Phần 4: Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xe dừng lại trước baz, một cô gái như thiên thần bước ra khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn. nó chẳng mảy may để ý đến chung quanh, đi thẳng đến cửa thì bị 1 tên nhóc giữ lại.

- xin lỗi, xin tiểu thư xuất trình chứng minh thư!

- hả? chứng minh thư, xem làm quái gì?

- xin lỗi, nhưng hình như tiểu thư chưa đủ tuổi vào chỗ này.

nó đang ngớ người ra chẳng hiểu tên nhóc này đang nói cái quái gì, thì Tứ Công tử đến.

- Angel, sao em không vào đi, đợi bọn anh hả?

- uh, đúng là đang đợi, nhưng không phải đợi các anh.

- vậy chứ em đợi ai.

vừa nói 4 người vừa tiến vào.

- xin các cậu cho xem chứng minh thư.

- hả? chứng minh thư? - cả 4 đồng thanh - có vụ này sao ta.

- haha, anh bạn, tụi này vào chưa bao giờ xuất giấy nhá, chánh đường.

- xin lỗi, nhưng các cô cậu không đủ tuổi thì không được vào trong đâu a.

- người mới hả?

- ...

- gọi Ken ra đón đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng.

- Ken, em chưa đủ 18 tuổi làm sao vào baz đây?

- hả, bốn nhóc lảm nhảm cái gì vậy? vào nhanh có chuyện gấp.

- em cũng muốn vào lắm, mà anh giữ của không cho vào, Angel cũng không đủ tuổi giống bọn em á anh.

- cái gì? Angel đang đứng bên ngoài sao, cái thằng giữ cửa ngu ngốc này.

chạy nhanh ra cửa, thấy khuôn mặt ngàn năm như 1 của nó Ken chỉ biết cười trừ.

- Ang... Angel, em mới đến hả?

- cả buổi rồi.

- xin lỗi, nhóc này anh mới mướn, nên mới không biết em, xin lỗi, xin lỗi...

- vào được rồi chứ?

- tất nhiên là được rồi.

- quản lý, mấy cô cậu này chưa đủ tuổi mà.

- mấy cô cậu này là ngoại lệ.

- nhưng mà...

- họ là chủ của baz này đó, cậu cấm người ta vào nhà à.

- chủ? xin lỗi cô cậu.

- làm việc rất có tâm, tên này cũng được đó.

6 người tiến thẳng vào bên trong không gian bỗng chốc trở nên yên lặng, hàng ngàn cặp mắt giờ điều đặt lên trên người bọn nó, không mải mai nhìn dù chỉ 1 lần. tụi nó đi tầng lên tầng trên cùng. đầu lĩnh khu vực Việt Nam là Can Tử đã đợi sẵn bên trong.

- Tiểu thư.

- kể lại toàn bộ câu chuyện cho con nghe.

- là do chú sơ suất, nào giờ địa bàn của chúng ta không ai dám đụng vào, hôm đó của chỉ bảo vài anh em canh đêm, không ngờ bị bọn nó đánh úp, không những thế còn gửi thẳng thư khiêu chiến.

- cũng may hồi chiều tụi con đi chơi ra tới cảng mới biết chuyện. không thì chú dẫn người đi mà không nói tụi con một tiếng rồi.

- những chuyện này chú có thể giải quyết, nếu chuyện gì cũng phiền tụi con vậy cái chức đầu lĩnh của chú chẳng phải không cần nữa rồi sao? với lại, Hắc Bang thành lập là để đảm bảo tụi con an ổn kinh doanh, các con biết chuyện còn không đòi theo, lần nào cũng khiến ta lo muốn chết.

- vậy chú tiếp tục lo đi, lần này con nhất định theo.

- lão tổ tông của tui ơi cô làm ơn ở nhà đi, tôi giải quyết nhanh gọn lẹ, về báo cáo cho cô.

- không được, con vẫn là muốn đi, hay chú ở lại đi, nào xong việc con về dẫn chú đến chỗ ông uống capuchino.

- chuyện này...

- đây là lệnh.

- vâng, tiểu thư. nhưng cô cẩn thận được không, chú chết sớm vì lo cho cô đó.

- ổn mà, tứ công tử, 4 người dẫn đầu, em làm lính, tiếng hành thôi.

- ok, cẩn thận, đánh nhanh rút gọn, còn đi uống capuchino.

tụi nó tập hợp đầy đủ ở 1 con hẻm gần bến cảng, trước lúc đi có người chạy đến báo.

- bọn họ hơn 200 người, điều tập trung hết ở bến cảng.

- 200 à, vậy chúng ta đi 150 được rồi nhé. 100 còn lại chia ra các ngã, nếu có mai phục khử luôn, tất cả những người còn lại tạo vòng vây xung quanh đây, không cho những kẻ không liên quan quấy nhiễu nhà, cám ơn.

tụi nó làm việc chưa bao giờ thất bại, trong vòng 30 phút tụi nó đã giải quyết song hết, giao lại cho người dưới xử lý, nó về baz, 5 người thay lại y phục khác rồi kéo theo Can Tử đến, quán cafe thiên thần đặc đối diện Tổng Công Ty Trang Sức Đá Quý Hoàng Kim Gia của gia tộc nó.

tụi nó đến đâu y như là tâm điểm của mọi sự chú ý đi đến đó. tụi nó vừa vào đã nhoi nhoi cả lên.

- ông... mới chiều giờ không gặp ông mà tụi con nhớ ông quá xá đi.

- Tiểu Bạch, cấp này con dẻo miệng quá he.

- Bạch nói đúng đó ông, tụi con không những nhớ ông mà còn nhớ cả capuchino của ông nữa.

mấy đứa nó mỗi đứa 1 câu, chỉ có nó là vần im lặng ngồi ngó.

- Bảo bối, con sao thế?

- Đói ạ.

cả nhóm phát lên cười ông nó đem cho nó cái bánh nhẹ nhàng nói.

- ăn tạm đi, xíu nữa ông chở con đi ăn.

- vâng.

- Lão Can, sao mặt ông bí xị vậy.

- anh hai, làm ơn cho em theo anh bán capuchino đi, em không đi làm nữa, sớm muộn em cũng chết vì lo cho cái đám này thôi.

- tụi nó lại quậy.

- tụi con không có sao hết nà.

- chỉ hơi đói thôi ạ.

- Vũ, điện thoại của em phát sáng nãy giờ kìa.

nghe Long nhắc nó mới để ý, lấy điện thoại ra, nó giật mình.

- 70 cuộc gọi nhỡ, chuyện gì thế nhỉ.

đang thắc mắc, điện thoại nó lại hiện lên cuộc gọi mới. hắn gọi, vừa bắt máy chưa kịp mở miệng đầu dây bên kia đã nói 1 lèo

- nãy giờ em làm gì hả? sao em không bắt máy, em biết tôi lo đến cỡ nào không hả? tôi chẳng phải nói em không nên tham gia vào các trận chiến rồi sao, em đứng xem không được hả, con gái mà cứ thích động tay chân, em...

- stop end. bây giờ em không sao, chỉ hơi đói thối, đang ăn bánh, rất an toàn, nghe rõ rồi chứ.

- tôi sẽ về sớm, em liệu hồn với tôi.

- sợ anh sao?

- được, em giỏi, lần này về tôi sẽ cho em biết tay.

- đang nằm mơ hả, bảo mẫu.

- sáng mai em đừng khóc với tôi.

- khi nào về hãy nói, ăn đây, pp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro