Chương 1: Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oạch" Sương Khiết nhả ra trong miệng đầy lá cây.Cảm giác dưới mông đau nhói, nàng bò dậy nhìn cảnh vật xung quanh.Trước mắt cây cối cao lớn, thực vật chằng chịt không nhìn thấy lối đi, dưới chân từng tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc.
Sương Khiết cảm thấy khác lạ so với rừng nguyên sinh Quốc gia nhóm nàng đi dã ngoại.Trước đó, cả nhóm đã lựa chọn rừng quốc gia để làm nơi cắm trại.Cũng có một vài nhóm du lịch đi dã ngoại ở đây nhưng họ chỉ dừng ở rìa rừng.Nhóm nàng lại thích đi sâu hơn vào bên trong.Nên quyết định vào trung tâm rừng Quốc gia.
Mọi việc đều diễn ra thuận lợi.Chỉ có một việc ngoài ý muốn lại xảy ra với Nàng.Bởi vì nàng bị thu hút bởi màu đỏ như chuyển động đang phát ra từ bông hoa bên trong rừng.Sương Khiết không tự chủ được lại gần nhìn xem một chút, tay vừa với tới bông hoa thì một luồng ánh sáng chói lòa phát ra ôm trọn lấy nàng.Một khắc trở lại như cũ chỉ có nàng đã không còn ở nơi đó.
Nàng thất thần một vài giây, nhìn lên không thể thấy được ánh mặt trời bởi những tán cây to cao che khuất, không gian âm u, yên tĩnh đến dị thường khiến Sương Khiết cảm thấy ớn lạnh.
Nàng phủi hết lá cây trên người, tìm một cành cây khô nhỏ, chọn một phương hướng đi.Thảm thực vật ở đây sinh trưởng tươi tốt, to lớn hơn mức bình thường.
Nàng vẫn khó nhọc rẽ lối đi, thỉnh thoảng bị lá gai của vài loài cây cứa vào mặt để lại vài vết xước có chút đau rát.Nàng so với thực vật ở đây như lọt thỏm phía dưới.
Đi ra khỏi đám thực vật hỗn loạn, nàng nhìn thấy vô vàn những cây đại thụ ngút ngàn.Mỗi cây phải tầm 5 người ôm mới xuể, mệt mỏi ngồi tựa vào thân cây, bỏ ba lô lấy ra một chai nước uống vài ngụm, một gói lương khô ăn vào.Sương Khiết muốn kiểm tra lại đồ đạc của mình còn lại trong ba lô, bỗng nhìn thấy lá cây lớn tự di chuyển đi về phía mình.Nàng ngạc nhiên đứng lên đi lại xem, vừa lật chiếc lá ra một loài vật đen xì giống con kiến nhưng lại to gấp 10 lần đi thành đoàn tiến về phía cây cổ thụ.Nàng sợ hãi vội vàng rời đi, nếu để lũ kiến này đốt thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Sương Khiết một mình đi về phía trước, trong rừng càng ngày càng âm u, tâm trạng bất an dâng lên.Nàng tiến đến một cây cổ thụ có một nhành dây leo rũ xuống đất.Sương Khiết quyết định cầm lấy dây leo, vất vả leo lên được nhánh cây phía trên.Cũng may, nàng sinh ra ở gia đình nghèo vùng nông thôn.Từ bé hay leo treo, chạy nhảy nên thể lực cũng khá tốt.
Sau khi lên được cành cây, nàng đưa mắt nhìn ra xa xem cảnh vật bao quát nhưng chẳng thấy gì ngoài trùng trùng điệp điệp màu xanh nối nhau dài vô tận.Nàng thật sự không hiểu mình đang ở nơi nào.Sương Khiết ngồi xuống, chán nản nhìn lên bầu trời.Cũng không thể nhìn đến chỉ thấy vài tia sáng yếu ớt len lỏi chiếu xuống.
Nàng nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ.Sương Khiết vẫn ở trên cành cây để tránh bất trắc phía dưới, nàng lại lần nữa kiểm tra ba lô.Nhóm nàng đi cắm trại dã ngoại 3 ngày 2 đêm nên để tiết kiệm không gian bỏ được nhiều đồ ăn.Nàng chỉ mang ba bộ quần áo đơn giản.Còn đâu trong ba lô có rất nhiều đồ ăn vặt, một ít thuốc cần thiết như thuốc hạ sốt,đi ngoài, bịch băng vệ sinh, vài gói dầu gội đầu, sữa tắm.Còn có một con dao thụy sĩ, hai chai nước khoáng.Tất cả đủ để nàng trụ được 3 ngày trong này.
Nàng lo lắng nhất lúc này không có bật lửa, buổi tối trong rừng nếu không có lửa nàng làm sao có thể sống sót.Nàng nhìn đến điện thoại di động trong tay, vẫn không có tín hiệu, không gọi được cuộc gọi khẩn cấp.Liệu nhóm bạn có đang tìm nàng hay không? Nàng cũng không muốn nghĩ đến điều phi khoa học nhưng hoàn cảnh thực tế này khiến nàng không thể không nghĩ mình đang ở một niên đại khác.
Sương Khiết lúc này đã mệt mỏi cả thân thể lẫn tinh thần.Mọi việc quá sức tưởng tượng của nàng, nước mắt đã trào ra.Nàng thút thít khóc. Một hồi sau, nàng lấy lại tinh thần chính mình.Nàng phải cố gắng sống sót, có thể đi ra khỏi khu rừng này sẽ gặp được người, mọi điều chỉ là suy diễn của nàng.
Sương Khiết sắp xếp lại mọi thứ vào ba lô, xịt thêm ít hương đuổi côn trùng, nằm xuống nhánh cây.Cây này khá to nên nhành cây cũng to hơn thân thể nàng rất nhiều.Nàng có thể thoải mái nằm.Để yên tâm, nàng còn dùng dây dù buộc mình vào nhánh cây.
Bóng tối buông xuống, nàng bắt đầu nghe được thanh âm của muôn loài kêu xen kẽ lẫn nhau.Tạo thành luồng âm thanh ghê rợn.Nàng nằm phía trên mà không ngừng run rẩy, mọi vật chìm vào màn đêm đen đặc.
Trải qua một đêm lo lắng, nàng ngồi đợi đến khi cảm thấy chính mình ấm áp thì mới dám tụt xuống dưới đất để tiếp tục tìm đường. Sương Khiết xốc lại ba lô đi theo hướng mình chọn, trải qua mấy tiếng đi lại, nàng vẫn không thấy cảnh vật có gì thay đổi.Trên đường đi, nàng cũng nhìn thấy một vài quả dại màu đỏ, màu vàng.Nàng hái quả một ít bỏ vào ba lô.Nhưng tuyệt đối chưa nhìn thấy con vật nào, ngoại trừ vài con côn trùng to đi dọc qua nàng.
"Ọc ..ọc" Tiếng kêu của dạ dày mới khiến nàng để tâm tới cái bụng đói của mình.Nàng tìm một không gian thoáng đãng ngồi xuống, lấy một hộp xúc xích ăn vào.Trên tay cầm ra quả dại nhìn ngắm.Quả màu đỏ có chút giống quả mâm xôi nhưng to hơn gấp đôi, trái màu vàng lại có chút giống quả lê.Tuy rất muốn ăn, Sương Khiết vẫn không đủ can đảm dùng mạng sống của mình ra thí nghiệm.Vẫn nhịn xuống bỏ vào trong ba lô.
Nhìn một chai nước đã hết, nàng cần phải tìm được nguồn nước, ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục đi, bàn chân cảm thấy chút đau nàng vẫn chưa ra được khỏi rừng rậm mê cung này.Sương Khiết mông lung đứng nhìn bốn phía.Nàng nhìn đến đoá hoa đỏ thắm phía xa, không kiềm được chạy nhanh lại.Nàng hi vọng chính là bông hoa nàng thấy trước khi đến nơi đây.
Vừa chạm tay đến màu đỏ biến mất, sau đó xuất hiện một cái đuôi to lớn hình cánh quạt.Nàng giật mình lùi lại sau.Loạng choạng vấp phải rễ cây chực ngã xuống.
Sương Khiết còn chưa định thần lại, cả người nhẹ như bị nhấc lên khỏi mặt đất, tiếng gió ù ù bên tai khiến nàng khó chịu vô cùng, toàn thân bị thứ gì rắn chắc kẹp chặt không thể động đậy.Nàng muốn mở mắt ra để nhìn nhưng không tài nào mở nổi.
Thời gian trôi qua, tiếng gió ngừng rú bên tai.Sương Khiết thấy mình nằm trên mặt đất.Nàng mở mắt ra nhưng ánh sáng mặt trời quá lớn, theo phản xạ lấy tay che mắt.Sau đó mới từ từ mở mắt ra lần nữa.Trước mắt nàng nhìn thấy một người đàn ông không mặc đồ.Từ góc của nàng nhìn lên đập vào mắt đầu tiên là cây gậy của nam nhân.Nàng khiếp sợ nhắm mắt lại hét lên:
- Đồ biến thái! Anh mau đi mặc quần áo lại, nếu không tôi gọi cảnh sát đưa anh vào trại tâm thần đấy.
Thiên Dã nhìn giống cái hoảng loạn, còn nói những thứ ngôn ngữ khó hiểu.Hắn khẽ nhíu mày.Hắn vừa biến thân nên da thú trên người không mặc.Hình như nhận ra được điều đó, Thiên Dã quay về góc cuối hang động.Cầm tấm da thú lên mặc vào người.Sau đó mới đi lại nhìn giống cái đó một lần nữa.
Khẽ hé mắt nhìn qua kẽ hở ngón tay.Thấy cái đấy đã được che lại bởi tấm da thú.Nàng mới dám mở mắt ra, đứng dậy nhìn người đàn ông đó.
Sương Khiết ngây ngốc nhìn như bị mất hồn.Một người đàn ông đẹp đến nỗi nàng không có từ ngữ nào để diễn tả được.Giữa rừng sâu nước độc này lại gặp một người đàn ông tuyệt sắc thế này khiến nàng có chút liên tưởng đến  "Yêu quái sao!"
Nàng tốt nhất nên chạy khỏi đây.Dù rất thích ngắm trai đẹp nhưng mạng sống của nàng vẫn quan trọng hơn.Nàng chạy ra bên ngoài, không biết ngoài cửa động là vực sâu.Không kịp dừng lại, nàng gần như xác định rơi xuống.Một lực đạo kéo nàng, hai tay ngắt ngao ôm nàng đi vào bên trong động.Khuôn mặt đẹp đã đỏ vì giận dữ nhìn nàng:
- Giống cái, không muốn ở với tôi, Bộ lạc giống cái ở đâu? tôi sẽ đưa giống cái về.
Hắn đang nói chuyện với nàng, ngôn ngữ bất đồng nàng không hiểu gì.Nhưng nàng cảm nhận hắn không có ác ý. Sương Khiết suy nghĩ về những gì xảy ra, vẫn là không có lời giải thích.Vì sao nàng còn ở trong rừng lại bị đưa đến sơn động không có đường ra như vậy.Thiên Dã thấy giống cái cự tuyệt mình thì có chút thất vọng.Ở đại lục này, giống cái vô cùng trân quý, cũng có nguy cơ bị tuyệt chủng.Tất cả giống đực ở đại lục này, nếu không có giống cái đồng ý kết làm bạn lữ  thì chỉ còn cách vào rừng rậm thủy nguyên.Đến dòng sông sinh sản tự mình phóng thích xuống sông.Sau đó, chờ đến khi thế hệ sau của mình sinh ra bởi dòng sông mẹ.
Tuy nhiên, tỉ lệ thành công rất thấp.Bởi vì rừng rậm thủy nguyên được thần thú bảo vệ nên rất nguy hiểm, thú nhân không có linh lực mạnh sẽ không vào được đây. Nên đa phần giống đực sẽ không chọn cách mạo hiểm này để có được thế hệ sau của mình.Bọn họ không ngừng tìm kiếm, mong muốn được giống cái kết bạn lữ với mình.
Thiên Dã được sinh ra với 2 dòng máu.Hắn ở đại lục này là giống đực biến hình người hoàn chỉnh nhất.Hắn đến rừng rậm thủy nguyên này, muốn tìm thuốc quý chữa bệnh cho giống cái của bộ lạc  cũng là giống cái đã được thần thú chọn làm bạn lữ cho hắn.
Hắn là người có linh thú mạnh nên việc vào rừng rậm thủy nguyên này dễ như trở bàn tay.Tìm kiếm mấy ngày trong rừng hắn cũng tìm ra được cây thuốc quý đó.Không ngờ lại bị giống cái nhỏ này làm kinh hách khiến dược thuốc biến mất. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy giống cái ở trong rừng.Hắn cũng từng nghe các vị trưởng lão trong tộc kể về truyền thuyết giống cái được mẹ sông ban tặng.Đã từ rất lâu về trước, ở đại lục này, giống cái hầu như không còn, Tất cả bộ lạc ở địa nam hải đã cùng nhau cầu khẩn xin mẹ sông mang đến đại lục này giống cái.Sau đó, mỗi bộ lạc đều cử tộc nhân mạnh nhất vào rừng thủy nguyên tìm kiếm. Đã có rất nhiều bộ lạc tìm được giống cái gần dòng sông mẹ.
Giống cái xinh đẹp xuất hiện ở khu vực trung tâm của khu rừng này. Khiến hắn không khỏi nghi ngờ.Thiên Dã tìm hang động, để ở tạm đợi dược thuốc xuất hiện.Nhìn sắc trời gần tối, hắn đi ra ngoài biến thân hình thú, thân ảnh mất hút. Nhìn người đàn ông ra ngoài không thấy quay vào.Lúc này tâm tình nàng mới nhẹ xuống. Đứng dậy quan sát, sơn động ở trên cao được mặt trời chiếu rọi nên rất khô ráo, sạch sẽ.Nàng đi ra bên ngoài nhưng ánh sáng mặt trời nóng rát khiến nàng lùi vào, nheo mắt nhìn lên phía trên.
Sương Khiết há miệng trầm ngâm.Nàng đưa tay lên giụi mắt vài ba lần vẫn nhìn thấy hai mặt trời to đỏ rực ở trên không trung.Bầu trời trong xanh không một gợn mây khiến cho hai mặt trời giống như hai chảo lửa thiêu đốt mọi thứ.Nóng đến mức nàng chỉ ló ra nhìn chút đã không chịu được.Quay vào ngồi trên giường đá.Nước mắt cứ thế rơi, lúc trước còn ở trong rừng, nàng tự thôi miên chính mình, hi vọng ở ngoài rừng rậm sẽ gặp được người cứu đưa về.
Giờ đây, nàng đã hết hi vọng để trở về, vì căn bản Sương Khiết không còn ở trái đất. Nàng đã đến một chiều không gian khác.Khóc rồi buồn cũng không đưa nàng trở về được.Vì vậy, điều nàng cần làm lúc này là bảo toàn mạng sống.Chỉ có sống thì sau này nàng mới có cơ hội tìm kiếm phương pháp trở về.Tự khuyên nhủ chính mình, Sương Khiết thấy tâm tình thoải mái hơn.Trong sơn động tự dưng nổi lên một trận gió nhẹ.Rồi một thân ảnh bay vào mang theo mùi tanh của máu.Sương Khiết lùi lại ngồi sâu vào bên trong giường đá, đôi mắt lo lắng nhìn về hướng cửa động.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro