Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lâm Anh cười: “ Hạ An, anh suy nghĩ cho kỹ đi, nếu khối đá này được mở ra chắc chắn không còn tí giá trị nào. Bởi vì không những nó không phải chứa đầy ngọc, mà thậm chí chẳng có ngọc bên trong nữa. Nếu cược với tôi, chắc chắn anh sẽ thua!”
Hạ An ra lệnh: “Mang máy cắt đến.”
Hạ Tiểu Vy vô cùng lo lắng, lỡ như mở viên đá này ra mà không phải chứa đầy ngọc, bà nội chắc chắn sẽ trách cứ Hạ An làm việc không đến nơi đến chốn, cô ta vội vàng nói: “Bà, đây là ngọc để đem tặng, sao chúng ta có thể tùy tiện nghe Diệp Lâm Anh nói vài câu đã mở ra rồi?”
Sắc mặt bà cụ không tốt nói: “Tốt hơn là mở ra. Nếu thật sự không có ngọc mà đưa cho giám đốc Giang sẽ ảnh hưởng chuyện lớn. Bà cũng muốn nhìn thử, Diệp Lâm Anh dựa vào đâu mà nói bên trong không có ngọc.” Bà cụ cảm thấy, cho dù bên trong không có đầy ngọc thì ít nhất cũng phải có một ít ngọc thường, có thể nhân cơ hội này đuổi Diệp Lâm Anh ra khỏi nhà họ Hạ cũng được.
Hạ An ngoan cố sai hai đứa em họ đi tìm máy cắt, chuẩn bị bổ khối ngọc này ra. Hai người lên tiếng hỏi: “Bà, theo bà thì nên bắt đầu cắt từ đâu?”
Hạ Tiểu Nhu nhanh chóng đáp: “Đương nhiên là từ giữa.”
Diệp Lâm Anh mỉm cười: “Cắt từ vị trí một phần ba của viên đá! Tránh cho Hạ An thua không phục.”
Hạ An cười lạnh: “Cứ làm thế đi, cơ hội thắng của tôi cao hơn, cho dù bên trong không phải là chứa đầy ngọc thì bà nội cũng sẽ đuổi Diệp Lâm Anh ra khỏi nhà họ Hạ vì sự kiêu ngạo của cô ta. Diệp Lâm Anh, vài chuyên gia đều nhận định khối đá này là chứa đầy ngọc, cô cược với tôi, nhất định sẽ thua thảm.”
Bánh răng chạy bằng điện nhanh chóng chuyển động, bắt đầu cắt đá ngọc.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới lại thật sự xảy ra, sau khi viên đá được cắt thành hai nửa, bề mặt cắt thật sự không còn chút màu xanh lục bảo nào.
Sắc mặt Hạ An tái nhợt, không thể tin nổi chuyện trước mắt: “Chuyện là như thế nào, sao có thể như vậy được? Tôi dùng 2 tỷ 4 mua khối đá kia. Mấy chuyên gia đó sao có thể gạt tôi?”
Vẻ mặt bà cụ lạnh lùng, rất rõ ràng, 2 tỷ 4 đã uổng công vô ích rồi. Bà cụ lại nhìn Diệp Lâm Anh, bà không hiểu nổi tại sao Diệp Lâm Anh có thể kết luận hòn đá này không có ngọc?
Diệp Lâm Anh cười như không cười nhìn Hạ An: “ Hạ An anh dùng 2 tỷ 4 để mua về một cục đá, còn cười nhạo tôi là rác rưởi? Hai người chúng ta ai mới là rác rưởi, chắc trong lòng mọi người đều hiểu cả.”
Hạ An nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lâm Anh, cô đừng có đắc ý! Tôi không phải chuyên gia thẩm định ngọc, dù là chuyên gia cũng khó tránh khỏi có những lúc đánh giá nhầm. Bà, cháu còn biện pháp khác, nhất định có thể thuyết phục được tổng giám đốc Giang, giành được hợp đồng Hải Đông.”
Diệp Lâm Anh lạnh lùng nói: “Hạ An, cái loại rác rưởi như anh làm cách nào mà lấy được hợp đồng Ngân Vũ chứ? Bà nội, cháu thấy vẫn nên để cho Hạ Tiểu Nhu đi đi. Chỉ có Tiểu Nhu mới có thể thuận lợi ký kết hợp đồng với Quốc Tế Hải Tân.”
Bà cụ quay đầu nhìn Hạ Tiểu Nhu: “Tiểu Nhu, cháu có chắc chắn không?”
“Cháu…” Tiểu Nhu nghẹn lời.
Hạ An ở bên cười lạnh: “Tiểu Nhu, nếu cô thật sự có khả năng, tôi sẽ giao lại chuyện này cho cô. Nhưng mà chuyện này liên quan đến tương lai của nhà họ Hạ chúng ta. Lấy được dự án đó, chúng ta sống, nếu không được, nhà họ Hạ sẽ phá sản.”
Chuyện liên quan đến sống còn của cả gia tộc, trong lòng Hạ Tiểu Nhu nóng lên, tốt xấu gì bản thân cũng tốt nghiệp tiến sĩ của đại học Yến Kinh, chẳng lẽ không thể làm được gì sao?
Lúc này, điện thoại của cô run lên một chút, cúi đầu xem thử thì thấy tin nhắn được Diệp Lâm Anh gửi tới: “Tiểu Nhu, đừng có lùi bước, em có khả năng làm được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro