Gặp gỡ - Chia ly.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng cuối chiều.

Thạch Tưởng Giới.

Trong đời có mấy chuyện vui,
Làm sao nhớ hết buồn vui trong đời.
Ngày ấy trôi đã lâu rồi,
Giờ đây vẫn thấy như ngày hôm qua.
Mới lớn chẳng thích chơi hoa,
Chẳng mê Sáo, Vẹt tối ngày tìm chim.
Người thân nếu muốn đi tìm,
Ra sông là thấy chẳng hoài tốn công.
Bước vào độ tuổi lông bông,
Ngoài trông đã lớn nhưng còn trẻ con. <10>
Ven sông đi lắm lối mòn,
Phi lao ngả bóng tựa lưng ngóng diều. ("Tựa" và "dựa" đồng nghĩa.)
Bình minh cho tới xế chiều,
Hồn trong tiếng sáo mình ngoài thế gian.
Sông trôi chậm chảy khúc đàn, (Tiếng nước chảy như một bản đàn chậm rãi.)
Tuổi trẻ nghĩ sẽ an nhàn, thảnh thơi.
Dòng đời như nước ngoài khơi,
Nhìn qua êm ả sóng ngầm bên trong.
Một ngày trời sáng long lanh,
Cao xanh mây vắng nắng hồng lướt ngang. <20>
Bóng cây khuất lấp ánh vàng, (Tả cảnh động, ở đây là tả gió.)
Thường khi vẫn thế thả diều nằm trông.
Từ xa đâu tới một ông,
Bước đi thư thái mày ngài chỉn chu.
Thác mây, râu liễu phiêu phù,
Sau lưng cháu gái tóc dài đoan trang.
Nhìn qua tuổi chắc ngang hàng,
Hoa tươi, hồng thắm, đào cây đẫy đà.
Già rằng: "Ông vốn ở xa.
Về đây ngắm cảnh quá trưa lạc đường. <30>
Cậu nếu có biết tỏ tường,
Làm ơn chỉ giúp sau người giúp cho."
Ta cười: " Chuyện nhỏ nào to,
Cụ đây thật khéo lời hay đem dùng.
Giúp người dẫu chẳng khốn cùng,
Người vui ta cũng mừng thầm trong tâm."
Nhíu mày ngẫm nghĩ thâm trầm,
Mặt đất vẽ xuống đường đi rõ ràng.
Vẽ xong lại thấy ngỡ ngàng,
Hai người không hiểu mặt nhiều đăm chiêu. <40>
Ta rằng: "Học vốn chẳng nhiều,
Hoạ thật không giỏi văn thời chẳng cao.
Không biết diễn giải thế nào,
Hay là cháu dẫn hai người cùng đi?
Giấc trưa cũng chẳng làm gì,
Nhân tiện ngắm cảnh góp lời cho vui."
Già nghe suy ngẫm tiến lùi,
Éo le người giúp mình thời cũng may.
Giữa trưa trời nắng thế này,
Gặp người đã khó cớ gì tiện đây. <50>
Người ta muốn giúp mới bày,
Mình mà từ chối mới là không hay.
"Thôi thì phiền chỗ cậu đây,
Dẫn đường chỉ lối già thời cảm ơn."
Ta cười: "Nào cần cảm ơn,
Bây giờ theo cháu không mau trễ giờ.
Biển trưa đẹp lúc hai giờ,
Trời xanh nắng ánh gần bờ cũng xanh."
Hai người nghe mắt vẽ tranh,
Chân như lắp bánh thả phanh tốc hành. <60>
Cảnh quê dẫu chẳng thắng danh,
Trong ta đẹp nhất vẫn là quê hương.
Văn thơ chữ nghĩa khó tường,
Cũng là kiếm chuyện cho đường bớt xa.
Phía Tây sau những ngôi nhà,
Chân trời chìm nổi núi đồi xám xanh.
Sông giăng trận pháp tung hoành,
Bên bờ đại thụ đủ vòng cổ xưa. (Vòng - Vòng tuổi của cây. Cưa cây xong mà thấy mấy cái vòng từ lõi cây xếp dần ra thì là cái vòng đó đó. Tra google gõ "vòng tuổi của cây". Đọc xong mà hiểu thì tạm coi như là hiểu được câu này.)
Chim kêu điểm hót lưa thưa, (Kêu và hót là hai khái niệm khác nhau nhé.)
Lẫn trong tiếng gió luyến cài bậc cung. <70> (Tả khuông nhạc, gió là dòng kẻ, trên đó là những thanh âm theo cung bậc.)
Thanh âm ẩn hiện trập trùng, (Trầm - Bổng.)
Hoà trên cảnh sắc tuyệt phần thôn quê. (Hoà - Hoà âm, phối khí trên nền cảnh.)
P/s. Lúc viết đoạn này mình đang cầm cây đàn guitar 😂😂😂
Hướng Đông dài nối con đê,
Trong sân, ngoài biển hai miền phẳng băng. (Sân - Sân để phơi muối, gọi là sân muối.)
Sân trong muối loá ánh băng, (Băng - Băng tuyết)
Biển ngoài điểm xuyết thuyền ghe thanh mành.
Phi lao phòng hộ dựng thành, (Thành - Thành trì.)
Cành cao vút khúc huyền cầm ái êm.
Pháo đài dẫn lối đường đêm,
Hải đăng đại bút vút ngàn chiếu xa. <80>
Hai bên kè đá tà tà,
Rêu phong cỏ dại hoa gài tím xanh.
Bốn bề thoáng khí trong lành,
Sâu trong nội địa đồng xanh, lúa vàng.
Vụ cấy lúa kết thành hàng,
Heo may gió Bấc vững vàng tốt tươi.
Mùa đến đầy ắp tiếng cười,
Nữ nhanh, trai khoẻ thồ xe tốc hành...
Người quê vốn đã hiền lành,
Lại quen nếp sống cần cù, đảm đang. <90>
Đường quê rải rắc rơm vàng,
Hương thơm nhàn nhạt dạt dào khó phai.
Nói ra quả thật rất dài,
Tài năng thô thiển kể nghe chẳng nghiền.
Nếu thật có nói luyên thuyên,
Cứ đi sẽ biết phiền gì chuyện xa.
Ở đây có trẻ, có già,...
Nghe xong cũng gật. "Đúng là cảnh tranh.
Đường xa câu chuyện thêm nhanh,
Không mấy mà tới đúng lời anh rao." <100>
Tự hào lòng thấy nao nao,
Ba người trước biển xuyến xao cõi lòng.
Mắt nhìn khuây khoả ước mong,
Xa rồi còn nhớ Cồn Mờ trong tim?
Tha hương một phút đi tìm,
Quê hương ta đó nhịp tim rõ ràng.
Ta sinh trong cảnh thôn làng,
Người dẫu thành thị cũng là cùng quê.
Ngày sau dẫu có bộn bề,
Đừng quên thời khắc tìm về hôm nay. <110>
Người say ta cũng cùng say,
Say trong cảnh sắc ai người cười chê?
Luyến mê quên mất đường về,
Giật mình vội hỏi: "Đường về nhớ chăng?"
Lắc đầu: "Sao hỏi lăng nhăng!
Một lần là nhớ cớ gì vừa đi."
Nghe qua mặt thoáng lầm lì,
Ngẫm ra thấy phải dễ đi thôi mà.
Giúp xong thôi chẳng la cà,
Ba lời tạm biệt ngược đường rời đi. <120>
Nhỏ trông gọi với: "Vội gì!
Xuống kia nghịch cát chán rồi hãy đi."
Nghĩ suy cũng chẳng có gì,
Thôi thì một lát rồi về chẳng sao.
Lâu đài cùng dựng thật cao,
Người làm Công Chúa ta làm Thạch Sanh.
Già quả đứng đắn hiền lành,
Cả hai cùng bảo: "Đúng là Lý Thông!"
Qua cảnh ta giết được Rồng,
Vai quàng tay nắm như là rất thân. <130>
Già trêu đùa nói ân cần,
"Ngày sau cẩn thận cùng nhà cũng nên."
Cả hai nói: "Nết không lên!
Lý Thông già cũng vẫn là Lý Thông."
Già nghe xong nghĩ viển vông,
Trời thông mây thoáng bất ngờ gió to.
Cò đâu lạc tiếng âu lo,
Lẻ bầy thảng thốt kêu vang não lùng.
Cảm xúc chợt xuống tận cùng,
Tay già nắm chặt mắt nhìn mông lung. <140>
Ta đâu thấu vẫn ung dung,
Chợt lo diều đứt tối tìm khó khăn.
Mặt nhăn mày nhó lăn tăn,
Cuộc vui dang dở lặp lời chia ly.
Tương lai ai biết mà suy?
Trời cao không xếp khó thành uyên ương.
Đời trôi vạn sự khó lường,
Ngược xuôi trộn lẫn muôn phần gian nan.
Tưởng rằng tản mạn lan man,
Ngờ đâu ẩn giấu u sầu tiếp sau. <150>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro