Book 1: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào mẹ, con đi học.

- Ừ, con đi cẩn thậ- Từ từ đã! Con quên bữa trưa này!

Tôi thở dài, nghĩ rằng mẹ lại quên gì đó và chuẩn bị quay lại bếp. Nhưng không, mẹ tôi vội vã quay lại từ bếp, rồi lại lật đật chạy lại, dúi vào tay tôi một hộp cơm đã được gói cẩn thận. Tôi chỉ đành từ từ đứng dậy, đưa hai tay ra ôm lấy hộp cơm, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút bất mãn.

Năm nay, tôi đã lên năm ba Cao Trung rồi, có lý do gì để mẹ vẫn đối xử với tôi như con nít vậy sao? Không không, chắc chắn không phải do tôi còn nghịch ngợm, quậy phá hay quá ngây thơ nữa. Tôi biết mình có thể tự lập được rồi mà...

- Con mua đồ ăn trên trường là được mà mẹ! Con lớn rồi, đừng coi con như em bé vậy nữa... Ơ, mẹ chạy đi đâu vậy?

Mẹ tôi chạy như bay vào trong phòng, rồi lại trở ra với tốc độ không kém gì lúc nãy. Bà ấy đặt nhẹ nhàng lên tay tôi một tấm thẻ có sợi dây màu đen, rồi cốc lên đầu tôi một cái đau điếng, mắng yêu:

- Haha, mẹ định sẽ để con tự do từ bây giờ, nhưng cứ tình hình này là không ổn rồi nhỉ, "em bé" Yuujiro?

A, tôi quên mất! Tấm thẻ mà bất cứ học sinh nào của trường cũng không được phép quên khi đi học! Chết tiệt, sao tôi lại có thể ngớ ngẩn như vậy được nhỉ?

- C-Con cảm ơn mẹ...

Tôi chẳng còn cách nào ngoài việc vừa đeo tấm thẻ lên cổ, vừa giả vờ ung dung bước ra ngoài, dù trong lòng rất khó chịu.

Tôi chậm rãi đi bộ đến điểm dừng xe buýt. Nhà tôi không xa chỗ này lắm, cách khoảng 500 mét, nên con đường này đã trở thành một phần của thói quen hàng ngày của tôi từ khi còn bé.

Phải rồi, quên chưa giới thiệu nhỉ? Tôi tên Takanashi Yuujiro, năm nay tôi trở thành học sinh năm ba của trường cao trung X. Hôm nay chính là khai giảng cuối cùng của tôi ở ngôi trường này. Năm cuối rồi, nên tôi đã dự định từ hè là mình sẽ làm điều gì đó điên rồ một tí, để năm học cuối cùng trở nên thật thú vị và không bị nhàm chán như hai năm đầu. Nhưng làm điều gì thì tôi chưa biết, tôi chỉ hi vọng bản thân mình không đi quá xa.

Đã đến điểm dừng xe buýt.

Ngồi xuống trên chiếc ghế dài trong suốt của điểm dừng, tôi bỗng cảm thấy chán ngắt. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng có ai mà tôi quen biết, ngoại trừ một vài học sinh lạ hoắc đang đứng chờ xe, bấm điện thoại hoặc ăn vặt.

Như một thói quen, tôi rút chiếc điện thoại của mình ra. Tôi không có mục đích rõ ràng khi lướt qua những ứng dụng và trang web trên điện thoại của mình. Vì chẳng biết nên xem gì nên tôi truy cập vào trang web X Students Forum - một trang web của học sinh trường tôi, nơi luôn có các thông tin nóng sốt của trường được cập nhật liên tục.

Một tay chống lên cằm, một tay tôi lướt trong vô thức. Những tin tức về học sinh, thuyết âm mưu về thầy cô tưởng chừng giật gân, thú vị, nhưng thực ra ngày nào cũng hàng đống tin như vậy được trình lên, chỉ là "thay" người đăng và người tham gia vụ việc mà thôi.

Tuy nhiên, đã hai năm kể từ khi tôi bước chân vào ngôi trường này, có một tin đồn đã tồn tại và được nhắc đến không biết bao nhiêu lần suốt mà vẫn chưa bao giờ mất đi sức hút của nó.

Tin đồn về thư viện của trường!

Bây giờ, lại có một bài viết về chủ đề này được đăng tải lên. Lại có chuyện gì nữa đây?

Tuy nhiên, tôi chưa kịp xem thì xe buýt đã đến. Cất vội điện thoại vào trong túi xách, tôi bước lên xe buýt, trong lòng không ngừng cầu nguyện về một năm học suôn sẻ và may mắn.

*****

Tôi là người cuối cùng rời khỏi chiếc xe buýt của trường. Kia rồi, cái cổng trường quen thuộc mà hầu như ngày nào trong ba năm nay tôi cũng phải nhìn. Nhưng khi tôi vừa mới bước vào bên trong trường thì...

"Bụp".

Ngay lập tức, tôi cảm thấy một lực mạnh va vào người mình.

"Xoẹt".

Một đám nam sinh vừa chạy qua với tốc độ kinh khủng, chẳng khác gì mẹ tôi sáng nay. Không biết là do bọn họ chạy quá nhanh nên không để ý, hay do đấy là những con người vô ý thức, mà sau khi đụng vào tôi, họ cũng ù té luôn, không thèm dừng lại và buông ra một câu xin lỗi.

"Đau quá!" - Tôi lẩm bẩm, mặt nhăn nhó khổ sở, tay không ngừng bóp vai.

- Cậu có sao không, Takanashi-san? - Một âm thanh trong trẻo vang lên, khiến tôi hơi giật mình.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Trước mặt tôi là một bạn nữ xinh xắn với mái tóc màu hồng nhạt được thả ra rất tự nhiên và đôi mắt xanh lá trong veo hút hồn người. Tôi nhận ra cô bạn này ngay lập tức. Đó là Yamamoto Yasu - một học sinh học cùng lớp với tôi suốt hai năm qua.

- À, chào buổi sáng, Yamamoto-san. Cảm ơn nhé, tớ không sao... - Tôi đáp lời, cố gắng giấu đi cơn đau nhói vẫn đang âm ỉ trong cơ thể.

- Chào buổi sáng, Takanashi-san! - Yamamoto nở một nụ cười tươi rói, giọng điệu vẫn nhiệt tình như năm ngoái - Mà... cậu có chắc là cậu không sao không thế?

Tôi sững sờ trước câu hỏi của Yamamoto, ngừng lại vì cảm thấy hoài nghi với lời nói của cô ấy. Cảm thấy hơi lo lắng, tôi nhìn xung quanh người và kiểm tra quần áo xem có bị bẩn hay thậm chí là bị... rách không. Nhưng thật may mắn, tôi thở phào nhẹ nhõm: Không có gì cả!

Yamamoto cười khúc khích, tỏ ra rất buồn cười trước điệu bộ của tôi. Thấy vậy, tôi hơi xấu hổ, lập tức chống chế bằng cách tỏ ra thờ ơ và cố gắng nói một cách bình thản nhất có thể:

- Sao? Từ khi nào cậu lại thích trêu chọc và lừa gạt người khác vậy?

Yamamoto càng cười to khoái chí hơn, cô ấy chỉ vào người tôi:

- Ý tớ là... dây thẻ học sinh của cậu đứt rồi kìa!

Tôi giật mình, cảm giác như tim mình đã nhảy dựng lên, vội nâng tấm thẻ lên ngang tầm mắt để kiểm tra. Quả thật, sợi dây màu đen dùng để đựng và đeo tấm thẻ học sinh lên cổ đã bị đứt ra làm đôi, trông thật thảm hại.

Một cảm giác vừa hãi hùng vừa ngạc nhiên chạy dọc cơ thể tôi. Tôi nghĩ đến cảnh mình sẽ ngồi trong hội trường vào buổi lễ khai giảng sáng nay, và mọi người, thay vì tập trung vào lời phát biểu trên sân khấu thì sẽ nhìn vào tôi và không ngừng cười nhạo sợi dây thẻ xấu xí của tôi.

Tôi đoán là đám học sinh chạy vội lúc nãy đã vô tình làm đứt nó rồi.

Tôi biết là cửa hàng tiện lợi gần đây nhất - nơi có bán loại dây thẻ này cách nơi này khoảng 2 kilomet, nhưng đối với tôi hiện tại là quá xa, và tôi không có phương tiện để di chuyển.

Yamamoto cuối cùng cũng ngừng cười, như đọc được đống suy nghĩ kỳ quái đang xoay vần trong đầu tôi. Cô ấy thở dài, cố gắng an ủi tôi bằng một giọng rất cảm thông:

- Cậu xui xẻo thật đấy, mới ngày đầu đi học mà... Thôi được rồi, tớ cho cậu mượn cái dự phòng của tớ này.

Yamamoto lấy trong túi xách ra một sợi dây thẻ khác, còn mới toanh và đưa ra trước mặt tôi. Tôi hơi ngại, mới đầu năm học mà đã làm phiền người khác như vậy rồi thì còn hi vọng gì vào một năm học suôn sẻ nữa.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành nhận lấy sợi dây quý giá ấy.

- Cảm ơn cậu nhiều nhé, Yamamoto-san. Tớ sẽ đáp lễ cậu sau nhé? Hoặc ngày mai tớ trả lại vậy?

- Thôi, không cần đâu! - Yamamoto lắc đầu quầy quậy, nụ cười trên môi vẫn không phai.

- Nhưng nếu thế thì tớ không nhận đâu! Tớ thà bị phạt còn hơn... - Tôi cẩn thận đặt lại sợi dây vào tay cô ấy, hi vọng điều này sẽ giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nghe những lời này, Yamamoto đột ngột lại gần tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt cún con và tràn đầy sự nài nỉ khiến tôi thấy hơi choáng ngợp, lập tức bật chế độ đề cao cảnh giác.

- Nếu vậy thì... Takanashi-san, tớ... có thể nhờ cậu một việc không? Cậu có thể coi nó như một việc để cảm ơn tớ cũng được!

Giọng Yamamoto bất ngờ trở nên hồ hởi và có chút nài xin, khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Trước giờ cô ấy chưa từng cầu xin ai đó như vậy bao giờ.

Khi nhận được cái gật đầu từ tôi, Yamamoto nhanh chóng vui vẻ trở lại. Cô ấy hào hứng đưa cho tôi xem chiếc điện thoại của mình, màn hình đang sáng rõ hình ảnh trang web X Students Forum.

- Cậu biết tin tức sáng nay về thư viện trường vừa được đưa lên chứ?

Đôi mắt tôi rời khỏi chiếc điện thoại trong vài giây để não có thể kịp load. Tôi chợt nhớ ra là lúc ngồi đợi xe buýt, tôi cũng đã nhìn thấy một bài viết như vậy ở phần trang chủ. Nhưng chưa kịp nhấn vào xem thì xe buýt đã đến, và tôi phải lên xe để đến trường.

- À, tớ chưa kịp đọc. Nhưng... tớ đoán là nó rất nổi, phải không?

Yamamoto gật đầu lia lịa, sự nhiệt tình của cô ấy gần như bùng nổ ra ngoài:

- Đúng vậy, hai năm qua có thể cậu đã chán ngấy mấy tin đồn nhảm nhí về thư viện của trường rồi. Nhưng bây giờ sẽ là một câu chuyện khác! Bài đăng đó, không hiểu sao lại được đăng ẩn danh, nhưng lập luận lại thuyết phục vô cùng. - Yamamoto dừng lại lấy hơi, rồi lại nói tiếp - Tác giả cho rằng tất cả những giả thuyết trước đây về những vụ việc xảy ra ở thư viện trường đều là bịa đặt, chỉ có một sự thật duy nhất là mọi thứ được sắp xếp và dàn dựng bởi thủ thư của trường!

...

- Cậu nói hết chưa?

Không hiểu sao tôi lại kết thúc cuộc trò chuyện theo cách sượng trân vậy nữa!

Thực ra tôi không bất ngờ lắm.

Thật nhảm nhí.

Cái trường này khi nào mới hết những học sinh thích giở trò thám tử ra vậy?

Tôi bỗng cảm thấy như mình đang cần một lý do hợp lý để thay đổi chủ đề.

- À, vậy cậu muốn tớ làm gì?

Khi nghe đến câu hỏi này của tôi, đôi mắt của Yamamoto lập tức sáng lên. Cô ấy lại gần tôi một lần nữa, và nắm chặt lấy một bàn tay của tôi khiến tôi cảm thấy hơi... kỳ.

- Tớ biết, tớ có linh cảm mạnh mẽ rằng đây là thông tin không chính xác, nhưng tớ muốn cậu giúp tớ xác minh, Takanashi-san! - Yamamoto nói mà như sắp khóc, như thể sự quyết tâm của cô ấy đang ở mức cực điểm - Tớ biết về thủ thư của thư viện, tớ muốn chắc chắn cậu ấy không phải người như thế.

Ra vậy, bây giờ tôi lại phải đi điều tra về một người khác nữa à? Nhất là một người mà tôi không hề quen biết nữa. Yamamoto đúng là làm khó tôi mà. Tôi không biết là đang mang ơn cô ấy hay đang mắc nợ nữa.

Nhưng tôi chưa kịp nói thêm điều gì thì Yamamoto bất ngờ bỏ chạy, và vẫy tay tạm biệt:

- Thế nha, cảm ơn cậu rất nhiều! Còn kết quả thì không cần có ngay đâu, cậu cứ từ từ cũng được!

Và thế là tôi bị bỏ lại, đứng như trời trồng ở đó.

Tiếng chuông trường vang lên rộn ràng, âm thanh của nó như một hồi chuông báo hiệu sự bắt đầu của một chương mới trong cuộc sống học đường của tôi. Tôi vội vã vứt sợi dây thẻ bị đứt vào thùng rác, và cùng sợi dây thẻ mới nhanh chóng tiến vào hội trường dự lễ khai giảng.

*****

Đã kết thúc buổi học chiều đầu tiên ở trường.

Vậy là cũng đã 3 giờ chiều.

Như một thói quen, sau khi học xong tiết học chiều trên trường và hoàn thành các hoạt động của câu lạc bộ, tôi sẽ ghé vào thư viện đọc sách đến khoảng 5 giờ rồi về, hoặc mượn một cuốn sách nào đấy mang về nhà đọc cũng được.

Nhưng hôm nay tôi vào thư viện là vì một lý do khác - tìm hiểu về thủ thư của trường giúp Yamamoto.

Nếu nói rằng tôi không có chút xíu quan hệ gì với thủ thư thì có lẽ không đúng lắm. Suốt khoảng thời gian học ở ngôi trường này, hầu như ngày nào tôi cũng vào thư viện để đọc hoặc mượn sách.

Và hầu như ngày nào tôi cũng chạm mặt một cô gái thấp hơn tôi, với mái tóc ngắn màu xám có vẻ lộn xộn như chưa bao giờ được chải chuốt cẩn thận. Cặp kính màu trắng che hết đôi mắt, làm cho ai nhìn vào cũng không thể thấy được ánh mắt của thủ, nhưng dường như thủ thư lại có thể nhìn thấy mọi thứ qua đó.  Ngoài ra, còn một điều đáng sợ khác nữa là trông cô gái đó lúc nào cũng có vẻ mờ ám, lầm lì, như đang che giấu điều gì đó vậy.

Tôi không hề có thông tin nào ngoài họ tên và lớp mà cô gái này đang học, vì tôi rất ít khi giao du với các lớp khác. Tôi chỉ biết người này tên đầy đủ là Kanzaki Kotone, bằng tuổi tôi, năm nay học lớp  3 - 2 (tôi học lớp 3 - 1). Ngoài ra, bạn bè đánh giá là cô gái này khá lập dị, hầu như không ai hay biết về gia đình của cô ta cả.

Tôi ngập ngừng một lát, rồi bước vào thư viện.

Thật kỳ lạ, thư viện thì đang mở cửa và bật đèn, nhưng lại hoàn toàn trống vắng, không có bóng dáng bất kỳ ai, kể cả người mà tôi đang tìm kiếm - thủ thư.

Tôi cố gắng đọc các dòng chữ ở sống lưng mỗi cuốn sách, nhưng tâm trí tôi như bị một màn sương mờ che phủ, không thể tập trung để hiểu bất cứ điều gì. Chọn bừa một cuốn khá dày, tôi thận trọng ngồi vào một góc khuất, rồi lấy điện thoại ra tìm trên trang web X Students Forum bài viết mà sáng nay tôi đã bỏ lỡ.

Tôi nhấn vào mục "Hot", quả nhiên, bài viết hiện ra ngay tức khắc:

"THẬT NHỤC NHÃ, CHÚNG TA ĐÃ BỊ DẮT MŨI BẤY LÂU NAY CHỈ BỞI MỘT HỌC SINH!!

Xin chào! Ờm, nói thẳng ra thì tôi ghét giới thiệu bản thân và làm mấy thủ tục dài dòng, nên cứ gọi tôi là Kẻ Ẩn Danh Số 1 rồi vào thẳng vấn đề chính luôn nhé! (Tôi - Takanashi Yuujiro: Tên này bị cái quái gì vậy?). 

Các bạn không cần cố gắng giải mã điều bí ẩn ở thư viện trường nữa đâu, cứ tìm thủ thư của trường mà hỏi. Ý tôi là Kanzaki Kotone học lớp 3 - 2 ấy mà!

Các bạn có bao giờ tự hỏi tại sao Kanzaki làm thủ thư của trường lâu như vậy mà cô ta chưa bao giờ lên tiếng vì bất kỳ điều gì xảy ra trong chính nơi mình làm việc chưa? Hay đơn giản là việc cô ta rất giỏi chịu đựng cái thư viện chết tiệt - một nơi vốn đã rất tai tiếng đấy.

Lý do thì đơn giản thôi: Vì Kanzaki chính là kẻ đã bày ra mấy cái thuyết âm mưu xàm xí và đăng chúng trên Forum để đánh lừa chúng ta. Những vụ việc kinh khủng mà các anh chị khóa trước phải chịu đựng như trong thư viện có cuốn sách bị nguyền, có linh hồn chưa siêu thoát, bất cứ ai đi vào thư viện đều sẽ gặp xui xẻo,... đều là do một tay cô ta bày ra.

Lý do Kanzaki làm việc khốn nạn này là vì: Cô ta đã chán ngấy công việc mình làm suốt ba năm trời, mà hiệu trưởng thì không muốn đổi người làm thủ thư, nên bây giờ cô ta phải tìm cách để không còn một ai muốn tới thư viện nữa. Như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không cần phải làm công việc này.

Ký tên: Kẻ Ẩn Danh Số 1"

Tôi phải dụi mắt vài cái để chắc chắn về thứ mình vừa đọc được.

Ừm, tuy nó không quá thuyết phục như lời Yamamoto nói, nhưng đọc lâu thì cũng thấy... hợp lý phết.

- Này, cậu kia...!

Một âm giọng trầm trầm vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của tôi như một nhát dao sắc bén. Tôi giật mình, đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn với một tiếng "bộp" rõ to.

Ngẩng mặt lên nhìn, tôi hết sức kinh ngạc và hãi hùng. Trước mặt tôi chính là Kanzaki Kotone - thủ thư của trường này! Chết tiệt, sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ!? Nhỏ ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện như con ma vậy!

Kanzaki chầm chậm cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên và giơ nó ra trước mặt tôi.

- Cái này... là của cậu hả?

Tim tôi như ngừng đập. Chết rồi, tôi không thể tin rằng con nhỏ này lại xuất hiện đúng lúc này, vào khoảnh khắc mà tôi đang lén lút lướt qua những bài viết mà tôi không hề muốn ai khác thấy!

Trong một khoảnh khắc, không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lao lên trước, định vồ lấy cái điện thoại, như thể đó là cơ hội duy nhất để cứu vãn tình thế. Nhưng đáng kinh ngạc là Kanzaki nhìn thấy mọi chuyển động của tôi. Con nhỏ nhanh hơn, đưa chiếc điện thoại lên cao khiến tôi bị chới với và suýt ngã xuống sàn nhà.

- Cậu làm sao thế? Tôi có định lấy điện thoại của cậu đâu! - Kanzaki mở to mắt ngạc nhiên, đôi lông mày nhíu lại - Mà cậu đang xem ấn phẩm đồi trụy hay sao mà phải giấu giếm??

Nói đoạn, con nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của tôi. Thật may mắn, nó đã tắt từ lúc nào rồi. Dù đang đau đớn, nhưng giờ tôi có thể thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy như ông trời đang phù hộ mình.

Mà khoan đã, ban nãy con ả nói gì cơ?? "Ấn phẩm đồi trụy"!?

Tôi đau đớn gượng dậy từ mặt sàn lạnh lẽo, đứng lên một cách nặng nhọc rồi ngồi xuống ghế. Khi đã yên vị, tôi mới tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và nhìn thằng vào mắt Kanzaki, gầm gừ đe dọa:

- Con nhỏ này, ăn nói cho cẩn thận vào!

Một luồng không khí căng thẳng bao trùm khắp phòng thư viện. Tôi giật mình, cảm thấy bản thân có hơi nặng lời, cầu mong là người ta không bị tổn thương. Nếu là đứa con gái khác, chắc sẽ bật khóc ngay tại đây mất.

Nhưng đứa con gái lùn lùn với cặp kính kỳ quái đang đứng trước mặt lại lần nữa khiến tôi phải ngạc nhiên. Nhỏ đó chỉ nghiêng đầu lắng nghe, không tỏ ra xíu lo lắng nào, mà chỉ đơn giản là một vẻ mặt khinh thường và thiếu kiên nhẫn. Và rồi, Kanzaki đưa tay lên...

Định tát người ta đấy à!?

"Bộp".

Hóa ra nhỏ kia đặt điện thoại của tôi lên bàn, dù là cách trả lại không được nhẹ nhàng cho lắm.

- Xin lỗi vì đã lỡ xúc phạm cậu nhé! À mà, trả điện thoại cho cậu này!

Hê...

Thật đấy à?

Giọng nói của Kanzaki bất ngờ được hạ tông xuống, nhẹ nhàng và rất dễ nghe khiến tôi có chút choáng ngợp. Tính cách quái dị và cảm giác u ám lúc nãy cũng không còn nữa. Không hiểu sao, bây giờ tôi lại cảm thấy vừa tội lỗi vừa buồn cười.

Kanzaki nhìn tôi trong chốc lát, rồi bước vội ra ngoài, bỏ lại tôi trong thư viện vắng lặng. Khi đã ra đến cửa thư viện, con nhỏ đó bất ngờ dừng lại, vẫy tay tôi:

- Về thôi, đến giờ thư viện đóng cửa rồi!

Tiếng gọi của thủ thư vang lên như một lời nhắc nhở, kéo tôi trở lại thực tại. Tôi luống cuống cất điện thoại vào cặp, chạy vội ra ngoài. Kanzaki thì chậm rãi hơn. Con nhỏ đó từ từ tra chiếc chìa khóa cũ kỹ vào trong ổ khóa, lúc đóng cửa thì lại tạo ra những tiếng sầm sập. 

Ánh nắng mặt trời gay gắt hắt những mảnh màu vàng ấm lên trên tóc tôi, xoa dịu cặp kính tròn mà Kanzaki đang đeo. Một cơn gió nhẹ thổi đến, nâng đỡ bước chân tôi khi tôi đuổi theo Kanzaki. Tôi nhìn thấy những tia nắng cuối cùng của ngày rọi qua kẽ lá, tạo ra những bóng hình lung linh trên con đường dẫn ra cổng trường. Khung cảnh này thật bình yên, nhưng trong lòng tôi lại không thể bình yên được.

Con nhỏ này chân ngắn mà sao chạy nhanh quá vậy!? 

Và rồi tôi dừng lại khi thấy bóng dáng nhỏ kia đứng trước cổng trường. Tôi chợt nhận ra: Kanzaki cũng đang đợi xe buýt.

Chúng tôi đang đứng bên vệ đường, cách nhau khoảng 5 mét, và sự im lặng bao trùm không gian giữa chúng tôi như một tấm màng vô hình ngăn cách. Cuộc gặp gỡ vừa nãy quả là xấu hổ và căng thẳng quá chừng...

Nhưng không căng thẳng như bây giờ...!

Tôi nhận ra rằng chúng tôi đang ở trong cùng một tình huống, đứng chờ đợi và không biết phải làm gì trong khoảng thời gian trống rỗng này.

Kanzaki như không chú ý đến tôi. Nhỏ đang cắm mặt vào một cuốn sách dày cộp, dường như đang cố gắng tỏ ra bận rộn để không phải tiếp xúc và chú ý với bất cứ sự kiện nào đang diễn ra.

Còn tôi đang đứng đây, đứng một cách vô nghĩa và vô tri để đợi xe buýt. Điện thoại tôi hết pin rồi nên tôi không thể cũng thể giết thời gian hay giả vờ chìm đắm trong thế giới mạng như Kanzaki được.

Để xóa đi không khí gượng gạo lúc này, tôi hắng giọng một cái, rồi nhìn về phía Kanzaki và bắt chuyện với con nhỏ đó:

- Nhà cậu ở đâu, Kanzaki-san?

Kanzaki như khựng lại. Rời mắt khỏi cuốn sách, nhỏ chậm rãi chỉnh lại cặp kính tròn, rồi đưa mắt về phía tôi.

- Đường Kita-Senju, khu phố Adaichi...

- Vậy là nhà cậu gần trường hơn nhà tôi nhỉ? - Tôi tiếp lời.

- Ừm... - Kanzaki trả lời nhỏ nhẹ.

...

Và vậy là chúng tôi lại rơi vào một tình huống khó xử, lần thứ 3 trong ngày.

Tôi vẫn chưa quên "nhiệm vụ" mà Yamamoto giao cho: Tìm hiểu xem Kanzaki có phải một con nhãi xấu xa như trong bài viết đó không.

Tôi biết là trong tình thế này, thật khó để có thể cất tiếng hỏi một cách tự nhiên. Nhưng trước khi đầu tôi kịp nhảy số, tiếng coi xe buýt đã vang lên ở bên kia đường rồi.

Tôi cố tình để Kanzaki bước lên xe trước, rồi sau đó tôi mới ung dung bước theo. Thậm chí kể cả khi chọn chỗ ngồi, tôi vẫn để ý từng hành động của con nhỏ đó.

Vì đây là chuyến xe cuối ngày của trường tôi, chuyên chở những học sinh ở lại đọc sách hoặc học thêm sau giờ học chiều nên xe chỉ có lác đác vài học sinh. Tôi không khó khăn lắm để chọn được một chỗ ngồi gần cửa sổ ở gần cuối xe. Tôi thấy Kanzaki ngồi thu lu một góc ở hàng ghế cuối xe, hai cánh tay gầy gò ôm trọn cả đầu gối và chiếc cặp màu nâu của nhỏ.

- Cậu đang soi mói tôi đấy à? - Giọng Kanzaki bất ngờ vang lên, phá tan không gian im lặng trên xe buýt, khiến tôi phải quay sang nhìn.

- Không có đâu... - Tôi đáp lại, nói thật chậm rãi, dường như chỉ để lời nói của mình thêm phần đáng tin.

Kanzaki im lặng một lúc, có lẽ là vì lại không biết nói gì thêm. Nhưng cuối cùng, nhỏ này hình như chợt nhớ ra một điều mà mình đã bỏ lỡ.

- Cậu tên là gì?

Chà, tôi đã biết tên thủ thư của trường từ trước, và bây giờ con người ấy đang hỏi ngược lại tôi.

- Tên tôi là Takanashi Yuujiro.

- Hiểu rồi, Taka-san. - Kanzaki gật đầu lia lại, khuôn mặt ánh lên một tia tinh nghịch.

- Này, gì thế hả?? - Tôi gằn giọng. Tôi không thích việc họ tên của mình bị rút gọn như thế.

Kanzaki cuối cùng cũng bỏ chiếc cặp sang một bên, thả lỏng hai chân xuống đất:

- Mà hình như... cậu biết tên tôi từ trước rồi thì phải. Lúc nãy hỏi nhà của tôi, cậu đã nói là "Kanzaki-san". Kỳ lạ ghê, tôi có phải người nổi tiếng trong trường đâu nhỉ?

Khi nghe đến câu cuối cùng, tôi cảm thấy quả tim như nhảy hip hop trong lồng ngực. Cơ hội để hỏi đây rồi! Bao nhiêu câu hỏi chạy đi chạy lại trong đầu tôi lúc này: "Cậu không biết đó là vì một bài viết đang hot trên forum nhà trường sao??", "Cậu đã đọc nó chưa?", "Cậu có phải người như thế không??",...

Tiếng xe buýt một lần nữa lại cắt ngang dòng suy nghĩ đang rất trôi chảy của tôi. Tới trạm xe buýt rồi, dù không phải là trạm xe buýt gần nhà tôi.

Mà có lẽ là trạm xe buýt gần nhà Kanzaki, vì tôi thấy con nhỏ đang đi xuống. Tôi nhìn theo từng cử động của con nhỏ đó, cảm nhận được sự chầm chậm của khoảnh khắc này, như thể mọi thứ xung quanh đều ngừng lại để nhường chỗ cho những giây phút chia tay đơn giản này.

Nhưng rồi Kanzaki bỗng dừng lại trong giây lát khi đứng ở cửa xe, và rồi...

- Mai gặp lại...! - Nhỏ giơ bàn tay lên, vẫy vẫy.

Lần đầu tiên tôi thấy Kanzaki cười.

Trước đây, trong những lần tôi gặp Kanzaki này ở thư viện, con nhỏ này luôn giữ một vẻ mặt nghiêm túc và lầm lì, như một bóng ma của những cuốn sách.

- Ừm, mai gặp. - Tôi cũng vẫy chào tạm biệt.

Không hiểu sao sau đó, tôi lại ngoái nhìn chỗ mà lúc nãy Kanzaki ngồi.

Và rồi, ánh sáng từ những chiếc đèn trên xe buýt rọi xuống sàn, làm nổi bật một vật dụng trên chiếc ghế mà Kanzaki vừa ngồi, đập vào mắt tôi.

Cuốn sách dày cộp của Kanzaki! Nhỏ ta bỏ quên nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro