Tiệm hoa Nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đợi tớ với!

Từng bước chân vẫn theo nhịp bước nhanh nhẹn, gấp gáp như đang cố chạy trốn.

- Ê! Này?! Từ từ đã!

Mái tóc dài suôn mượt mềm mại vẫn tự do tung bay theo từng nhịp bước của cô.

- Thiên Bình!
...

Khoảnh khắc cô ngoảnh mặt lại, thời gian như ngưng đọng. Áo trắng... là đồng phục học sinh? Nữ sinh đằng sau vì bất ngờ trước sự dừng bước không hề báo trước của cô mà lao thẳng vào Thiên Bình.

- Á! Thật là... Thiên Bình! Cậu là đang cố tình bơ tớ đúng không?

Trong một thoáng... Thiên Bình nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt đảo qua từng đường nét thanh thoát trên gương mặt cô. Rồi như có gì đó chợt loé lên trong đầu, một cảm giác rất đỗi quen thuộc, rất giống với...

- Song...Ngư?

  Cô gái tên Song Ngư nhìn chằm chằm Thiên Bình như đang nhìn vào một sinh vật lạ từ đâu chui ra cản trở công cuộc rượt đuổi của cô với đứa bạn thân.

- Sao? - khẽ nhíu hàng mày mỏng, Song Ngư hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt - Tớ chỉ đuổi theo cậu để nhắc rằng cậu đã ra khỏi lớp trước khi chuông reo thôi mà, có việc gấp gì sao mà nhìn mặt cậu phức tạp thế?

Thiên Bình đứng hình mất vài giây. Rồi vội nhìn xuống chân mình... giày cao gót đâu mất rồi? Cô đang đi một đôi bata trắng tinh tươm và mặc một bộ đồng phục nữ sinh cấp ba!

Sao... sao lại như thế được?

Thiên Bình nén cái cảm giác sung sướng không hiểu sao đang tự dưng nảy nở trong lòng cô vào lúc này, thay vào đó là khuôn mặt bối rối.

- Này! Cậu có sao không thế?

Sực tỉnh bởi một giọng cao với thanh âm trong trẻo đến mê người, Thiên Bình vội vén mấy lọn tóc loà xoà trước mặt, ngẩng lên hỏi Song Ngư:

- Chúng ta... là học sinh cấp ba đúng không?

Cái nhíu mày khó hiểu của Song Ngư nãy giờ vẫn hằn trên mặt giờ càng sâu hơn, cô nheo mắt nghi hoặc nhìn Thiên Bình. Kể cũng không lạ gì nếu cô nghĩ con bạn mình vừa từ trên sao Hoả xuống.

- Tất nhiên rồi! Không lẽ cậu còn luyến tiếc quãng thời gian cấp hai của mình sao? Vậy thì tớ không ngại giúp cậu trở v...

Không để Song Ngư hoàn thành nốt câu nói, Thiên Bình mắt càng mở to hơn lộ rõ sự bất ngờ không thể giấu giếm thêm một giây nào nữa. Cô tuôn ra một tràng câu hỏi dồn dập về phía Song Ngư làm cô bạn hơi lùi về đằng sau, không trả lời xuể. Mà có vẻ như cô cũng không cần câu trả lời.

Cô đã xuyên không, trở lại thời học sinh cấp ba!

Nhưng nếu như đúng là như thế thật, thì... đây là thời điểm nào? Là trước thời điểm hội diễn văn nghệ, đồng thời là ngày vụ cháy trường xảy ra; hay là trước đó nữa?

  "Song Ngư!"
Ơ! Cái gì vậy? Giọng nói này...

  "Đi đi... đi khỏi đây... mau!"
Giọng nói này... ở đâu ra?

  "Thiên Bình... suốt đời này..."
Ai? Là ai? Mà sao nghe thật quen thuộc, mà cũng thật xa lạ... tại sao?

   "..."

A... mất rồi. Giọng nói... biến mất rồi?

- ... Ma Kết? - Thiên Bình ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt thanh tú từ bao giờ đã chảy đầm đìa hai dòng nước trong suốt như pha lê. Chớp mắt cảnh vật nhoè đi, khuôn mặt lo lắng xinh đẹp trước mắt bị bóp méo mó. Mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn dần thu hẹp. Cô không còn thấy gì nữa.

                                             ***

"Dinh doong!"

- Tiệm hoa Nắng kính chào quý khách!

Mùi hoa tươi thoang thoảng hương thơm mát, luồn vào mũi, quấn lấy từng vị khách ghé mua. Bước vào cửa hàng hoa lần nào cũng có cảm giác thật dễ chịu, thoải mái như vừa được gột rửa sạch sẽ tất cả những bụi bặm bám lấy ta cả ngày dài căng thẳng.

  Tiệm hoa nhỏ này luôn là điểm đến lí tưởng của Song Tử sau những ngày gắn liền với công việc mệt mỏi. Tiệm Nắng được bày trí đơn giản, nhìn thoáng qua thì cũng chỉ là một cửa hàng bình thường.

Nhưng, là khách quen của tiệm thì mới có thể nhận ra từ cách trang trí, bày bán hoa đến các đồ nội thất bên trong đều được cô chủ tiệm ưa sự hoàn hảo lựa chọn, sắp xếp một cách cẩn thận, tinh tế theo một trật tự của riêng cô. Xử Nữ - cô chủ tiệm hoa nhỏ ưa sự hoàn hảo - nhận ra khách quen liền dừng công việc cắm hoa lại, vui vẻ nở nụ cười như ánh nắng rực rỡ vào sớm mai với Song Tử:

- Đến lấy hoa à? Vào ngồi đợi tớ cắm nốt bó cẩm tú cầu này rồi uống trà nhé! Hôm nay là chủ nhật, cậu cũng rảnh đúng không?

Song Tử nghiêng đầu cười lại với cô bạn, rồi gật đầu đi về phía bàn đọc sách. Cô chọn một chỗ ngồi hai người sát bên cửa sổ, trên bàn có một lọ hoa nhỏ cắm một bông oải hương tím thơm ngát. Cô vì là khách quen hay ghé ngang nên biết được vào những khung giờ nào tiệm thường vắng khách, đó luôn là thời điểm cô chọn để đến mua hoa.

  Lấy một quyển sách quyển sách từ trong túi, cô nhẹ nhàng lật giở đến trang đã đánh dấu, im lặng ngồi đọc trong lúc chờ.

                                               ...

- Chờ lâu không? Tớ đi pha trà ngay đây - Xử Nữ khệ nệ bê chậu cẩm tú cầu tím vừa cắm xong đặt lên giàn hoa ngoài cửa, thở hắt ra một hơi - Trà hoa cúc mật ong nhé?

Song Tử ngẩng mặt lên khỏi những trang sách, nhìn Xử Nữ chạy đi chạy lại cảm thấy có chút khách sáo, liền đứng lên bước tới giúp cô kê lại chậu hoa cho ngay ngắn.

- Phiền cậu rồi, để tớ phụ cậu pha trà.

Xử Nữ sắn cao tay áo, vừa rửa tay lại vừa mỉm cười lần nữa. Song Tử nhìn cô cười mà ngơ ngẩn, nụ cười như ánh nắng xua tan đi màn đêm đó của Xử Nữ luôn thường trực trên gương mặt cô, tô điểm thêm cho vẻ đẹp thiên thần.

- Cậu muốn tự pha trà chứ?

Sực tỉnh khỏi bức tranh thiên thần hoàn mỹ trước mắt, Song Tử đưa tay đón lấy ấm trà từ Xử Nữ.

  Trà hoa cúc mật ong này hoàn toàn là nhà làm, từ những bông hoa cúc vàng nhỏ thơm lừng do chính tay Xử Nữ hàng ngày nâng niu chăm bón, rồi tự mình sấy khô bỏ vào lọ để dùng khi pha trà. Mật ong cũng là của ong rừng, được gửi về từ vùng trang trại trên thảo nguyên của dì cô.

  Song Tử thả những bông hoa cúc sấy khô vào bình trà trước đôi mắt bồ câu sắc sảo luôn ánh lên ý cười của người bên cạnh. Khi đã xong xuôi, Song Tử bê bình trà cùng ly nhỏ đựng mật ong đến chiếc bàn gỗ bên cửa sổ, theo sau là Xử Nữ với hai tách uống trà có hoạ tiết sang trọng, tinh tế. Xử Nữ là một con người thích cái đẹp và sự hoàn hảo, những món đồ xinh xắn như thế này luôn là sự lựa chọn hàng đầu của cô.

  Ngay khi cả hai vừa ngồi yên vị xuống ghế, chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường chợt cất tiếng chuông lanh lảnh, êm tai điểm vừa tròn ba giờ chiều.

- Chà! Đến giờ trà chiều rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro