Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lâm Anh mỉm cười nói: “Đương nhiên cháu không đủ tư cách. Chẳng qua, năng lực nghiệp vụ của Hạ Tiểu Nhu cũng không tệ đúng không. Chuyện đi đến nhà họ Giang để cạnh tranh đấu thầu chính là chuyện quan trọng quyết định tồn tại của nhà họ Hạ, cho nên cháu cho rằng để Hạ An đi chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ có Tiểu Nhu đi mới thành công được.”
Hạ Tiểu Nhu nghe xong kinh ngạc há hốc mồm, cô cho rằng Diệp Lâm Anh đang nói khùng nói điên cái gì đó. Nhà họ Giang là gia tộc giàu có số hai trong thành phố chỉ sau nhà Nam Cung gia, bản thân có bao nhiêu phân lượng cô hiểu rất rõ, để mình đi cạnh tranh đấu thầu, đến cửa của phân nhánh công ty nhà họ Giang còn chưa chắc cô vào được.
Hạ An bị Diệp Lâm Anh chế nhạo cũng vô cùng sửng sốt. Một năm qua, phế vật này luôn bị chính mình ức hiếp, chưa từng dám cãi lại. Hôm này anh ta dám cười nhạo anh không bằng Hạ Tiểu Nhu. Lông mi Hạ An run run, nói ra lời ác: “Làm sao cô dám kết luận tôi sẽ thất bại?”
Diệp Lâm Anh đi đến, đưa tay cầm khối ngọc kia, xem xét một chút, viên đá có chứa ngọc thật sự đặc biệt hơn mấy loại thông thường. Đương nhiên, khác biệt về chất lượng này vô cùng nhỏ, người bình thường căn bản không thể phân biệt được. Nhưng Diệp Lâm Anh là binh vương mạnh nhất của thế giới này, có được những khả năng mà người bình thường không thể giải thích được. Năng lực cảm nhận rất mạnh mẽ giúp Diệp Lâm Anh kết luận ngay lập tức, bên trong tảng đá này không có ngọc.
Diệp Lâm Anh khinh thường cười nói: “Bà không cần nhìn nữa, tảng đá này chẳng những không phải đầy ngọc, mà bên trong cơ bản là chả có viên ngọc nào. Loại đá này được thiết kế chuyên để lừa mấy tên ngốc mà. Dựa vào hình dáng bây giờ có thể lên đến mấy vạn, nhưng chỉ cần bổ một đao xuống thì chắc chắn không đáng một xu.”
Những lời này hoàn toàn chọc điên Hạ An. Khối đá này được rất nhiều người lành nghề đảm bảo là chứa đầy ngọc. Bà nội đưa cho anh ta 2 tỷ 4, tuy có bị cắt xén hết một trăm triệu nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến chất lượng của viên ngọc.
“Diệp Lâm Anh, cô nói hưu nói vượn cái gì đó, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Diệp Lâm Anh lạnh lùng đáp: “ Hạ An, tôi thực sự nghĩ cho lợi ích của gia tộc. Nếu đây thực sự là chứa đầy ngọc, tảng đá này có giá trị lên đến mấy tỷ. Đáng tiếc, nó chẳng phải là đầy ngọc.”
Hạ An nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cô hiểu cái chó má gì, chỉ là một kẻ ăn bám vô lại biết cái quái gì mà nói chứ?”
Diệp Lâm Anh xoay người đối mặt với bà cụ: “Bà, giám đốc Giang đến phát triển công ty không phải là người bình thường. Nếu ông ấy thích đá ngọc, nhất định sẽ nghiên cứu rất sâu về nó. Ngay cả cháu cũng có thể nhận ra tảng đá này không phải là chứa đầy ngọc, nếu đem đến lừa dối giám đốc Giang sẽ thật sự thành chuyện lớn đấy. Chúng ta mắt mù lãng phí 2 tỷ 4 là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ khiến tổng giám đốc Giang phản cảm, lỡ mất chuyện hợp đồng với nhà họ Hạ mới thật sự là chuyện lớn.”
Bị Diệp Lâm Anh nói như vậy, trong lòng bà cụ cũng nổi lên do dự. Bà cũng có chút nghiên cứu với đá ngọc, vừa rồi bà đã nhìn rất kỹ khối đá này, vẫn luôn hoài nghi khối đá này có thật là chứa đầy ngọc hay không.
Hạ An nhìn thấy bà cụ bị dao động, vội la lên: “Diệp Lâm Anh, cô dám vu oan cho tôi mua đá giả. Hừ, vài chuyên gia đều nhận định là có chứa đầy ngọc. Không thì chúng ta mở đá ngay tại chỗ này! Nếu khối đá ngọc này là thật thì cậu dập đầu quỳ xuống chân tôi, sau đó ly hôn với Hạ Tiểu Nhu rồi cút ra khỏi nhà họ Hạ, đừng bao giờ ở đây ăn bám chúng tôi nữa, cậu dám hay không hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro