trễ về cũng có gì khác, căn phòng trống vắng lạnh lùng, đã không còn ai chờ đợi cô nữa.

Căn nhà thiếu bóng chị, không còn là nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro