28. Em còn biết dụ dỗ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống nước xong, JungKook giục cô đi tắm rửa.

"Em không có đồ ngủ." Taehyung dựa người vào cửa phòng tắm, "Làm sao đây?"

Con ngươi của anh tối đi, "Cứ mặc đồ của anh trước, mai rồi mua sau."

"Vậy anh chọn giùm em với." Năm ngón tay xuyên qua kẽ tóc, chải bới một cách tùy tiện, có một sự quyến rũ lười biếng không thể diễn tả được bằng lời.

JungKook mở cửa tủ, lấy đại một bộ, ném cho cô.

Taehyung nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc áo thun tay dài rộng thùng thình, vải hơi dày, mặc vào chắc chắn sẽ rất nóng.

Cô ném trở về, "Đổi thành một chiếc áo sơ mi đi."

JungKook lấy ném chiếc áo mới cho cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ, "Đừng ngâm mình quá lâu."

Taehyung nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn chiếc áo sơ mi xanh đen trong tay, nhắm mắt lại, đóng cửa đi tắm.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô rũ mái tóc chưa khô hẳn ra khỏi phòng tắm, đi một vòng trong phòng khách, không thấy JungKook đâu.

Lại tìm trong phòng ngủ phụ và thư phòng cũng chẳng thấy người.

"JungKook?"

"Cậu ơi?"

Phòng bếp cũng không có, nhưng chỗ huyền quan vẫn còn giày của anh, vậy chỉ còn lại... ban công.

Quả nhiên, anh đang dựa vào tay vịn ban công, kẽ tay kẹp điếu thuốc, miệng đang nhả ra một làn khói mờ.

Ngay cả tư thế hút thuốc cũng gợi cảm hơn người thường, cái hương vị "lưu manh" đó đủ để khiến mỗi cô gái đều phải hét lên.

Đàn ông không hư, đàn bà không yêu.

"Qua đây." Anh lên tiếng.

Taehyung đi đến bên cạnh anh, cơ thể sau khi tắm rửa tỏa ra hương thơm thanh mát, gió thổi qua, xông thẳng vào mũi.

"Lại không sấy khô?" Bàn tay lớn xoa lưng cô, khi đụng vào mái tóc ướt, động tác chợt ngừng lại.

Anh nhớ lần trước cô cũng như vậy.

"Hong một chút là khô thôi mà?" Cô nhún vai, nhìn vào điếu thuốc trong tay anh.

"Làm em bị sặc à?"

"Không. À... em có thể hút một hơi không?"

Sắc mặt của anh trầm xuống, cảm xúc trong mắt cuộn trào không yên, "Học ở đâu ra cái thói xấu này đấy hả? Một cô gái, uống rượu, hút thuốc, em còn gì không biết nữa?"

JungKook bất giác nhớ đến lúc cô từng uống bia với JaeSuk, nhìn dáng vẻ là biết đó không phải là lần đầu.

May mà tửu lượng cô khá tốt, không bị hồ đồ nên anh mới mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Thật không ngờ, con chó con này lại còn biết hút thuốc?!

Taehyung cười hi hi, "Em không biết nhiều lắm... ví dụ như, làm cho phụ nữ sinh con..."

JungKook: "..."

Thấy anh không nói gì, Taehyung thò tay ra, nhưng lại bị ánh mắt như dao của anh trừng ngược trở về.

Cô cười ôm lấy cổ anh, hai chân cũng quấn lên.

"Đừng quậy!" Miệng tuy nói thế, nhưng vẫn dùng cánh tay không cầm thuốc đỡ lấy cô.

"Một hơi, chỉ một hơi thôi."

"Một hơi cũng không được" Anh giơ tay lên cao, mặc cho Taehyung có với cỡ nào cũng không thể với tới.

"Em chỉ nếm thử thôi mà."

"Không cho!"

"Anh bá đạo!"

"Em thấy có cô gái nào hút thuốc không?"

"Rất nhiều phụ nữ hút thuốc mà!"


"Không bao gồm em trong đó!"

"Thật sự không cho?" Taehyung híp mắt, sự xảo quyệt bay lên từ đày mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Gương mặt của anh trầm xuống.

"Này, là do anh không cho đấy, đừng trách em..." Chữ cuối cùng biến mất khi đôi môi hai người quyện vào nhau.

Đầu lưỡi quét qua cánh môi của anh, hút mạnh hai cái, mùi thuốc còn sót lại bay vào trong miệng Taehyung, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trợn to vì kinh ngạc của anh, toàn là vẻ khiêu khích.

Đẩy ra, chép miệng, người vẫn quấn lên người anh, cô gái cười trông vô cùng xinh đẹp.

"Thấy chưa, chẳng phải đã nếm được rồi sao?" Nghiêng đầu, chớp mắt.

Từ khoảnh khắc cô nhào lên cho tới tận bây giờ, trong đầu JungKook vẫn còn đang trống rỗng.

Cảm giác mềm mại trên bờ môi khiến cho cả người anh cứng đờ, khoảng cách thân mật không khe hở khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô, thơm mát như hoa lan, ngọt lạnh như dòng suối.

"Ngốc rồi à?" Taehyung cắn vào sống mũi của anh, để lại một đường dấu răng mờ mờ.

JungKook bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đó đột nhiên giận dữ...

"TAEHYUNG!"

Cô làm một động tác chào quân đội chẳng giống ai, giọng nói trong trẻo, "Có!"

"Em có biết, cái gì là DẪN LỬA VÀO NGƯỜI không hả?"

Cô mỉm cười lắc đầu, "Nhưng, anh có thể... dạy em."

Hô hấp của anh ngừng lại, cơ bắp cả người bỗng nhiên căng lên.

"Nhóc điên!"

Anh bế cô, lao thẳng vào phòng ngủ, chỉ trong chốc lát, Taehyung đã bị anh đè dưới người, ánh mắt nổi giận, lấy tay bóp cổ cô, không cố ý dùng sức, nhưng cũng không để cô có thể thoát ra được.

"Có tin ông đây sẽ bóp chết em không?!"

Người đàn ông giận dữ giống như một con sư tử bị đánh thức trong lúc đang ngủ say, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự bạo ngược từ sâu trong linh hồn.

"Giết chết em ư? Anh có nỡ không?" Cô cười, tia sáng hưng phấn cũng nhấp nhô trong đáy mắt, máu huyết toàn thân kêu gào chảy đến khắp chân tay, xương cốt.

"Taehyung, em không nên chọc tôi!"

"Đã chọc rồi, phải làm sao đây?"

"Vậy thì phải chịu trách nhiệm."

"Chịu trách nhiệm thế... ưm..."

Bờ môi của anh đè xuống, mang theo khí thế như sấm chớp vang rền, bá đạo, ngông cuồng, không nể bất kỳ ai.

Taehyung không thể chống cự nổi, hít thở vô cùng khó khăn, cố gắng hết sức để đẩy anh ra.

JungKook không nhúc nhích tí nào.

Một lúc sau mới ngừng lại, hai tay chống hai bên người cô, quan sát cô bằng một đôi mắt mênh mông sâu thẳm.

Đôi gò má của Taehyung ửng hồng, nước mắt dâng tràn bờ mi.

Giơ tay lên xoa miệng, cô hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn anh mang theo sự tủi thân, hơi nước trong mắt tích tụ ngày càng nhiều.

Vỡ bờ rồi!

"JungKook, anh là đồ thô lỗ!" Cô giận dữ và nức nở.

"Là ai gây chuyện trước? Hả?" Ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào đôi môi của cô, anh đưa tay ra sờ nhẹ.

"Á..."

"Đau à?"

Đẩy tay của anh ra, "Còn phải hỏi!"

"Tại sao lại rách?"

"ANH NÓI XEM!" Nghiến răng nghiến lợi.

"Anh không cắn mà."

"Vậy ai cắn đây? Chó hả?"

Anh khẽ ho hai tiếng, không trả lời.

Sự oán niệm của Taehyung tăng lên gấp đôi, người này có biết hôn không đấy? Ngoài việc mút ra thì chỉ biết cắn, nếu không thì dùng lưỡi càn quét, dùng răng cắn, thô bạo đến đáng sợ.

"Lần sau còn dám châm lửa không hả? Nói!"

"... Không."

"Còn dám hút thuốc nữa không?"

"Anh cũng hút đấy thôi..."

"Em nói gì?"

"... Không có gì."

"Taehyung, từ nay về sau, em biết điều một chút cho tôi, đừng để tôi bắt được, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Cười lạnh, "Đến lúc đó, em sẽ biết thôi."

Cô bỗng nhiên thấy rùng mình.

"JungKook, em là người phụ nữ của anh, không phải là con gái anh!" Ý ở đây tức là, ai bảo anh quản lý nhiều như thế hả!

"Đều như nhau."

Taehyung sửng sốt, "Anh nói gì?"

"Anh nói, chỉ cần là em, đều như nhau!"

"Biến thái!"

"Không phải em thích gọi anh là cậu à?"

"..."

JungKook rời khỏi người cô, ngồi bên mép giường, kéo chăn lên, đắp cho cô.

Taehyung ló đầu ra ngoài, đôi mắt long lanh đầy nước, rụt rè nhìn anh.

Vào khoảnh khắc lúc nãy, cô thật sự cho rằng bản thân mình sẽ tắt thở mà chết, nỗi khiếp sợ không thể hô hấp được như đưa cô về cái cảnh sắp chết, đứng ở mép vực của kiếp trước, cứ như giây tiếp theo, cô sẽ thịt nát xương tan.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong mắt cô, anh cau mày, giơ tay ra vuốt ve gò má của cô.

"Sợ rồi à?"

Taehyung mím môi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

"Xin lỗi..." Sự ảo não xẹt qua đáy mắt, có hơ đau lòng.

"..."

"Khuya rồi, ngủ đi!"

"Anh đi đâu?"

"Phòng ngủ của khách."

"Tại sao không ở đây?"

"Đồ chó con, em chắc chắn muốn anh ở đây à?" Nhả từng chữ từng chữ, quai hàm căng chặt, tơ máu từ từ hiện lên trong mắt.

Taehyung rụt cổ lại, kéo chăn lên.

Cô vẫn còn ám ảnh đấy...

"Vậy anh đợi em ngủ rồi hãy đi."

"Tự ngủ đi! Thói quen kỳ cục gì thế!" Anh lạnh lùng bác bỏ, thực chất là muốn vội đi dội nước lạnh.

"JungKook..." Ánh mắt tội nghiệp, giơ tay ra kéo ống tay áo của anh.

Anh lạnh mặt, không động đậy.

"Cậu ơi..."

Vẫn không có phản ứng gì.

Taehyung thu tay về, xoay người lại, đối lưng với anh, "Đi đi đi... Anh đi đi!"

Nhìn kiểu nào cũng trông giống một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nhìn bóng dáng quật cường của cô, JungKook thở dài, tắt hết những ngọn đèn dư thưa, chỉ chừa lại một cái trên đầu giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.

Đi thật rồi sao?

Taehyung tức giận, hai chiếc gối nối đuôi nhau đập vào tường, trượt dài xuống nền nhà.

"JungKook! Anh là tên khốn!"

Hôn cô cho đã đời rồi giờ lại vỗ mông, lau miệng, trực tiếp bỏ đi?

Còn cắn rách miệng của cô... ưm...

Lỗ nặng rồi!

Năm phút sau, cô bĩu môi, đi chân trần xuống giường, nhặt hai chiếc gối lên.

Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nàng nào đó quyết định đi gặp Chu Công trước đã, mọi thứ đợi tỉnh rồi hãy nói.

Lão già, ngay mai sẽ xử lý anh sau!

-------------------------

Khi Taehyung thức dậy thì nắng đã chiếu qua mông.

Ánh nắng mặt trời rọi vào từ cửa sổ, sáng rực, chói mắt, cô giơ tay lên che đi.

Trần nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ, nhưng mùi vị vương vấn quanh mũi lại vô cùng quen thuộc, là mùi nước xả tự nhiên trên người JungKook.

Taehyung tỉnh táo hẳn, cô đang ở chung cư Bồng Lai, ổ của lão già.

Tối hôm qua, họ hôn nhau, cái tên thô lỗ kia còn cắn cô nữa.

Vươn vai, xuống giường làm vệ sinh, lúc soi gương phát hiện vết thương nơi khóe miệng đã kết vảy, nhưng xung quanh vết thương vẫn còn hơi đỏ, vì thế nhìn rất chói mắt.

Tùy tiện buộc tóc thành hình đuôi ngựa, hất tóc đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không có người, trên bàn có bày thức ăn sáng, một phần sandwich, một ly sữa tươi, cộng thêm một quả trứng chiên.



Chạy lon ton đến chỗ huyền quan, phát hiện giày của anh vẫn còn, Taehyung gào lên, chạy về phía thư phòng.

"JungKook! JungKook!"

Anh ngẩng đầu, nhìn cô bằng một ánh mắt kinh ngạc.

Taehyung hú lên, nhào vào lòng anh, vội vàng hôn một cái thật kêu vào má anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức, dù là một người nhanh nhạy như JungKook cũng chẳng thể kịp thời phản ứng lại được.

Rầm...

Gập nắp máy tính lại, hình ảnh cũng chấm dứt tại đây.

Sắc mặt của anh không tốt, môi mím chặt lại, con ngươi đen trầm.



"Chó con, nay giỏi rồi à? Sáng sớm đã lên cơn, cút ra ngoài..."

Taehyung nhìn người đàn ông đang tức giận trước mắt, cô thấy nghi ngờ, ánh mắt lại khẽ nhìn vào chiếc máy tính kia.

Căng thẳng như thế?

Trừ phi...

"JungKook, đừng nói là anh đang xem phim "con heo" đấy nhé?! Trời ạ, đúng, em biết, vào buổi sáng sớm đàn ông luôn có vài phút hưng phấn, nhưng anh cũng không thể phóng túng giữa ban ngày ban mặt như thế được..."

Dưới sắc mặt ngày càng đen thui của anh, Taehyung rụt cổ lại, tự giác ngậm miệng.

"Tự đi ra ngoài hay bị xách ra ngoài, chọn đi."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô nàng nào đó tức giận hừ một tiếng, chạy ra ngoài.

Anh vẫn chưa kịp thở phào, cô lại chạy vào như một viên đạn bắn ngược, đứng trước mặt anh, cười rạng ngời, tươi tắn.

JungKook đau đầu: "Em..."

Cúi người, mổ lên môi anh một cái, "Quên mất cái này..."

Sau đó, hùng hổ chạy mất, rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.



Một lúc lâu sau, vang lên một tiếng thở dài, "Chó con..."

Đợi đến khi Taehyung xử lý xong toàn bộ bữa sáng, rửa sạch chén đĩa, bước ra khỏi nhà bếp, anh đã ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển, đổi kênh trong một tư thế vô cùng nhàn nhã.

"Qua đây!" Anh gọi cô, nhưng không nhìn cô.

Taehyung vẫy tay, nước văng tung tóe, "Nói chuyện với em à?"


"Ở đây ngoài em và anh ra thì còn có người khác sao?"

"Không có." Cô nàng nào đó chu môi, cố ý đi đến trước mặt anh, đứng im, chắn đi tầm nhìn của anh.

Anh giơ tay ra ôm lấy eo cô, kéo nhẹ, cơ thể mềm mại đập vào ngực anh, anh ôm chặt.

"Ăn no rồi?"

Taehyung vặn vẹo một lúc mới tìm được vị trí thoải mái nhất, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, "Tạm được, anh làm à?"

Lắc đầu.

"Vậy ai làm?"

"Người làm theo giờ."

"Ồ." Đột nhiên nhớ đến cảnh trong thư phòng, mắt Taehyung sáng rực lên, "Này, lúc nãy anh... đang làm gì vậy?"

"Theo em thì sao?"

"Xem AV (adult video – phim người lớn)!" Buột miệng nói ra.

Đánh vào mông cô, "Em thử nói bậy nữa xem?"

"Hừ! Chỉ biết uy hiếp em!" Taehyung tức giận, dựa vào cái gì mà yêu đương thôi cũng bị quản này quản nọ thế không biết?

Anh tỏ vẻ bất lực, lắc đầu cười.

"Lúc nãy anh đang làm gì?"

"Họp qua video."

Taehyung trừng mắt, "Chắc bên kia không nhìn thấy em đấy chứ?!"

"Em nói xem?"

"Trời ơi! Sao anh không nói sớm! Xấu hổ chết mất..."

"Vậy thì cũng phải có cơ hội để nói chứ." Cô vừa vào liền gào thét lên, gào vẫn chưa đủ, còn hôn nữa chứ.

"Tiêu rồi, tiêu rồi... Mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi! Ế, không đúng... sao hôm nay anh không tới công ty?"

"Cuối tuần."

Taehyung chậc một tiếng, "Nhân viên của Jeon Thị vẫn có hai ngày nghỉ cuối tuần cơ à?"

"Anh là BOSS..." Cho nên, có.

"Nói thật ra đi, có phải anh đang xem phim con heo không?"

"Khụ khụ..." Anh lấy một điều thuốc ra, bị Taehyung giật lấy, vứt ra thật xa.


"Không cho hút!" Nhe răng, trừng mắt nhìn anh đầy hung tợn.

"Chó con, dám quản ông đây à?" Lưng dựa vào ghế sô pha, có một sự thảnh thơi đầy chế nhạo.

"Sao nào, anh được quản lý em, chứ không cho phép em được quản lý anh à?"

"So đo từng ly từng tý."

"Cái này gọi là, tính kỹ từng đồng từng cắc."

"Có gì khác nhau không?"

"Dĩ nhiên có! Cái trước là từ nghĩa xấu, cái sau là trung tính. Bớt đánh trống lảng đi, nói, rốt cuộc anh có xem hay không?"

Anh dời tầm mắt, sự mất tự nhiên xuất hiện thoáng qua trên gương mặt.

Taehyung nhìn thấy hầu kết của anh bắt đầu chuyển động, giơ tay ra chọt nhẹ rồi vẽ vòng tròn, dễ dàng phát giác ra cơ thể của anh cứng ngắc, cô cảm thấy rất vui sướng.

Rõ ràng là một lão già, nhưng ở phương diện nào đó còn ngây thơ hơn cả một đứa nhóc, hễ một chút là xấu hổ.

Xem ra, cô nhặt được một món hời rồi.

Những năm này, đàn ông dễ tìm, nhưng trai tân thì không nhiều, giờ đây trong tay cô lại bắt được một anh, ngay cả ngủ chắc cũng cười đến tỉnh giấc.

"Còn không lên tiếng, em sẽ xem như anh ngầm thừa nhận. 1 2 3..." Búng ngón tay, xoay đầu anh lại, chóp mũi đối diện với chóp mũi, "Cho nên, anh thật sự đã xem sao?"

"..."

"Thật ra, chẳng có gì xấu hổ cả. Rất bình thường, em cũng..."

"Hử?" Âm điệu thay đổi, "Cũng cái gì?"

"À..."

"Cũng từng xem?" Nheo mắt lại.

"Không có." Taehyung hận không thể tự thưởng cho mình hai cái tát, ai kêu mày nhanh mồm nhanh miệng...

Anh khẽ hừ, dĩ nhiên không tin.

"Nói đi, ngoài chuyện uống rượu, hút thuốc, xem phim con heo, em còn biết gì nữa? Ít ra cũng cho anh chuẩn bị tâm lý trước."

Taehyung chớp mắt, đổi tư thế, ngồi thẳng lên đùi anh, "Muốn nghe thật không?"

"Nói!"

"Em còn biết... dụ dỗ anh!" Vừa nói vừa hôn một cái.

Khi anh muốn đổi khách làm chủ thì lại bị đẩy ra, cô lấy tay che miệng anh lại.

Cánh tay ôm eo cô bất giác siết chặt lại, Taehyung cau mày, nhưng cứ không cho anh được như ý.


"Đây là sự dụ dỗ của em?" Anh tỏ vẻ khinh thường, "Không thấy có tác dụng gì hết."

"Nhìn được nhưng ăn không được, mới là cảnh giới tối cao nhất, anh xem, chẳng phải anh cũng đang rất gấp gáp sao?"

"Chó con! Đều tại em!"

"Vậy... xin hỏi Tổng giám đốc Jeon, anh đã bị em dụ dỗ chưa?" Ánh mắt sáng ngời, mỉm cười xinh đẹp.

Anh thuận thế đè cô lên ghế sô pha, dùng hành động thực tế tuyên bố đáp án.

"Ưm..."

"Lửa do ai châm, người ấy dập."

Taehyung bị gặm đến hoa mắt, đấm một cái vào ngực anh, "Muốn hôn thì hôn cho đàng hoàng! Mẹ kiếp, ai cho anh cắn như chó thế hả..."

Dây dưa một lúc, dần chìm vào trong cảnh đẹp.

Từ sự kêu đau ban đầu, đến tiếng ưm a sau này, chân mày của cô từ từ giãn ra thoải mái, cánh tay ôm lấy cổ anh ngày càng siết chặt lại.

Trẻ nhỏ dễ dạy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro