7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đưa cô về nhà, trên xe chỉ có tiếng radio truyền ra, cô bắt đầu nhớ lại từng chi tiết trong tối nay. Thẳng thắn mà nói, anh ta rất dịu dàng săn sóc, phong độ tuyệt bật, không ai có thể phủ nhận là hoàn mỹ không chê vào đâu được. Nhưng mà, không hiểu vì sao, yên lặng như hiện tại, cô lại cảm thấy hư ảo không chân thật.

Như là... Sau phồn hoa quá đỗi chỉ còn lại buồn bã cô đơn.

Ngực thấu buồn, giống thiếu cái gì, có chút hít thở không thông.

Có lẽ không khí trên xe quá ảm đạm, cô nói anh ta tắt máy lạnh, mở cửa xe để gió đêm ùa vào trong.

Nhưng tình huống không thuyên giảm mấy, cô nghĩ, có lẽ cô say.

"Phía trước có hiệu thuốc tây, anh dừng lại một chút nhé, để em mua bình thuốc giải rượu".

"Anh mua dùm em".

"Không cần, em đi được rồi, nơi này dừng xe lâu không tiện".

"Vậy được rồi!" - Anh ta không kiên trì.

Cô xuống xe, vốn thầm nghĩ chắc chỉ tốn 3 phút thời gian, không ngờ đi vào hiệu thuốc, cô nhân viên hỏi cô muốn mua loại nào, cô ngẩn người cũng hết mất 3 phút.

Thuốc giải rượu có nhiều loại lắm sao?

Loại trước đây cô uống cực kỳ hữu hiệu, nhưng cô không biết nhãn hiệu nào, toàn là Namtan mua cho cô...

Nhân viên ở quầy thấy cô hoảng hốt, chủ động giới thiệu.

"Loại này chắc dùng tốt lắm, tôi không uống rượu. Là khách hàng phản hồi".

"Bạn tôi cũng mua ở đây, chị ấy là bác sĩ".

Nhân viên hiểu rõ tiếp lời.

"Người yêu?"

Từng là. Cô mím mím môi, không lên tiếng trả lời.

"Sao tôi lại không có ấn tượng nhỉ? Chị ấy có đẹp không?".

"Rất nhiều cô gái thích chị ấy".

Không ấn tượng tuyệt đối không phải vì chị kém xuất sắc, cô không uống rượu mỗi ngày, việc gì chị cứ phải hai ba ngày chạy đến mua thuốc?

"Vậy chị phải giữ chị ấy thật chặt, đừng để chị ấy chạy mất nha, nhiều người tuấn tú bây giờ tâm tính không chừng...".

"Lấy loại này đi!".

Sợ nói tiếp sẽ vô lực chống đỡ, cô nhanh chóng tính tiền.

Trở lại xe, vừa vặn Biw đang điều chỉnh kênh radio, hơn nữa thái độ giống như... Có điểm mất tự nhiên.

Cô khó hiểu hỏi.

"Sao lại đổi? Bài hát này rất êm tai!".

Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, giữ phong độ, chỉnh lại về kênh ban nãy.

Bên trong xe một lần nữa chìm trong chuỗi âm thanh thâm tình.

" Tuy rằng chấm dứt cũng không cam lòng, không phục.

Từng thỏa mãn muốn thật sự chúc phúc cho em.

Tôi chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội nhìn thấy em cười.

Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ thêm khắc sâu.

Nhớ có lúc tôi đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Tôi chỉ là khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em cười.

Thiếu ai đó để dựa vào, đau lòng không có ai để ôm ấp.

Nước mắt lau không ngớt, em có hay?

Hy vọng em biết tôi thật tâm chúc phúc.

Chỉ cần em có thể vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. "

"Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái tôi muốn tặng cũng có thể nghe thấy, lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh phúc, đừng để tiếc nuối, bỏ lỡ hạnh phúc cả đời. Lại một lần nữa chúc phúc cho người bạn đã gửi thư, mong cô gái bạn đã chân thành gửi gắm tình cảm có thể sớm trở về trong vòng tay bạn. Lá thư tiếp theo, là gửi từ thành phố A, anh này viết...".

"Em thích bài hát này?"

Biw nhìn cô nghe chăm chú.

"Ừm, ca từ ý cảnh thâm tình thật sự cảm động lòng người, anh không thấy vậy sao?".

"À..." - Anh ta không nói gì nữa.

"Làm sao vậy?".

Cảm thấy biểu tình của anh ta hơi kì lạ.

"Không có gì, tới nhà em rồi".

Cô xuống xe, quay đầu nói nhỏ.

"Buổi tối hôm nay, rất tuyệt vời. Cảm ơn anh".

"Thật sao? Vậy không mời anh vào nhà ngồi, uống ly cafe cảm ơn ư?".

"Không nên? Vạn nhất anh uống cafe rồi, cả đêm không ngủ được thì làm sao bây giờ?".

"Không thể uống cafe, vậy cho anh một cái hôn từ biệt đi?".

Cô do dự ba giây, nhìn phía anh ta, chần chờ gật đầu.

Sau đó, cô cảm giác được bản thân rơi vào một vòng ôm và hơi thở hoàn toàn xa lạ. Thứ cô luôn luôn nghe thấy, là mùi hương túi thơm quần áo hoa hương thảo hòa với mùi sữa tắm hương chanh giống của cô; nhưng bây giờ, cô chỉ ngửi được mùi nước hoa...

Cảm giác ấm áp tiếp cận trên môi, cô nhắm mắt lại, muốn cố gắng cảm thụ, một lần nữa thể nghiệm tình yêu điên cuồng ngọt ngào, nhưng như thế nào cũng không giống với cảm giác rung động từng có xa xôi trong trí nhớ...

Rất xa lạ, dù là khứu giác, xúc giác, đều không giống với tiềm thức...

Thẳng đến khi không khí lạnh như băng tràn vào cuống phổi, cô mới phát hiện mình đã đẩy anh ta ra.

Cô thở gấp.

"Đã khuya... Anh thật sự cần phải trở về, ngày mai còn phải đi làm".

Biw hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ.

"Cuộc sống của em còn cần phải tăng thêm năng lượng".

Tiễn bước anh ta, đi vào trong phòng, cô dựa lưng vào cửa, thở dốc thật mạnh.

Có trời mới biết, cô thở mạnh như thế không liên quan đến việc không đủ không khí, mà do lo sợ!

Cô không có cảm giác gì cả, thật sự không có cảm giác gì!

Cô ở trong lòng anh ta, nhưng một khắc đó, trong đầu cô, lại có thể nghĩ về người khác!

Cô và chị, cũng từng cuồng nhiệt hôn môi, cũng từng hoan ái triền miên trong căn phòng này, cô từng quen thuộc hết thảy của chị, cũng không ai biết về cô như chị. Nụ hôn của chị, luôn có thể lôi cuốn những cảm giác sâu xa nhất trong cô...

Hôm nay, không chỉ là lễ tình nhân, mà đồng thời cũng đã đúng một tháng kể từ lúc cả hai chia tay.

Mọi thứ quên đi được một tháng, lại không thèm báo trước ập tới, lòng đau đến quặn thắt.

Chị bây giờ, có khỏe không?

Chia tay rồi, chưa từng liên hệ với chị lần nữa, lòng thầm nghĩ trí nhớ đã quên mất chị. Chị từng nói, không rảnh cùng cô hưởng lễ tình nhân...

Hiện tại, chị đang làm gì?

Chia tay ước chừng một tháng, hôm nay mới phát hiện ra, Namtan vẫn tồn tại sâu đậm trong lòng mình, chưa từng mờ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro