Tương tư - Tái ngộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng cuối chiều.

Thạch Tưởng Giới.

Ngày ấy cứ vậy trôi mau,
Đôi mươi vẫn nhớ cùng nhau chơi đùa.
Một năm trôi chảy bốn mùa,
Hè qua chạm động lòng liền xuyến xao.
Tuổi nhiều ta cũng lớn cao,
Liệu mai gặp gỡ mình còn nhớ nhau.
Tuổi hồng thấm thoát trôi mau,
Chốn quê đâu có trường nào dạy cao.
Lên xe trống vắng cồn cào,
Chưa đầy hai tiếng lầu tầng khắp nơi. <160>
Biển người lặng đứng chơi vơi,
Thời sinh viên mới bắt đầu từ đây.
Khéo đùa lụa cuốn cành Mây, (Ngày trước hồi cấp ba, mình có hẹn đến nhà thằng bạn chơi. Mình biết khu đó nhưng không biết nhà, nó bảo sẽ buộc vải ngoài ngõ để mình tìm. Buổi trưa mình đến khu đó, thấy có một tấm vải hồng để buộc quai nón vướng trên cành mây ở ngoài ngõ, mình nghĩ là nó để đó nên vào nhà đó. Ai ngờ đúng nhà mà nó lại quên mất không buộc vải.)
Hẹn đâu mà gặp đồng hương chốn này.
Hỏi ra lại thấy cũng may,
Học ngay một lớp ai bày khéo tay.
Hắn thời tính cách rất hay,
Ở cùng sau gắng giúp nhau học hành.
Mai kia ra lại chung ngành,
Cùng nhau phấn đấu xây đời tốt tươi. <170>
Vào đời mơ ước sao cười?
Cười người mơ ước một đời không ra.
Cùng vui có bạn có ta,
Buồn trong dĩ vãng xa xa nhạt dần.
Thơ gieo có nhịp có vần,
Đời gieo trái ngọt có lần đắng cay.
Rượu nồng một chén đã say,
Tình bay dẫu thoảng đắm say muôn phần.
Vị Xuyên dạo vãn một lần,
Hồ xanh Thu cảnh tiếc nhìn không buông. <180>
Chuông chiều đổ thấy bâng khuâng,
Lòng sâu ẩn dấu nhịp sầu gõ lên.
Nhắm mắt thầm hỏi bề trên,
Khi nào con sẽ gặp người con thương?
Gặp rồi dẫu có tai ương,
Cũng không oán thán thuỷ chung suốt đời.
Thâm tâm vừa mới dứt lời,
Chợt đâu thoáng lướt dáng người thân quen.
Họng khô tưởng mắt ướt hoen,
Quay lưng người cũng ngập ngừng nhìn ta. <190>
Ta với người, người với ta...
Xa mà đâu lạ vẫn còn nhớ nhau.
Ta rầu nói: "Cũng thật mau,
Mới đây đã mấy năm rồi còn chi.
Người giờ có học hành gì?
Hay là đã sớm chồng con đề huề."
Người cười: "Vì đã nỡ thề,
Cả đời chờ đợi Thạch Sanh giết Rồng."
Ta cười: "Người dám đợi không?
Cả đời không giết nổi Rồng thì sao! <200>
Người đông giữa chốn lao xao,
Nói năng không tiện phiền người qua đây.
Bên này có mấy rặng cây,
Có cả ghế đá qua ngồi hàn huyên."
Hồ trôi lặng lẽ con thuyền,
Gần nhau nhớ lúc ưu phiền tương tư.
Gặp nhau là thực hay hư?
Thực hư nào biết nói gì cho hay.
Chiều hôm trời hãy ban ngày,
Tối đèn lên bóng lòng buồn thênh thang. <210>
Lý ra phải rất vội vàng,
Mà sao lời cứ muộn màng không ra.
Ta với người, người với ta...
Ngồi bên lặng lẽ thu vàng lá bay.
Ngó sang đắm đuối mê say,
Ngày xưa so với ngày nay khác nhiều.
Dung nhan tuyệt sắc mỹ miều,
Thiên điêu bạch ngọc nuông chiều quá tay.
Nhìn qua lòng thật thẳng ngay,
Mà tay vô thức má hồng vuốt ve. <220>
Người nói ta chẳng e dè,
Giật mình ta thốt: "Đúng là khó tin."
"Cánh hoa không phấn sao mịn?
Người đẹp đâu cứ phải dùng phấn son!
Thời gian nhan sắc hao mòn,
Liệu rằng còn sẽ dạt dào yêu thương?"
Ta nói: "Đó cũng bình thường,
Yêu bởi nhan sắc mấy chiều phôi pha.
Thật lòng thương mến mà ra,
Trăm năm bạc tóc mắt nhoà không phai. <230>
Một đời yêu thích tiền tài,
Đến khi tay trắng còn ai bên mình.
Sống mà vô nghĩa vô tình,
Sa cơ lỡ vận đời dầm bi ai.
Chưa già đã nói thật dài,
Chỉ là riêng nghĩ người đừng để tâm."
Người nghe lặng lẽ âm trầm,
Hồi lâu than thở: "Đúng là con trai.
Nói năng câu chữ dùi mài,
Không khen, không nịnh lời bình dễ nghe." <240>
"Đã là quen biết bạn bè,
Hà chi ta phải dùi mài sửa sang!
Tương giao đối đáp ngang hàng,
Sao cho phải đạo làm cao khó gần."
"Nực cười nói cứ như thân,
Hỏi tên chẳng biết khéo đần mặt ra."
"Ta họ tên Bá Thiên Ca,
Mải mê lề chuyện cười chê cho mình.
Gọi là có chút lời bình,
Hiểu cho, cho biết tên mình là chi?" <250>
"Đùa vui chứ có nghĩ gì,
Họ mình Lã Thị tên mình Kiều Thu.
Ngày sinh gió réo sương mù,
Người thân quen gọi, gọi là Phong Linh.
Trước xưng cậu tớ với mình,
Về sau cứ gọi Phong Linh được rồi."
Nghe xong câu cú vun bồi,
"Nói tên để gọi một từ mà thôi.
Ông bà đã có lệ rồi,
Ngày sau con cháu chiếu vào làm theo.<260>
Đâu cần lá uốn dây leo,
Bình dân giản dị nghe cho dễ gần.
Mình nào phải bậc cao nhân,
Cao nhân thân gọi đâu cần hào danh.
Chữ Linh nghe cũng may lành,
Về sau Ca gọi Linh thời nghĩ sao?"
"Nghĩ sao là nghĩ thế nào?
Đã là thân gọi thế nào chẳng hay.
Miễn sao ý nghĩa đứng ngay,
Linh tinh xuyên tạc lời bay mất lòng." <270>
Đôi bên câu chuyện lòng vòng,
Nhớ ra mới hỏi: "Ông giờ khoẻ không?"
Gợi buồn lệ chảy như sông,
Mông lung nhung nhớ mắt mờ xa xăm.
Sau lần gặp gỡ nửa năm,
Ông về ốm nặng gần hai tháng liền.
Tâm tư như có ưu phiền,
Hỏi mà không nói cực miền rời đi.
Ký ức đậy lấp rầm rì,
Thường khi ẩn giấu thầm thì gợi lên. <280>
Lời hỏi trong suốt đường tên,
Tên bay không dấu lời đau vô tình.
Nguyên do tại bởi chính mình,
Giả như không hỏi ai buồn, ai đau?
Nếu mà ta để về sau,
Hỏi ra cũng thế buồn đau khác gì.
Người giờ lệ đẫm hàng mi,
Nghĩ xem ta phải làm gì được đây.
Tay vươn nhẹ vuốt tóc mây,
Hỏi người sẵn gối có cần tựa không? <290>
Đầu nghiêng vai chạm má hồng,
Đau thương nương tựa; mong cầu bình yên.
Gặp người cũng phải tuỳ duyên,
Quen lâu chưa chắc dốc bầu cạn chuyên.
Tự cho khéo dễ vô duyên,
Thành ra ngộ nhận xa càng thêm xa.
Ta nào hiểu nổi lòng ta,
Đường ngang chân cảnh ánh đèn chiếu qua.
Nhỏ nhen suy nghĩ trong ta,
Đời mà không biến trong nhau còn gì? <300>
Đèn lên ánh cảnh động mi,
Thị lực thức tỉnh tinh thần về thân.
Nắm tay câu nói ân cần,
Làm người lễ nghĩa tuyệt phần khó khăn.
Hồ xanh sầu gợi lăn tăn,
Băn khoăn mệnh số hao mòn tuổi xuân.
Nay rầy mai thác sao buồn?
Làm người ai muốn để buồn cho ai.
Tình sâu tình cũng phải phai,
Duyên đầu đổ để bền lâu sau này. <310>
Ngồi nghe nhẹ gió heo may,
Tay rời tay nắm đăm chiêu nhạt nhoà.
Khuôn tranh bừng nét nhu hoà,
Đá vàng tan nát mắt hoa đựng đầy.
Người nói: Mình phải về đây,
Hẹn nhau khi khác chúng mình hàn huyên.
Ta cười có nói luyên thuyên,
Cũng đừng để bụng buồn lời nói ra.
Người cười hiểu được lòng ta,
Đôi người đôi ngả đường xa tối mờ. <320>
Lá thu theo gió lập lờ,
Bóng lưng chìm khuất dáng người khắc in.
Bước về mà cũng chẳng tin,
Xa rồi gặp gỡ ai ngờ được đâu.
Nửa đường dừng bước quay đầu,
Đảo chân trở lại người đâu có còn.
Nhìn nhau lý trí hao mòn,
Ngu ngơ chẳng hỏi tìm nhau thế nào.
Gặp gỡ chẳng khác chiêm bao,
Ngỡ ngàng thức giấc trăng cao khuyết vời.<330>
Có duyên còn gặp trong đời,
Vô duyên hẹn ước biển trời cũng quên.
Buồn chi sáo rỗng không nên,
Vấn vương, vương vấn đường về sao xa.
Quẩn quanh chân níu la cà,
Nghĩ ra thông thoáng mà đâu có đành.
Suốt đêm vào giấc không thành,
Ánh mai gọi mộng chất chồng cơn mê.
Quá trưa thức giấc não nề,
Ngổn ngang lạc lõng vọng về lan man.<340>
Mỉm cười kí ức xua tan,
Màn trong còn động mộng tàn hiếm đâu.
Chiều hôn nắng lướt khuôn sầu,
Đường hôm lần nữa rầu rầu chảy trôi.
Hàng cây dưới bóng ghế ngồi,
Hôm qua là thật hay là nay mơ.
Cảnh quen người vắng ta chờ,
Chờ khi không hẹn, hẹn chờ được chăng?
Bên kia một góc Bằng Lăng,
Qua mùa hoa vắng nắng ru tím chiều.<350>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro