8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị bây giờ, nên làm cái gì? Có năng lực làm cái gì?

Suốt một tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất trong tâm tình mờ mịt của Namtan.

Có mấy buổi sáng sớm, chị vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới sực nhớ nhìn chằm chằm vào hai phần đồ ăn sáng trên tay.

Liên tục một tuần, chị phải một mình ăn hai phần thức ăn, kì dị là, cân nặng ngược lại cấp tốc đi xuống, gần đây nhóm y tá mỗi lần gặp chị, đều từ chào hỏi đơn giản biến thành.

"Bác sĩ Tipnaree, gần đây gầy đi nhiều quá, không ăn được hay quá bận? Phải chăm sóc thân thể chứ!".

Có sao? Namtan cố gắng hồi tưởng.

Gần đây không bận bịu gì, cuộc đời chị sống tới bây giờ chưa từng nhàn rỗi như mấy ngày qua.

Sau này, chị đã không cần làm bữa sáng cho ai, nhưng thói quen sáng sớm đồng hồ sinh lý vẫn không khống chế được, luôn tỉnh giấc đúng sáu giờ sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chờ thời gian trôi qua.

Nếu là trước đây, Namtan sẽ dùng 20 phút rửa mặt chải đầu, 30 phút làm bữa sáng, nửa giờ lái xe đến nhà Film, sau đó là tốn thêm nửa giờ lôi một đầu quỷ xấu ngủ nướng rời khỏi ổ chăn, nửa giờ kế tiếp ăn sáng với cô và chuẩn bị hết thảy mọi thứ, đưa cô đi làm xong thì đến bệnh viện là vừa vặn đúng giờ.

Nếu buổi sáng không có ca khám bệnh, chị sẽ về lại nhà cô, tận dụng thời gian thay cô chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày, chơi đùa với chú chó để nó giải tỏa cảm xúc, miễn cho nó buồn chán nổi chứng, phát cáu với Film.

Đôi lúc chị sẽ nói chuyện với nó.

"Ngoan nhé, vì tiểu chủ nhân xinh đẹp của mi là bảo bối số một trong lòng ta".

Giữa trưa giờ ăn cơm, chị sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô hôm nay ăn gì.

Nếu ra ngoài được, Namtan sẽ đi mua vài thứ qua cho cô ăn, nếu không ra được, cũng sẽ dỗ cô miễn cưỡng ăn vài thứ qua điện thoại, buổi tối chị sẽ lại làm sushi cô thích nhất đền bù khẩu vị cho cô.

Cô ghét thịt béo mỡ mạc, đánh chết cũng không ăn.

Cà rốt thì nói có mùi lạ, cũng không ăn.

Cà tím? Nói là cắn vào đã có mùi kì quái, ăn lại càng ghê tởm.

Film kiêng ăn cực độ, làm chị thực buồn rầu. Đứng ở quan điểm bác sĩ, chị thường khuyên cô nên ăn uống cân đối, nhưng mỗi lần nhìn cô ăn cơm, bộ dáng con dâu nhỏ bị ngược đãi, sắc mặt ấm ức, chị lại không kiềm được ăn hộ cô những thứ cô không muốn ăn, nhường phần cô thích ăn cho cô.

Gặp phải cô, con người sống nguyên tắc trong chị không còn sót lại chút gì, Namtan vẫn biết, đời này chị nằm trong tay cô, không cứu nổi.

Này đó, đều là trở thành một phần trong cuộc sống của chị, đột nhiên một ngày, cái gì cũng không cần làm nữa, thời gian lập tức thừa thãi ra. Cảm nhận được, không phải nhàn rỗi, mà là mờ mịt.

Thời gian nào đó trong quá khứ, Namtan đưa cô đi làm.

Dịp nào đó trong quá khứ, chị nấu bữa tối cho cô, cùng cô xem ảnh.

Lúc nào đó trong quá khứ, chị đang nghe cô làm nũng, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, dây dưa hoan ái.

Bây giờ, thời gian dư thừa ra, Namtan không biết nên làm cái gì, còn có thể làm cái gì?

Hóa ra, hy sinh cũng là một loại hạnh phúc, không có đối tượng để hy sinh cho, là một việc thực chua xót.

Khi làm việc, trong đầu chị không hiểu mình làm vì ai, trước kia toàn tâm toàn ý lao tâm khổ tứ vì cuộc sống tương lai của cả hai, còn bây giờ? Thiếu cô trong tương lai đó, tích cực làm việc còn có ý nghĩa gì?

Nếu có cơ hội, chị muốn nói cho cô nghe một lần nữa cô có ý nghĩa trọng đại với mình biết bao nhiêu... Ngay chính ngày hôm đó, trong óc đột nhiên nảy ra ý định.

Đúng vậy, nếu có cơ hội!

Chị bắt đầu tự hỏi theo một phương hướng khác.

Namtan biết chị chưa từng bày tỏ tấm lòng cho cô hiểu, cứ nghĩ cô đã biết: thậm chí khi cô nói muốn chia tay, chị cũng dễ dàng buông tay cho cô ra đi, ngu xuẩn tin tưởng rằng chỉ cần cô hạnh phúc là đủ.

Nhưng mà, chị chưa bao giờ nói, làm sao cô biết, nếu chị giao phó toàn bộ sinh mệnh mình cho cô, làm sao cô lại không nhận?

Namtan có lẽ không lãng mạn, nhưng tình yêu dành cho cô, tới bây giờ chưa từng thiếu.

Lần đầu tiên, chị mãnh liệt nghĩ sẽ nói những lời này thật chân thành cho cô nghe. Có lẽ, bọn họ còn có cơ hội.

Đêm đó, chị lắng đọng lại tâm tình, chuyên chú viết một phong thư, nhưng không phải cho cô, mà gửi cho đài radio.

Namtan nghĩ, đây là sự kiện lãng mạn nhất chị từng làm trong đời.

Chị lựa chọn ngày lễ tình nhân để vãn hồi tình cảm gián đoạn suốt một tháng.

Vốn ngày đó, chị ngập trong núi các ca khám bệnh, nhưng lại kiên quyết sắp xếp hủy, không nhận khám vào buổi tối. Lãng mạn hay không chị không biết, nhưng có thể khẳng định là, đây là sự kiện bốc đồng nhất cuộc đời mình.

Namtan trước tiên ở nhà làm mấy món đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn nhất. Cũng mua 999 bông hồng, chất lên xe không đủ chỗ để, giờ mới biết trong lễ tình nhân hoa đắt kinh người, nhưng tiền này bỏ ra chị không đau lòng, cô có nhận hay không chị mới quan tâm. Cuối cùng là cặp nhẫn cầu hôn sớm đã chuẩn bị xong, luôn chờ thời cơ thích hợp để đeo lên ngón tay cô.

Chị chỉ rút một bông hồng mang vào nhà, nếu cô đồng ý, chị mới cho cô thấy toàn bộ số hoa còn lại, xem cô bán hoa có gạt chị hay không.

Cắm hoa vào bình, còn rải đầy hoa trong bồn tắm, này, hẳn là đủ lãng mạn như cô muốn đi?

Chờ đợi thời gian qua đi, chị hồi tưởng lại những năm vừa rồi nếu có thể ở bên cô trong ngày hôm nay, bọn họ sẽ làm gì?

Ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là đêm đầu tiên phát sinh quan hệ thân mật với cô.

Còn nhớ rõ lần khoa trương nhất là trên bàn ăn cơm, ăn đến miệng đối phương rồi, chờ không kịp vào phòng, liền triền miên ngay tại đó, sau đó đói bụng lại tiếp tục ăn, tuy rằng đồ ăn đều đã lạnh.

Namtan định hâm nóng lại, không muốn dạ dày cô chịu bạc đãi, cô lại nói không cần.

Chị hỏi vì sao?

Cô nói, cô tin tưởng năng lực của chị, không có lý do gì không ăn.

Mệt nỗi, chị học y khoa, còn đần độn hỏi lại vì sao?

Cô dùng khẩu khí 'thật muốn lật bàn đập chết chị' nói.

"Vừa vận động kịch liệt xong không nên ăn đồ nóng, em sẽ hỏi thử chị có người bạn nào bên khoa tiết niệu không, lần tới qua đó học hỏi đi!"

Chị đỏ mặt, cô cũng đỏ mặt – bất quá, mặt cô đỏ là do bực mình.

Nghe qua giống như chẳng có gì lãng mạn, đúng hay không?

Ngay thời khắc nên có lời nhỏ nhẹ ôn tồn, bọn họ lại chẳng có!

Còn có một lần, là trên sofa trong phòng khách, cuộc đối thoại là.

"Không thấy mình bị đối xử bất công sao?".

Thật ra hàm ý chân chính của chị là hỏi thăm ý nguyện kết hôn của cô.

Nhưng hiển nhiên cô không nhận ra, bởi vì câu trả lời của cô là.

"Mấy thứ đồ kia cũng mua cả rồi, không dùng thì phí".

Tốt lắm, thảo luận xong thì từ chuyện tình dục đổi sang ngay vấn đề hiệu quả và lợi ích kinh tế.

Bọn họ trong lúc đó không thể có chút đối thoại bình thường sao? Còn dám trách chị không lãng mạn, chó chê mèo lắm lông!

Vì thế, Namtan đành phải cố không phụ lòng mong đợi của cô, cố gắng không "lãng phí".

Chị đã không dám tưởng tượng, lần sau sẽ xuất hiện cuộc đối thoại kiểu gì nữa.

Nghĩ đến đó, giống như thật sự giữa họ không thiếu những lúc lửa nóng bốc lên, không hề cố ý sắp xếp, nhưng cuối cùng cũng tự nhiên phát triển thành như vậy. Trong bầu không khí của lễ tình nhân, tỷ lệ lửa bốc lại càng cao? Hay do quan hệ bọn họ bị "lỗi mô hình?".

Chờ cô trở lại nhất định phải hỏi cô. Chị mỉm cười nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro