160. Vừa gặp đã yêu anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười lăm phút sau, hai chiếc xe đã về tới nơi.

Bà cụ Jeon cùng hai đứa trẻ dẫn đầu vào nhà. Ông Jeon và Dì An theo sát phía sau, Bác Deok và tài xế còn phải đi đỗ xe nữa.

Rốt cuộc, cô bé con cũng không thể nhịn được sự tò mò ở trong bụng nữa, bàn tay nhỏ nắm tay Kim Jisoo khẽ lắc.

"Bé ngoan, sao thế? Nào, uống một ngụm nước để làm ấm thân mình đã."

Sa Rang uống ừng ực hai ngụm, đôi mắt to tròn chuyển động, thỉnh thoảng rơi xuống người Ông Jeon.

Dì An cũng rót nước ấm cho Woo Bin, "Cậu chủ nhỏ, uống không?"

Duỗi tay cầm lấy, "Cảm ơn bà." Dù khá lạnh nhạt nhưng lại rất lễ phép.

Sa Rang lắc đầu, "Không uống nữa ạ!" Kim Jisoo để cốc lên bàn trà, nghĩ một chút lại rót cho Ông Jeon một cốc, "Chỉ có nước sôi để nguội, có uống không?"

Trong lòng ông cụ Jeon đang nhảy nhót lắm nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản, "Ừ, tạm chấp nhận."

"Cụ ơi, ông kia là ai thế ạ?" Sa Rang đột nhiên lên tiếng, đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ khó hiểu.

Ông Jeon lập tức trở nên khẩn trương, trái tim vọt lên tận cổ họng, máu trong người bắt đầu sôi lên.

"Ồ, đó là cụ ông của cháu." Giọng Kim Jisoo rất lạnh nhạt.

"Chính là ông nội của ba ấy ạ?"

Cô bé con lập tức bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra chính là cụ ông tính tình xấu xa, mặt mũi cũng xấu xí đó sao!"

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng chìm vào yên lặng.

Ngay cả Bác Deok và tài xế vừa bước qua cửa cũng đồng thời ngây người. Tiểu tổ tông à, cháu thật đúng là... cái gì cũng dám nói!

Dì An không khỏi toát mồ hôi hột.

Kim Jisoo lén liếc nhìn sắc mặt của Ông Jeon.

Woo Bin cũng cảm nhận được bầu không khí có vẻ không đúng nên dừng động tác mân mê máy chơi game PSP lại.

Chỉ có cô bé con vẫn cười ngọt như mật, mắt cong cong, y như một mảnh trăng non.

"Sao mọi người đều im lặng thế ạ? Vừa rồi lúc ở công viên, khi cụ ông quát lên làm cho mấy kẻ tóc đỏ kia đều bị dọa choáng váng!" Cô bé con nhảy xuống từ sofa, nhấc đôi chân ngắn cũn cỡn đi vòng qua bàn trà, hướng về phía Ông Jeon, sau đó bắt đầu bò lên chân ông cụ Jeon.

Hì hì hì hục!

"Cụ... sao cụ không bế cháu?" Cô bé con ngước mắt đầy tủi thân, ánh nước trong đôi mắt hạnh long lanh như thể giây tiếp theo có thể khóc ra được.

Cả người Ông Jeon đã cứng đờ, một thân mình nhỏ bé, ấm áp đang ngồi trên đùi ông cụ. Ông muốn duỗi tay ra ôm lấy nhưng lại không dám.

Theo lý thuyết, ông cụ cũng là người đã từng bế cháu, cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy trẻ con, nhưng chưa từng bị chấn động như lúc này bao giờ.

Giống như đó là một vật báu chạm vào là vỡ, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không dám lại gần.

Sa Rang buồn tới mức má đỏ hồng lên, ông cụ này không ôm cô bé, miệng nhỏ mím lại, mắt thấy sắp khóc tới nơi rồi.

Đột nhiên, nách được một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy, ngay sau đó cả người nhẹ bẫng, đảo mắt một cái, cô bé đã ngồi ở trên đầu gối Ông Jeon rồi.

Bác Deok trợn trừng mắt không dám tin tưởng.

Dì An cũng kinh ngạc y như thế.

Năm đó, chỉ sợ cậu chủ Jungkook cũng chẳng được nhận đãi ngộ như thế này đâu nhỉ?

Chỉ có Kim Jisoo vẫn rất bình tĩnh, dường như đã đoán được kết quả sẽ là như thế này rồi.

Sa Rang lại không muốn ngồi như thế, thân mình tròn vo ngọ nguậy xoay người một cái đã ngồi quỳ trong lòng Ông Jeon, mặt đối mặt với ông cụ.

Bốn mắt nhìn nhau, một già một trẻ, cách nhau tới vài thập niên nhưng hoàn toàn không thể gây trở ngại cho việc thân cận về huyết thống.

Mắt già quắc thước, mắt hạnh ngây thơ.

Trong nháy mắt, linh hồn Ông Jeon như bị sét đánh, chấn động không kịp trở tay.

"Ông ơi, tại sao ông vừa quát lên là có thể đuổi được đám yêu quái kia đi thế? Ông là Tôn Ngộ Không ạ?" Vừa nói còn vừa giơ bàn tay mũm mĩm lên sờ miệng ông cụ, tựa như muốn nghiên cứu loại "năng lượng đến từ giọng nói" một cách triệt để.

Trong lòng Bác Deok run sợ, đang định tiến lên ngăn cản bị Dì An ngăn lại.

Dì An lắc đầu với ông, trong đáy mắt dường như hiện lên vẻ cao thâm khó dò.

Kim Jisoo cũng không nói gì, chỉ ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn, trong mắt hiện lên vài phần hoài niệm và thương cảm.

"Ông ơi, sao ông không nói gì thế ạ?"

"... Cháu là Sa Rang đúng không?"

"Đúng ạ! Cháu là... Kim - Sa - Rang! Ông tên là gì ạ?"

"... Jeon Saeng Nom." Còn trả lời với vẻ vô cùng nghiêm túc.

"À, thì ra ông không phải Tôn Ngộ Không."

"Ông ơi, ông còn chưa nói cho cháu biết, tại sao ông chỉ quát lên thôi mà đã dọa cho đám yêu quái sợ chạy đi mất?"

"Sai rồi, cháu nên gọi ta là cụ."

"Nhưng cụ ông là một ông lão tính tình xấu xa, mặt mũi gớm ghiếc mà!" Cô bé con vẫn cứ cố chấp tin tưởng như thế. Mắt thấy sắc mặt Ông Jeon có xu thế đen sầm xuống, nhưng giây tiếp theo lại từ âm u thành quang đãng...

"Ông có thể đánh yêu quái, còn có thể bế cháu, rõ ràng là một anh hùng vĩ đại, sao có thể là cụ ông chứ?" Giọng nói non nớt đầy vẻ nghiêm túc.

"Cái này..." Ông Jeon lập tức cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.

Muốn cô bé con gọi mình là "cụ", mềm mềm mại mại, có thể ngọt vào tận tim, nhưng nếu là cụ thì lại không thể làm anh hùng vĩ đại nữa.

Hai hình người nho nhỏ đang đánh nhau ở trong lòng, ông áp đảo tôi, tôi đẩy ngã ông.

Lần đầu tiên trong đời, Ông Jeon cảm nhận được thế nào gọi là "giày vò", mặt già nhăn như đít khỉ.

Kim Jisoo nhìn thấy vẻ mặt đầy đấu tranh của ông thì tâm tình lập tức trở nên rất tốt, nhìn Tiểu Sa Rang bằng ánh mắt vừa khen ngợi, vừa cổ vũ.

"À thì... cụ ông không phải để chỉ một người cụ thể mà chỉ là xưng hô thôi, có cụ ông rất hung dữ, nhưng cũng có những cụ ông rất hiền lành, cho nên không hề mâu thuẫn gì với anh hùng vĩ đại cả... Khụ... không hề mâu thuẫn..."

Sa Rang cúi đầu, sau một phen trầm tư liền ngẩng phắt đầu lên, "Vậy ông là kiểu cụ ông nào ạ?"

"Đương nhiên cụ là kiểu người hiền lành rồi! Không xấu tính, mặt cũng không gớm ghiếc."

"Thật?"

"Đương nhiên."

Kim Jisoo bĩu môi, thầm mắng một tiếng lão già chết tiệt!

Vẻ mặt Bác Deok thì như thấy ma.

Dì An lại cảm thấy như thể bản thân mình vừa ăn phải phân.

Chỉ có cô bé con là mặt mũi hớn hở, "Cụ ơi, cụ ông này không giống như người mà cụ nói đâu, cụ ấy không xấu người cũng không xấu tính, là một anh hùng vĩ đại nha!"

Nụ cười của Kim Jisoo lập tức cứng đờ, sau khi nhìn vào đôi mắt tối sầm của Ông Jeon thì không khỏi chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Bé ngoan à, cháu có vui vẻ thế nào cũng không nên bán đứng cụ như thế chứ!

Thời gian sau đó, đầu gối của Jeon Saeng Nom đã trở thành chỗ ngồi quen thuộc của cô bé con.

Một già một trẻ, rõ ràng kém nhau tới mấy chục tuổi nhưng dường như lại có thể nói chuyện mãi không hết đề tài.

"Cụ ơi, tại sao ngoài miệng của cụ lại có tua rua thế ạ?"

"Cái này gọi là râu, đàn ông ai cũng có."

"Thế tại sao em trai lại không có ạ?"

"Em trai còn bé."

"Bé thì không phải đàn ông hay sao ạ? Em ấy cũng có chim nhỏ mà..."

"... Bỏ qua vấn đề này đi!"

Woo Bin ném PSP, hầm hừ trừng mắt với cô bé.

Vẻ mặt Sa Rang ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, cô bé có nói sai cái gì à? Tại sao vẻ mặt của cụ bà và Ông Deok đều kỳ quái như thế chứ?

"Cụ ơi, tại sao cụ chỉ bế cháu thôi ạ?"

"Cái này..." Jeon Saeng Nom đưa mắt nhìn đứa bé còn lại ở cách đó không xa. Thực ra ông cụ cũng muốn bế chắt trai lắm nhưng thằng nhóc đó căn bản chẳng thèm để ý tới ông. Đúng là con của Jungkook, tính cách thối y như nhau.

"Có phải vì Sa Rang đáng yêu nhất nên cụ mới không nỡ buông cháu ra không?"

Jeon Saeng Nom không nhịn được bật cười, buồn bực lập tức tan biến, "Đúng thế, cháu ngoan nhất, đáng yêu nhất!"

"Yeah!" Giơ tay hình cái kéo.

Những gì Jeon Saeng Nom nói một ngày hôm nay còn nhiều hơn ba tháng liền cộng lại, chịu thôi, ai bảo Sa Rang là một cô bé rất hay tò mò, các câu hỏi không ngừng được đặt ra chứ.

Thần kỳ nhất là ông cụ lại hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận gì, thậm chí còn chẳng hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Ngay cả bà cụ Jeon hiểu ông cụ nhất cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Bà biết ông lão nhà mình nhất định sẽ thích hai bảo bối này, nhưng thích đến mức này thì quả thực là... không thể tưởng tượng nổi.

Nói một câu không thích hợp cho lắm, thì là Jeon Saeng Nom còn chưa bao giờ dịu dàng được với bà như thế ấy chứ.

Sa Rang, "Cụ có biết kể chuyện cổ tích không ạ?"

"À... Chắc là... biết một chút."

"Biết những truyện gì ạ?"

"Sự lên ngôi của đồng tiền: Tài chính ảnh hưởng thế nào tới lịch sử thế giới - Niall Ferguson, Từ tốt đến vĩ đại - James C. Collins..."

Cái miệng nhỏ của Sa Rang đã tròn thành hình chữ 0. Cô bé hoàn toàn chẳng hiểu chút nào nhưng vẫn không thể giấu được sự sùng bái với cụ ông nhà mình.

"Cụ ơi, cụ thật là lợi hại!"

Râu Jeon Saeng Nom không khỏi vểnh lên, rất có vài phần tự đắc, thuận đường còn ném cho bà cụ Jeon một ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi, "Cục cưng có thể nghe hiểu được cơ à?"

"Dạ, nghe không hiểu gì hết!"

"Thế nên mới cảm thấy cụ thật lợi hại!"

Dì An thấy cốc nước đã hết nên lặng lẽ rót đầy rồi đưa cho ông cụ Jeon. Hôm nay coi như bà đã được mở rộng tầm mắt rồi.

"Khụ! Đó là Woo Bin đúng không?" Ông cụ Jeon bế Sa Rang, rốt cuộc vẫn chủ động hỏi han.

Kim Jisoo trừng mắt với ông, "Chứ không thì ai?" Chuyện tới lúc này mà còn không bỏ được xuống cái tác phong cá nhân đáng kinh tởm kia, bị lạnh nhạt cũng là đáng đời.

"Này bà lão... bà không thể nói chuyện tử tế được à?" Thay đổi sắc mặt.

"Biết rõ còn cố hỏi." Trong nhà có tổng cộng hai đứa trẻ con, ngoại trừ cô bé con ra, đứa còn lại không phải Woo Bin thì còn có thể là ai chứ?

Jeon Saeng Nom có cảm giác như chạm phải cái đinh mềm.

Mà Woo Bin cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái khi được gọi tới tên, sau đó lại giống như người ngoài cuộc, cúi đầu tiếp tục mân mê đồng hồ, dáng vẻ vừa chăm chú vừa nghiêm túc.

Sau đó, Sa Rang liền ngủ gật trong lòng ông cụ Jeon.

Bác Deok bế cô bé vào phòng ngủ.

Vốn Jeon Saeng Nom muốn tự mình làm nhưng lại bị Kim Jisoo ngăn cản với giọng điệu không mặn không nhạt, "Cái bộ xương già của ông nên kiềm chế lại đi, đừng để đến lúc lại làm ngã luôn con bé."

Lúc này, ông cụ không hề phản bác gì, chân ông quả thực không khỏe, đúng là không chịu được trọng lượng của một đứa trẻ.

Đến khi Bác Deok vào phòng rồi, Jeon Saeng Nom mới thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, ngược lại, trộm ngắm Tiểu Woo Bin lạnh lùng, ít nói.

Rõ ràng là thèm thuồng vô cùng nhưng lại cứ tỏ vẻ chẳng sao hết, quả thực khiến bà cụ Jeon sung sướng trong lòng.

Bà có thể cười được cả một năm.

Woo Bin mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt nóng rát đang nhìn chằm chằm vào mình, thuận thế ngẩng đầu lên, đột ngột nhìn thẳng vào đáy mắt của Jeon Saeng Nom.

Bốn mắt giao nhau, già tỏ vẻ uy nghiêm, đứa bé lại chẳng khác nào nghé non mới sinh. Kim Jisoo nhìn hai cụ cháu giống nhau từ diện mạo tới tính cách, âm thầm thở dài.

Dù sao cũng là người một nhà, cứ giằng co mãi cũng không còn là "trừng phạt nhẹ nhàng" nữa mà sẽ thật sự làm tổn thương tới tình cảm, vậy nên liền vẫy tay với Woo Bin, "Bé ngoan, qua đây với cụ."

"... Vâng." Tai cậu bé đỏ lên, một tiếng "bé ngoan" làm cho cả người cậu nhóc tê rần, thấy hơi thẹn thùng... Nhưng nếu đã từ trong miệng cụ bà thì cậu bé cũng không bài xích loại thân mật này.

Woo Bin nghe lời đi qua.

Kim Jisoo dắt cậu bé đi vòng qua bàn trà, đứng trước mặt Jeon Saeng Nom, "Đó là cụ của cháu." Sau đó, lại nhìn thẳng vào ông cụ, ngầm có ý cảnh cáo, "Đây là Woo Bin, Jeon Woo Bin."

Cũng coi như chính thức giới thiệu hai bên với nhau.

"Jeon Woo Bin? Cái tên này quả thực không tồi."

Lời này vừa nói ra, Kim Jisoo hơi khựng lại, sau khi chắc chắn là mình không nghe nhầm thì trên gương mặt già nua liền xuất hiện nụ cười.

Sắc mặt Tiểu Woo Bin cũng hơi bớt lạnh lùng, mở miệng gọi: "Chào cụ ạ!"

Trong lòng Jeon Saeng Nom như được rót vào một dòng nước ấm, vẫy tay với cậu bé, "Tới đây."

"Không cần ạ!" Đầu nhỏ lắc một cách mạnh mẽ, "Chỉ có đồ mít ướt mới cần người bế."

Đồ mít ướt?

Bà cụ Jeon khẽ ho một tiếng, nhìn về phía phòng ngủ. Jeon Saeng Nom lập tức hiểu rõ, trong đáy mắt xẹt qua ý cười thật sâu.

Trời chiều ngả về Tây, hoàng hôn buông xuống.

Kim Jisoo nhìn đồng hồ, "5 giờ rồi, mọi người về đi thôi."

Jeon Saeng Nom đang nghe bạn nhỏ Woo Bin giảng giải về quá trình tháo dỡ đồng hồ lập tức sầm mặt, tỏ vẻ tâm không cam, tình không nguyện, môi mấp máy bao nhiêu lần nhưng cuối cùng lại không thể nói ra thành lời, ngược lại đành phải đưa mắt ra hiệu cho Dì An.

"Bà chủ à, hay là tôi và ông chủ ở lại đây ăn cơm xong rồi về được không?" Dì An cũng đang có ý này, sau khi nhận được ám hiệu thì lập tức bắt chuyện, "Bà xem, đã đến giờ này rồi, tài xế lái xe về đến nhà thì trời cũng tối om, lại phải bắt đầu nấu cơm nấu nước, phiền toái biết bao nhiêu đúng không? Hơn nữa, tôi ở đây cũng có thể giúp bà một tay, cái khác không biết chứ nấu cơm rất giỏi."

Bà cụ Jeon trầm ngâm trong chớp mắt, tỏ vẻ do dự. Bà đã đồng ý với Tae Tae là sẽ không cho Jeon Saeng Nom tiếp xúc với lũ trẻ, nhưng tiền đề là ông ấy không thân thiện, tình hình trước mắt thì hoàn toàn ngược lại...

Dì An cũng không thúc giục. Bà đã nói những gì nên nói, chỉ còn chờ xem bà cụ Jeon quyết định thế nào mà thôi.

Jeon Saeng Nom cũng đầy vẻ chờ đợi nhìn bà cụ, "Tôi còn chưa nghe Woo Bin nói xong đây này, sao có thể về được? Đúng không?" Đảo mắt hỏi cậu nhóc, hy vọng nhận được sự đồng tình.

Đáng tiếc, Woo Bin chẳng buồn trả lời, cả người lạnh lùng không thân thiện chút nào.

Trong lòng Woo Bin cũng có một bàn cân, xét một cách tương đối, cậu nhóc vẫn đứng về phía bà cụ Jeon đã ở chung một thời gian, còn về Jeon Saeng Nom...

Thời gian quá ngắn, chưa tìm được lý do gì, để nói sau đi.

Cuối cùng, Kim Jisoo vẫn gật đầu đồng ý, suy xét tới lời Dì An, lại nghĩ muốn cho Jeon Saeng Nom có thêm thời gian ở chung với các chắt, nói không chừng ông cụ lại mở rộng lòng tiếp nhận Taehyung.

Bữa tối do Dì An và bà cụ Jeon cùng làm, cả một bàn ăn đầy ắp các món ăn, nào cá nào tôm, chay mặn đủ cả, cực kỳ phong phú.

Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình, ánh mắt không rời khỏi mặt bàn lấy một lần, miệng nhỏ chép liên tục, không ngừng nuốt nước bọt.

Sau khi ăn xong, Jeon Saeng Nom không còn có cớ gì để ở lại nữa nên dẫn tài xế và Dì An quay trở về nhà cũ Jeon gia.

Trước khi đi, mỗi bước chân đều lưu luyến và vẻ mặt có hơi u oán.

Làm cho bà cụ Jeon khiếp vía, cả người nổi đầy da gà.

Trên đường trở về.

Dì An ngồi ở ghế phụ, đảo mắt một chút rồi ướm hỏi: "Ông chủ, hay là chúng ta lại tìm thời gian tới đó một chuyến nữa đi? Thuận tiện mang quà gặp mặt gì đó cho cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ. Lúc trước khi bà chủ tới cũng mang theo mấy thứ rất tốt, nghe nói hai đứa trẻ ấy thích vô cùng!"

"Ừ, nói đúng lắm." Giọng điệu trầm ổn, không rõ vui giận, trong đầu cũng bắt đầu nghĩ xem cái gì mới tốt.

Cô bé con thích những thứ xinh đẹp, ăn uống và mặc đều đề cao nhất là vẻ đẹp.

Cái này không khó.

Chỉ có đứa còn lại thì không dễ đối phó như thế, khẽ ho một tiếng, "Thế... lúc trước bà ấy tặng gì vậy?"

"Ồ, ông đang hỏi bà chủ ấy ạ?"

"Không thì còn ai?" Khóe miệng run rẩy.

Dì An nhìn thẳng phía trước, không nhìn sắc mặt Jeon Saeng Nom, lập tức báo ra lễ vật mà Kim Jisoo đã chuẩn bị lần trước.

"Cái đồng hồ cảm ứng thông minh kia bà ấy lấy ở đâu ra vậy?" Jeon Saeng Nom không nhịn được dò hỏi. Ông thấy Woo Bin có vẻ rất thích thứ đó.

"Nói tới việc này, quả thực bà chủ đã phí rất nhiều công sức, vừa tìm hiểu vừa xin tư vấn, lại dựa vào mối quan hệ, chỉ sợ tiền bạc bỏ ra ở các khâu trung gian này còn nhiều hơn so với giá trị bản thân cái đồng hồ ấy chứ."

Dường như đây là lần đầu tiên Jeon Saeng Nom nghe thấy chuyện này, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, "Sao tôi không biết bà ấy làm những việc này?"

"Cũng không rõ lắm ạ! Dù sao phu nhân làm những chuyện này cũng không hề giấu giếm gì, không chỉ tôi mà Bác Deok cũng biết mà."

Jeon Saeng Nom lâm vào trầm mặc. Ông cụ nghĩ lại xem khoảng thời gian đó mình đang làm gì, phát hiện ra hình như lúc đó lúc nào bản thân cũng hờn dỗi, hoàn toàn chẳng để ý tới xung quanh, thậm chí còn cố tình không thèm nghe tin tức ở bên ngoài, đặc biệt là về ba mẹ con Taehyung.

"Ông chủ, thực ra cả nhà chúng ta phải nên sống rất vui vẻ mới đúng." Dì An đánh bạo thử nói.

Jeon Saeng Nom không những không tức giận, mà sau khi trầm ngâm trong chớp mắt còn gật đầu đồng tình, "Đúng là nên rất vui vẻ..."

Một tiếng thở dài, âm cuối còn hơi nặng nề.






---

Lại nói tới hai người Taehyung, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong BanaHills có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.

Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Taehyung còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.

Jungkook cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!

Min Kang, Thư ký Han lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.

Jungkook cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân... xum xoe của anh.

Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?

"Bà xã, ăn táo này."

"Nói chuyện đứng đắn." Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!

"Bảo bối à, ăn táo đi."

"Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?"

"Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào..."

Động tác lật giấy tờ của Taehyung dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trên cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.

Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?

"Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, anh sẽ sửa, nhất định sẽ sửa."

Trong mắt Taehyung tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu "bảo bối" hay "trái tim nhỏ bé" gì đó.

À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trên giường, khi sướng rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.

Taehyung không khỏi cảm khái.

Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như "Tiểu Kookie", "trái tim nhỏ bé", "đại bảo bối" đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.

Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Taehyung căn bản không cầm lòng nổi.

"Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?" Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Taehyung hung hăng.

"Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem..." Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Taehyung.

"Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?" Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.

Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Taehyung dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.

Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.

Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.

"Hừ!" Jungkook giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, "Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?"

"Chỉ có thế mà giận rồi?" Taehyung dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.

"Đây là một chuyện rất nghiêm túc!" Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.

"Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?"

"Xem anh."

"..." Taehyung không nhịn được cười, "Anh thì có gì đẹp?"

Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.

Taehyung chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.

Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, "Sao hả?"

Nuốt nước bọt.

Taehyung ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, "Hình như... có tám múi?"

Cô nhớ rõ trước kia bụng Jungkook chỉ có sáu múi, tuy hai múi mới cũng không rõ ràng lắm nhưng thực ra thế này lại rất đẹp.

Nếu thật sự có tám múi, múi nào múi nấy đều rõ ràng, vậy sẽ dễ khiến người ta sản sinh ra chứng sợ nhiều lỗ.

Mọi việc đều có mức độ nhất định, nói tóm lại là Taehyung lại yêu tha thiết cái gọi là...

Mặc quần áo tưởng gầy, cởi quần áo ra lại thấy thịt.

Ừ, "thịt" của "cơ bắp".

Jungkook nhìn thấy rõ ràng sự tán thưởng lóe qua trong mắt người phụ nữ, ý cười càng thêm sâu, lập tức túm lấy cổ tay cô, kéo lại gần và đặt lên giữa bụng mình.

Taehyung hoàn toàn không có năng lực chống cự, ok?

Chọc chọc, xoa nắn, moi móc, lại xoa nhẹ...

Người phụ nữ cười càng ngày càng hài lòng, hơi thở của người đàn ông lại dần trở nên nặng nề. Đang lúc Jungkook định đè cô ra sofa để chà đạp một phen thì Taehyung lại lập tức lùi về sau, tiện tay túm lấy cái gối, che trước ngực mình.

"Muốn đánh lén à?" Hếch cằm, "Không có cửa đâu!"

Mặt mày Jungkook nặng nề.

"Anh cho rằng lộ ra mấy khối thịt là bà đây sẽ cắn câu?" Mày kiếm khẽ nhếch lên, mấy phần hiên ngang, mấy phần anh khí.

"Nếu không em muốn anh lộ cái gì?"

"Có muốn cởi quần không? Cởi hai cái cùng nhau luôn."

Taehyung: "..." Có lẽ tên này là "Jungkook giả".

Nhị Gia mà đã giải phóng thiên tính thì: Lưu manh vô tội, bà xã vạn tuế.

Hai người cười đùa một hồi trên sofa, thời gian dần trôi qua.

Taehyung mệt rồi liền thuận thế ngã vào lòng người đàn ông.

Đùi vàng của Nhị Gia liền trở thành gối đầu của cô, tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ cô, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.

"Anh đã đọc lá thư kia rồi? Có đúng không?" Taehyung đột nhiên hỏi, lá thư mà năm năm trước cô để lại, bên trong nói hết toàn bộ những chuyện mà cô đã trải qua sau khi sống lại.

"Tae Tae..."

"Có phải rất khó tin không? Lúc đầu em cũng giống anh, nghĩ trăm lần cũng không thông, rõ ràng là đã chết rồi, sao còn có thể sống lại một lần nữa, có phải chơi game đâu mà có tận mấy mạng chứ?"

"Anh cũng từng nghi ngờ." Anh nói, giọng điệu bình tĩnh, dường như đã chấp nhận sự thật không thể tưởng tượng này.

"Khi nào thế?"

"Từ lúc em nằm viện, sau đó còn mặt dày theo đuổi anh." Taehyung từng là người dịu dàng yếu đuối, thậm chí còn không dám nói một câu hoàn chỉnh khi đối mặt với Oh Sehun, ở trước mặt anh càng cụp đầu cụp đuôi, làm gì có vẻ to gan lớn mật như người phụ nữ trước mắt này chứ?

"Sớm vậy sao?" Nhướng mày kinh ngạc, "Vậy sao anh chưa từng hỏi em?"

"Không thân."

Cũng đúng, lúc đó cô là con dâu hai của Oh gia, quả thực chẳng có giao tiếp gì với "cậu út" Jungkook hung thần ác sát này ở bên nhà chồng cả nên càng không có gì để nói.

Đợi khi cô bắt đầu ra sức triển khai sự tấn công mãnh liệt với anh thì Jungkook cũng đã quen với tiểu yêu tinh "Taehyung" vô pháp vô thiên, quyến rũ dụ người sau khi sống lại rồi, làm gì còn tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu xem trước kia cô là người thế nào nữa.

Đương nhiên, một mặt khác cũng là không muốn tìm hiểu "yêu hận tình thù" giữa cô và Oh Sehun nên lựa chọn không hỏi tới.

"Anh còn tưởng em bị kích thích nên tính cách mới thay đổi như thế."

Taehyung chắt lưỡi, nhớ tới trận roi không một chút lưu tình nào khi mình vừa mới sống lại kia, vẫn thấy sau lưng hơi đau, "Đúng là kích thích không nhỏ."

Tay Jungkook đang ôm lấy cổ cô càng siết chặt hơn, "Đã qua cả rồi."

"Em giống người yếu đuối thế sao?" Trợn mắt khinh bỉ, nhưng cô vẫn rất cảm động trước sự đau lòng hiện lên trong mắt người đàn ông, "Hơn nữa, có khi em phải cảm ơn Oh Sehun ấy chứ."

"Sao?"

"Nếu không nhờ trận roi đó thì anh cũng sẽ không tới cứu em, mà có lẽ em cũng sẽ không vừa gặp đã yêu anh đâu."

Hơi thở của người đàn ông chợt căng thẳng, yết hầu trượt hai cái, cổ họng hơi ngứa ngáy, "Em... vừa gặp đã yêu... anh sao?"

"Nói đúng ra thì phải là vừa nghe đã yêu mới đúng. Lúc em sắp ngất nghe thấy câu nói của anh..." Từ đó liền khắc ghi sâu sắc ở trong đầu.

Người đàn ông này như thiên thần giáng thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô bàng hoàng không biết làm sao, chịu nỗi đau xé rách da thịt, anh đã cứu vớt cô.

Sau đó, Taehyung từng hỏi mình vô số lần, cô bắt đầu thích Jungkook từ lúc nào?

Có lẽ chính từ thời khắc đó.

"Còn anh?" Taehyung đột nhiên mỉm cười nhìn anh, ánh mắt nóng rực, "Anh thích em từ lúc nào thế?"

Jungkook ho khẽ hai tiếng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, yết hầu cũng theo đó khẽ trượt...

Taehyung không nhịn được, duỗi tay chọc vào cục tròn tròn đang lăn lên lăn xuống kia, lập tức cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ trong nháy mắt một cách rõ ràng.

"... Đừng nghịch." Nặng nề, khàn khàn, hai chữ thôi mà dường như vô cùng gian nan.

"Vậy anh trả lời em đi."

"Khụ... Từ lần đầu tiên bị em trêu ghẹo đã bắt đầu có phản ứng."

"Chậc chậc! Đàn ông ấy mà, quả nhiên đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết."

"Chẳng phải hợp ý em sao?" Người đàn ông nghiến răng, có vài phần như oán hận, "Anh là người đàn ông bình thường, huống chi..."

"Huống chi?" Taehyung chớp mắt, vẻ mặt tò mò.

"Lúc đó em..." Tuy rằng ngực không to lắm nhưng mà... "Chân dài."

Taehyung "ồ" một tiếng, thuận thế lùi người lại, cố ý giơ chân lắc lư trước mặt người đàn ông, "Thì ra anh thích mẫu người như thế."

Quần ngủ rộng rãi theo động tác lắc lư của cô mà để lộ ra hai cặp đùi vừa thẳng vừa đẹp, dưới ánh mặt trời còn trắng bóng như sứ, "Là như thế này sao?" Cười như câu hồn đoạt phách, không biết sống chết.

Bàn tay lớn đáp xuống đùi cô, xoa véo mạnh mấy cái.

Vừa mềm vừa trơn, còn mịn màng hơn đậu hũ.

Trái tim Nhị Gia cũng mềm nhũn ra rồi, có thể thấy chữ "đẹp" này lợi hại tới mức nào chưa?

"A! Anh nhẹ tay tí đi..." Taehyung xoa xoa ở nơi bị anh véo, mày hơi nhíu.

"Anh có dùng sức mấy đâu..."

"Anh tự nhìn đi, đỏ lên rồi đây này!"

Jungkook chăm chú quan sát, đúng là bị đỏ lên thật.

"Do da mỏng thôi." Tuy nói thế nhưng lòng bàn tay lại khẽ vuốt ve trên bề mặt da như muốn xoa cho mấy dấu đỏ này nhạt đi.

"Tìm da trâu mà véo. Hay sau này anh cứ ôm cái đó mà ngủ?"

"... Anh thích mềm mại hơn."

Taehyung cắn môi, ánh mắt hơi lóe, "Vậy anh... biết em là Yan từ lúc nào?"

"Sau khi hồ sơ cơ mật bị mất cắp." Chỉ vì thủ pháp gây án quá quen thuộc nên Jungkook dễ dàng liên tưởng ngay tới BW.

Mà đúng lúc này, Hoseok lại tìm được chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh rằng BW chính là Yan!

So sánh bắc cầu, vừa nhìn đã biết ngay đáp án.

Nghe anh nhắc tới "Hoseok", ánh mắt Taehyung hơi ngẩn ngơ, nghĩ tới quan hệ đời trước của mình với Jung gia, muốn nói lại thôi.

Jungkook đã sớm nhận rõ suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng, "Anh đã nói cho Hoseok rồi."

Lập tức ngồi bật dậy!

"Anh nói với anh ấy rồi ư?"

"Chứ không phải làm sao? Nhìn cậu ta chạy khắp thế giới tìm em gái như lên cơn điên à?"

Taehyung mím môi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, "Anh ấy... nói sao?"

"Ban đầu thì không tin."

Taehyung cũng đã sớm dự liệu được chuyện này rồi.

"Sau đó sưu tập rất nhiều chứng cứ, nhưng cuối cùng tất cả các đáp án đều chỉ về một điểm." Lúc đó, Hoseok trong trạng thái râu ria xồm xoàm, hốc mắt đỏ bừng, đã đứng sát bên bờ sụp đổ rồi.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Quá buồn cười... Không... Tuyệt đối không thể nào..."

"Có lẽ anh ấy thà chấp nhận em chết đi, một thân sạch sẽ cũng không muốn tiếp nhận kết quả hoang đường kia."

Jungkook duỗi tay sửa sang mấy sợi tóc ngắn hơi dựng lên của cô, "Cho cậu ta thêm một chút thời gian nữa, sẽ từ từ chấp nhận thôi."

Khóe miệng Taehyung giật giật, năm năm rồi mà anh ấy còn chưa tiếp thu được, có thêm thời gian nữa cũng có tác dụng thật sao?

Thôi vậy, không cần phải cưỡng cầu, cứ tùy duyên đi.

Nhưng...

"Dường như anh lại chẳng có vẻ gì là khó chấp nhận chuyện này ấy nhỉ?" Người phụ nữ nhướng mày lên, cười như không cười.

Bàn tay lớn kéo cô vào trong lòng, sườn mặt Taehyung đụng phải vòm ngực ấm áp và dày rộng của anh, môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.

Jungkook, "Anh thích em của hiện tại."

"Sao bảo thờ phụng thuyết vô thần cơ mà?"

"Em là ngoại lệ." Cũng chỉ có em.

Taehyung co mặt trong ngực anh, "Có một chuyện em rất thắc mắc."

"Chuyện gì?"

"Theo lý thuyết thì hẳn là bên quân đội phải biết là em làm chứ, nhưng tại sao vẫn chẳng thấy có hành động gì? Nếu nói mấy năm trước là vì em ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa, nhưng giờ em đã về rồi, sao vẫn chẳng có một chút động tĩnh nào thế?"

Taehyung không thể cho rằng đây là "trùng hợp" hay "may mắn" được, chắc chắn có người đứng giữa hòa giải, thậm chí vì cô mà phải nhượng bộ gì đó.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên.

Nhưng Taehyung đang dựa vào trong ngực anh nên không phát hiện ra.

Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu, quan sát người đàn ông một cách nghiêm túc, hơi nghi ngờ: "Có phải là anh làm không?"

"Đúng là anh rồi!" Taehyung trợn trừng mắt, "Anh đã đồng ý cái gì với ông cụ thế hả?"

"Không có gì." Nói xong, lập tức cúi người lấp kín đôi môi đỏ, lực đạo dịu dàng, triền miên quấn quýt, mang theo thâm tình lưu luyến, "Anh chỉ bảo ông cụ nói giúp mấy câu, huống chi, cũng không tìm được chứng cứ thực chất nào mà."

Taehyung nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng lại không thể nói rõ ràng được là không đúng ở đâu.

Đột nhiên, cảm giác đau xót từ môi truyền tới, cô thấy mắt người đàn ông sáng quắc.

"Lúc này mà còn thất thần, xem ra anh đã quá nhẹ nhàng với em rồi."

Nói xong, nhanh chóng lật người, đổi thành lễ rửa tội mưa rền gió dữ.

Đầu óc Taehyung lập tức như thiếu dưỡng khí, bị ép phải thừa nhận, chỉ có thể chuyên tâm gia nhập vào sự quấn quýt ồ ạt này.

Kết thúc nụ hôn, ánh mắt Jungkook vừa tối vừa sâu, hai má Taehyung thì đỏ bừng.

Duỗi tay che lại nụ hôn đang định tiếp tục của anh, cô nghiêm túc nói: "Có phải anh nên tìm thời gian chính thức gặp các con một lần không hả?"

Vẻ mặt Jungkook cứng đờ, "Con trai... hình như có ý kiến với anh."

"Yên tâm, em đã nói với nó rồi."

"Nói thế nào?"

Taehyung nhướng mày, vô cùng tự đắc, "Con trai vĩnh viễn sẽ đi theo em, em chấp nhận thì con cũng sẽ chấp nhận."

"Thế nên, câu ông trẻ Hai kia là cố ý phải không?"

"Taehyung, em cũng tàn nhẫn lắm." Nghiến răng nghiến lợi.

"Ai bảo trước đó anh không nhận, đừng có đổ lỗi cho em!"

"Không biết ăn năn, cần phải dạy dỗ!" Nói xong, lập tức khiêng người lên vai, đi nhanh về phía phòng ngủ.

"Lão lưu manh này, anh định làm gì hả..."

"Em."

Lại là một trận mập mờ cực hạn không thể miêu tả thành lời.

Taehyung nói chính thức gặp hai đứa trẻ cũng không phải nói chơi.

Đảo mắt đã lại tới cuối tuần.

Sức khỏe đã không còn vấn đề gì, Taehyung liền từ BanaHills trở về Jongmyo, chào đón cô là cái ôm ấm áp của con gái và nụ cười có phần rụt rè của con trai.

Bà cụ Jeon và Bác Deok đứng ở bên cạnh cửa, mỉm cười nhìn ba mẹ con.

"Mấy ngày nay có nghe lời cụ và Ông Deok không thế?"

Sa Rang, "Có nghe ạ!"

Woo Bin gật đầu, "Có ạ."

"Nhưng mà mommy..." Cô bé con nũng nịu, "Con rất nhớ mẹ."

Taehyung ôm con vào lòng, "Mommy cũng nhớ cục cưng lắm." Quay đầu lại hôn lén con trai một cái, "Chụt... đương nhiên cả anh chàng đẹp trai của mẹ nữa."

Hai má Woo Bin đỏ lên, tai khẽ giật.

Chẳng khác gì lúc ba cậu nhóc thẹn thùng, Taehyung không khỏi cảm thán, cha con rốt cuộc vẫn là cha con, ràng buộc đến từ huyết thống là không có cách nào thay đổi được.

Bà cụ Jeon: "Về là tốt rồi... Mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm."

Taehyung dắt tay hai đứa con đi vào nhà, Bác Deok mang vali hành lý vào giúp cô.

"Để cháu..."

Bác Deok xua tay, "Không sao, chuyện nhỏ mà, sau này từ từ quen là được rồi."

Sau này...

Taehyung đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.

Gần nửa tháng không gặp, hai đứa trẻ được nuôi tới béo mũm mĩm, trắng trẻo, có thể thấy bà cụ Jeon đã phí không ít tâm sức.

Cơm trưa đã xong, chỉ có chờ Taehyung về.

"Tae Tae, ăn cái này đi, bà nhớ rõ là trước đây cháu rất thích ăn..." Kim Jisoo gắp cho cô một cái tiểu long bao nước.

Vừa đúng lúc đụng phải đũa của Taehyung ở giữa không trung, thì ra cô cũng muốn gắp đồ ăn cho bà.

Hai người có mục đích giống hệt nhau.

Một già một trẻ đưa mắt nhìn nhau, tình cảm dịu dàng dành riêng cho người thân lưu chuyển trong đáy mắt.

Sau khi ăn xong, Taehyung chủ động đi rửa bát.

Bà cụ đứng bên cạnh lau khô từng cái bát mà cô đã rửa xong, sau đó phân loại, xếp gọn một cách tỉ mỉ.

"Nửa tháng này bận lắm sao?" Kim Jisoo đột nhiên lên tiếng.

"Vâng." Taehyung thoáng chột dạ trong một giây.

"Ở bên Jungkook rồi phải không?"

Taehyung kinh ngạc, "Sao bà lại..."

"Đừng lo lắng." Bà cụ nhìn cô mỉm cười an ủi, "Bà là người lớn tuổi như thế này rồi, chẳng lẽ mắt nhìn còn kém sao? Phụ nữ được chăm sóc và không được chăm sóc rất khác nhau, người khác không nhìn ra nhưng không thể lừa được bà đâu."

Mặt Taehyung lập tức đỏ bừng.

"Khụ... Tiểu biệt thắng tân hôn, bà hiểu mà, không cần phải ngượng ngùng. Trên weibo cũng nói, đã yêu vậy cứ to gan lớn mật mà làm!"

"..." Bà ơi, mấy năm không gặp, tư tưởng trong sáng của bà đã đen đi không ít rồi.

Buổi tối, Taehyung tự mình tắm cho hai đứa con, đương nhiên là tách ra bởi vì cô có một đứa con trai rất biết xấu hổ.

Sa Rang tắm trước, Taehyung xoa sữa tắm trên cánh tay như củ sen của cô bé, vị cam.

"Con gái ngoan, có muốn gặp ba không?" Như vô tình mà dò hỏi.

Cô bé con đang nghịch nước hơi dừng lại, ngay sau đó, trong mắt xuất hiện sự vui vẻ không sao kiềm chế được, "Có thể gặp ba rồi ạ? Vậy là sau này con không cần lén gọi điện thoại cho ba nữa rồi! Vui quá!"

"Lén? Gọi điện thoại?" Âm cuối cao hơn.

Sa Rang chột dạ nhìn vào mắt Taehyung, "Mommy, không nên trách em trai, là con bắt em ấy đưa điện thoại cho con, không cho là con khóc."

Vừa tức vừa buồn cười, "Không cho là khóc? Con đúng là có tiền đồ!"

"Người ta muốn nghe giọng nói của ba mà..."

Xem ra phía con gái không có vấn đề gì rồi.

Kế tiếp, đến phiên Woo Bin.

"Con trai, ngày mai gặp ba con, có hứng thú không?" Giống như đang muốn hỏi ngày mai ra ngoại thành chơi, có muốn đi không vậy.

Taehyung không hề quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

Cậu bé con đang cầm khăn lông thở phì phò kỳ cọ chân nghe thấy thế mà không hề cảm thấy kỳ quái, chỉ có động tác tay hơi tạm dừng một chút mà thôi, "Vâng."

Thế này là đồng ý rồi.

Hôm sau, bà cụ Jeon và Bác Deok về lại nhà cũ. Taehyung đưa hai đứa con ra ngoài, à, đi dự một bữa "tiệc nhận cha".

Nửa tiếng sau, Porsche dừng trước một nhà hàng cơm Tây.

Woo Bin xuống xe, nhìn quanh bốn phía, cũng không tỏ vẻ thích hay không thích địa điểm ăn cơm này, chỉ buồn bực kéo cái nơ màu đỏ không phù hợp với thẩm mỹ của cậu nhóc một chút nào.

"Mommy, ba ở trong này ạ?" Cô bé mặc váy trắng công chúa, tóc dài thả ở sau lưng, so với sự hờ hững của em trai thì trong mắt cô bé lại tràn ngập hưng phấn.

Taehyung còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc đồ tây phẳng phiu đã đi từ trong cửa xoay ra, lập tức tiến lên, một tay bế con gái, một tay bế con trai, động tác mạnh mẽ và có lực, bá đạo lại ngang ngược, kỳ dị mà ấm áp.

Cô bé con mừng rỡ như điên, mở miệng gọi "ba" ngọt ngào đến mức có thể nhỏ ra mật.

Woo Bin thấy không quen cho lắm, chẳng khác nào một con sâu nhỏ không ngừng vặn vẹo trong lòng Jungkook.

"Đừng ngọ nguậy." Bàn tay lớn xốc nhẹ mông cậu nhóc.

Cậu bé con lập tức cứng đờ, lại cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nâng mình lên càng ổn định hơn.

Mang theo ấm áp, chất chứa sức mạnh.

Cảm giác xa lạ chưa bao giờ được trải qua này khiến cho Woo Bin nhất thời không biết phải làm sao.

Jungkook liền bế hai đứa trẻ đi vào bên trong.

"Ba, ba muốn mời bọn con ăn cơm ạ?" Cô bé con chớp chớp đôi mắt hạnh.

"Ừ."

"Ăn gì thế?"

"Cục cưng muốn ăn gì?"

"À... Con muốn ăn bò bít tết, salad, sandwich, còn chả cookie nữa ạ!"

"Woo Bin muốn ăn gì?" Jungkook lại đảo mắt hỏi con trai.

"Cái gì cũng được ạ." Đáp án cực kỳ bảo thủ.

"Không phải đâu!" Cô bé con không nhịn được phản bác, "Em trai thích ăn cay, càng cay càng thích!"

Jungkook nhướng mày, thế là giống Taehyung rồi.

Một nhà bốn người tiến vào, ngồi xuống bàn của mình.

Đồ ăn lần lượt được mang lên, không chỉ có bò bít tết, sandwich mà cô bé con nhắc tới, mà còn có mấy món như thịt lát nấu canh, gà cung bảo, thịt bò cay các kiểu.

Xem ra, vì để lấy lòng con trai nên Jungkook đã bỏ ra không ít công sức. Dù sao, ở trong nhà hàng Tây mà gọi được mấy món cay Sa Deon là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.

Ngay cả Taehyung cũng không nhịn được mà nhìn anh một cái.

"Wow!" Cô bé con kinh hô thành tiếng, "Nhiều món ăn ngon quá!"

Jungkook cắt thịt bò bít tết cho cô bé, động tác dứt khoát và đẹp mắt, từng miếng thịt được cắt ra đều tăm tắp, chỉnh tề đặt trên đĩa, giống y như một tác phẩm nghệ thuật, sau đó đẩy tới trước mặt con gái.

"Cảm ơn ba!"

"Ngoan, cứ ăn từ từ!" Trái tim người đàn ông hóa thành nước.

Sau đó anh lại với một bát cơm cho con trai. Woo Bin duỗi tay nhận lấy, môi mỏng hơi mím chặt, rồi sau đó, "Cảm ơn... ba."

Cánh tay đang định gắp đồ ăn cho con trai của Jungkook hơi dừng lại giữa không trung, trái tim đột nhiên nảy lên, quay vòng, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Trên gương mặt nghiêm nghị xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, Jungkook lại gắp vào bát Woo Bin một miếng thịt bò, "Con trai ngoan, ăn nhiều một chút."

Sau khi ăn xong, đồ ăn được dọn đi, bánh ngọt mà cô bé con thích nhất được đưa lên.

Woo Bin không có hứng thú với đồ ngọt nên chỉ ăn trái cây.

Lúc sau, một nhà bốn người đi thẳng tới khu chơi game, Sa Rang vừa nhìn thấy máy nhảy liền không đi nổi nữa, túm tay Taehyung: "Mommy! Mommy! Chúng ta chơi cái kia đi, có được không ạ?"

"Được thôi." Taehyung gật đầu.

Woo Bin đứng ở một bên nhìn hai thiếu niên thi đấu cưỡi motor, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không thân thiện nhưng trong đáy mắt lại biểu lộ sự tò mò không có cách nào che giấu được.

Đáng tiếc, cậu nhóc còn nhỏ, tay chân cũng chưa đủ dài nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn mà thôi.

Đột nhiên, cả người nhẹ bẫng, Jungkook từ phía sau bế con trai lên, xách cậu nhóc ngồi lên motor, "Muốn chơi không?"

"Ba chơi cùng con."

Hai cha con một trước một sau, tay lớn cầm tay nhỏ, trên màn hình bắt đầu đếm ngược ba, hai, một!

Chân ga nhấn mạnh, sau đó vọt nhanh đi, lưu loát quẹo vào, xuyên qua vùng bình nguyên.

Jungkook có năng lực rất mạnh về phương hướng, điều khiển góc độ vô cùng chuẩn xác, tốc độ càng lúc càng nhanh mà không hề ngã một lần nào.

Ánh mắt cậu bé con sáng ngời, sự bình thản dần bị thay thế bởi hưng phấn, lúc này mới có vài phần ngây thơ và hứng thú nên có ở tuổi của mình.

Hai thiếu niên bên cạnh đã sớm chết thẳng cẳng từ lâu rồi, đều xúm lại xem với vẻ cực kỳ hứng thú.

"Fuck! Khó thế mà cũng qua được, đúng là lão luyện mà!"

"Cẩn thận, phía trước có khúc cua vuông góc đó!"

"Má ơi! Đây là xe nhẹ như bay trong truyền thuyết ư? Có cần trâu bò như thế không?"

Một ván kết thúc, trực tiếp lập nên kỷ lục mới, nhưng đương sự lại vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ quá bình thường.

"Anh trai, dẫn em chơi một ván?" Thấy Jungkook định đi, một thằng nhóc lập tức nhảy ra chặn đường anh.

"Không dẫn."

"Đừng mà... Anh chơi giỏi như thế, dẫn người cũng rất thành thạo nữa."

"Không thạo."

"Ờ... Chẳng phải vừa rồi anh còn dẫn thằng nhóc này chơi hay sao?" Sao giờ lại nói không thạo rồi?

Nói xong còn định duỗi tay sờ đầu Woo Bin, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nên lập tức cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về.

Thầm nghĩ, khí thế của thằng nhóc này mạnh mẽ quá.

"Đây là con trai tôi." Jungkook lạnh lùng đáp.

Ngụ ý, cậu có phải không hả?

"..." Hai thiếu niên ăn phải quả đắng.

Trong đáy mắt Woo Bin xẹt qua vẻ đắc ý, nụ cười cũng lướt nhẹ qua môi.

"Con trai ngoan, còn muốn chơi gì nữa không?"

"Bóng rổ."

"Cái này ba không thể chơi với con rồi." Khung rổ của trẻ con không đủ cao.

"Xem ba chơi."

Jungkook thả cậu nhóc xuống, cầm lấy một quả bóng rổ tung nhẹ nhàng trong tay, sau đó tùy tiện ném một cái, quả bóng lọt rổ.

Cả gương mặt cậu bé sáng bừng lên, tuy vẫn rụt rè không nhảy nhót tỏ vẻ sung sướng nhưng đôi mắt đen láy lại sáng lấp lánh.

Cuối cùng, Jungkook thắng một con gấu bông, đưa cho con trai.

Nụ cười của Woo Bin lập tức thu lại, "Không cần ạ!"

"Sao thế?"

"Cái loại bông bông xù xù như này chỉ có đồ mít ướt mới thích thôi."

"Đồ mít ướt?"

"À, Kim Sa Rang."

"Đó là chị gái của con!" Jungkook bất đắc dĩ, trong tay cầm con gấu bông, nhìn khá là buồn cười.

"Nhưng chị ấy cực kỳ thích khóc." Thông báo thật nghiêm túc.

"Thật à?"

"Sau này ba sẽ biết thôi."

Cuối cùng, con gấu bông mang về đưa cho cô bé con. Cô bé mừng tới mức hai mắt cong cong, tươi cười xán lạn, "Ba! Ba quá lợi hại!"

Trong lòng Nhị Gia cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Nói tóm lại, "tiệc nhận cha" lần này có thể coi là thành công.

Hai đứa trẻ ăn vui vẻ, chơi cũng rất vui vẻ.

Cuối cùng, Jungkook lái xe đưa ba mẹ con trở về biệt thự.

Taehyung, "Em lái xe tới, anh không cần đưa về đâu."

"Chìa khóa, ngày mai anh cho người tới lấy."

"Không thấy phiền toái sao?" Taehyung bĩu môi.

"Không phiền."

Rốt cuộc không lay chuyển được anh nên Taehyung đành ngoan ngoãn ngồi lên BMW.

"Ba, xe của ba thật lớn, giống y như tàu vũ trụ chiến đấu ấy!" Cô bé con lần đầu ngồi lên loại xe cao lớn như thế này nến nhất thời vô cùng ngạc nhiên.

"Cục cưng có thích không?"

"Thích! Ngầu lắm!"

Woo Bin cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Mẹ và ba cho cậu nhóc cảm giác không giống nhau, mẹ tinh tế tỉ mỉ, ba hùng dũng hiên ngang.

BMW màu đen chạy nhanh như bay, chưa tới nửa giờ đã dừng trước cửa biệt thự.

Jungkook có ý đồ ngủ lại nên mặt dày đi thẳng vào.

Taehyung hừ lạnh, thảo nào nói muốn đưa mẹ con cô về, hóa ra là có mục đích này.

"Ba? Sao ba còn chưa về nhà ạ?" Mắt hạnh của cô bé con không ngừng chớp, vô cùng quan tâm, "Trời tối lắm rồi."

Trong mắt Woo Bin cũng lộ ra vẻ khó hiểu, giống như đang nói: Sao ba cũng theo vào làm gì?

Jungkook khẽ ho một tiếng, khó khăn lắm mới nói được một câu, "Ba và mẹ hẳn là nên ở cùng một chỗ với nhau."

Miệng cô bé con lập tức tròn xoe như chữ 0, "Vậy là ba muốn ở cùng bọn con phải không ạ?"

"... Có thể nói như thế."

"Nhưng mà trong nhà không có quần áo của ba mà?"

Taehyung cố nhịn cười, chỉ nói: "Không còn sớm nữa, anh mau về đi."

Jungkook không thể nào chơi trò lưu manh trước mặt con trai và con gái được nên đành phải hậm hực ra về.

Sa Rang, "Tạm biệt ba~"

Woo Bin, "Hẹn gặp lại."

Taehyung đắc ý vung tay với anh.

Jungkook: "..." Tức thật!

Hôm sau, Taehyung quay lại công ty. Cách một tuần, mọi người thấy Boss đi làm thì lại giống như được tiêm máu gà.

"Chào buổi sáng, Kim Tổng."

"Chào Kim Tổng."

"Kim Tổng..."

Bogum và Ha Jun nghe tin liền kéo tới, báo cáo toàn bộ tình hình công việc trong một tuần qua cho Taehyung.

"Bên Shim Yeong có hai lãnh đạo cấp cao dẫn đầu, nói muốn gặp cô một lần."

Taehyung nhướng mày, "Hai người nào?"

"Ha Won và Hwang Seon Yu."

"Sớm đã đoán được rồi." Taehyung nở nụ cười nghiền ngẫm.

"Hai người đó đều là cổ đông của Shim Yeong, đảm nhiệm vị trí quan trọng, trước mắt đã không thể ngồi yên nữa." Ha Jun hỏi thử, "Có gặp hay không?"

"Đương nhiên phải gặp, nhưng, không phải là gặp hai người bọn họ."

"?"

"Ngày kia, mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, nếu đã muốn gặp thì không bằng tất cả cùng gặp nhau đi."

"Được, tôi sẽ nhanh chóng báo xuống."

Bogum đưa một phần tài liệu cho Taehyung.

"Đơn kháng nghị?"

"Bên phía CJ gửi tới sáng qua."

Taehyung nhanh chóng lật xem, nụ cười càng lúc càng trở nên lạnh lùng, "Quyền cổ phiếu thay đổi mà đám lão già đó còn dám phản đối? Thật buồn cười!"

"Tôi đã qua đó một chuyến nhưng bị đuổi ra." Bogum nhớ tới việc bị làm khó ngày hôm qua, vẻ mặt từ từ chuyển thành màu đen.

Những người đó quả thực là một đám đần.

Taehyung, "Ai dẫn đầu?"

Ánh mắt Bogum hơi lóe lên, "... Lim Do Han."

"Ừ... Tôi biết rồi."

"Vậy giờ xử lý như thế nào?"

"Xem ra bắt buộc tôi phải đi một chuyến thì họ mới biết chuyện gì nên làm và chuyện không nên làm là gì."

Bogum chợt cảm thấy sau gáy lạnh toát.

---

Tập đoàn Shim Yeong.

"Nghe nói chưa? Hôm nay ông chủ lớn thu mua công ty của chúng ta sẽ tới đây đấy."

"Ông chủ lớn? Cái người họ Ha ấy à?"

"Không phải Ha Jun, nghe nói là phụ nữ."

"Không phải chứ, tập đoàn Jeon Thị thu mua Shim Dae nên cũng tiếp nhận luôn Shim Yeong của chúng ta. Theo tôi được biết, người đứng đầu Jeon Thị là đàn ông mà!"

"Mấy người vẫn chưa biết à? Jeon Thị đã qua tay đẩy Shim Yeong đi rồi, còn là tặng cho một người phụ nữ đấy."

"Fuck! Còn có thể chơi kiểu đó cơ hả?"

"Tặng luôn thật sao? Tách ra luôn à?"

"Nếu không còn thế nào?"

"Nghe như hôn quân ấy nhỉ, có điều lãng mạn quá a a a a..."

"Biết người phụ nữ kia là ai không?"

"Ai thế?"

"Một nữ ma đầu có tiếng ở quảng trường Paraty."

"Không phải là người mà tôi đang nghĩ tới đấy chứ?"

"Chúc mừng anh, đáp án đúng rồi, chính là mụ già CK đó."

"Toi rồi, toi rồi, lúc này đụng phải đối thủ một mất một còn, chắc chắn là không thể sống yên ổn được rồi..."

Hai năm trước, CK nhắm vào một dự án xuyên quốc gia nhưng cuối cùng lại bị Shim Yeong đoạt thức ăn trong miệng cọp, nửa đường chém eo, từ đó liên kết thù với nhau.

Cũng may, thị trường của CK chủ yếu ở khu vực u Mỹ, mà Shim Yeong lại chiếm cứ thị trường trong nước, cũng coi như nước sông không phạm nước giếng, vẫn luôn bình an không có vấn đề gì.

Không ngờ lần này liền thay trời đổi đất, CK nuốt chửng bọn họ luôn rồi?

"Định làm gì thế nhỉ?"

"Không phải... định trả thù đấy chứ?"

"Lỡ như mụ già đó làm khó chúng ta thì sao?"

"Yên tâm đi, làm khó cũng không đến lượt chúng ta, trời sập còn có bên trên chống đỡ mà? Các con, đừng hoảng hốt!"

"Ỷ anh là sao?"

"Khụ... Tôi nghe nói lần này đồng sự Hwang và đồng sự Ha định bắt tay ra oai phủ đầu với mụ già đó."

"Thật không vậy?"

"Hừ hừ, cứ chờ mà xem."

"Này, chúng ta xuống dưới lầu rình xem đi? Cô ta ở nước ngoài tỏ vẻ thần bí như thế, cũng không nhận phỏng vấn của truyền thông bao giờ, ngay cả cư dân mạng mạnh mẽ như thế cũng chẳng tìm ra được một bức ảnh chụp nào của cô ta, chúng ta đi chụp lén một bức, nói không chừng còn có thể bán được tiền đấy."

"Thôi đi, thôi đi, một mụ già thì có gì đẹp? Nói không chừng xấu xí tới mức không dám gặp người khác nên mới không dám tiếp nhận phỏng vấn thôi."

"Các anh không đi thì tôi đi."

"Cút đi... Một con muỗi cái cũng có thể gợi lên hứng thú mạnh mẽ của cậu được."

Chiếc xe thương vụ màu đen chạy bằng băng rồi dùng trước tòa nhà Shim Yeong. Cửa bên ghế phụ mở ra, Ha Jun mặc vest chỉnh tề khom người bước ra, sau đó đi vòng qua bên kia, kéo cửa băng ghế sau.

Giày cao gót mũi nhọn đặt xuống đất, ống quần thẳng tắp, một thân ảnh yểu điệu từ trong bước ra, đứng yên trước của tòa nhà.

Vest đen càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, nghiêm túc; tóc ngắn gọn gàng. Taehyung ngẩng đầu quan sát tòa nhà lớn khí thế trước mặt, môi đỏ khẽ nhếch, trong đáy mắt hiện lên sự hài lòng.

"Địa điểm không tệ."

Ha Jun gật đầu, "Mới xây dựng năm kia, giá xây dựng lên tới 8 con số, còn chưa tính tới giá trị của khối đất này nữa."

Năm kia?

Trong đáy mắt Taehyung hiện lên ánh sáng tối tăm, lúc đó là lúc vừa mới đoạt được dự án từ trong tay CK, xem ra vụ làm ăn đó đã khiến Shim Yeong kiếm được không ít tiền lời đây.

Whatever? (Thế thì sao chứ?)

Vòng đi vòng lại, chẳng phải cuối cùng vẫn vào tay cô hay sao?

"Lễ vật" này của Jungkook quả thực khiến cô rung động tới tận tâm can, vừa lòng một ngàn một vạn lần.

"Vừa lúc, HanWha cũng nên đổi trụ sở rồi." Taehyung cất bước đi vào trong.

Ha Jun sững ra hai giây mới hiểu được, nhìn tòa nhà Shim Yeong có giá trị xa xỉ trước mắt thì không nhịn được chép miệng, đúng là nên đổi thôi. Trước mắt đã có sẵn một nơi rồi...

Quả nhiên, đi theo chị Kim có thịt ăn!

"Hai vị, xin hỏi có việc gì không ạ?" Cô gái lễ tân mỉm cười tiến lên.

Taehyung nâng mí mắt lên nhìn cô ta đầy lạnh lùng.

Ha Jun ho khẽ, "Vị này chính là Kim Tổng."

"À, Kim... Kim Tổng?" Cô gái sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Taehyung giống như nhìn thứ gì quái dị lắm.

"Có vấn đề?" Môi đỏ khẽ mở, ánh mắt làm người ta phải sợ hãi.

"Không... không có... Xin đi theo tôi..." Cô gái lễ tân lúng túng xoay người đi, dẫn cả hai đi tới trước thang máy, "Phòng họp ở tầng mười... mười hai."

Taehyung và Ha Jun tiến vào. Đến tận khi cửa thang máy đóng lại rồi, cô gái kia vẫn đang trong trạng thái choáng váng.

Mãi một lúc sau mới hồi thần, lập tức vọt về phía bàn lễ tân, không nói gì liền đấm cho người đang ngồi trên ghế ở đó một cú.

Một tiếng "bụi" vang lên, chỉ nghe tiếng thôi cũng cảm thấy đau rồi.

Người bị đánh ôm lấy bụng, "Cô làm gì thế hả? Có chuyện gì từ từ mà nói, đau chết ông rồi!"

"Mụ già nào? Hả? Định đùa tôi đúng không?"

"Chính tôi cũng đang ngu người đây này. Cô hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai?"

"Sự thật bày ra ngay trước mắt, Kim Tổng người ta rõ ràng là một đàn chị xinh đẹp, nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ok? Sau này ít hóng hớt mấy tin đồn bậy bạ linh tinh đi. Quả nhiên không thể tin vào mấy lời đồn được mà."

"Khoan đã! Cô có chắc cô ta là Kim Tổng không? Chứ không phải người nào đó do CK phái tới chứ?"

"Anh rõ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người ta đã tự báo ra tên họ rồi, anh còn cố hấp hối giãy giụa nữa à?"

"Fuck... lần này đúng là mù mắt rồi..." Người đàn ông thất thần, lúng túng nói một câu.

"Mà quả thực..." Cô nàng lễ tân mơ mộng, "Kim Tổng xinh đẹp thật đấy, khí thế siêu mạnh, quả thực là một đàn chị mạnh mẽ. Tôi muốn trở thành fan của chị ấy rồi, làm sao đây?"

"Toi rồi! Sao tôi lại quên chụp ảnh nhỉ..."

Người đàn ông móc điện thoại ra, kêu rên mấy tiếng trong group chat của nhân viên công ty. Tất cả mọi người đều nhao nhao hỏi anh ta làm sao thế.

"Bí mật kinh thiên! Thì ra Kim Tổng là một đại mỹ nhân! Siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp... đẹp!"

"Phụt... đùa cái quái gì thế?"

"Mắt cậu bị lác rồi à?"

"Có cần tôi giới thiệu cho cậu một bác sĩ khoa mắt không?"

Một hồi nhao nhao, cầu chat trong group nhảy lia lịa.

Người đàn ông cắn răng một cái, gõ bùm bùm một hàng chữ...

"Ai nói điêu thì kẻ đó là cháu của mấy người! Không tin tự tới tầng mười hai mà xem."

Group yên tĩnh trong chớp mắt.

"Bé ngoan, nào, gọi ông nội đi."

"Ông Hai của cháu ở đây này."

"Giơ tay, ông Ba ở đây!"

Hai mắt người đàn ông trắng dã, hộc máu.






---

Lại nói tới Taehyung và Ha Jun đi một đường thông suốt tới thẳng tầng 12.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng, hai bên bất ngờ gặp nhau nên đều khá sửng sốt.

Taehyung ngẩn ra là vì tự nhiên có hai gã đứng ở đây.

Ha Won và Hwang Seon Yu đa phần là ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Ha Jun bước ra khỏi thang máy trước, duỗi tay ngăn cửa, Taehyung bước ra.

Chỉ bằng động tác đơn giản này đã khiến cho hai người Hwang, Ha nhìn ngay ra quan hệ chủ phó ở đây.

"Kim Tổng?" Người đàn ông cao gầy tiến lên, cười ôn hòa nho nhã.

Taehyung bắt tay lại, cười tươi, "Rất vui được gặp, đồng sự Hwang." Sau đó thu tay về một cách tự nhiên.

Sự mềm mại ấm áp rút ra, trong lòng Hwang Seon Yu đột nhiên lại cảm thấy mất mát không thể diễn tả được.

Người đẹp, nhất là kiểu lạnh lùng, cao ngạo như thế này luôn khiến cho mắt đàn ông sáng rực lên, đồng thời cũng sinh ra dã tâm muốn chinh phục không thể tránh thoát.

"Ha ha..." Một tiếng cười sang sảng từ bên cạnh truyền tới, "Không ngờ Kim Tổng lại trẻ tuổi và xinh đẹp như thế, quả thực có mắt như mù!"

Taehyung đưa mắt nhìn sang, lại mỉm cười, "Vị này hẳn là đồng sự Ha rồi."

So sánh với vẻ nho nhã của Hwang Seon Yu thì Ha Won lại có vẻ đơn giản thô thiển, làm người ta cảm thấy vừa ngay thẳng, vừa hào phóng.

Còn ngay thẳng thật hay hào phóng giả thì còn phải xem kỹ mới biết được.

"Thì ra Kim Tổng biết kẻ hèn này? Quả thực là phúc của tôi."

Taehyung nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.

Ha Won nhìn cô chớp cái mắt trở nên sáng quắc. Đáng tiếc người phụ nữ này lại chẳng có động tác gì tiếp, khiến anh ta cảm thấy thất bại.

"Mời Kim Tổng đi theo tôi, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ rồi." Hwang Seon Yu nhường đường, làm tư thế mời.

Taehyung cong môi, cũng không từ chối, giẫm giày cao gót đi nhanh về phía phòng họp, Ha Jun tận chức tận trách đi theo ở phía sau.

Lần lộ mặt này tự nhiên là một trận rối loạn.

"Nữ ma đầu của quảng trường Paraty kia ư? Chẳng phải là một bà già hay sao?"

"Người này... trẻ quá..."

"Nhìn cũng chỉ hơn hai mươi là cùng, đùa cái kiểu gì thế?"

"Không phải là trò đùa của kẻ nào đấy chứ?"

Sôi nổi bàn tán, chầu đầu ghé tai.

Taehyung vờ như không nghe thấy, lập tức đi tới vị trí cao nhất, thản nhiên ngồi xuống trước mặt một đám người.

Hành động này làm cho những tiếng nghị luận lập tức im bặt.

Chỗ đó vốn dĩ là ghế của đồng sự Hwang, nhưng giờ thì...

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hwang Seon Yu tiến vào sau một bước, không khí trở nên rất gượng gạo.

Người sau lại cười hiền lành, không hề tức giận, đi tới vị trí ghế bên phải bên dưới vốn dĩ là chuẩn bị cho Taehyung rồi ngồi xuống.

Mọi người thấy thế, mỗi người một suy nghĩ riêng.

Ngay cả Ha Won cũng không khỏi sửng sốt.

Taehyung lại chẳng bận tâm, dường như hết thảy đều xảy ra theo lẽ thường.

"Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Taehyung, Tae trong bình an, Hi trong thuận lợi tốt đẹp, tin tưởng hẳn mọi người đều biết tôi là ai. Shim Yeong cũng đã chuyển sang tay tôi một thời gian rồi. Hôm nay chính thức gặp mặt mọi người, nói sớm cũng không sớm, muộn cũng không phải muộn, dù sao tương lai sau này, chúng ta sẽ làm cộng sự của nhau trong một thời gian rất dài nữa."

Vẻ mặt Ha Won khẽ thay đổi, nụ cười của Hwang Seon Yu lại bất biến.

"Hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn nghe ý kiến của các vị. Dù sao thực lực của Shim Yeong cũng rõ như ban ngày, mà các vị ở đây chính là người chống đỡ cho những thực lực đó. Với cá nhân tôi mà nói, tất nhiên rất mong mọi người cùng ở lại, cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nhưng nếu có ai nhất quyết dứt áo ra đi, tôi cũng không thể nào ngăn cản được, đúng không?"

"Thế nên, quan trọng nhất là sự cân bằng, chúng ta là người làm ăn, kiểu gì cũng phải dựa trên cơ sở anh tình tôi nguyện, các vị cảm thấy tôi nói thế có đúng không?"

Hai câu nói rất rõ ràng về tương lai sau này, thậm chí không có ý dò hỏi.

Tác phong làm việc thẳng thắn như thế khiến cho mọi người ngơ ngác không biết làm sao.

Toàn bộ căn phòng yên lặng trong chớp mắt.

Ánh mắt những người khác đảo qua đảo lại giữa Ha Won và Hwang Seon Yu. Hai người này không lên tiếng thì bọn họ cũng không tiện mở miệng.

Taehyung như thể không hề phát hiện ra sóng ngầm mạnh mẽ tại nơi này, chỉ mỉm cười tươi tắn nhìn Ha Won, "Tôi muốn nghe ý kiến của đồng sự Ha, có thể chứ?"

Ha Won bị điểm danh nhún vai một cái, "Chắc chắn là tôi ủng hộ quyết định của Kim Tổng rồi, không có ý kiến gì khác."

Ý cười thâm sâu, Taehyung lại hỏi Hwang Seon Yu câu hỏi tương tự như thế, không hề ngoài ý muốn khi nhận được đáp án giống y như đúc.

"Một khi đã vậy, mọi người hẳn là cũng không có vấn đề gì chứ?" Giả ngu chứ gì? Được thôi, mọi người cũng nhau diễn trò, xem ai diễn tốt hơn.

Không một ai nói câu nào.

Đột nhiên, Ha Won đánh mắt xuống bên dưới, một người đàn ông trung niên đứng lên, hắng giọng nói, "Vừa rồi Kim Tổng cũng nhắc tới chuyện mong tất cả mọi người đều ở lại, nhưng mà theo tôi được biết, trước đó không lâu, Hứa Tổng mới đuổi hai giám đốc dự án của chúng tôi."

Ha Jun đang định mở miệng phản bác đã bị Taehyung dùng ánh mắt cản lại.

"Nên xưng hô thế nào với vị đồng sự này nhỉ?" Taehyung cười nhạt, không nhanh không chậm đặt câu hỏi.

Người kia cũng không giận, có thể thấy là giáo dưỡng không tệ, "Tôi họ Yeon."

"Đồng sự Yeon." Taehyung gật đầu, "Nếu ông đã hỏi tôi chuyện này thì hẳn là ông cũng biết, hai vị giám đốc dự án đó tự mình gửi đơn xin từ chức. Tôi rất thưởng thức, nhưng chí anh hùng lại ở quá cao, sao tôi có thể giữ được? Tất nhiên phải cắn răng nhịn đau mà buông tay thôi."

"..." Đồng sự Yeon lập tức cứng họng.

Taehyung lại tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, "Đối với sự ra đi của người tài, bản thân tôi cũng rất đau lòng, nhưng vừa rồi như tôi đã nói, người làm ăn là phải anh tình tôi nguyện. Đồng sự Yeon còn có vấn đề gì nữa không?"

"... Không có."

"Mời ngồi."

Trời biết, hai giám đốc dự án kia là do chính bọn họ phái ra để thử nước, không ngờ Taehyung lại cứng rắn như thế, sau khi chỉ nói vài câu tỏ vẻ muốn giữ người liền sa thải luôn, làm cho không chỉ hai giám đốc dự án ngẩn tò te mà tất cả bọn họ cũng đều sửng sốt.

Bởi thế, mới có buổi họp hội đồng quản trị lâm thời ngày hôm nay.

Mắtthấy đồng sự Yeon bại trận xuống đài, những người ở đây đều không khỏi thầmkhen chiếu bốn lạng đẩy ngàn cân của Taehyung.

Ngoại trừ những nhân tố khác không nói tới, người phụ nữ này quả thật cũng cómột chút thủ đoạn, thế nên chẳng phải ngẫu nhiên mà CK thành công được như thế.

Câu đánh lại làm cho đồng sự Yeon á khẩu không biết nói gì vừa rồi, đó là bằngchứng tốt nhất.

Hwang Seon Yu nhướng mày, lại có một đồng sự khác đứng lên.

Lúc này, còn chưa đợi Taehyung lên tiếng, anh ta đã lập tức báo tên tuổi, "Tôihọ Sam, cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Kim Tổng."

Taehyung thuận thế nhìn lại, hơi gật đầu với đối phương, rõ ràng không hề cómột chút cảm xúc nào nhưng lại vô cớ khiến người ta e ngại.

"Mời nói." Giọng nói hờ hững, lạnh nhạt.

Đồng sự Sam chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng sau khi liếc mắt nhìn vẻ mặtcười như không của Hwang Seon Yu, anh ta nghiến chặt khớp hàm, cố gắng chốngđỡ, mở miệng nói...

"Nghe những gì Kim Tổng nói thì thấy cô cũng là người trong nhân tài, như thếchẳng phải chức vị của mọi người cũng nên bố trí ở những địa phương tương ứngđúng không? Miếu lớn chứa được tiểu thần những miếu nhỏ lại không cung phụngđược Phật lớn, vạn sự vạn vật đều phải có sự tương xứng, cô cảm thấy thế nào?"



---10/6/2023---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro