Chương 6: Lan Vương Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không lẽ..."

Cẩm Tú giật mình.nàng ta cuối cùng cũng đã thông suốt.

"Đúng rồi."

"Đúng là nô tỳ có thể đoán trước được,nhưng không ngờ vương gia lại hành động nhanh đến thế!"

Cẩm Tú ra sức cảm thán,biểu cảm của nàng ta khiến cho Tô Diêu thoáng buồn cười.

"Vân vương thân là vương,hậu viện càng không thể thiếu đi chủ mẫu.Bây giờ Vân vương phi bị hưu rồi,ông ta lại sủng ái Lan trắc phi đến thế,chuyện phong nàng ta làm thê chỉ là chuyện sớm chiều."

Nàng bình thản nói.Mọi việc xảy ra ngày hôm nay,tối qua nàng cũng đoán ra tám phần.Nàng cũng chẳng mấy bất ngờ,cùng lắm là phải cảnh giác sớm hơn một chút.

"Vân vương phi bị hưu,trong vương phủ cũng không thể thiếu đi chủ mẫu,Lan trắc phi tâm địa hiền thục,ôn hòa nhu thuận,kể từ ngày hôm nay,nàng sẽ là vương phi của Vân vương phủ."

Vân vương hắng giọng rồi nói với thái độ hết sức trịnh trọng,rõ từng chữ một.Nhìn sắc mặt ông ta thản nhiên như vậy,Tô Diêu lại thấy trong ánh mắt của ông ta nhiễm một chút sự vui vẻ.Nàng bất giác nhận ra,nếu như không có Vân vương phi trước kia,Lan trắc phi có lẽ từ lâu đã là vương phi của ông ta rồi.

Thái phi vốn dĩ không thích Vân vương phi trước kia,nhưng đối với Lan trắc phi lại càng không có thiện cảm.Bà ta cũng đã từng trong hậu cung tranh đấu bao nhiêu năm,Lan trắc phi thế nào,lẽ nào bà ta không nhìn ra.

Nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Thái phi khi nghe Vân vương nói,Tô Diêu cũng có thể cơ hồ đoán ra,Lan trắc phi sau này khi làm vương phi,cũng sẽ gặp không ít phiền toái.Mà có lẽ,người mà nàng ta phải kiêng dè nhất,lại là Thái phi.

"Lễ hội mùa xuân năm sau..."

Vân vương đột nhiên nhớ đến thánh chỉ được ban cách đây không lâu,vừa cất lời lại nhìn Tô Diêu,rồi lại tiếp tục nói.

Tô Diêu đương nhiên biết ông ta nhắm vào mình,cũng chẳng có gì đáng để ngạc nhiên.

"Lan vương phi,nàng nói xem."

Lan vương phi ngay lập tức vui mừng khôn xiết.Nàng ta từ lâu đã nghe đến thánh chỉ này,biết không yêu cầu đích nữ đích tử liền an tâm.

Nhưng trong Vân vương phủ,không chỉ có nàng ta là có chỗ dựa.Các vị nương khác tuy chỉ là thiếp,nhưng hậu đài vững chắc,phía sau lưng bao nhiêu người che chở.

Chỉ duy có,Minh di nương,thân sinh của Tô Diêu xuất thân thấp hèn.

Lan vương phi kia,nhất định sẽ không bỏ qua nữ nhi của bà.

"Theo thần thiếp,ngũ tỷ nhi Diêu Nhi tướng mạo tuyệt trần,rung động lòng người,lại rất ngoan ngoãn.Ngũ tỷ nhi bao nhiêu năm nay mãi ở trong viện ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.Chi bằng nhân dịp này,để Diêu nhi đi,học hỏi thêm."

Lan vương phi vừa nói,vừa tiến đến gần Tô Diêu,đưa tay khẽ vuốt làn da mịn màng trắng trẻo của nàng.

Tô Diêu vốn không thích Lan vương phi,nhưng trước bao nhiêu cặp mắt,nàng cũng chỉ có thể im lặng mỉm cười.

Cứ coi như là,hôm nay ngoại lệ ngoan hiền một hôm.

Lan vương phi kia cứ mở miệng là nói tốt cho nàng,hết lời ca ngợi,nhưng không phải nàng ta không hiểu rõ tình thế trong cung như thế nào.Chẳng khác nào khẩu phật tâm xà,miệng thì nói lời ngọt ngào,nhưng tâm địa rắn rết.

"Không được,tuyệt đối không được!"

Minh thị nghe thấy liền lập tức phản ứng dữ dội.Minh thị tuy bao năm trong hậu viện,nhưng cũng không phải là không hiểu biết.

Trong cung thâm sâu biết dường nào,Tô Diêu cũng chỉ là một nữ hài tử,bà nhất quyết không cho Tô Diêu đi.

"Minh thị,nàng có ý gì?"

Vân vương trừng mắt nhìn bà,ông ta vốn cũng định làm theo ý nguyện của Lan vương phi,hỏi lại Minh thị cũng chỉ là lấy lệ.

Nếu như là trước kia,Minh thị nhất dịnh sẽ câm lặng mà quay đi,nhưng chuyện tiến cung,bà nhất quyết không đồng ý.

Tô Diêu thấy tình hình căng thẳng,tuy có chút động lòng nhưng Minh thị vốn đã không được sủng ái,nàng không muốn bà vì nàng mà những ngày sau sống không yên ổn.

Càng huống hồ,Lan vương phi không phải là một người dễ đối phó.

"Nương,nữ nhi muốn đi!"

"Nếu như ngũ tỷ nhi đã muốn đi,vậy quyết định như thế.Còn có,Tô Chấn cũng sẽ đi cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro