27. Bỏ nhà ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đôi mắt ấy nhìn bạn, bạn là cả thế giới, nhưng khi đôi mắt ấy cũng nhìn người khác như vậy, vậy lại là một "cả thế giới" khác.

"Anh... sao thế?" Nghiêng đầu, chớp mắt.

Không sai, chính là đôi ánh mắt này, trong trẻo sáng ngời, như ánh sáng và nhiệt độ sôi trào, dụ dỗ anh, đến gần từng bước, chìm sâu từng tấc.

"Nếu, anh nói hối hận..."

"Không có khả năng đó!" Cô xua tay, ngắt lời anh, sự lạnh giá bao trùm đôi mắt.

Anh sửng sốt.

Taehyung bóp cằm anh, "Cho rằng đây là câu hỏi thật à? Không có cửa đâu nhé! Anh hối hận cũng được, không hối hận cũng được, từ lúc anh đồng ý mừng lễ Tình nhân với em, anh, JungKook, đã không còn đường lui nữa rồi."


"Cho nên, đây là một vụ ép mua ép bán?" Anh cười, hai lúm đồng tiền lõm xuống, đôi con người đen nháy sáng lấp lánh.

"Bớt giả đò đi!" Tay rời khỏi cằm, chuyển qua chọt vào tim anh, từng cái từng cái một, "Chiếm được lợi còn giả vờ, lúc nãy không biết ai bày ra bộ mặt như oán phụ sắp bị vứt bỏ ấy nhỉ?"

Cô không ngốc, vừa nghĩ là biết người này hiểu lầm điều gì.

"Nhưng, hình như anh bị ép mà cũng khá hài lòng đấy chứ?"

JungKook dời tầm mắt, khẽ ho để che giấu sự lúngtúng của mình, khi ánh mắt lại trở về trên người Taehyung, nó liền nghiêm túctrở lại.

Anh nói, "Những gì em lo lắng, cứ để anh xử lý."

Taehyung kinh ngạc, điều cô lo lắng?

Đúng vậy, cô không chỉ là Taehyung, mà còn là người vợ trên danh nghĩa của Oh Sehun, con dâu thứ hai của nhà họ Oh .

Công ty, tài sản mà ba mẹ nguyên chủ để lại vẫn còn nằm trong tay của chú thím Hai có lương tâm bị chó tha mất kia.

Cô mới 19 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, sắp bước vào đại học...

Những điều này đều là những nỗi băn khoăn lo lắng của cô.

Ánh mắt siết lại, "Anh định làm thế nào?"

"Anh sẽ đi giải thích với nhà họ Oh ."

"Không được"

Taehyung không ngờ tới, phản ứng của cô lại mạnh mẽ đến thế, cô vừa quát lên, sự yên ắng kéo dài suốt một lúc lâu.

Anh hạ cửa xe, lấy một điếu thuốc, châm lửa.

Khói thuốc lượn lờ quanh kẽ tay anh, làm mờ đi khuôn mặt anh.

Taehyung không ngăn cản anh như trước, chóp mũi đột nhiên hơi cay, vì tính chịu trách nhiệm của người đàn ông này.

Anh vốn có thể không cần hỏi, không cần nhắc điều gì. Trong cái xã hội này, việc nam nữ hợp hợp tan tan là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi giữa họ còn bị ngăn cách bởi một nhà họ Oh , có mối quan hệ cấm kỵ vẫn còn tồn tại kia, còn chưa biết có thể đi được bao xa, vậy mà anh lại...

"Em vẫn còn nhớ tới hắn?"

Taehyung ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra được từ "hắn" là đang chỉ ai.

"Không có." ngừng lại, "Hoặc là, từng có, nhưng kể từ sau lần nằm viện đó thì đã kết thúc triệt để rồi."

Sau khi tận mắt chứng kiến cái cảnh cực kỳ phong tình ấy, sự trào phúng liên tiếp của Oh Sehun đã cắt đứt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nguyên chủ. Taehyung có thể cảm nhận được rõ ràng, ý thức của nguyên chủ đang dần dần mờ đi, nó mang theo tình yêu và sự căm hận đối với Oh Sehun, một đi không trở lại.

Cô của bây giờ là cô của nguyên vẹn, không hề có bất kỳ sự ảo tưởng nào với Oh Sehun.

"Sao lại không được?" Anh thở ra một ngụm khói thuốc, tay gác lên cửa xe, gạt tàn thuốc.

"Vẫn chưa đến lúc."

"Cho nên, dự tính của em là gì?"

Cô kéo tay anh, "JungKook, chúng ta cứ giấu giếm trước đã, được không?"

"Nguyên nhân." Dụi tắt đầu thuốc, anh tiến lại gần, miệng đầy mùi thuốc, "Ông đây chưa bao giờ thích làm trò lén lún, trừ phi em có lý do thuyết phục được anh."

Taehyung trầm ngâm trông chốc lát, "Em cần thời gian." Con ngươi xin đẹp nhìn vào mắt anh, tập trung, không né tránh.

Một lúc sau, anh dời tầm mắt, "Bao lâu?"

"Em cũng không biết... nhưng anh cũng phải đợi em lớn lên..." Cô lẩm bẩm, giọng nói mềm mại, có chút ít sự nũng nịu, như một cọng lông vũ quẹt nhẹ vào con tim anh, chỉ còn lại sự run rẩy.

Lớn lên...

"Cũng đúng, còn hơi nhỏ."

Taehyung đen mặt, "Này! Anh nhìn chỗ nào đấy hả?" Giơ tay lên che ngực.

Tay cô vừa ép lại, cộng thêm chiếc cổ áo đang mở rộng, một đường rãnh ngực như ẩn như hiện.

Hô hấp của anh dồn dập, ánh mắt tối tăm.

"Còn nhìn nữa!" Taehyung giẫm chân, xe cũng rung lắc theo, mẹ nó, kiếp này cô ghét nhất việc người ta chỉ trỏ vòng một của mình.

JungKook không động đậy, ánh mắt chăm chú.

Taehyung giơ tay ra che mắt anh lại, kết quả, eo bị ôm lấy, cô bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp.

Cổ chạm cổ, hô hấp gần trong gang tấc.

"Em mới 19 tuổi!"

Ý tức là, bà đây vẫn còn nhỏ, vẫn còn không gian phát triển!

"Đúng thật. Em vẫn còn cơ hội dậy thì lần hai."

Bùm!

Đầu óc Taehyung ngớ ra, đây là lời JungKook nói sao?!

"Anh anh anh... đồ biến thái ngầm!"

"Nếu em thích kiểu quang minh chính đại, anh cũng có thể phối hợp được."

"Anh vẫn còn là JungKook chứ?"

"Cần kiểm tra toàn thân không?"

Taehyung: "..."

Khởi động lại xe, chiếc Land Rover vững vàng lên đường, lái vào khu biệt thự.

"Dừng ở đây đi, em sẽ đi bộ vào."

JungKook đạp thắng, tiếng phanh xe ken két tương đối chói tai vang lên trong màn đêm khiến Taehyung tê hết da đầu.

"Đưa điện thoại cho em?" Cô xòe tay ra.

JungKook đưa qua, không cài mật mã mở khóa màn hình, Taehyung nhập số điện thoại của mình vào, hờ, trước đây người này đã lưu rồi.

Vừa nhìn thấy tên ghi chú... Nhóc Điên.

Khóe môi co giật, kệ anh vậy.

Taehyung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tìm thấy tấm hình selfie ở trong hộp thư, xoay qua nhìn anh, "Xem mấy lần rồi?"

Hầu kết khẽ di chuyển, "Không nhớ."

"Là không nhớ hay đếm không hết?" Cô cười, tỏ vẻ chế nhạo, nhưng trong mắt toàn là sự đắc ý.

"..."

"Còn nữa, anh giải thích xem, "không có" là ý gì?"

Chắc không phải lão già này đang mỉa mai cô không có ngực đấy chứ?"

"Không mặc."

"Không mặc gì?"

"... Nội y"

"Thì ra anh đã nhìn ra rồi à? Sao nào, anh rất am hiểu về phương diện đó phải không?"

"..."

"Khuya rồi, đừng phá nữa."

Taehyung đưa tấm hình chụp chung với nhau lúc nãy qua, "Cho anh, em không tiện mang về nhà họ Oh ."

Khẽ ừ một tiếng, nhận lấy.

Cô xuống xe, đi hai bước, quay đầu lại, gõ cửa kính xe.

Kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của JungKook xuất hiện trước mắt, vừa bình tĩnh vừa hững hờ, đó là một sự thong dong chảy ra từ trong cốt tủy.

Bỗng nhiên cô lại muốn trêu chọc anh.

"Sao anh không hỏi em... em có... gì đó... với Oh Sehun chưa?"

Con ngươi của anh bỗng trở nên sắc bén, cô vẫy tay, rời đi đầy tiêu sái.

"Tình yêu không phải là thứ anh muốn mua là có thể mua được..."

Ngân nga một đoạn nhạc, bước vào biệt thự, đối diện với những tầm mắt đồng thời nhìn tới của mọi người, Taehyung mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Phòng khách sáng trưng, tất cả người nhà họ Oh đều ở đây, bao gồm cả người đi sớm về muộn như Ông Oh, và cả hai vợ chồng kia đã xuất hiện sau một ngày một đêm biến mất, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ cũng có mặt.

Taehyung nói, "... Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về phòng trước."

"Cô đứng lại cho tôi!" JungHae quát lên, dường như đang rất giận dữ.

Taehyung sửng sốt, cau mày, lặng lẽ giấu kín sự kinh ngạc trong mắt.

Tuy con người JungHae rất hà khắc nhưng lại rất chú ý hình tượng, chưa bao giờ quát lên như thế này, nhất là ở trước mặt Ông Oh.

"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Cô qua đây cho tôi!"

Taehyung nhún vai, đi tới, chìa khóa bỏ vào túi, đụng phải một thức gì đó bằng kim loại, cô cũng không để ý, dù sao trong túi cô lộn xộn, chưa hề gọn gàng bao giờ.

Ông Oh ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi trầm xuống.

Anh của Oh Sehun tỏ vẻ lo lắng, sắc mặt Lee Aeri hơi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa khóc quá nhiều.

Wonin ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.

Còn về Oh Sehun, chân mày hắn cau lại, khi nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp.

Taehyung nhìn hết một lượt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Họ... đang đợi cô ư?

"Lấy đồ ra đây." Wonin tức giận, trong mắt chứa đựng sự vui sướng hả hê.

"Đồ?"

Đó! Đúng là nhắm vào cô mà.

"Đừng giả ngốc nữa. Đôi hoa tai ruby của chị dâu Cả không cánh mà bay, đã tìm hết trên dưới trong ngoài biệt thự, chúng tao chắc chắc sẽ không lấy, bây giờ chỉ còn lại mình mày là khả nghi nhất!"

Giọt nước tràn ly. 

Taehyung thật sự chịu không nổi nữa.

-----------------------

Lại nói đến cô nàng nào đó đóng sầm cửa bỏ đi, ngân nga lời hát suốt một đường, giống như một chú chim sổ lồng, có lại được sự tự do.

Nhớ lại lúc tát vào mặt Oh Sehun, cái cảm giác vui vẻ sung sướng đó khiến cô phấn khích đến nỗi muốn hét lên.

Cô từng nói, sớm muộn cũng sẽ trả lại!

Không gấp, so với trận đòn roi kia, một cái bạt tai chỉ như tiền lời mà thôi.

Taehyung ngẩng đầu, ngắm nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời đêm, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lùng, trong mắt có ánh sáng u tối đang chuyển động.

Cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.

Lâu đến nỗi...

Từ khoảnh khắc cô bước chân vào nhà họ Oh thì đã bắt đầu chờ đợi nó...

Ra đi một cách danh chính ngôn thuận, buông lời một cách hùng hồn, sau đó tiêu sái vứt lại một bóng dáng kiêu ngạo cho tất cả mọi người ở đó.

Không ngờ đôi mẹ con JungHae và Wonin lại không thể ngồi yên nhanh như vậy, bày ra cho cô một cái bẫy vô cùng tệ hại.

Cũng tốt, nhờ vào chuyện này, Oh gia đuối lý, quyền chủ động rơi vào tay Taehyung.

Hợp hay tan, chẳng hề ảnh hưởng một chút gì đến cô.

Nói thẳng ra, ba mẹ cô đã mất, gia nghiệp bị chiếm đoạt, ngoài cái mạng này ra, cô chẳng có gì hết.

Cho nên cô mới dám liều lĩnh thách thức cả nhà họ Oh.

Cô có thể thua, cũng không sợ thua.

Chỉ là cô chạy ra ngoài vào nửa đêm, còn để lại một đống lời cay cú, quay trở về là chuyện tuyệt đối không thể.

Đêm dài miên man, dù sao cũng phải tìm một người cùng tâm sự.

Hi hi hi...

JungKook vẫn chưa về đến nhà, di động vang lên.

Nhấn thẳng vào nút nghe máy, "Alo."

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió, không ai nói gì.

Anh cau mày, liếc nhìn tên người gọi tới, "Taehyung?"

"Này... JungKook..."

Vẫn là giọng điệu mềm mại nũng nịu ấy, thêm chút ít âm mũi, tạo nên sự thân mật khác thường trong đêm tối vắng lặng.

Giống viên kẹo, sền sệt nhưng ngọt lịm.

"Sao thế?" Anh bất giác nhẹ giọng xuống.

Đáy mắt nhấp nhô, giống như một viên đá ném vào trong một mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng nhỏ.

Chưa ai từng nhìn thấy qua một Nhị gia như thế.

"JungKook..."

"Ừ."

"JungKook... JungKook... JungKook..." Giống như một đứa bé vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, một tiếng nối tiếp một tiếng, những tiếng sau lại tủi thân hơn tiếng trước.

Một người nhạy cảm như anh lập tức phát hiện ra có điểm bất thường.


"Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp của phái mạnh, mang theo hàm ý an ủi.

Vỗn dĩ Taehyung chẳng thấy gì, nhưng vừa nghe anh nói, đầu mũi bỗng thấy cay cay, vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ.

Giống như một đứa bé té ngã, vốn không đau đâu, chỉ cần phủi tay phủi chân là có thể vui vẻ đứng dậy, nhưng nếu lúc này có người lớn xuất hiện, rồi xuýt xoa thương yêu các kiểu, đảm bảo đứa bé đó sẽ khóc rống lên ngay.

Bây giờ Taehyung cũng đang rơi vào trạng thái đó.

Nhất là một tiếng "ngoan" của anh đã chọt trúng vào nơi mềm yếu nhất trong con tim của cô, sự tủi thân ùa đến bất ngờ, nước mắt cũng rơi ngoài dự liệu.

"Đều tại anh..."

JungKook hoảng sợ, phản ứng đầu tiên có phải là người nhà họ Oh đã biết được điều gì rồi không, nhưng suy nghĩ lại, tối nay hai người họ mới bắt đầu ở bên nhau, tai mắt nhà họ Oh cũng không thể nhanh nhẹn như thế được.

"Rốt cuộc bị sao làm sao vậy?"

Cô nàng nào đó khịt mũi, lẩm bẩm, "Vốn chẳng sao hết, nhưng anh vừa nói là hại em thành ra thế này! Đồ xấu xa!"

"Thế rốt cuộc là sao nào?"

"Đã biết còn hỏi!"

Đầu bên kia nghe thế, khẽ cười một tiếng.

Ánh mắt Taehyung mềm đi, cảm giác lỗ tai như sắp mang thai, người đàn ông này không đi làm phiên dịch thật đáng tiếc, phí hoài một giọng nói trời cho.

"Em đang ở đâu?" JungKook lên tiếng, nhẹ đến bất ngờ.



"Bên ngoài." Khịt mũi, gió sớm khuya cũng khá là lạnh.

"Không về Oh gia?" Giọng nói trầm xuống.

"Về rồi."

"Sau đó?"

"Lại ra rồi."

"Nguyên nhân?" JungKook vội chuyển hướng vô lăng, xoay đầu xe lại.

Chó con, không chịu ngồi yên một chút nào!

"Họ ức hiếp em... JungKook... JungKook... tất cả bọn họ đều ức hiếp em..." Giống như một đứa bé bị giành kẹo, đánh không lại, bèn đi mách với người lớn.

"Họ ức hiếp em thế nào?" Giọng nói ngầm chứa sự nguy hiểm.


Taehyung bắt đầu kể lể, "... Anh nói xem, có phải đám người đó rất quá đáng rồi không?!"

"Ừ."

"Này? Không phải anh là thân thích của nhà họ Oh sao?" Lại đi hùa theo cô?

"Không thân bằng em."

Taehyung hơi sửng sốt, đôi môi chợt cong lên, "JungKook, anh ngày càng tiến bộ rồi đấy, nhưng em thích nghe câu này."

Nếu nói đến thái độ của JungKook đối với nhà họ Oh, nếu không có JungHae ở giữa đứng ra làm hòa, e rằng đã xảy ra xung đột từ lâu rồi.

"Em cãi nhau với họ rồi?"

"Em là loại người không nói lý như thế sao? Đó gọi là tranh luận! Tranh luận!"

"Không động tay chân chứ?"

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

"Taehyung?" Anh nóng ruột nhưng không thể không kiềm chế lại, chỉ có điều chân đạp ga liên tục, chiếc xe như mũi tên lao vào bóng đêm mờ mịt.

"Oh biến thái muốn tát em."

Sắc mặt JungKook trầm xuống, sự lạnh giá trong mắt hiện lên rồi biến mất nhanh chóng.

"Có bị thương không?"

"Dĩ nhiên là không! Em né được, sau đó tát hắn một cái, đánh tên Oh cặn bã ngơ ngác luôn, hắn đứng nguyên tại chỗ giống y như một con ngỗng ngu ngốc. Sợ hắn phản ứng lại sẽ tìm em báo thù nên em co giò chạy trước, trước khi đi còn buông lời xỉ vả, yêu cầu phải cho em một lời giải thích về chuyện này, nếu không thì đường ai nấy đi!"


"Họ... để cho em đi ư?"

"Tại sao lại không chứ? Bà đây là người tự do, không cho tức là giam cầm trái phép!"

Một tia sáng xẹt qua não, JungKook giật mình phát hiện nha đầu này mới 19 tuổi, chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật. Đột nhiên, nhếch môi.


"JungKook, JungKook, anh sẽ chứa chấp em chứ?" Cô gái nín thở, lời vừa thốt ra, tim như muốn rớt ra ngoài, sau đó...


Rơi nhẹ xuống.

Anh nói, "Em đứng yên, đừng đi đâu hết." Suy nghĩ, bổ sung thêm, "Đợi anh."

Taehyung cất điện thoại, búng ngón tay.

JungKook lái xe trở lại men theo đường cũ, khi anh tìm được cô, cô đang ngồi trên bậc thềm đá, một tay chống cằm, khuỷu tay gác trên đầu gối, sau lưng cô có một ngọn đèn, ánh sáng ấm áp bao trùm cả người, như một lớp sương khói vây quanh.

Gió đêm thổi nhẹ, ngọn tóc khẽ bay theo, một cục tròn vo nhỏ bé như vậy, khiến người ta kích động muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, cô gái nhìn thấy anh, ánh mắt chăm chú, sau đó mặt mày trở nên rạng rỡ.

Taehyung giơ tay ra, lao vào lòng anh như một viên đạn, ôm lấy eo của anh, bày ra một tư thế vô cùng ỷ lại.

"JungKook!" Cô lên tiếng, giọng nói rõ ràng hơn so với trong điện thoại, chân mày cũng cong lên vì cười.

Con tim anh mềm xuống, nửa ôm cô vào lòng, "Lại gây họa rồi."

"Không liên quan đến em, là do họ khiêu khích em trước."

"Em còn nói lý à?" Anh nhéo mũi cô.

Taehyung nhăn mũi, "Đừng nhéo, nhột..."

"Giọng nói sao khác vậy?"

"Không sao..." Chưa dứt lời, đã run lên, sau đó hắt hơi một cái.

Anh cau mày, "Lên xe trước đã."

"Ừm."

Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn mỗi anh.

Anh đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng dưới cầu nhìn anh.

Mỗi người đều có sự chuyên chú riêng, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.

Xe ngừng lại, Taehyung đã tỉnh, cô dụi mắt, một chiếc áo vest được đắp lên người cô, là của JungKook.

"A... đến rồi sao?" Giọng nói khàn khàn lúc mới tỉnh,, đầu óc vẫn hơi mơ hồ.

"Ừ."

Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ lái, cúi người bế cô và cả áo.

Đón lấy ánh sao trên bầu trời, đắm chìm trong ánh trăng trong vắt, Taehyung mở mắt, lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt lưu luyến lướt qua chân mày, sống mũi, cằm dưới, cuối cùng ngừng lại trên đôi môi thường hay mím chặt của anh.

"JungKook."

"Ừ?"

"Không. Chỉ muốn gọi anh thôi."

"Cô gái ngốc." Anh cười, gương mặt dịu dàng ấm áp.

Vẫn là căn chung cư ấy, bày trí đơn giản, cái lần Taehyung bị bỏ thuốc đã cũng từng ở nơi này một đêm.

Cuối cùng, hai người tạm biệt trong bầu không khí không hề vui vẻ.


Anh đặt cô lên ghết sô pha, Taehyung cuộn tròn mình lại, một lúc sau, anh cầm một ly thủy tinh đến, đưa cho cô, nước bên trong rất ấm.

"JungKook, anh định chứa chấp em sao?"

"Điều này không phải đã rất rõ ràng rồi ư?"

Ánh mắt cô sáng rực, đặt ly xuống nhào tới ôm anh, đầu cũng bắt đầu cọ cọ vào ngực anh, "Anh thật tốt..."

Người đàn ông này cho cô sự ấm áp như trưởng bối, lại giống như một người tình khiến cô động lòng.

"Anh nói xem, sao em lại thích anh đến thế chứ?" Cô giơ tay ra nâng mặt anh, bốn mắt nhìn nhau, một người thì dịu dàng mềm mại, một người thì chỉ toàn sự bất đắc dĩ.

"Em đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro